People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Ichikawa Takuji
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: どこに行くの
Dịch giả: Tịnh Vân
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2781 / 67
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Hàng Xóm Nam
ỗi ngày, tôi đều bị những cảm giác không thích ứng quấn lấy.
Bởi khi tôi tưởng mình đã quen rồi thì Yuko lại đã trở nên trẻ hơn, nhỏ nhắn
hơn.
Em lúc này đã thuốc một lĩnh vực nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi. Em còn nhỏ hơn cả lần đầu tiên tôi gặp nữa. Nhưng mà, điều này khiến mỗi ngày tôi đều có phát hiện mới.
Chẳng hạn như, tóc em dần biến thành màu hổ phách, làn da trở thành màu ngà voi hơi xanh xao, trông hơi giống người Bắc Âu.
Nghe em kể, hồi nhỏ chính vì mái tóc và màu da này mà em thường bị lũ trẻ con xung quanh bắt nạt.
Mỗi khi trông thấy cô bé gầy guộc có mái tóc hổ phách đó đeo tạp dề đứng trong bếp, tôi lại cảm thấy hết sức kỳ lạ. Cảnh tượng ấy trông vô cùng thiếu tự nhiên, tựa như tiết mục ẩm thực chuyên dành cho trẻ con trên kênh truyền hình giáo dục vậy.
Tất nhiên, cùng với đó là các thể loại vấn đề khác nhau.
Vấn đề quan trọng nhất là cố gắng không để những người khác trong khu chung cư phát hiện, may mà hàng xóm đa số là nam giới độc thân sống một mình, xác suất đụng mặt họ vào ban ngày là rất thấp. Nếu có lời đồn này nọ, bảo rằng có cô bé trông như học sinh cấp hai ra vào căn hộ của tôi thì sẽ cực kỳ phiền phức, không khéo tôi sẽ bị chủ nhà đuổi đi mất.
Lúc mua thực phẩm và đồ dùng hàng ngày, Yuko đều tránh mua ở tiệm nhỏ gần nhà mà ra trung tâm mua sắm trước cửa ga. Mặc dù giá ở đó đắt hơn, nhưng để tránh ánh mắt tò mò của các bà nội trợ thì cũng chẳng còn cách nào hơn. Kể cả vậy, em cũng tránh không ra ngoài vào ban ngày. Bộ dạng em trông như học sinh cấp hai, thời gian lẽ ra phải đi học lại lang thang ngoài phố, chỉ riêng việc này thôi cũng đã khiến người đi đường để ý đến rồi.
Đến chiều tối, khi trên phố toàn là học sinh, em mới trà trộn vào đám học sinh ấy nhanh chóng mua đồ cho xong, cẩn thận không gây chú ý cho người khác, rồi lẳng lặng lẻn trở về căn hộ.
Giống như cây trở về rừng vậy.
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi - Ichikawa Takuji Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi