Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7872 / 10
Cập nhật: 2015-11-21 22:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
Ông Duy Tư im lặng không nói một lời với Út Khánh, ông vừa giận vừa thương thằng cháu nội duy nhất còn lại ở Việt Nam với ông. Cuối cùng ông cũng phải thốt nên lời:
- Đó là số tiền rất lớn phải không Khánh, nếu không muốn nói là một gia tài. Người ta có thể đòi gia tài để lấy cho mình hạnh phúc thật sự. Nhưng riêng con điều ấy có cần hay không?
Đứng dậy dằn mạnh gót trên nền gạch, ông Duy Tư gằn giọng:
-Với thẳng đàn ông bản lãnh, hạnh phúc quyết định đời mình không phải là một con đàn bà mà hanh phúc thật sự là những thành đạt trong xã hội. Với những thành đạt đó con muốn gì lại không có mà lại phải li dị vợ hả? Dòng nhà này không ai lấy vợ hai lần hết. Con đừng làm điều ngu ngốc khi trước đây cũng chính con đứng ra nằng nặc một hai đòi cưới ngay Mỹ Nhân cho bằng được.
-Nhưng cô ta là người vợ chẳng ra gì!
-Hừm! Nói như con thì hễ bất kỳ ai lỡ có một khuyết điểm nào đó thì vứt người ta ra lề, kiếm người khác thế vào à! Phải dạy, phải cảm hóa chứ! Nói như con và hành động như con là vô trách nhiệm với người đầu ấp, tay gối của mình.
Khánh buông mình xuống ghế:
-Con đã làm hết trách nhiệm và khả năng, nhưng cô ta vẫn chứng nào tật nấy, phung phí, vô độ. Đàn bà mà bài bạc là bỏ đi.
-Lại thành kiến! Bản lãnh của thằng đàn ông ở đâu mà để vợ như vậy?
Khánh lạnh lùng nói lại:
-Bản lãnh của con để làm sự nghiệp chớ đâu phải để lo đối phó với Mỹ Nhân. Vả lại con không yêu, con không thể nào yêu để tiếp tục chung sống.
-Con nói nghe thật buồn cười. Tự cao quá và ích kỷ quá! Con muốn đánh đổi gần nửa gia tài và sự nghiệp để lấy tự do cho riêng mình à! Con phải nhớ và không bao giờ được quên toàn bộ công ty Hòa Bình, dịch vụ du lịch Hòa Bình, cùng những cổ phần trong các công ty, khách sạn khác là của anh chị em con chớ không chỉ riêng mình con, vì vậy con không có quyền muốn làm gì thì làm.
Nhìn Khánh đang ôm đầu, ông Duy Tư nói tiếp:
-Còn tình yêu! Đó là do con chọn có ai bắt ép đâu. Nội không hiểu tuổi trẻ bây giờ yêu như thế nào nữa. Nằng nặc đòi cưới, về ở được năm đầu, qua năm sau ly thân rồi bây giờ ly dị để cưới vợ khác. Theo như lời con Nhân thì mày ruồng rẫy nó chứ nó chẳng làm điều gì tệ bạc.
Hơi nhổm người dậy, Khánh kêu lên:
-Mỹ Nhân xuống tận đây để nói vậy với nội?
-Ừ! Nó đã xuống khóc lóc với tao. Nó đòi mày chia hai của cải cho nó vì nó không muốn li dị, đòi hỏi nhiều như vậy mong giữ được chân mày, nó vẫn thương mày mà Khánh!
-Hừm! Cô ta ranh như quỷ. Nội có biết hàng ngày cô ta cần bao nhiêu để cờ bạc không? Hàng triệu vẫn không đủ? Làm sao con có thể cung phụng như vậy được chứ!
-Nhưng hiện tại nó đã hết bài bạc rồi, bằng cớ là cả tháng nay mày có cho nó đồng nào đâu. Nó mê bài một phần cũng tại mày bỏ bê, mày cũng lu bù chè chén, rồi bây giờ lại mê gái nữa, nó buồn, có sẵn tiền thì giải khuây.
Khánh bực bội:
-Nói như vậy là nội chỉ thấy một chiều. Nội không hiểu con. Chuyện đâu đơn giản như vậy.
-Mày là đứa liều mạng, cứng cổ nhất nhà, từ nhỏ mày đã quen thói muốn làm gì thì làm, ngay cả chuyện lấy vợ, bỏ vợ mày cũng quen hành động theo thói ngông, ai mà hiểu để chấp nhận mày nói. Ly dị lần này vì bài bạc, lần sau biết đâu lại gặp mê nhảy đầm, hò vè hát xướng, lúc đó lại cưới vợ khác nữa sao?
-Con đâu đùa với tình yêu và hôn nhân, nhưng con không sống tiếp với Mỹ Nhân được. Hôm nay con về để thưa chuyện gia đình với nội, rồi con sẽ tự giải quyết.
-Hừ! Bằng cách đem mồ hôi, xương máu của tao, của cha bây rồi của anh chị bây đưa cho con Nhân để đổi lấy cái tự do của thằng đàn ông phóng đãng. Mày là đứa có ăn học, được nuôi dạy đàng hoàng mà không hổ thẹn khi đem cơ nghiệp của cả họ đổi lấy hạnh phúc riêng tư sao?
Khánh khô khan đáp:
-Con chỉ tạm thời muốn một số trong rất nhiều cổ phần mà gia đình mình hiện có, vì vậy con mới thưa chuyện với nội, chớ nếu toàn bộ sự nghiệp này là của con, con đã đánh đổi lâu rồi!
Ông Duy Tư hầm hầm:
-Mày không bao giờ nói lời nhân nhượng chịu thua ai cả, ngay với ông nội của mày cũng vậy. Đồ lếu láo mất dạy, mày tưởng mày nắm giữ trong bao nhiều thứ ấy là đã ngon lành hơn thiên hạ rồi hay sao? Bây giờ bao nhiêu của cải ấy chỉ là bước mở đầu cho sự nghiệp của mày, người ta đang cần bổ sung vốn vào nữa để khuếch trương lên chớ ai lại đi lấy bớt vốn chỉ vì chuyện đàn bà.
Lấy mù-soa ra chùi mồ hôi trán, ông run giọng:
-Của cải, sự nghiệp làm nên rất khó Khánh à! Những cái gì cũng phù du lắm. Thoáng một cái chớp mắt thôi mọi thứ sẽ khác đi, con ngẫm lại mà xem, cơ nghiệp của nội ràng ràng đó, rồi tiêu tan đó có mấy chốc đâu! Cơ hội thì đến với ta chỉ duy nhất một lần, còn hiểm họa của cuộc đời bao giờ cũng chực sẵn xung quanh, suy nghĩ lại đi! Nội không xúi biểu, nhưng nếu không bằng lòng vợ, đàn ông dễ tìm vui bên người đàn bà khác, chớ đâu có rồ dại như con.
Khánh lắc đầu:
-Con cần một tình yêu chứ không cần một người đàn bà để mua vui.
im lặng, một hồi lâu ông Duy Tư đổi giọng ôn hòa:
-Con bé này chắc hơn con Nhân mọi thứ?
Khánh giữ kẽ:
-Chắc không có gì hơn Mỹ Nhân đâu nội, có điều cô bé trong trắng hồn nhiên và yêu con chớ không yêu tài sản của con.
Nheo con mắt có nhiều nếp nhăn của người già, ông Duy Tư cười cười:
-Một câu nói lãng mạn về người yêu của cậu trai mới lớn. Vậy gốc gác, gia đình nó con có nắm kỹ chưa? Hay rồi lại bật ngửa như hồi cưới con Nhân về, mới biết mình làm rể tay bợm cờ bạc, chuyên nuôi ngựa giống.
Nghe ông nội nói kiểu lơ lửng Khánh hơi hoang mang. Anh không hiểu ông đã đồng ý chuyện này hay chưa mà lại hỏi vậy, ngẫm nghĩ một chút anh quyết định khai rõ:
-Gia đình cô bé cũng chỗ quen thăn với nhà ta thôi nội ạ! Con nghĩ nội sẽ ưng ý.
Nhíu mày, ông Duy Tư băn khoăn:
-Nó tên gì? Con ai?
-Cô bé tên Doanh Doanh. Con gái cậu Út Hoàng Đăng.
-Hoàng Đăng! Hoàng Đăng nào! Phải thằng Đăng em bà Bạch Trang không?
- Dạ phải!
Nhìn Khánh bằng cặp mắt khó hiểu ông nhẹ nhàng:
-Bà Trang và cậu Đăng tính sao?
Khánh ngập ngừng:
-Tụi con chưa cho ai biết mình yêu nhau.
-Vì sợ găp khó khăn, vì sợ phản đối?
-Không hẳn là như vậy đâu nội.
Ngả người ra ghế ông Duy Tư khẽ lắc đầu:
-Con chủ quan quá đó. Biết gia đình người ta có đồng ý chuyện tình yêu của con không?
Khánh tự tin:
-Chuyện đó không quan trọng, con chỉ cần pháp luật cho phép con lấy Doanh làm vợ, con nghĩ thực hỏi cưới nếu có được thì tốt, không thì thôi!
-Thấy vậy sao? Bọn bây tiến bộ thật, bày giọng như ở lỗ nẻ chui lên, không ông bà cha mẹ. Nếu được vậy thì cần gì về cái xó quê mùa lạc hậu này nói với lão già cổ hủ như tao chuyện này. Mày toàn quyền định đoạt cuộc đời, công danh, sự nghiệp của mày mà! Cút đi cho khuất đồ... đồ.. dại gái. Tao xem như sự nghiệp của dòng họ này đem đổ sông đổ biển cả rồi vì mày, một thằng chỉ nghĩ tới mình. Tao thật thất vọng!
Khánh lủi thủi đi ra bờ sông, ghé mình nằm nương theo gốc dừa, anh buồn thúi ruột. Hồi còn sanh tiền, ba anh có lần đã bảo máng anh khác với máng ông nội. Chẳng biết điều ấy có không, nhưng hôm nay anh hầu như thất bại vì anh dở ăn, dở nói. Tại sao anh không biết xuống nước năn nỉ nhỉ? Nói với người già mà thẳng thừng ý nghĩ của mình, xem như mình đúng, mình hay, mình phải và gần như buộc ông nội cũng phải chiều ý mình.
Anh rầu rĩ. Thói quen buộc người khác phải tuân thủ làm anh thất bại rồi! Đã vậy ông nội còn đặt nặng trên vai anh trách nhiệm của dòng họ. Anh đã đổ công sức, tuổi trẻ của mình vào làm nó phát triển hơn nửa ở những lãnh vực khác bằng mọi cách, mọi giá. Còn tình yêu, hạnh phúc của riêng anh thì mặc kệ. Anh đã lầm lẫn trong hôn nhân và anh phải chịu đựng suốt đời người đàn bà đó sao?
-Bất công! Vô lý!
Khánh đứng dậy. Anh vào nhà thưa ông Duy Tư để trở lại Sài Gòn. Rất mềm mỏng anh nói với ông:
-Con sẽ có cách giải quyết của con và con sẽ cưới cho bằng đưôc Doanh Doanh. Nhất định là như vậy!
-Sao cứ khóc hoài vậy sóc! Em làm anh phát ghen với dì Năm rồi đây!
-Em mà nghĩ đến lúc về nhà lủi thủi một mình không ai để ý tới là nước mắt ứa ra. Kỳ ghê! Dạo này em hay mít ướt quá! Em nói thật, không ai thế chỗ của dì Năm trong lòng em được đăụ Ngay cả ba cũng không.
-Cả anh cũng không à!
-Em chả biết nữa! Đôi khi em nghĩ anh như không phải của riêng em. Anh là của ai đấy! Và em đâu đón chạy quanh tìm cái bóng nào đó của riêng mình. Mấy hôm nay anh đi đau vắng, tìm anh không thấy, em khốn khổ với nỗi cô đơn, với bao nhiêu thứ bực dọc đang xảy ra ở nhà. Anh đi đâu, có chuyện gì vậy Khánh?
-Có chuyện gì đâu, thi cử xong rồi về quê một chuyến, anh nghe ông nội không khỏe lắm.
Doanh Doanh lo lắng:
-Vậy hôm nay nội đỡ chưa?
Khánh gượng gạo nói dối cho trót:
-Anh về tới thì nội đã khỏe rồi!
Bóp đôi tay Khánh, Doanh tủi thân:
-Phải chi em được về quê cùng anh!
Dịu dàng anh bảo:
-Thi xong đi, anh sẽ đưa em về!
-Rồi anh nói em là ai? Chắc là cháu của cô Bạch Trang phải không?
Thấy Khánh nhìn mình buồn bã, cô vội nói tiếp mà lòng ghen tuông bừng dậy:
-Tới lúc em thi xong thì anh cũng sắp đi rồi, đâu còn thời gian nữa.
Buông Doanh ra anh với lấy cây đàn rồi nhẹ rãi từng nốt nghe buồn cả buồng tim.
-Có chuyện gì à.. Khánh! Sao lại giấu em! Em biết là có điều gì đó xảy ra.
-Từ khi quen anh, yêu anh đến giờ, em nghĩ gì về tương lai hai đứa hở Doanh?
Một câu hỏi bất ngờ làm Doanh ngẩn ra. Cô trợn mắt lo lắng:
-Sao anh lại hỏi em như vậy?
Thật thà cô thừa nhận:
-Khi biết anh, rối biết anh đã có vợ em khổ và cố tình lẩn tránh. Bây giờ hiểu và chấp nhận yêu anh, nhưng thật tình em chưa hề biết nghĩ gì xa hơn nữa. Vì những tính toán lo toan đó ngoài khả năng của em. Dù sao anh vẫn là.. là.. chồng người tạ.
-Từ lòng anh bây giờ, anh đang tính toán.. sắp xếp mọi thứ để là chồng em sau này. Nhưng nếu đời có nhiều trắc trở em có cố cùng anh vượt qua không?
Tư lự hồi lâu Doanh đáp:
-Trắc trở chỉ từ phía anh, phần em, em đã hứa rồi với trái tim mình, có yêu ai ngoài anh đâu mà sợ.
-Nếu cô Hải Trang, bà nội rồi ba không chịu gả em cho anh thì sao?
Ngỡ ngàng cô nhìn Khánh:
-Mọi người đã biết chuyện mình à?
-Không! Anh chỉ lo xa thôi. Nhưng trả lời anh đi. Em có dám sống với anh không cần cưới hỏi không Doanh?
Ấp úng, cô cúi đầu:
-Quả thật em chưa nghĩ chuyện này bao giờ cả. Nhưng chắc em không dám đâu, em còn ông bà ngoại nữa chi, nói chuyện yêu người đã có vợ em còn sợ, để giấu cả dì Năm...
Khánh chợt ngừng đờn, giọng gằn ngắt lời cô:
-Vậy thì theo em, yêu anh là tội lỗi, là xấu à!
Doang rưng rưng khi bất ngờ Khánh nổi nóng, nhưng cô mím môi trả lời bằng tính bướng bỉnh của mình.
-Yêu anh thì không có tội nhưng về làm vợ anh không cưới hỏi thì xấu, thì có tội làm ông bà buồn, em không muốn...
Tựa người vào vách Doanh ngước mắt nhìn, trần căn phòng được trang trí bằng nhiều miếng vuông có hoa văn đẹp mắt, những hoa văn tỉ mỉ ấy đang làm rối hồn cộ Khánh cũng ngồi im, rồi thở dài một tiếng, anh nằm ra nệm hai tay vòng sau ót làm gối.
Sao anh lại hấp tấp vội vã và hơi uy quyết khi đặt một vấn đề với cách giải quyết kiểu cùng đường chót bét với em, một con bé còn mới lớn, từ nào giờ chỉ sống trong cung cấm, ngờ nghệch với bao bất trắc của đời vậy? Với em tất cả là hoa là mộng, là màu hồng như những ngăn tim non chỉ biết yêu đơn thuần không lo xa, tính rộng. Anh đã chủ quan khi nghĩ một chiều. Rõ ràng trong tâm tưởng nhiều người và có lẽ cả với em, anh vẫn là thằng đàn ông yêu cuồng nông nỗi, không lâu bền trong hôn nhân. Cái vết của lầm lẫn đầu đời vẫn chưa giải quyết xong, mà đã vội tính chuyện trăm năm lần nữa. Ai có thể tin để gả, cưới cho anh lần nữa chứ?
Những điều ông nội đưa ra xem chừng đúng, bà Bạch Trang làm sao chịu gả cháu gái cho anh. Nghiêng người, Khánh nhìn sang Doanh. Cô ngồi vòng tay qua gối, tóc xõa bay bay trông thương nát lòng. Khánh si tình thật rồi!
Anh tự nhủ: Những khó khăn đó chỉ là trước mắt. Ly dị xong Mỹ Nhân anh sẽ giải quyết được tất cả, kể cả việc lạy lục van xin để cưới con bé sóc nâu cho đàng hoàng đầy đủ lễ nghi.
- Đến với anh, Doanh!
-Em đi về đây!
-Còn mưa. Ai cho em về!
-Em là.. chủ thân em. Em muốn về thì về, dù trời có bão đi chăng nữa cũng không ở.
Khánh nhổm dậy, cười cầu tài:
-Ba gai với anh làm gì, tội anh mà!
Làm thinh, cô cố tình cột tóc chậm chạp rồi đứng dậy bước tới chỗ để giày. Khánh nhoài người theo giữ chân cô lại.
-Về sớm buồn lắm, ở đây một mình anh, anh nhớ em chết mất, ở đó một mình, em nhớ.
-Em chẳng nhớ ai cả, em đang thiếu thời gian học bài đây, có rảnh đâu mà nhớ.
Xoay người Doanh lại, Khánh quạu:
-Thật như vậy?
-Thật! Doanh hất mặt lên đáp cứng.
-Thế thì cứ về! Khánh cộc lốc khoảnh tay ấm ức.
Khánh đứng dựa tường tréo chân nhìn Doanh, búng chiếc áo mưa màu đỏ lùng thùng như chiếc "bông sô" ra, anh bừng bừng một nỗi đau khó tả. Nắm chặt hai tay Doanh, Khánh lầm lì ánh mắt.
-Anh không cho em về. Trời mưa lớn như thế này bộ muốn cảm lạnh sao. Ngốc!
Doanh ương ngạnh:
-Ngốc nên mới yêu anh cho khổ.
Buông tay Doanh ra Khánh chua chát:
- Đúng là anh luôn làm kẻ khác khổ vì mình. Anh là thằng đàn ông ích kỷ và em đã không hề hiểu anh chút nào.
Bặm môi Doanh chua ngoa:
-Em không phải là vợ làm sao hiểu anh được như chị Mỹ Nhân.
-Thế đấy! Lại nói những lời đay nghiến.
Khánh thở dài. Anh cảm thấy mệt mỏi với những nỗi niềm Doanh không biết được để thông cảm, để cùng lo với anh. Em là con bé ngu ngơ, yêu em quá là phải khổ, phải lo từng chút vẫn chưa vừa.
Doanh muốn khóc. Cô cảm thấy đau đớn với những điều cô hiểu từ Vĩnh Tùng về vợ chồng Mỹ Nhân, mà cô không mở miệng nói được với Khánh. Cô biết anh rất ghen, đã mấy lần anh hỏi gặng cô về Vĩnh Tùng cô đều tránh né. Mới cách đây vài hôm, Tùng đến thăm và rủ cô đi Sài Gòn Casino chơi nữa. Doanh đã từ chối bằng câu thăm dò:
-Chơi ở đó cũng thích, nhưng Doanh ngại gặp bà.. ngựa trời của Tùng lắm.
Tùng cười to:
-Ngựa trời nào mà của Tùng, Doanh nói vậy chồng cô ả nghe thì chết. Mà Doanh ngại gì cổ chứ. Mạnh ai nấy chơi, Mỹ Nhân đâu có quyền mua đứt Sài Gòn Casinọ Vả lại, dạo này cô ta trở về mấy cái chuồng ngựa của mình rồi!
-Là sao hở Tùng!
Nhún vai Tùng nói:
-Mỹ Nhân khoe sẽ "cải tà quy chánh" vì chẳng muốn mất chồng, cô ta về Đà Lạt gầy dựng lại trại ngựa giống của ba mình. Vốn liếng anh chồng bỏ ra, cũng "khá lắm" chớ chẳng phải vừa.
Doanh lắp bắp:
-Ủa! Chớ không phải hai người ly dị à?
-Ly dị gì? Sao Doanh biết?
-Thì..thì hôm trước Tùng nói chớ ai?
-Tùng nói hả? Hồi nào kìa! Chắc Doanh nhớ lộn, chớ có vợ đẹp như vậy ai mà bỏ. Giận cách mấy cũng huề thôi! Sao! Đi chơi với Tùng đi Doanh! À! Nhà Doanh làm ăn với Đài Loan hả?
-Không! Chỉ cho thuê mặt bằng thơi.. Bà mợ Hai, chớ Doanh chẳng biết gì vụ này. Mà Tùng nè! Có thật là bà Ngựa trời cải tà quy chánh không?
-Thật mà! Bà ta rủ cả ba Tùng chung vốn nữa đó. Hôm qua vào Casino Mỹ Nhân khỏe sắp đi nước ngoài với chồng...
Doanh cay đắng nhớ lại, lúc nghe Tùng nói vậy cô như ù hai tai, nặng ở ngực.
Bây giờ cô đã hiểu rồi, Khánh đâu hề thật lòng với Doanh. Anh yêu cô như anh đã từng yêu Mỹ Nhân, anh háo hức chinh phục cho bằng được cô đó thôi. Nhưng khốn nỗi cô lại thật sự yêu anh mất rồi, cô sẽ khổ, cô sẽ khổ vì sự nhẹ dạ, vì sự ngây thơ của trái tim mình. Đi về! Đi về! Mau!
Doanh bỏ mặc chiếc áo mưa nằm một đống dưới sàn, bỏ mặc Khánh đang quay lưng nhìn hình cô trên vách, nhẹ nhàng Doanh xoay đấm cửa và chạy ào vào phòng thang máy. Hơn 7 giờ đêm thôi, những chiếc xích lô trốn mưa đâu hết cả. Quần áo dính sát vào người làm cô lạnh run. Nước mắt ứa ra lẫn với nước mưa. Thật mâu thuẫn, chính cô nhất định bỏ về, rồi khóc khi Khánh không đuổi theo.
Tất cả tan vào mưa, không gian không chia hướng, Doanh lơ ngơ ngước nhìn những ô cửa cao, nghe nỗi nghẹn cồn cào nơi ngực. Cô lẫm lũi bước tới, tay đưa lên vuốt mặt không ngừng rồi đâm sầm vào một người hối hả chạy về phía cô.
Qua ánh đèn đêm, qua màn mưa mờ rát mặt, Doanh muốn gục đầu hẳn vào vùng ngực rộng ấy mà khóc cho hả. Khánh không nói một lời, lẳng lặng đưa cô về phòng.
Lạnh lùng anh vứt cho Doanh bộ pyjama của anh, cái khăn lông trắng to như cái mền rồi nói như ra lệnh:
-Mặc tạm rồi quấn đồ khăn vào, nếu không thì.. cô sưng phổi đây!
Thấy Doanh nghèn nghẹn đứng chần chờ, anh nghiệm mặt kéo cô vào phòng tắm:
-Nhanh lên! Hay là muốn.. người ta làm hộ.
Doanh biết Khánh giận nhưng cô vẫn bướng cho lỗi gần mình khi nghe cái giọng dễ ghét của anh:
-Kệ! Cho chết luôn, mặc đồ ướt càng mát.
Khánh lầm lì khóa cửa lại. Anh dửng dưng làm Doanh tức nghẹn:
-Vậy cứ đứng đó! Tới lạnh rồi, phải thay quần áo thôi! Hất hàm anh nói tiếp khi vào phòng khách:
-Tôi đố cô về được!
Thay xong bộ pyjama Khánh bước ra và thấy Doanh Doanh ngồi bệch trên sàn, dưới chiếc quạt trần đang mở hết cỡ. Anh mai mỉa:
-A! Hong khô bằng quạt. Sáng kiến tốt!
Chẳng thèm bước đến gần Doanh, Khánh leo lên nệm kéo mền đắp kín người. Ngoài kia mưa vẫn rất tọ Nhưng tia chớp rách trời sang cửa sổ, chốc chốc lại lóe lên.
Với tay mở nhạc và tắt ngọn đèn to, Khánh nằm im như đã ngủ. Anh không hiểu sao tối nay Doanh có vẻ bất thường thế. Dẫu có buồn vì câu nói của anh, những đã thật sự yêu, sao Doanh còn câu nệ nhỉ? Như anh, anh sẽ bất chấp, miễn sao anh có được cô mãi mãi thì thôi. Em có biết là anh đang đổi nhiều thứ để được có em không con sóc lì bướng bỉnh của anh. Anh giận em vô cùng, nếu lúc này là bất kỳ ai khác, anh đã bỏ mặc rồi chớ không hết hồn chạy muốn rụng tim mà tìm dưới mưa vậy đâu. Trời ơi! Lì! Vẫn còn đòi anh năn nỉ sao?
Một bài nhạc, hai bài nhạc, bắt đầu bài thứ bạ Khánh chịu thua, anh vùng dậy hét to như để chứng tỏ mình là người ra lệnh:
-Thay quần áo mau. Nhất định ăn vạ anh hả? Trời ơi! Lạnh ngắt rồi nè!
-Mặc kệ ngườ ta! Ai bảo không mở cửa.. mà con tôi tôi, cô cô nữa.
Khánh bước tới tắt quạt, Doanh chạy theo mở ra. Anh ôm cô vào lòng:
- Đừng trẻ con! Bệnh rồi sao học thị Đâu còn mấy ngày nữa thi rồi.
-Anh có thương đâu mà lo. Buông người ta ra, để ướt quần áo rồi than lạnh.
-Không buông! Cho bỏ tật lỳ này.
Khánh ép sát Doanh vào tường anh háo hức hôn đôi môi tái ngắt của cô, vòng tay anh ôm thân thể đang run vì lạnh nay đã mềm rũ tựa vào tường.
-Anh đau có thương em. Anh muốn em khổ vì anh. Anh ác lắm! Anh vẫn còn.. với người tạ Anh lo cho người ta đủ thứ còn em trước sau gì cũng là đứa con mất mẹ, thiếu chạ Anh chỉ thương hại em mà thôi! Đã vậy còn đề nghị về ở với anh không cần cưới hỏi nữa. Anh ác lắm mà!
-Ai nói là anh còn với cô tạ Anh có lo gì đâu? Anh chỉ lo chuyện chúng mình thôi!
Doanh tức tưởi:
-Anh dối em! Vậy chứ ai bỏ tiền ra cho chị Nhân về Đà Lạt gầy dựng lại trại ngựa giống. Ai cùng chỉ đi nước ngoài.
Nghiến răng, Khánh bóp mạnh vai Doanh:
-Tại sao em biết điều này?
-Quan trọng là có hay không chớ anh cần biết tại sao làm gì?
-Em phải hiểu rằng tất cả những gì anh làm hôm nay là để cho tương lai hai đứa sau này. Anh đang lo mọi thứ điên đầu mà em thì chẳng biết gì cả. Hừm! Đứa nào nói với em chuyện này!
Ngu ngốc và bướng bỉnh Doanh hất mặt lên tự đắc:
-Vĩnh Tùng nói, và tin này em cho là đúng vì Tùng rất yêu em.
Khánh bừng bừng cơn giận. Phải nói là anh ghen thì đúng hơn. Vì giận anh còn có thể kềm được, còn cảm giác muốn xé nát, giầy vò, đập vỡ bất kỳ cái gì đó như vậy, anh chưa từng có bao giờ. Mắt tóe lửa, anh gầm lên:
-Tại sao cô vẫn còn giao du đi lại với thằng nhóc đầu đinh cưỡi môtô rởm đời đó? Cô có yêu gì tôi đâu mà đòi hỏi ngược lại ở tôi hả!
Đang vì lạnh Doanh chợt nóng người. Nói như vậy nghĩa là gián tiếp anh nhận rằng điều Vĩnh Tùng nói là đúng rồi! Chớ còn gì nữa.
Doanh nghẹn uất ở ngực vì ghen chắc là ghen, vì với Viễn cô không bao giờ biết buốt đau như vậy, dù cô thấy anh ta tay trong tay voi Ngọc Uyển.
Ngăn nỗi uất ức, Doanh mím môi:
-Tùng là bạn em, chẳng lẽ yêu anh rồi em không được quyền có bạn. Không được quyền đi chơi với bạn ở những nơi chỉ dành riêng cho giới thượng lưu, quý tộc xài tiền như nước như chị Mỹ Nhân vợ anh.
Khánh càng giận hơn nữa, anh gặn:
-Thì ra cô cũng theo chân anh ta bước vào những nơi tôi gớm nhất. Thì ra cô không ngây thơ trong sáng như tôi vẫn tin yêu. Có thể chứ! Không thì tôi đoán chẳng ra vì sao gã đầu đinh ấy lại quen biết Mỹ Nhân, để cung cấp cho cô những tin này, tin nọ. Cô làm thế chi vậy? Vì yêu tôi, vì ghen hay mục đích nào đó. Nói đi! Tại sao em đi với người khác hả Doanh?
Cô có đi với ai đâu từ khi yêu anh. Nhưng trái tim của cô cứ muốn nói khác đi khi giọt độc của ghen tương đã chạy lẫn theo máu.
Mặc cho đôi vai bị Khánh bóp đau điếng, mặc cho người cô lạnh tê, mặc cho nước mắt tràn đầy gương mặt, cô muốn Khánh phải khổ vì cô kìa. Nghẹn ngào Doanh đáp dỗi:
-Vì em đã nghĩ lại. Em chỉ khổ thôi nếu tiếp tục yêu anh. Với người khác trái tim em được thảnh thơi. Với người khác em không phải..
-im đi!
Khánh buông Doanh ra. Anh mệt mỏi dựa vào vách và nhớ lại lời ông nội mình "Cút đi cho khuất. Đồ dại gái" Hừ! Đúng là dại gái.
Nhìn Doanh đứng co ro, Khánh lạnh lùng:
-Anh sẽ đưa Doanh về ngay lập tức.
Ào ào bước đến tủ anh tìm cho cô một chiếc áo gió. Anh lặng lẽ vào nhà tắm thay quần áo, Doanh ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ, mưa vẫn còn rất tọ Cô ôm chiếc áo và nước mắt ghen tuông vẫn trào ra.
-Mặc áo vào! Choàng thêm cái khăn này nữa! Xem còn quên sách vở gì không! Lòng em đã thế, anh chẳng dám giữ làm gì dầu một phút, một giờ hay đợi tạnh một cơn mưa.
Khánh đi như gió xuống gara, anh ào ào mở cửa xe cho Doanh vào rồi phóng bất chấp mưa quất như roi xuống lòng đường.
Ngọn lửa ghen tuông đã đốt cháy mọi thứ, ngọn lửa ghen tuông đã làm haii người trở nên xa lạ với nhau. Doanh ấm ức ghen tuông vì cho rằng mình bị lừa dối. Khánh lồng lộn ghen tuông vì cho rằng Doanh đã đổi thaỵ Anh quẹo cua thắng rít ken két làm chiếc xe nghiêng ngả đến chóng mặt. im lặng mãi anh mới bảo:
-Cám ơn em đã nói thật cho anh tỉnh ra. Doanh biết tính anh rồi mà! Yêu thì bảo rằng yêu, hết thì bảo rằng hết. Hừ! Em cứ vui với người khác. Còn anh, anh sẽ làm đúng những gì anh đã dự định. Tới nhà rồi, xuống đi! Chúc em hạnh phúc nhé cô bé có trái tim nhiều ngăn. Với anh, em như đã chết.
Doanh choáng người vì câu chúc của Khánh. Anh ác lắm và ngốc lắm! Dầu rằng tim em có nhiều ngăn đi chăng nữa nó cũng chỉ chứa duy nhất hình dáng anh. Anh nỡ quên đi điều thiêng liêng đó hay sao?
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng