Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Ichikawa Takuji
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: どこに行くの
Dịch giả: Tịnh Vân
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2781 / 67
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Ngôi Đình Cũ
hông lâu sau, chúng tôi đến đích.
Đó là một cái đình cũ kỹ ở chỗ sâu nhất trong khu rừng mà hồi cấp ba, hầu như ngày nào chúng tôi cũng đến.
Dù đang là giữa trưa, chỗ này cũng rất tối. Ở nơi đây, chúng tôi đã vô tư trò chuyện, không ngừng hôn hít nhau, tựa như những đứa con của ánh sáng.
Yuko ngồi trên chiếc ghế băng gỗ dài có mùi âm ẩm, lấy bộ đồ đan len trong túi ra. Mấy ngày trước, em bắt đầu đan bít tất cho đứa con sẽ chào đời trong tương lai của chúng tôi. Tôi cười em, nói: “Vẫn còn chưa có dấu hiệu mang thai cơ mà.” Thế là em đáp: “Em có dự cảm, tuy rằng không thể giải thích rõ, nhưng trong cơ thể hình như có người đang gõ cửa ấy.”
Tính toán thời gian, thời điểm đứa bé ra đời hẳn là vào mùa khá lạnh, vậy nên, em đã dùng sợi len màu mâm xôi, đan những chiếc bít tất cực nhỏ, nhìn có vẻ rất vừa với đám búp bê đồ chơi.
Tình mẫu tử khiến con người ta bộc lộ sức tưởng tượng phong phú, làm một người đàn ông như tôi cảm thấy không thể nào tin nổi.
Tôi thay áo T-shirt dài tay bằng vải cotton và giày chạy, đứng tại chỗ vận động
cho nóng người.
“Nhưng cuộc đời của chó sao lại ngắn ngủi thế nhỉ?” Tôi nói.
Nghĩ đến con John đời thứ hai cũng đã cao tuổi, tâm trạng tôi có chút chán nản.
Em vẫn không ngừng tay đan bít tất, ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói với tôi:
“Vì chó không tham lam như con người.”
“Ừ.”
“Chó chẳng bao giờ muốn làm việc nọ việc kia, chỉ ngoan ngoãn chấp nhận sự thực rằng mình ‘đến với thế gian này’, như vậy là đã thỏa mãn lắm rồi, sau đó cứ lặng lẽ mà sống qua một đời, chẳng phải thế sao?”
Tôi thầm nhủ, con người đúng là rất tham lam. Đôi khi, nghĩ đến sự ngắn ngủi của đời người, tôi thấy hơi buồn. Trước khi gặp Yuko, tôi chẳng bao giờ nghĩ đến những chuyện này, nhưng giờ hễ nghĩ đến việc thời gian mình được ở bên em chỉ có năm, sáu chục năm nữa là trong lòng lại thấy tiếc nuối. Có điều, kể cả là một, hai trăm năm, chắc hẳn cũng sẽ có cảm giác như vậy thôi.
“Thôi anh đi chạy một vòng đây.”
“Vâng.”
Tôi để Yuko lại trong đình hóng mát, chạy vào rừng.
Có một dạo, tôi hoàn toàn thoát ly khỏi cuộc sống thể thao, nhưng giống như một thứ tình cảm quyến luyến thúc vào sau lưng, dần dần, tôi lại bắt đầu chạy bộ trở lại.
Chạy được chưa đầy chục bước, tôi có cảm giác như quay lại thời học cấp ba. Mặt đất mềm xốp, mùi hương ngửi được thuở ấy, và cả những hạt ánh sáng bay lượn tựa như tơ liễu... tất cả những thứ ấy sao mà thân thiết thế. Tôi chạy về phía mùa xuân năm mười bảy tuổi.
Thực tế, thời gian không thể nào quay trở lại.
Nhưng con người ta sở hữu một năng lực rất kỳ diệu, có thể khéo léo lợi dụng ký ức để đi ngược dòng chảy thời gian. Cứ thế, một người có thể tự do qua lại trong dòng thời gian mà mình từng đi qua, rắc lên cuộc đời nhạt nhẽo vô vị thứ gia vị chua cay. Có thể nói, những người già gần như là chìm ngập trong thứ gia vị ấy mà sống qua ngày. Có điều, cảm giác của tôi lúc này chẳng dính dáng gì đến năng lực trời sinh của con người ấy cả, mà thực chất hơn gấp bội.
Đường đi dạo quanh co trong công viên tự nhiên này dài chừng năm dặm. Tôi chạy một vòng hết bốn mươi phút rồi lại quay về chỗ cái đình nhỏ.
Yuko không ở đó. Trên ghế băng để chiếc bít tất đan dở. Tôi ngẫm nghĩ giây lát, rồi bước về phía con đường nhỏ ban đầu đã chạy qua.
Gió xuyên qua các tán cây thổi lá rung rinh, tấu lên một điệu nhạc hài hòa. Tôi giẫm mạnh xuống thảm lá rụng ẩm ướt, tiếp tục đi sâu vào rừng.
Thoáng sau, người thiếu nữ đứng giữa bóng chiều chạng vạng màu xanh sẫm thu hút trọn ánh mắt của tôi. Lúc này, tôi có một ảo giác kỳ diệu.
Ký ức trở về.
Em mặc chiếc váy ngắn có viền ren. Tức là váy của đội cổ động. Bên trên là áo nỉ chui đầu. Đôi chân thẳng tắp.
Không hiểu tại sao, tôi đột nhiên có cảm giác hụt hẫng cơ hồ muốn phát điên lên.
Yuko ngoảnh đầu lại.
Tựa như một đứa trẻ bị phát hiện đang nghịch ngợm, em nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ, vừa giống như đang giận, lại vừa giống như đang khóc.
Tôi chạy lên trước, chẳng nói chẳng rằng, ôm chặt lấy em.
“Satoshi à…” Em gọi tôi, âm điệu chao đảo giữa ngạc nhiên và nghi hoặc.
“Sao thế em?”
“Dạ.”
Hồi xưa Yuko cũng gầy gò thế này ư?
Tôi đột nhiên thấy thương cảm, lại ôm em chặt thêm nữa.
“Satoshi?”
“Ừ, không có gì đâu.”
“Vậy à?”
“Ừ.”
Yuko gọi tôi theo nhiều cách khác nhau.
“Satoshi”, “Inoue”, “chồng…”
Dường như em sử dụng các cách gọi này một cách vô thức, nhưng tôi luôn nghĩ, những cách xưng hô này phải chăng đại diện cho những cảm xúc khác nhau? Tôi cảm thấy rất khó phát hiện ra được quy luật bên trong, cuối cùng đành gạt sang một bên không nghĩ đến nữa.
Nhưng chữ “Satoshi” buột ra khỏi miệng Yuko lúc này có lẽ liên quan đến vẻ bi thương gần như rơi lệ ấy của em.
“Em làm gì ở đó vậy?”
Trên đường về nhà, tôi hỏi Yuko.
“Chẳng làm gì cả, lúc ngồi một mình đợi anh, chẳng hiểu sao, đột nhiên thấy bất an lắm, thế nên…” Giọng em nhỏ dần, gần như không nghe thấy, “nên là đi tìm anh.”
“Em đúng là như đứa trẻ ấy.”
“Satoshi, anh sao vậy?”
“Gì cơ?”
“Tại sao lại ôm chặt lấy em thế?”
Tại sao nhỉ?
Tại sao lúc ấy tôi lại có dự cảm mình sẽ đánh mất em?
“Anh cũng chẳng hiểu nữa. Yuko, trong khoảnh khắc nhìn thấy em, ký ức của lần gặp gỡ đầu tiên trong khu rừng ấy lại xuất hiện trong tâm trí anh…”
Và rồi dưới sự dẫn dắt của những quy tắc vô hình, tôi đã đi tới điểm tận cùng của dự cảm ấy. Nhưng lúc đó, tôi lại chẳng thể nào nhìn rõ được con đường dẫn tới điểm tận cùng.
“Anh không hiểu.”
“Anh lạ thật đấy.”
Có điều, Yuko vẫn mỉm cười vui vẻ.
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi - Ichikawa Takuji Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi