Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: Ichikawa Takuji
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: どこに行くの
Dịch giả: Tịnh Vân
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2781 / 67
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: Người Cha Khó Nhọc
rong phòng khách nhà mục sư, ông mời chúng tôi uống sữa nóng, lại còn nhỏ thêm một giọt si rô hoa quả. Thân thể lạnh cóng dần thấy ấm áp trở lại.
Tôi thực thà trình bày sự việc xảy ra cho mục sư Birdman nghe, ông lặng lẽ suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi ngẩng đầu và hỏi:
“Tức là, hiện tượng này bắt đầu từ mùa xuân năm nay?”
“Đó là lúc chúng tôi nhận ra, nhưng mà, có lẽ đã bắt đầu từ trước đó rồi…”
Sau khi kể mọi chuyện cho ông, tôi dường như thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Những thứ bí mật, chính vì không có hình dạng, nên mới càng thêm nặng nề.
Mục sư Birdman có vẻ rất đáng tin cậy, mà kể cả không phải thế, tôi cũng không hề do dự kể hết mọi chuyện ra, có lẽ vì tôi cũng mệt mỏi rồi.
“Xem chừng, hai người đã đau khổ một thời gian dài rồi.”
Tôi thầm nghĩ, cảm giác ấy hình như không giống đau khổ. Thế nhưng, cái cảm giác không thể nào ngủ được giữa đêm thâu có lẽ cũng tương tự như đau khổ.
“Tôi chỉ là một người bình thường, vì vậy chẳng thể nào đưa ra lời khuyên gì về hiện tượng này… nhưng mà, từ góc nhìn của một mục sư, mỗi điều kỳ lạ dường như đều bị ảnh hưởng rất lớn bởi ý chí của Thượng Đế.” Ông nói.
“Nếu đúng là vậy, rốt cuộc Thượng Đế khiến Yuko nhỏ lại để làm gì?” Tôi hỏi.
Birdman chầm chậm lắc đầu.
“Chuyện này thì tôi không rõ, có lẽ, đáp án chính là ở trong lòng hai người.”
“Thêm một cốc sữa nóng nữa nhé?”
Dường như chỉ đợi cuộc trò chuyện của chúng tôi ngắt quãng, vợ của mục sư Birdman bước vào phòng khách, lúc nãy chị vừa đứng dậy, có lẽ là để đi hâm nóng sữa cho chúng tôi.
Vóc người chị rất nhỏ nhắn, hình như nhỉnh hơn Yuko vài cm. Chị là người Nhật, trông rất xinh đẹp, tháo vát. Theo như tôi thấy, hình như chị khoảng trên dưới ba mươi. Nhưng về chuyện phân biệt tuổi tác phụ nữ, tôi đã mất hết lòng tin ở mình rồi.
Chị vừa rót sữa từ chiếc bình sứ trắng vào cốc của chúng tôi, vừa hỏi: “Yuko, sao em mặc đồ cứ như trẻ con thế kia?”
Yuko mặc một chiếc áo ngắn kiểu búp bê tự may lấy bên ngoài quần yếm màu trắng.
“Tuy rằng cơ thể bị thu nhỏ lại, nhưng một cô gái hai mươi ba tuổi ăn mặc thời trang một chút cũng chẳng phải tội lỗi gì, đúng không nào?”
Hôm nay Yuko ăn mặc hệt như một học sinh nữ tham gia thi chạy việt dã vậy. Tôi đã nhìn quen mắt, cũng không để tâm lắm, có điều, nếu bảo đây là trang phục của một phụ nữ hai mươi ba tuổi thì đúng là quá trẻ con.
“Đi với chị vào đây được không? Chắc ở đây chị có đồ hợp với em đấy. Đằng nào thì quần áo em cũng ẩm hết cả rồi, nên thay ra đi.”
Yuko bối rối nhìn tôi, thấy tôi khẽ gật đầu, em nói: “Vậy xin làm phiền chị ạ.” rồi theo vợ mục sư Birdman ra khỏi phòng khách.
“Chị nhà thật xinh đẹp.”
“À, cảm ơn anh.” Ông có vẻ rất ngượng ngùng, giống như một chàng trai trẻ.
“Cha cô ấy là người Nhật, mẹ là người Việt Nam, hai dân tộc đều nổi tiếng là nhiều phụ nữ đẹp.” Mục sư Birdman đứng lên khỏi ghế, cầm khung ảnh trên tủ bát đĩa đưa cho tôi. “Đây là ảnh chụp hồi cô ấy chín tuổi.”
Tôi chăm chú nhìn bức ảnh trên tay, một cô bé xinh xắn có mái tóc đen dài đang mở to mắt nhìn tôi, cô đứng giữa một cặp nam nữ, chắc là cha và mẹ.
“Năm thành phố Sài Gòn thất thủ, cô ấy rời khỏi Việt Nam, trên người chỉ mang theo tấm ảnh này.”
“Hai người đứng sau là cha mẹ chị ấy ạ?”
“Đúng thế. Cha cô ấy là viên chức của hãng buôn, khi sang Hà Nội nhậm chức đã quen với mẹ cô ấy, lúc đó bà vẫn còn đang đi học, cuối cùng hai người kết hôn, rồi sinh ra vợ tôi.”
“Nghe giống như chuyện trong tiểu thuyết vậy.”
“Đời người ít nhiều đều có thành phần của một vở kịch mà. Sống là thế đó.”
Thật sự như vậy sao?
Tất cả mọi người đều sống một cuộc đời có thể kể lại cho người khác nghe, giống như tiểu thuyết của Charles Dickens ư?
Như chị vợ của mục sư Birdman này chẳng hạn.
Như Yuko chẳng hạn…
“Cha mẹ cô ấy trở thành vật hy sinh của lửa chiến tranh đều đã qua đời. Yoriko vợ tôi cùng với dì cô ấy, đi đường bộ qua Tây Á, Đông Âu, cuối cùng dừng chân ở nước Pháp.”
Tôi nhìn lại bức ảnh trên tay kỹ hơn.
Lúc đó họ đang nghĩ gì? Cha mẹ cô bé còn trẻ quá, trông chẳng có gì là dính dáng đến cái chết cả. Tiếng sột soạt phát ra từ áo choàng đen của Thần Chết, phải chăng đã truyền đến tai họ rồi?
“Nói vậy, mục sư và chị nhà quen nhau ở Pháp?”
Ông lắc đầu.
“Không. Cô ấy tốt nghiệp trường Nhật ở Pháp rồi cùng dì sang Hồng Kông, học trường thư ký văn thư, sau khi học xong thì làm việc cho một nhà máy của Pháp ở đó. Chúng tôi quen nhau vào thời điểm ấy.”
Tôi lặng lẽ gật đầu, trả khung ảnh lại cho mục sư.
“Quê tôi ở Glasgow, Scotland, bố tôi làm việc ở nhà máy luyện thép. Trong thị trấn nơi tôi sống ấy, hầu như tất cả mọi người đều liên quan đến nhà máy luyện thép, cách này hay cách khác.”
Ông đặt khung ảnh trở lại tủ bát đĩa, dịch qua dịch lại mấy lần, điều chỉnh sao cho vị trí bày được đẹp nhất.
“Mọi người đều cho rằng chóng chầy gì tôi cũng sẽ làm việc ở nhà máy luyện thép, nhưng tôi lại trở thành mục sư, rời thị trấn nhỏ quê hương đi khắp thế giới.”
Ông nói nhỏ thêm một câu: “Tôi là một kẻ tha hương.”
Rồi chìm vào trầm mặc.
Chỉ giây lát sau, ông lại cất tiếng:
“Cuối cùng, tôi phiêu bạt đến hòn đảo nhỏ ở Viễn Đông, tìm được người bạn đời của mình. Có lẽ, mục đích chuyến du hành của tôi chính là để gặp được Yokiro.”
Ông nói rằng, họ di cư đến Nhật Bản vì nơi này là một quê hương khác của chị.
“Năm năm trước, bà ngoại của Yokiro vẫn còn khỏe mạnh, vả lại, tôi nghĩ, dòng máu chảy trong cô ấy khao khát nơi này hơn bất kỳ điều gì khác. “Yoriko là viên ngọc của Đông Dương.” Câu nói thốt ra từ miệng người đàn ông Scotland cao lớn này, tựa hồ như không phải để cho người khác nghe.
Chiều cao của hai người họ chênh nhau khoảng hơn bốn mươi phân, tôi rất muốn hỏi mục sư Birdman xem họ hôn nhau thế nào. Tất nhiên, tôi không thể đặt ra một câu hỏi bất lịch sự như thế được.
Một lúc sau, vợ mục sư Birdman trở lại.
“Hai người nhìn ra đây một chút được không?”
Nghe tiếng chị gọi, chúng tôi hướng mắt ra phía cửa phòng. Yuko đứng ở đó, vì xấu hổ nên cả thùy tai cũng đỏ ửng lên.
Em mặc váy liền thân xanh lam, khoác áo len mở cổ màu trắng sữa, tóc không tết bím như mọi khi nữa mà tết thành một búi hình dạng phức tạp, đôi môi cũng tô chút son nhạt.
“Thế nào? Mau nói đi chứ.”
Trước sự thúc giục của vợ mục sư Birdman, tôi bước về phía Yuko, vừa nhìn đăm đăm vào mắt em, vừa nói:
“Đẹp vô cùng, cứ như là biến thành một người khác ấy. Đây là Yuko thứ ba mà anh không biết đấy.”
“Vậy ạ?” Yuko đi về phía cửa sổ để né ánh mắt của tôi. Tới một khoảng cách nhất định, em mới quay đầu lại, khẽ nói “cảm ơn” bằng giọng yếu ớt.
Vẻ đẹp của Yuko ẩn chứa một lý do đặc biệt.
Từ đôi mắt trẻ thơ của em toát ra ánh nhìn mê hoặc. Chính nhờ tính cách kép mâu thuẫn này, mà em sở hữu vẻ bí ẩn đẹp mê hồn mà không ai có thể tìm ra lời giải đáp.
Chị Yoriko nói với chồng: “À, có tin tốt lành này em muốn báo cho anh.”
“Gì vậy?
“Đôi vợ chồng trẻ này muốn cử hành hôn lễ ở nhà thờ của chúng ta.”
“Hôn lễ…”
“Đúng thế.”
Mục sư ngơ ngác nhìn vợ, sau đó ném ánh mắt nghi hoặc về phía tôi.
“Thực tình, chúng tôi vẫn chưa chính thức tổ chức hôn lễ, vì vậy đang tìm nơi có thể tổ chức nghi lễ này.” Nghe tôi nói vậy, ông liền lộ vẻ khó xử.
“Chà, cậu cũng thấy rồi đó, lễ đường ở đây rất chật hẹp, thậm chí không đủ chỗ ngồi để mời khách khứa đâu…”
“Chuyện này không sao, họ muốn tổ chức hôn lễ chỉ có hai người.” Vợ ông nói.
Chị Yoriko nhắc lại nguyên văn một lượt những lời Yuko đã nói ở phòng bên kia: chúng tôi và hai bên cha mẹ đã cắt đứt quan hệ, vì bí mật của Yuko nên hai chúng tôi cũng sống cô lập, bởi vậy trong hôn lễ không cần mời ai cả.
Nghe đầu đuôi mọi chuyện, mục sư gật đầu mấy lần liền.
“Rõ rồi. Hồi trước cũng có mấy cặp vợ chồng tổ chức hôn lễ với rất ít người tham dự trong nhà thờ này, nhưng hôn lễ chỉ có hai người thì mới là lần đầu tiên. Dẫu vậy, tôi sẽ cố hết sức giúp hai bạn.”
Tôi đưa mắt liếc nhìn Yuko. Em cố ý làm bộ lườm tôi một cái, tựa như đang
nói: “Ngày mưa, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.”
Sau đó, hai chúng tôi đều mỉm cười.
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi - Ichikawa Takuji Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi