You are a child of the sun, you come from the sun, and that is something true with the Earth also... your relationship with the Earth is so deep, and the Earth is in you and this is something not very difficult, much less difficult then philosophy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ichikawa Takuji
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: どこに行くの
Dịch giả: Tịnh Vân
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2781 / 67
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Nỗi Khổ Của Em
au mùa hè, Yuko không còn là cô gái trưởng thành nữa.
Chiều cao của em chỉ còn 1 mét 54, bầu ngực còn nhỏ hơn nữa, eo nhỏ như eo thiếu nhi vậy.
Sự thay đổi của gương mặt là khó tin nhất, dung mạo em tựa hồ như trở lại vẻ mặt của thiếu nữ mười sáu tuổi. Đem tấm ảnh chụp bằng máy chụp lấy ngay hồi
nhà trường tổ chức đi tham quan mùa thu năm lớp 11 ra so, Yuko đang mỉm cười trong ảnh và Yuko đang đá viên sỏi nhỏ trước mặt gần như không khác gì nhau, cùng lắm là chỉ chênh nhau ba, bốn ngày tuổi. Yuko là một phụ nữ 23 tuổi, chỉ có thể nhìn ra sự thực này qua cử chỉ, lời nói phản ánh thế giới nội tâm của em mà thôi.
“Hôm nay, sếp gọi em đến nói chuyện.”
Chúng tôi đi dạo mát bên bờ kè của con kênh phía sau căn hộ, lũ đom đóm trông như những chiếc đèn trang trí rẻ tiền, nhấp nháy tỏa sáng yếu ớt.
“Anh ta bảo gì?”
Ánh mắt tôi nhìn theo viên sỏi nhỏ bị em đá văng lên, từ từ biến mất nơi cuối quầng sáng của ngọn đèn đường.
“Anh ta bảo dạo này em gầy đi nhiều, ấn tượng thay đổi hẳn, hỏi em là sức khỏe có vấn đề gì không.”
“Ấn tượng thay đổi hẳn.” Là người chứng kiến một loạt những biến đổi trên cơ thể Yuko, tôi cảm thấy đây là cách nói giảm nói tránh. Nếu chọn từ thích hợp thì phải là: hệt như đã biến thành một người khác.
“Nếu em đột ngột nghỉ việc, sẽ rất khó tìm người thay thế em làm huấn luyện viên múa ngay. Vì vậy, sếp rất lo lắng là đến lúc đó không có ai đứng lớp.”
“Sau đó thì sao, em trả lời thế nào?” Tôi hỏi.
“Tạm thời em bảo với anh ta là, em không sao, chỉ là nhịp sống có hơi thay đổi, vì vậy mới gầy đi, chẳng qua...” Yuko tiếp lời: “Hình như đã tới giới hạn rồi.”
Câu này nghe như một tiếng thở dài nặng nề, tựa hồ như em muốn tuyên bố một quyết định mang tính bước ngoặt nào đó.
“Giới hạn?”
Yuko lặng lẽ gật đầu.
“Đồng nghiệp và các hội viên câu lạc bộ thấy em trở nên thấp nhỏ thế này đều cảm thấy không thể nào tin nổi.”
“Đúng thế, thấp đi đến cả 7cm, ai chả thấy lạ.”
“Đấy, nói thế nào nhỉ, em cứ cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình. Chỉ cần em có mặt, bầu không khí dường như lập tức đông đặc lại ấy.”
Giống như đổ tinh bột vào làn nước trong suốt, không gian trong vắt tức thì tràn đầy nghi hoặc và tò mò.
“Sau này có lẽ em sẽ còn khiến mọi người hoảng loạn hơn, bản thân em cũng sẽ buồn khổ hơn.”
“Yuko?”
“Vâng. Vì vậy, trước khi sự thay đổi này dừng lại, em định sẽ xin nghỉ việc, nghỉ ngơi một thời gian.”
“Một thời gian” rốt cuộc là đến bao giờ?
Lúc này, tôi lại nhớ đến câu hỏi bấy lâu nay vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Tại sao Yuko lại thành ra như vậy? Cuối cùng rồi em sẽ thế nào?
“Không khéo, sẽ chẳng có ngày em trở lại vị trí ấy nữa.” Yuko lại nói.
Tôi vốn muốn nói “không có chuyện đó đâu”, nhưng con người tôi là vậy, trong lòng không thực sự nghĩ như thế thì miệng sẽ chẳng thể nào nói ra được, chỉ đành lặng lẽ nhìn chằm chằm xuống dưới chân.
“Tại sao lại thế này nhỉ...”
Câu nói nghe như tiếng thở dài cảm thán tại sao cứ lái xe đi chơi thì trời lại đổ mưa, nhưng đó chính là khoảnh khắc Yuko bộc lộ nỗi khổ sở kìm nén trong lòng suốt cả một thời gian dài.
Nghĩ đến nỗi khổ sở của Yuko, tôi lại càng thấy thương em hơn.
“Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng dù thế nào, anh nghĩ hiện tượng kỳ lạ này sẽ không tiếp diễn mãi đâu.” Tôi vừa nói, vừa hy vọng những gì mình nói là sự thật.
“Vậy ư?”
“Ừ. Chẳng bao lâu nữa, hiện tượng trẻ lại này sẽ hết thôi.”
“Vâng, thật như vậy thì tốt quá.” Yuko thấp giọng lẩm bẩm, lại đá văng một hòn sỏi nhỏ ở ven đường, hòn sỏi bay xuống con kênh, phát ra một tiếng “tõm” khe khẽ.
“Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, em sẽ thế nào nhỉ?” Yuko hỏi.
Tôi cảm thấy đây là một câu hỏi cố ý làm khó người nghe. Em thật sự muốn nhận được câu trả lời từ tôi sao? Tôi chẳng muốn trả lời, mà cũng không muốn nghĩ nữa.
“Em biến thành trẻ mười tuổi, biến thành trẻ năm tuổi, biến thành trẻ sơ sinh, sau đó...”
Tôi giả bộ không nghe thấy em nói gì, định tiếp tục đi về phía trước, nhưng đột nhiên nhận ra, Yuko đang nắm chặt vạt áo mình, thân hình cúi gằm run run.
“Đừng đi...”
Tôi chầm chậm quay người lại, nắm lấy hai cánh tay nhỏ nhắn run rẩy của em.
Em buông vạt áo đang nắm chặt ra, nhào vào lòng tôi.
“Cho dù kết cục xấu nhất đang chờ đợi em phía trước, anh cũng nhất định phải ở bên em đến thời khắc cuối cùng nhé, xin anh đấy.”
Tôi khom người, áp trán mình vào trán em.
Đúng vậy. Tôi không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Bởi lẽ, chuyện này xảy ra với Yuko của tôi, chứ không phải ai khác.
“Em không định đi khám bác sĩ nữa à?” Tôi hỏi.
Trán tôi cảm nhận được Yuko gật đầu.
“Anh biết rồi, vậy thì một mình anh sẽ chăm sóc em, cho dù kết cục nào đang chờ chúng ta đi chăng nữa.”
Nước mắt em chảy trên mặt tôi, rơi xuống.
“Dù thế nào, em cũng luôn là vợ anh.”
“Em cảm ơn.” Yuko thì thào.
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi - Ichikawa Takuji Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi