The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: Ichikawa Takuji
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: どこに行くの
Dịch giả: Tịnh Vân
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2781 / 67
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Ký Ức
ý ức ban sơ nhất, chính là màu trắng sáng đẹp đẽ của áo lót nhìn thấy qua lần áo sơ mi của em.
Muốn kể từ lần gặp gỡ đầu tiên, cho dù thế nào, cũng phải bắt đầu từ đây.
Tuổi mười lăm, bóc đi hết thảy vỏ bọc bên ngoài, em đơn giản mà tự nhiên, là một cô bé bẽn lẽn hướng nội.
Sau lễ Khai giảng, các học sinh mới đều tụ tập trong lớp học, để cho tiện, giáo viên sắp xếp chỗ ngồi theo thứ tự phát âm của tên học sinh, không phân biệt nam nữ, sau Igarashi là Inoue, vì vậy lẽ tất nhiên là tôi được xếp ngồi phía sau em, trước mắt chính là tấm lưng mảnh mai của em.
Tôi chẳng rõ vì tiết trời ấm áp hay vì nguyên do gì, lúc đó em không mặc áo khoác hay gi lê, mà chỉ mặc độc một chiếc sơ mi trắng.
Cặp mắt tôi bị hút chặt vào cái cổ nhỏ nhắn của em, những đường cong thanh mảnh trên cơ thể em tựa như một đứa bé vẫn chưa bước vào tuổi dậy thì.
Em mặc một chiếc áo ngực nhỏ che bầu ngực lại, khiến tôi cảm thấy có gì đó không hài hòa.
Ấn tượng của tôi với thứ đó giống kiểu nhỏ một giọt mực đỏ xuống nền toan trắng. (Nhưng trên thực tế, cái tôi nhìn thấy xuyên qua lớp áo sơ mi màu xanh nhạt ấy là màu trắng của chiếc áo ngực.)
Hai đặc điểm trái ngược của em khi mười lăm tuổi ấy khiến tôi bối rối, có lẽ đây chính là cơ duyên đầu tiên khiến hai người đến với nhau.
Về sau, tôi kể chuyện này cho Yuko nghe, em nhìn tôi với nụ cười khó hiểu.
“Thực ra, hồi em mười lăm tuổi, vốn chẳng cần thiết phải mặc áo ngực, nhưng mà, ăn mặc quá khác biệt với những bạn gái khác thì lại ngại, vả lại ở tuổi ấy người
ta ai chẳng muốn làm những chuyện vượt quá sức mình chứ.”
Em tiếp lời:
“Có điều, nếu hồi đó anh Inoue nói chuyện này với em, em sẽ cảm thấy nội tâm mình bị người khác nhìn thấu, có khi hôm sau chẳng dám đi học nữa.”
Tôi thở phào một hơi dài vì may hồi đó đã không nói gì. Bởi tôi không giỏi trong việc nắm bắt nội tâm của người khác nên thường gây tổn thương cho người khác bằng hành động thiếu suy nghĩ mà mình không biết.
Chúng tôi đã gặp nhau như vậy, nhưng trong một khoảng thời gian tương đối dài, em gần như chẳng có sức nặng gì trong lòng tôi, vóc dáng thuần khiết của tôi và lối ăn mặc phô trương, chỉ để lại cho tôi ấn tượng không hài hòa.
Nhập học không lâu, em liền tham gia đội thể dục nhịp điệu của trường, đội nổi tiếng cả nước, ngay sau đấy tôi gia nhập đội điền kinh (nếu trở lại hai mươi năm trước, đội tuyển này cũng có người từng vô địch ở giải thi đấu thể thao các trường trung học toàn quốc, nhưng hiện tại đó là một đội nhỏ yếu, thậm chí muốn tiếp tục duy trì thôi cũng đã khó khăn lắm rồi).
Tôi nghĩ hai chúng tôi đều có tư chất bẩm sinh.
Em có một hình thể ưu việt, cái đầu nhỏ nhắn tôi thậm chí có thể giấu được trong lòng bàn tay, thân thể mảnh mai hết sức, đôi chân dẻo dai, khỏe mạnh, nhảy cao hơn các đối thủ thông thường.
Từ những vị tổ tiên sống trong rừng rậm và thảo nguyên, tôi lần lượt kế thừa hai đặc điểm thoạt nhìn tựa như tương phản nhau, đó là sự nhanh nhẹn và sức bền. Vì vậy, mùa thu năm lớp 11 ấy, hai chúng tôi đều trở thành tuyển thủ trong top 3 của tỉnh. Cả ngày chúng tôi đều nghĩ xem làm thế nào để nhanh hơn, dẻo hơn, chính xác hơn, gần như chẳng có thời gian đâu mà để tâm đến những việc khác nữa. Ba năm cấp ba chúng tôi đều học một lớp, nhưng cơ hội tiếp xúc vì ý thức được sự tồn tại của đối phương có thể nói là vô cùng ít ỏi.
Chẳng hạn, mặc dù chúng tôi đi cùng một chuyến xe buýt đến trường, nhưng trừ giai đoạn thi cử, đội tuyển nghỉ ra, hai chúng tôi chưa bao giờ ngồi chung một chiếc xe.
Bình thường, em bắt chiếc xe đầu tiên của buổi sáng đến trường tham gia buổi
tập sáng của đội thể dục nhịp điệu. Hai tiếng đồng hồ sau, tôi mới xuất hiện ở bến xe buýt đó. Những bạn học khác thì lên một chuyến xe buýt nào đó giữa hai thời điểm trên. Tôi chuyên môn chọn chuyến xe muộn như thế, xét cho cùng, là vì tôi cực ghét tiếng ồn ào ầm ĩ trên xe của bọn bạn cùng lớp.
Chiếc xe buýt mà tôi lên mỗi sáng chỉ có hai người, cứ như là xe riêng vậy, trên xe ngoài tôi ra còn có một bạn nữ, cũng có bệnh ghét đông người giống tôi (có khi còn nặng hơn).
Cô bạn ngồi ở trên đầu xe, còn tôi ngồi ở phía cuối.
Tất nhiên, khi vào lớp, tiết học đầu tiên đã bắt đầu, nhưng ở trường chúng tôi không có các giáo viên nhà quê, hay phàn nàn về chuyện này. Họ chẳng nói gì cả, nhưng sẽ viết thêm một dòng vào lời nhận xét cuối học kỳ.
Tôi cảm thấy đây là một việc làm hết sức lịch sự.
Tôi đi đôi dép trong nhà mà các học viên lớp học ban đêm dùng vào, để cuốn sách dành cho giáo viên được các anh khóa trên cho lên bàn thay cho sách giáo khoa, chậm rãi thầm gióng lên trong lòng tiếng chuông vào lớp đã chậm mất ba mươi phút đồng hồ.
Các thầy cô giáo giống như mấy con rối trên kênh truyền hình giáo dục, giảng bài chán không chịu nổi, đối với tôi, tác dụng gây buồn ngủ còn hơn cả lũ ruồi nhặng vo ve. Vì vậy, hầu hết các tiết buổi chiều tôi đều tự tiện coi như miễn phải học, một mình chui vào phòng của đội điền kinh đọc tác phẩm của những nhà văn Anh mà tôi yêu thích như Alan Sillitoe, John Fowles.
Thầy cô giáo các môn thường hỏi Yuko nguyên nhân tại sao tôi không đi học.
Rủi thay, ba năm cấp ba, em hầu như đều ngồi ở vị trí trước mặt tôi.
Với sự thật ấy và như thể dự đoán trước mối quan hệ sau này của hai chúng tôi, các thầy cô giáo đều tự tiện coi em là giám sát viên của tôi.
Tất nhiên, Yuko không thể nào biết được tôi ở đâu. Trước câu hỏi của thầy cô giáo, em lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt lúng túng, trả lời rằng: “Em không rõ.” Suốt ba năm cấp ba, kiểu hỏi – trả lời này đã lặp đi lặp lại vô số lần, trong tâm trí em, “Inoue” và “Em không rõ” lúc nào cũng gắn liền với nhau.
Sự thực là, khi ấy chúng tôi chẳng biết gì về nhau cả.
Em không biết tôi đang ở đâu, tôi cũng chỉ nhìn thấy mỗi chiếc áo ngực màu trắng của em.
Không lâu sau khi lên lớp 12, mang trong lòng một chút hối hận cùng hy vọng, tôi kết thúc cuộc sống thi đấu thể thao tại trường cấp ba, mặc lên người bộ đồ chật cứng gắn mác “sĩ tử”, vùi đầu vào những ngày tháng tẻ ngắt.
Mặc dù vậy, tôi cũng không hy sinh thời gian chạy bộ của mình.
Bởi với tôi, chạy bộ cũng tự nhiên như hít thở, mà, giống như hít thở, đó là việc không thể thiếu.
Để việc học tập đạt hiệu quả cao nhất trong thời gian có hạn, tôi quyết định tập trung đọc bốn cuốn sách tham khảo dùng cho ôn thi đại học: từ vựng tiếng Anh, các mẫu câu tiếng Anh, tác phẩm cổ điển và chữ Hán. Như thế vừa tiết kiệm lại vừa đơn giản, phù hợp với tính cách của tôi. Còn với các môn xã hội, tôi chẳng định ôn tập, dự định đến lúc làm bài thi sẽ phát huy trực giác phi thường của mình, kiếm được điểm số nhiều hơn xác suất trong phần trắc nghiệm.
Trong kỳ thi thử toàn quốc duy nhất mà tôi tham gia, thành tích môn tiếng Anh và Quốc ngữ đều lọt vào số 5% hạng trên, có điều, trực giác phi thường mọi khi lại không phát huy được trong bài thi các môn xã hội, khiến tôi nhận được điểm số không đẹp đẽ gì cho cam. Tính bình quân ra thì thành tích tất nhiên thuộc dạng hết sức bình thường. Có điều, qua kỳ thi thử lần này, tôi cho rằng phương pháp học tập của mình về cơ bản là không sai lầm.
Phương pháp học tập hiệu quả cao này khiến tôi có được rất nhiều thời gian, thậm chí còn quá dư dật, tôi bèn thỏa sức chạy bộ để bù đắp lại khoảng trống ấy.
Trên sân vận động trường đã không còn chỗ cho học sinh lớp 12 nữa. Vì vậy, tôi đành kiếm không gian chạy bộ trong công viên tự nhiên cách trường không xa lắm.
Ngày hôm đó, sau giờ tan học, tôi đạp xe đến công viên tự nhiên như thường lệ.
Nếu bảo là số mệnh đã định sẵn, thì có cảm giác như là xong chuyện rồi mới ra
vẻ ta đây, nhưng hồi tưởng lại, vẫn có thể nói rằng, cuộc gặp mặt của chúng tôi quả thực giống như trời cao đã sắp đặt sẵn vậy.
Hôm đó tôi đi đường tắt mà bình thường không hay đi, cắt ngang qua sân trường đại học Quốc gia, còn John, con chó già mắc bệnh viêm tai giữa em nuôi thì cứ quẩn quanh chỗ cột biển chỉ đường ở cổng công viên không chịu về, những điều này cuối cùng đã trở thành nhân tố khiến chúng tôi gặp nhau.
Tôi dựng xe ở hàng rào bãi đỗ xe gần cổng công viên, khởi động cho nóng người, sau đó chạy dọc theo con đường dẫn vào rừng. Những cành cây đã nhuốm sắc thu khe khẽ đung đưa theo gió, phát ra những tiếng rì rào, giống như bọn trẻ con huýt sáo. Tôi chầm chậm chạy trong ánh nắng vàng rải xuống qua những kẽ lá.
Không lâu sau, trên con đường nhỏ phía trước xuất hiện bóng dáng một thiếu nữ, tóc dài tung bay trong gió, chiếc áo khoác màu vàng nhạt phối với váy ngắn kẻ ô, bên cạnh có một con chó cực kỳ xấu xí. Chẳng rõ vì sao, bóng lưng em khiến tôi thấy thân thiết lạ thường. Lúc tiến lại gần, sự thân thiết ấy dần dần biến thành cảm giác tựa hồ như từng quen biết, tôi cảm nhận được nhịp tim của mình tăng nhanh rõ rệt mà chẳng hiểu tại sao.
Tôi lại chạy thêm mấy bước nữa. Chắc là nghe thấy tiếng bước chân tôi, cô gái chậm rãi xoay người, sau đó nói:
“Chào cậu, Inoue.”
Lúc đó tôi vẫn không ý thức được em là ai, thật sự là quá ngốc. Trước mặt cô gái không quen biết lại gọi ra được tên mình, tôi hơi lúng túng. Cô nhìn tôi với bộ mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Sự im lặng vụng về đè nặng khiến tôi thấy tức thở.
Vì ngại không nhìn thẳng vào mắt em, tôi chỉ còn biết nhìn đăm đăm vào đôi chân trắng muốt thon dài bên dưới chiếc váy ngắn kẻ ô. Chân em giống như những tia sáng chiếu xuyên qua tầng mây xuống mặt đất, sáng bóng và thẳng tắp. Xét theo một nghĩa nào đó cũng khiến người ta cảm thấy thiếu mất sự quyến rũ mà con gái ở lứa tuổi này lẽ ra nên có.
Nét ngây thơ.
Tôi đột nhiên ý thức được cô gái này là ai. Nếu em mặc áo sơ mi trắng, có lẽ tôi
đã nhớ ra ngay được rồi, có điều tôi không nói suy nghĩ này ra.
“Chào cậu, Igarashi.” Tôi nói.
Giờ nhớ lại, có lẽ đây mới là lần đầu thực sự gặp gỡ của hai người.
Trên hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, con trai của nữ thần Venus đã thêm vào một biến số. Em đáng yêu vô cùng, một cô gái đáng yêu như vậy không ngờ lại là người hết sức thân thuộc ở ngay bên cạnh mình, điều này khiến tâm trí tôi cứ xao động không yên.
“Cậu có vẻ thích chạy bộ nhỉ.”
Nghe em nói vậy, tôi đỏ mặt mà chẳng hiểu vì sao. Chữ “thích” này, khi em nói ra bằng chất giọng nhỏ nhẹ hơi run run ấy, trong lòng tôi bất giác khẽ rung lên.
“Đúng thế, thích.” Tôi có cảm giác như thể mình đang thổ lộ điều gì đó, lại hốt hoảng bổ sung thêm: “Chạy bộ ấy.”
“Ừ.” Em nói, “mình cũng thích.”
Tôi ngạc nhiên nhìn vào gương mặt em.
“Ý mình là tản bộ với John trong khu rừng này…” Em nói, nhoẻn miệng mỉm cười.
Tóm lại, hồi gặp nhau năm mười lăm tuổi ấy, chúng tôi đã dần dần bị đối phương thu hút. Có điều, chỉ là vẫn chưa quen với tình cảm đó, không biết nên xử lý như thế nào, đành phải đè một tảng đá lên, cho nó chìm xuống đáy lòng.
“Tại sao hồi trước chúng ta không gặp nhau trong rừng cây nhỉ?” Tôi hỏi.
Em chớp chớp đôi mắt to: “Đúng thế, hôm nay mình đợi ở cổng công viên lâu hơn thường ngày một chút.”
Ồ…
“Mình thì đến cổng công viên sớm hơn thường ngày một chút.” Tôi nói.
“Vậy thì xem ra, thường ngày chúng mình toàn để lỡ cái một chút ấy.” Em nói.
“Hình như là thế đấy.”
“Hay là ngày mai cũng giống như hôm nay, ở lại đây thêm một lúc nhỉ?”
Nghe thấy em nói vậy, tôi có cảm giác sâu thẳm trong lòng có thứ gì đó đang cấp tốc dâng lên.
Đúng thế, nói thật lòng, chính trong thời khắc ấy, tôi đã yêu.
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi - Ichikawa Takuji Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi