Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Ichikawa Takuji
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: どこに行くの
Dịch giả: Tịnh Vân
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2781 / 67
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Tiếng Anh Và Quốc Ngữ
ể từ lần đó, gần như ngày nào hai chúng tôi cũng gặp nhau trong rừng, ra sức trò chuyện như thể muốn bù đắp lại thời gian ba năm đã qua.
Cảm giác này, giống như mình luôn sống cô độc trong một căn phòng chật hẹp, khẽ đẩy cánh cửa ra, bước sang phòng bên cạnh, liền phát hiện em đã ở ngay đó. Vốn dĩ hai người ở rất gần nhau, vậy mà mất công đi cả một vòng. Ở hành lang đối diện, và cả phía trước nữa, có vô số các cánh cửa, nhưng chẳng có cái nào hấp dẫn tôi. Tôi hiểu hai người thì tốt hơn một người, mặc dầu vậy, nếu hỏi ba người có tốt hơn hai người không thì tôi có cảm giác là không thể.
Thoắt cái đã đến mùa xuân.
Tưởng chừng như tháng Tư đến sớm hơn mọi khi cả một tháng, nhưng, đây có lẽ chỉ là ảo giác của tôi.
Yuko theo học một trường cao đẳng ở Tokyo nên dọn vào ký túc xá sinh viên ở khu Setagaya.
Tôi thì quyết định học ở trường sư phạm tỉnh nhà.
Đề thi chỉ có hai môn tiếng Anh và Quốc ngữ, xuất phát từ lý do thực dụng, tôi mới đăng ký thi đại học Sư phạm, chứ hoàn toàn không có ý định làm thầy giáo. Tôi còn đồng thời đăng ký cả khoa Sư phạm của một trường đại học tư thục ở Tokyo nữa. Tiếng Anh và Quốc ngữ thi còn tạm được, nhưng môn Xã hội thì đã lập nên kỷ lục khó tin về xác suất (nói đúng sự thật là tiệm cận vô hạn với điểm 0), kết quả là trượt. Trực giác phi thường kia đã phát huy tác dụng phụ. Đội tuyển điền kinh của hai trường đại học này đều rất nổi tiếng, đây cũng là một động cơ khác khiến tôi đăng ký. Nhưng vì động cơ không thuần khiết này của tôi, tương lai nước nhà có lẽ sẽ mất đi một người thầy giáo tài năng, hễ nghĩ đến điều này, lòng tôi lại thấy nhoi nhói đau.
Kết quả này làm cho hai chúng tôi bị tách xa về mặt không gian, có điều, chúng tôi vẫn gắng tận dụng các cơ hội có hạn để có thời gian bên nhau. Tính tình thuần phác theo kiểu thuyết duy linh(*) khiến cả hai đều hơi e dè điện thoại, vì vậy, mọi sự giao lưu của chúng tôi đều cậy nhờ cả vào thư tín.
(*) Thuyết duy linh (hay vật linh) là một quan điểm triết học cho rằng mọi vật đều có linh hồn.
Có lẽ, chính sự gấp gáp không thể đợi chờ này đã gây ra tác dụng ngược, chỉ cần có cơ hội gặp nhau, chúng tôi liền dùng phương thức trực tiếp nhất để tìm hiểu đối phương.
Nói thực lòng, chúng tôi đều còn quá trẻ, lại sở hữu thân thể mềm dẻo, hấp dẫn hơn bất cứ ai, không thể nào bỏ qua sự tồn tại của chúng được.
Tôi vẫn còn giữ bức tranh tự họa hai người thời bấy giờ, thoạt nhìn trông như quảng cáo của Calvin Klein vậy. Hai người chỉ mặc đồ lót nằm trên giường, tựa cặp mèo đang phơi nắng, gương mặt ngập tràn hạnh phúc. Với sự hồn nhiên và tò mò, chúng tôi ngắm nhìn thế giới xa lạ mình vừa đặt chân vào với con mắt choáng ngợp.
Trên thực tế, chúng tôi rất ít khi có thời gian tự do thoải mái, một tháng chỉ được gặp một hai lần, những chỗ để một mình bên nhau cũng cực kỳ ít ỏi. Nếu may mắn, gặp lúc người nhà đều ra ngoài hết, chúng tôi có thể chậm rãi hưởng thụ niềm khoái lạc ái ân trong phòng tôi. Nếu công viên vắng người, chúng tôi có thể vuốt ve nhau. Trong sảnh lớn của nhà ga lúc đêm khuya, chúng tôi có thể ôm nhau vào lòng, khi đợi đèn giao thông ở ngã tư đường buổi chập tối, chúng tôi có thể khẽ hôn nhau.
Tôi không đủ tiền đi khách sạn, vì chẳng ai nghèo hơn một sinh viên theo đuổi
điền kinh nữa rồi, nhưng chúng tôi vẫn rất thỏa mãn.
Vì thiếu suy nghĩ, nên chúng tôi đã coi nhẹ rất nhiều thứ trước mắt, song tôi nghĩ, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Thì thế, liệu có bao nhiêu người mười mấy tuổi đầu có thể nghĩ ngợi sâu xa đây?
Đam mê nhục dục trào dâng vô hạn, thậm chí còn ước vọng viển vông là có thể bay lượn giữa không trung, có ai nghĩ được rằng, thân xác này sẽ trở thành gông xiềng của cả đời người?
Chuyện đó xuất hiện mà không hề có điềm báo trước.
Đối với tôi, cuộc đời sau sự kiện đó, là những đợt tấn công dồn dập hết đợt này đến đợt khác.
Nói vắn tắt lại, Yuko đã có thai.
Dẫu biết phương pháp tránh thai của chúng tôi cực kỳ vụng về, không đầy đủ, nhưng hai đứa vẫn khó lòng tin nổi sự sống lại có thể được sinh ra một cách đơn giản như thế. Mặc dù vẫn không ngừng rưới dòng nước sinh mệnh ngọt ngào như nước cam lộ lên mảnh đất màu mỡ, nhưng cả hai hầu như không nhận thức được ý nghĩa của hành vi ấy.
Nhẩm tính thời gian, em sẽ vác cái bụng to đùng như sắp nổ tung trước ngày sinh đến tham dự lễ tốt nghiệp. Chúng tôi nghĩ, mặc dù vậy thì cũng có thể cố lấy được bằng tốt nghiệp. Tốt nghiệp xong, em sẽ đi làm ngay, con sẽ do tôi chăm sóc. Tuy thứ tự hơi bị đảo ngược nhưng khi nào tôi tốt nghiệp, hai đứa sẽ kết hôn. Chúng tôi cho rằng điều đó có thể thực hiện được, vả lại còn đặt ra kế hoạch một cách hết sức nghiêm túc nữa.
Thế nhưng, sau khi nói chuyện mang thai và kế hoạch về sau cho bố mẹ hai bên, chúng tôi mới ý thức được suy nghĩ này ấu trĩ đến chừng nào, tầm nhìn của chúng tôi hạn hẹp ra sao. Chúng tôi chỉ suy nghĩ trong thế giới của hai người, hoàn toàn không tính đến những người khác và nhân tố xã hội. Bố mẹ hai bên (đặc biệt là bố mẹ Yuko) cực lực phản đối việc sinh đứa trẻ ra đời, đều nói rằng tranh thủ còn sớm mà bỏ đứa trẻ đi là lựa chọn tốt nhất.
Trước khi họ nói ra chuyện này, chúng tôi chưa từng nghĩ đến. Câu nói kinh khủng này khiến sắc mặt chúng tôi tái mét, chuẩn bị phản kháng những ông bố bà
mẹ lạnh lùng kia. Trong tay họ toàn là vũ khí hạng nặng như xã hội, thường thức và đạo đức. Chúng tôi lại chỉ có lòng nhiệt huyết bản năng cùng sự bốc đồng phi logic, với thứ vũ khí nghèo nàn là hai bàn tay không, cùng lắm là thêm mấy hòn đá nhỏ. Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn giống như những quốc gia non trẻ vùng Balkan chủ trương dân tộc tự quyết, dũng cảm tham gia chiến đấu.
Thế nhưng, bài học lần này đã khiến chúng tôi ý thức sâu sắc rằng cho dù vào thời điểm nào, trong những cuộc chiến tranh kiểu như thế này, người bị hại thực sự luôn là kẻ yếu không tham gia chiến đấu.
Điều mất đi, là đứa con lẽ ra được sinh ra trên đời của chúng tôi.
Khi đó, cái thai của Yuko vẫn chưa vào thời kỳ ổn định, kết quả chẩn đoán sau đó cũng xác định tử cung của em có vấn đề, nhưng chúng tôi vẫn luôn cho rằng, chính áp lực của cuộc tranh chấp đã dẫn đến cái chết của đứa bé.
Sau khi mọi sự kết thúc, Yuko nằm trên giường bệnh rơm rớm nước mắt nói với tôi:
“Em xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi.”
Tôi nói.
“Vì Yuko còn đau lòng hơn cả anh nữa. Nếu phải xin lỗi, thì cả hai chúng mình cùng xin lỗi đứa con lẽ ra được sinh ra trên đời này đi...”
Tôi vừa nói vừa cầm tay Yuko lên.
“Giá như có thể mang đứa trẻ đến cõi đời này trong sự chờ đợi của mọi người thì tốt biết bao...”
Đúng vậy, Yuko thì thầm.
“Này, anh nói xem con chúng ta là trai hay là gái?” Yuko khẽ hỏi.
“Có lẽ là, anh cảm thấy có lẽ là con gái, một cô bé chạy nhanh, nhảy cao, giống hệt như Yuko ấy.”
Tôi cảm thấy có lẽ là vậy.
“Một ngày nào đấy trong tương lai, hóa thân của đứa trẻ này sẽ lại đến với chúng ta phải không nhỉ?”
“Đúng thế, vì vậy, đây chỉ là sự chia ly nhất thời.”
Sau này, tôi vẫn nhớ rõ mồn một cuộc đối thoại lúc đó.
Vả lại, khi phát hiện dự đoán lúc đó có một sự tươngđồng kỳ diệu với hiện thực, tôi có cảm giác mơ màng gần như chóng mặt.
Sự việc này đã phủ bóng đen lạnh lẽo xuống những ngày tháng tiếp theo của chúng tôi.
Em không còn tập thể dục nhịp điệu nữa, cũng tầm thời gian đó, tôi đổ bệnh và rời bỏ cuộc sống điền kinh. Bố mẹ cấm chúng tôi qua lại, cảm giác ở bên nhau còn khó khăn hơn lúc trước. Chúng tôi trốn tránh sự giám sát của bố mẹ, lén lút dùng tên giả viết thư cho nhau.
Thời bấy giờ, điện thoại di động và email vẫn còn chưa phổ cập, nói một lời “Hello” thì cả tuần sau mới nhận được hồi đáp từ đối phương, giống như là phi hành gia vũ trụ chuyển thư qua lại giữa Trái đất và sao Thiên Vương vậy. Theo một nghĩa nào đó, chúng tôi không khác gì các cặp tình nhân thế kỷ thứ 18, chỉ có thư tín là cách thức liên lạc duy nhất.
Về sau, khi Yuko tốt nghiệp cao đẳng, làm việc ở một câu lạc bộ thể thao trong vùng, tình hình có cải thiện hơn. Với lý do đường hoàng chính đáng là công việc, em có thể tự do ở bên ngoài đến tối muộn.
Buổi tối, chúng tôi chậm rãi tản bộ trên con đường lớn không người qua lại, ngồi trên chiếc ghế dài ở sân vận động không một bóng người mà nói chuyện.
Lúc đó, sức khỏe của tôi rất kém, gần như phải sống một cách lê lết gắng gượng, khoảng thời gian ở bên em là thứ duy nhất giúp tôi chống chọi được.
Cứ thế được hai năm, tôi tốt nghiệp đại học.
Đúng như quyết định ban đầu, tôi không làm thầy giáo mà chọn một văn phòng đại diện tư pháp nhỏ ở thị trấn bên cạnh.
Theo ước định năm mười chín tuổi, chúng tôi muốn nhân cơ hội này để kết hôn. Mặc dù đứa bé đã chết, chúng tôi vẫn muốn chuẩn bị sẵn sàng nơi chốn để con bé (thằng bé?) được sinh ra lần nữa.
Lúc chúng tôi tuyên bố sẽ kết hôn, sự phẫn nộ của bố mẹ em nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Họ nghiêm khắc trách móc em bao lâu vẫn lén lút qua lại với tôi, còn cả quyết rằng tôi là người xấu xa nhất. Bố mẹ tôi thì nghiêng về hướng chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng tôi, nhưng có lẽ bởi ngại bố mẹ em, nên cũng không nói thẳng ra.
Tất nhiên, chúng tôi không mơ mộng xa vời rằng bố mẹ sẽ giơ cả hai tay lên mà chúc phúc, nhưng cũng không ngờ lại nhận được sự phủ định dứt khoát đến thế. Là con cái của họ, chúng tôi đã bị tổn thương, nhưng vì đứa trẻ sẽ ra đời của mình, hai đứa tôi đã quyết tâm tự lập.
Tôi và Yuko thuê một căn hộ hai buồng ở khoảng giữa nơi làm việc của hai đứa.
Buổi tối hôm chuyển đống hành lý đơn sơ đến, chúng tôi ký tên vào đơn đăng ký kết hôn trên chiếc bàn gấp nhỏ xíu và nên vợ nên chồng.
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi - Ichikawa Takuji Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi