Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7872 / 10
Cập nhật: 2015-11-21 22:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
à Lam Tuyền vênh váo giương bộ mặt hiu hiu tự đắc lên nhìn Doanh Doanh khóc. Hóa ra việc chọc cho con tiểu yêu này khóc cũng không khó lắm. Nhưng nói cho đúng thì nó thuộc loại cứng đầu đó. Bà phải triệu tập toàn bộ gia đình, lên lớp một "tăng" nó mới đồng ý giao phòng nó lại để xuống ở phòng con mẹ Năm Hiên.
- Đồ mồ côi mất dạy!
Ngăn tiếng rủa thầm, bà nhìn sang Luân lúc anh cũng đang nhấp nhỏm muốn ra trò chuyện cùng cô "người yêu" mới toanh của mình, hiện còn ngồi chờ ngoài phòng khách.
Cao giọng Lam Tuyền nói:
-Chú Luân trình bày ý kiến của chú cho Doanh Doanh hiểu hơn việc của chúng ta đã đồng ý làm đi, không nó lại trách..
Luân tránh nhìn đôi mắt rưng rưng của Doanh, anh khó khăn mở lời:
- Doanh Doanh, như con biêt'' đó, ông ngoại đã về hưu rồi, lương hưu trí của ngoại chẳng là bao nhiêu mà tính tình ngoại lại gàn, dĩ nhiên chả đời nào ông chịu đem nhà cho mướn, nhất là lại cho người nước ngoài mướn theo hợp đồng dài hạn. Cậu mợ Hai và cả cậu đã bàn đi tính lại nhiều lần rồi mới quyết định sẽ cho mướn toàn bộ tầng trên của căn nhà, nơi đây người ta sẽ đặt văn phòng giao dịch buôn bán của công ty LX Đài Loan.
Đợi Doanh Doanh hít hít mũi xuống, Luân nói tiếp:
-Lúc này không có ông bà ngoại ở nhà mình phải tiến hành mọi việc.
Doanh hậm hực ngắt lời:
-Mọi người muốn đặt ông ngoại trước sự đã rồi à?
Cậu Hai Vũ nãy giờ ngồi trầm tư im lặng bên điếu thuốc chợt lên tiếng:
- Doanh, không ai muốn như vậy hết, nhưng con còn bé lắm để có thể biết tính toán chi li mọi thứ như người lớn.
Mợ Hai Lam Tuyền góp vào thật đúng lúc làm Doanh tự ái:
- Đúng vậy! Con đâu biết là lương hưu của ông chỉ đủ tiền ăn xài, học tập cho mỗi mình con. Còn số tiền gởi ngân hàng để lấy lời hàng tháng ấy hả! Lãi suất lại hạ nữa rồi, lời được mấy đồng đâu mà mụ Năm Hiên đòi ăn riêng với chả ăn chung. Lúc ông ngoại con còn làm việc thì khác, về hưu rồi lại khác, phải chi ông có phòng mạch riêng thì tiền bạc mới dồi dào, đằng này ông chỉ chuyên về nghiên cứu, mà nghiên cứu thì có tiếng chớ đâu có miếng ở nước này.
Luân vội tiếp lời bà Lam Tuyền ngay:
- Doanh đừng nghĩ đến tiền dì Diễm Trang hàng tháng gởi về, tiền ấy để lo cái chung như lo cho ông bà ngoại bồi bổ, thuốc men. Còn cho cậu, cho con hay cả dì Năm Hiên thì phải khoản khác. Riêng mấy tháng ông bà ngoại ở với dì Tư Diễm Trang, chắc dì sẽ không gởi tiền về. Vậy thì cậu cháu mình sẽ lấy đâu mà xoay xài trong suốt thời gian đó, trong khi tiền lời rút ra hàng tháng chẳng đủ vào đâu.
Doanh hoang mang nhìn cậu Luân. Lẽ nào lời cậu nói là sự thật vì cô biết bà ngoại rất chu đáo trong vấn đề tiền bạc, đúng là ông ngoại cô không giàu tiền giàu của, nhưng để con cháu thiếu hụt thì Doanh chắc bà ngoại cô không bao giờ yên tâm đi du lịch.
Nhưng dù đây là những lời được các cậu và bà mợ nói ra nhằm mục đích thật, hư gì đi chăng nu8~a thì Doanh biết cô cũng phải rời căn phòng của mình thôi!
Người ta đã tính toán hết mọi thứ rồi, những lời nói ra với cô là để cho có, cho cô thấy rõ cô là đứa mồ côi lâu nay ăn bám chớ chưa làm được tích sự gì cho ai, đã vậy còn thêm thói ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân, khư khư giữ lấy căn phòng rộng nhất đẹp nhất cho mình.
Còn đang suy nghĩ thì cô đã nghe cậu Vũ gọi:
- D! Trước khi đi, ông bà ngoại có giao quyền cho cậu giải quyết mọi việc trong nhà. Cậu suy nghĩ rất kỹ về việc cho thuê ngôi biệt thự này. Đó là tài sản chung lớn nhất của mọi người trong gia tộc. Cho thuê nhà, chắc chắn ông bà không bằng lòng nhưng đó là cách để có tiền xoay xở và lo cho ông bà mai hậu.
Bà Lam Tuyền lên.. lớp hùng hồn:
-Thế hệ của ông bà cụ bảo thủ chớ không như chúng ta. Đúng là chỉ vừa ngang vừa ngông như mấy ông đồ gàn mới ngồi ôm cái thứ đẻ ra tiền mà chịu đói vì sĩ diện. Bây giờ không có ông bà cụ Ở nhà, chúng ta phải mạnh dạn làm theo cách nghĩ của thế hệ chúng ta. Phải biết tận dụng mọi thứ để có tiền. Thời buổi này, ai nhanh chạy và thực tế thì kẻ đó sẽ mau phất. Khi ông bà cụ về thì đâu sẽ vào dó. Nếu chúng ta ăn nên làm ra ông bà chắc không nỡ bắt dẹp.
Luân đứng dậy, có lẽ anh nôn đi ra ngoài phòng khách lắm rồi. Đưa mắt nhìn mọi người anh nói nhanh.
-Tóm lại tuần sau người thuê nhà sẽ tới sửa sang lại phòng ốc theo ý họ. Doanh lo dọn phòng của mình nay mai cho xong.
Doanh chẳng nói chẳng rằng, cô bước vội ra khu vườn. Chiều lắm rồi, lũ dơi ăn đêm đã vỗ cánh bay loạn. Trong thư viện Ngọc Uyển vẫn say mê đàn cho Viễn nghe. Hừ! Đúng là đàn khảy tai trâu, Doanh chua ngoa nghĩ thầm. Rồi trong phòng khách cậu Luân chắc đang nghểnh tai ra nghe giọng đả đớt nhão nhoẹt của Thảo Nguyên, cô gái đó là con của bà Ngân, bạn học cũ của mợ Hai mà lần Ngọc Uyển nhờ cậu chở nó tới nhà, gặp lần đầu, cậu Luân đã hồn xiêu phách lạc, sau đó răm rắp nghe lời đường mật của cô ta. Còn cậu Vũ, chắc cũng đang ngồi nghe lời mợ Tuyền giảng giải. Đâu đã vào đó rồi! Nhưng sự thật thì sao? Nhà này có túng bấn đến mức phải đem cho ngoại kiều thuê mướn không? Doanh buồn rầu ngồi xuống ghế đá, con Kinô từ đâu phóng ra, le lưỡi liếm chân cô. Bất cứ hưởng mối lợi nào thì người ta cũng phải trả giá. Cô chưa biết cái lợi khi cho thuê cỡ nào, ra sao mà cô đã khóc rồi.
Chiều nay, vừa đi học về, vào tới bếp Doanh thấy mắt dì Năm đỏ hoe. Dì Năm bảo "Có lẽ dì ở đây nhiều lắm cũng hết tuần này thôi. Vì cậu Vũ, Luân nói rằng tạm thời không cần đến dì nữa".
Nghe vậy Doanh tức đến nghẹn, cô hùng hổ vào kiếm hai ông cậu cùng bà mợ. Cô thấy cậu Vũ từ Đà Lạt vào là cô đã nghi có chuyện thôi! Và qủa thật chuyện xảy ra vừa rồi không vui vẻ gì. Bà ngoại, ông ngoại đi rồi, bây giờ đến lượt dì Năm, trong ngôi nhà này, vả cả trên đời này cô sẽ thật sự bơ vơ không tình thân ruột thịt nếu cô không có dì Năm kế bên. Ba cô ở xa, cậu Luân độ này lo chăm chút cho tình yêu của mình.. Thút thít khóc, cô khẽ gọi Khánh. Hiện giờ anh cũng có gần cô đâu, dù cô yêu anh vô cùng nhưng Khánh cũng không thế dì Năm được. Ôi! Dì Năm. Doanh định xuống bếp với dì thì cô nghe giọng mợ Lam Tuyền đay nghiến:
-Làm thằng đàn ông mà nhu nhược như anh thật tệ, chuyện gì cũng phải tới tay tôi. Hừ! Mụ Năm Hiên dầu sao cũng người dưng nước lã, không cần thì cho nghỉ, con Doanh cũng biết nấu cơm đi chợ chứ nó đâu phải bà hoàng mà mẹ con tôi phải hầu nó. Anh đừng có xụ mặt xuống như đưa đám thế kia, khổ thân tôi lắm. Đúng là cái giống nhà anh, dở dở, ương ương, chỉ rút vào phòng thí nghiệm là giỏi. Còn việc làm ra tiền dơ tay, bẩn mắt thì chỉ cái tân tôi lo.
-Tôi chẳng cần tiền nên lo làm gì cơ chứ!
Bà Lam Tuyền rít lên:
-Phải! Phải! Chỉ tôi cần tiền thôi! Hừm! Dòng nhà anh không cần tiền nên bao giờ khám bệnh, chữa răng cũng làm phúc, bố thí. Ăn ở hiền qúa sao chưa có con trai nối dõi, không kheó thằng Luân cũng vậy là tuyệt tự.
-im ngay! Hỗn vừa thôi chứ!
-Không im gì hết. Cực qúa thì phải nói. Hừ! Chẳng có tay tôi thì có mà kiếm được tý tiền từ cái đống gạch gần đổ nát này. Ở mà tình nghĩa giũ con mụ Năm lại vừa tốn cơm vừa để mụ làm kỳ đà, tôi chúa ghét. Bao giờ ông bà già anh về hẳng hay. Bây giờ đâu đã vào đó rồi. Anh chỉ làm ơn ký tên vào bên A của hợp đồng giùm em thôi. Anh Vũ! Lẽ nào anh không nghĩ đến con Uyển, đến em. Rồi nợ nần nữa. Hay anh thay lòng đổi dạ rồi nên không cần có em.
-Cô đừng ca cẩm, rên rỉ mệt tai tôi qúã Cô hụi hè, xâu, góp ăn xài phung phí cho vỡ hụi, nợ nần rồi tung tin tôi bỏ bê cô theo vợ bé để chạy tuốt vào đây. Là thằng đàn ông không kiểm soát được việc vợ mình làm, nên tôi câm nín chịu tiếng ham mê bóng sắc. Bây giờ đến việc cho thuê nhà! Nói trắng ra đâu phải ba mẹ tôi không để tiền lại cho con Doanh, thằng Luân và cả Năm Hiên. Tại cô và thằng Viễn hám lợi mới nảy ra ý cho thuê nhà. Cô đi mà nghe thằng qủy ranh ấy!
Bà Lam Tuyền ngọt ngào ngắt lời chồng:
-Kìa anh. Chuyện này em có bàn và anh cũng nói là nếu có lợi ta nên xúc tiến kia mà. Em nghĩ ba mẹ có về cũng bằng lòng thôi. Vì có tiền mình sẽ lo cho ba mẹ đầy đủ hơn, vả lại, em cũng cần tiền để trang trải nợ nần còn thiếu ở Đà Lạt. Nếu không người ta cũng xiết nhà mình thôi!
- Đủ rồi! cô làm gì thì làm, tôi chán lắm rồi, mai môi lại về. Nhưng cô không được đuổi chị Năm.
- Dạ! Em nghe lời anh. Bây giờ mình đi ăn cơm. Anh chắc đói rồi!
Doanh ngẩn người ra. Chẳng ngờ vô tình cô nghe được chuyện hay hay. Nhưng nghe để biết người ta thôi chớ cô có quyền gì đâu. Cậu Vũ còn phải sợ mà làm theo lệnh vợ mình mà! Cô thì nhằm gì. Lo phận côi cút của cô đi là vừa rồi. Nấc lên một tiếng, cô nghĩ đến lúc lủi thủi trong căn nhà không có dì Năm. Không có dì Năm cũng có nghĩa là cô mất bà mẹ thứ hai của mình. Cô biết mợ Lam Tuyền nói cho vừa lòng chồng thôi, chớ cậu Vũ mà về Đà Lạt rồi thì mợ sẽ đuổi dì Năm ngay.
Khi còn lại mình cô, mẹ con bà ta sẽ tha hồ ức hiếp, có ai đâu mà che chở, cậu Luân có khác cậu Vũ là mấy, cậu cũng sẽ nể nang cô nàng Thảo Nguyên để nghe lời cô ta mà về theo "phe" mẹ con Ngọc Uyển thôi. Cậu sẽ không bênh vực cô đâu.
-Ôi! Ngoại ơi! Phải chi ngoại đừng đi du lịch thì con đâu có khổ như vầy!
Doanh chợt rùng mình. Rồi Khánh cũng sẽ đi thăm anh chị Ở nước ngoài. Tự dưng cô lo sợ tất cả những cái gì có liên quan tới nước ngoài. Nhà cửa, du học, du lịch, và cả người nước ngoài. Đâu có bao lâu nữa họ sẽ hiện diện trong nhà của cô. Doanh chua xót, với sức mạnh của kiếm tiền, sẽ có nhiều người chịu rạp mình làm việc cho họ.
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng