Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Ichikawa Takuji
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: どこに行くの
Dịch giả: Tịnh Vân
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2781 / 67
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Yuko Làm Tình
uko ôm chặt lấy cơ thể mình, mở to mắt nhìn tôi.
Em chỉ mặc có đồ lót, vì lạnh, làn da trắng trẻo nổi hết cả da gà.
Một ngày tháng Sáu, cơn mưa lạnh rả rích rơi như những sợi tơ bạc mảnh mai.
“Nhanh lên, xin anh đấy.”
Tôi đang khoanh tay, nhìn em chằm chằm không chớp mắt.
“Anh thế này, đúng là hạ cấp quá đấy mà.”
“Không, đây chỉ là quan sát đơn thuần, không có ý gì khác.” Tôi vừa nói, vừa hạ cánh tay xuống, bước về phía em, “có vẻ như chẳng thay đổi gì cả.”
Tôi bắt đầu đo từ phần eo của Yuko. Vì đã làm hàng ngày nên động tác hết sức thuần thục.
Yuko ghi lại những con số tôi đọc lên vào sổ ghi chép, sắc mặt sa sầm.
“Vẫn nhỏ đi.”
“Vậy hả?”
Tôi đón lấy cuốn sổ trên tay em.
“Tuy rằng mỗi ngày đều có tăng giảm, nhưng so với một tháng trước, có thể nhận thấy rõ ràng, các số đo đã nhỏ đi rồi.”
“Đúng là vậy.”
Em kéo quần bò, nhặt áo sơ mi ở dưới chân lên.
“Anh giúp em đo chiều cao thêm lần nữa.”
Em bước vào bếp, đứng dựa lưng vào chạn bát. Vì là căn hộ đi thuê, không thể làm bẩn tường hoặc cột nhà, chúng tôi bèn khắc dấu lên bề mặt ngang của chạn bát để ghi lại chiều cao.
“1 mét 57,2.”
Nghe tôi nói, Yuko thở dài một tiếng nặng nề.
“Gần như xấp xỉ bằng chiều cao của em năm mười tám tuổi...”
Câu nói vô ý này của Yuko, không ngờ lại tương đồng với suy nghĩ đang xoay chuyển trong đầu tôi.
“Phải rồi, có thứ gì giúp em nhớ lại các số đo hồi ấy không nhỉ?”
Yuko nhìn vào không trung, ngẫm nghĩ một lúc.
“Chắc là có, hồi em tập thể dục nhịp điệu, hình như có ghi chép trong sổ tập luyện.” Em nói đoạn, đi vào phòng trong.
Một lúc sau, em cầm mấy quyển vở quay trở lại.
“Ở trong này,” em nói, mở quyển vở ra, cho tôi xem một trang trong đó, “đây là ghi chép hồi tháng Chín năm em mười tám tuổi.”
“Đúng là 1 mét 57,2.”
“Đúng thế.”
“Các số đo khác thì sao?”
“Đều giống hệt, thật khiến người ta sởn tóc gáy.”
Chính xác, mặc dù có sai lệch vài mm, nhưng tất cả các số đo gần như là đồng nhất.
“Quả đúng thế.” Tôi nhủ thầm trong bụng.
Ảo giác mà tôi cảm thấy hôm ở công viên.
“Cũng có nghĩa là, Yuko à, giờ em đã trở lại thời điểm mười tám tuổi.”
Dường như không hiểu tôi nói gì, em nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.
“Nghĩa là, em không đơn thuần chỉ thấp đi, vóc dáng gầy đi, mà là đang đi ngược lại quá trình trưởng thành.”
“Em đang nhỏ đi?”
“Anh nghĩ là thế.”
Tôi nắm tay em, dẫn tới trước tủ quần áo.
“Em xem, người gầy đi, nhưng mặt lại phính ra, đây chính là Yuko hồi học cấp ba đấy.”
Khi phụ nữ gần hai mươi, khuôn mặt bắt đầu biến đổi, cơ hồ như muốn quẳng đi dấu vết của thời thiếu nữ: má không còn đầy đặn nữa, đường nét chiếc cằm trở nên góc cạnh rõ ràng. Gương mặt Yuko cũng trải qua quá trình ấy giống như những thiếu nữ khác, để trở thành gương mặt của phụ nữ trưởng thành. Nhưng lúc này ở trong gương, không phải là người trưởng thành cũng không phải là thiếu nữ, mà là một cô gái ở trong thời kỳ không thể gọi tên.
Yuko giống như trông thấy cô em gái song sinh xa cách năm năm nay mới trùng phùng, nhìn chằm chằm vào gương bằng ánh mắt vừa nhiệt thành, vừa kỳ lạ.
Kế đó, em trịnh trọng nói, như thể cha xứ đang đọc lời Chúa dạy:
“Đúng vậy, đây đúng là em năm mười tám tuổi, nhưng mà, tại sao nhỉ?”
Tôi cũng không có đáp án chính xác. Mặc dù vậy, tôi vẫn nghĩ cách tìm kiếm một lời giải thích hợp lý trong kho kiến thức.
“Có lẽ... do ảnh hưởng của hormone.”
“Hormone?”
“Ừ, có thể là tác dụng phụ của hormone tăng trưởng.”
Tất nhiên, đây chỉ là tôi tùy tiện nói bừa, nhưng tôi cũng muốn giải thích sự việc xảy ra với em từ góc độ hiện thực.
Có điều, lúc này, chúng tôi đã lờ mờ nhìn thấy những đường nét của sự thực. Sự kiện này, bảo là nằm trong phạm trù của thế giới thần thoại thì đúng hơn là thuộc về lĩnh vực bệnh lý học. Đây không phải là bí ẩn của cơ thể, mà là một hiện tượng nào đó có liên quan đến bí ẩn của thời gian.
Mặc dù thế, tôi vẫn muốn tóm chặt lấy cái đuôi của thế giới hiện thực, kiên trì cho rằng đây là một loại bệnh, vì vậy đã thuyết phục Yuko hẵng còn do dự mấy hôm nữa cùng đi bệnh viện.
“Trước khi tới bệnh viện, hôm nay, em muốn anh đi với em tới một chỗ.” Yuko nói.
“Được, đi đâu vậy?”
“Mua đồ.”
Tôi gật đầu. “Mua gì?”
Yuko hơi do dự rồi khẽ nói: “Em muốn mua áo ngực, đồ của em giờ đều to quá rồi, cảm giác rất không thật.”
Trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh bầu vú nhỏ nhắn của Yuko đung đưa trong căn phòng quá rộng.
“Thế chắc là khó chịu lắm nhỉ?”
“Đúng thế, nhưng mà đàn ông các anh khó mà hiểu được.”
Vậy là, chúng tôi đến trung tâm mua sắm ở ngoài thị trấn, mua hai chiếc áo ngực và một chiếc váy cỡ số 7.
Thứ Sáu, chúng tôi đi xe điện đến bệnh viện Đa khoa ở thị trấn bên cạnh.
Hai bên đường từ ga vào bệnh viện là hàng cây bạch dương tựa như lính gác, buông xuống con đường dành cho người đi bộ những cái bóng nặng nề.
Tôi nhìn xuống Yuko đang đi bên cạnh, cảm thấy vóc người em lùn đi thấy rõ, điều này khiến tôi hơi sốc.
Trên đầu em, ở những chỗ tóc đen rẽ ra, có thể trông thấy làn da đầu nhợt nhạt, trước đây, tôi chưa bao giờ chú ý đến màu sắc này.
“Yuko, sau mười tám tuổi, em lại cao lên nữa đúng không?”
“Vâng ạ, vì em thuộc loại dậy thì muộn, thậm chí tốt nghiệp đại học xong em vẫn còn cao thêm chút nữa.”
Đúng thế, em đúng là một thiếu nữ trưởng thành muộn. Mùa xuân năm mười lăm tuổi, em vẫn thiếu những thứ mà tuổi đó lẽ ra nên có, trông như thể một cô bé vào nhầm lớp học vậy.
“Hồi mới lên cấp ba, em cao tầm nào nhỉ?”
“Hình như chỉ 1 mét 52 hay 53 gì đấy.”
Tôi lục tìm hình ảnh của Yuko thời đó trong kho ký ức. Có điều, khi ấy em lúc nào cũng ngồi trên ghế quay lưng lại phía tôi, rất khó nhớ ra được rốt cuộc em cao chừng nào.”
“Bé thế thôi à?”
“Vâng, thế thôi ạ.”
“Không hiểu sao, anh thấy hơi khó tin.”
“Anh Inoue, hồi đó anh đã cao như bây giờ rồi à?”
“Đúng vậy, tốt nghiệp cấp hai là anh đã cao 1 mét 77 rồi, từ đó trở đi không thay đổi gì. Anh khác với em, thuộc loại dậy thì sớm.”
“Chậc, nếu thế thì hồi chúng ta gặp nhau, chênh lệch những 25 phân, muốn hôn nhau chắc hẳn là rất khó khăn đấy.”
“Có lẽ thế. Nhưng mà, anh không tưởng tượng nổi.”
“Tưởng tượng gì cơ?”
“Cảnh chúng ta hôn nhau hồi mười lăm tuổi ấy.”
“Ừ, đúng thế. Nhưng mà, hình như hơi bị thiệt thòi rồi.”
“Thiệt thòi?”
“Em nhớ, lần đầu tiên chúng ta hôn nhau là hồi mười tám tuổi nhỉ? Nhưng mà, hồi mười lăm tuổi, chắc chắn có nụ hôn mà chỉ tuổi ấy mới có được thôi.”
Tôi tưởng tượng xem nụ hôn năm mười lăm tuổi rốt cuộc là như thế nào.
Hẳn là phải khác với nụ hôn năm mười tám tuổi, tràn trề nghiêm túc, dốc cạn sức lực, thiếu tự nhiên đến đáng thương.
“Đúng thế, chúng mình khó khăn lắm mới gặp được nhau, hồi ấy đúng ra nên hôn nhau một lần.”
Hôn nhau với Yuko năm mười lăm tuổi, điều này có sức hấp dẫn không thể tin nổi với tôi.
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi - Ichikawa Takuji Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi