Nguyên tác: どこに行くの
Số lần đọc/download: 2781 / 67
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Chương 15: Yêu Anh
M
ột hôm, em nói với tôi: “Satoshi à…”
“Gì thế em?”
“Em có chuyện này muốn nhờ anh.”
Chúng tôi đang quấn chăn trên giường, xem chương trình ẩm thực trên tivi.
“Chuyện gì thế, đại tiểu thư?”
Yuko véo mạnh tai tôi một cái. Em ghét bị tôi gọi là đại tiểu thư.
“Anh biết rồi, anh biết rồi, có chuyện gì nào?”
“À thì…” Yuko ngập ngừng giây lát.
“Gì nào?”
“Satoshi, nếu anh không thấy khó chịu…”
“Gì?”
“Nhân lúc vẫn còn kịp…”
Nghe tới đây, tôi lập tức hiểu ra, đúng rồi, chúng tôi còn sót một chuyện cực kỳ quan trọng chưa làm.
“Ý em là hôn lễ phải không?”
Nghe tôi hỏi vậy, em khẽ gật đầu.
“Tranh thủ bây giờ vẫn còn miễn cưỡng mặc được váy cưới, em muốn cùng anh trao lời thề ước vĩnh viễn.”
Đây chẳng qua chỉ là hình thức… nói ra một câu như thế rất dễ dàng, nhưng mà, chắc chắn em không phải chỉ muốn một thứ hình thức. Tôi nghĩ, em đang hy vọng có thể khắc ghi mãi mãi trong tâm trí ký ức về việc mình từng tồn tại, và sự thực rằng chúng tôi là một cặp vợ chồng gắn bó thân thiết.
(Tất nhiên, em cũng muốn mặc váy cưới một lần, đó là giấc mơ của mọi cô thiếu nữ.)
Tôi nói: “Anh cũng luôn nghĩ về chuyện này, anh không thấy khó chịu một chút nào cả, mà còn cảm thấy nó rất có ý nghĩa nữa cơ.”
“Thật ạ?”
“Tất nhiên rồi.” Tôi gật đầu.
“Em vui quá, em cảm ơn anh.”
Kế đó, em nói: “Yêu anh quá nè” rồi hôn lên môi tôi một cái.
“Lại nữa rồi.” Tôi nghĩ.
Thế này cũng không giống phong cách của Yuko. “Em vui quá” và “Em cảm ơn anh” thì không vấn đề gì, nhưng “yêu anh quá nè” thì không giống như lời em nói, bình thường em cũng không hôn hít như vậy.
Tất nhiên, có thể nói là em quá vui nên mới làm vậy. Nhưng tôi vẫn có cảm giác em đã thay đổi, dần dần mất đi khả năng tự kiềm chế của người trưởng thành, đang từng bước quay lại thời thiếu nữ buông thả.
Tôi nhìn chằm chằm vào Yuko đang đắm chìm trong niềm vui, chợt cảm thấy lạ lẫm, như thể xỏ chân vào đôi giày da mới mua vậy.