I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7872 / 10
Cập nhật: 2015-11-21 22:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
i mau lên chị Hai! Không thôi "người ta" nói mình là con rùa. Chị mà xem phim hoạt hình Bạch Tuyết và bảy chú lùn á hả, chị thấy tội nghiệp con rùa lắm, nó chuyên môn đi đằng sau, nhiều khi bị bật ngửa bốn chân lên trời, mắc cười ghê.
Doanh cố bước nhanh để leo lên ngọn đồi cho kịp thằng bé Lâm, nó đứng trên tảng đá to vỗ tay cổ vũ:
-Mau lên "Ch..ai". Hông thôi "người ta" ăn em với chị bây giờ. Mau lên " Ch..ai".
Doanh buồn cười với cách gọi của Lâm, nó nói nhanh qúa nên tiếng chị Hai biến thành "chai". Cô thắc mắt:
-Người ta nào vậy Lâm?
-"người ta" mẹ chớ "người ta" nào?
Doanh rầy:
-Sao Lâm gọi mẹ là "người ta"
Thằng bé nhảy phóc sang tảng đá khác rồi bắt đầu xuống dốc phía bên kia, thoắt một cái Doanh không trông thấy Luân đâu nữa nhưng tiếng nói trong trẻo của nó vang lên:
-Thì mẹ là người ta mà! Hôm qua ba về mẹ bảo "uống rượu hôi rình vào nằm với người ta". Em nghe rõ ràng đấy!
Doanh nghe ba cô cười ha hả sau lưng:
-Thằng khỉ hết biết! Khai xấu ba tùm lum. Tối nay về trả cửu chương, không thuộc là đòn nghe con.
Thằng bé Luân ngân cổ lên hét to:
-Con thuộc rồi! Bảy lần năm là con dê.
Lần này Doanh không thể nhịn cười, cô quay ra sau nhìn mọi người. Dì Tiểu Linh đang lắc đầu vừa như hãnh diện vừa như "chịu không nổi" bé Luân. Cục cưng của dì và ba cô. Thằng bé chín tuổi, thông minh, phá phách và trời con một cõi. Nó thừa khôn ngoan để có thể làm quyền với ba mẹ nó. Nhưng Luân là đứa bé dễ yêu, Doanh thừơng cảm động mỗi khi nghe nó gọi "Chai", cô cũng có gia đình như mọi người, cô có một thằng em trai rất ngổ ngáo.
Khánh vượt lên trước Doanh Doanh. Lâm khum tay làm loa:
-Mau lên anh Khánh! Hai thằng mình làm thỏ, còn chị Doanh với ba mẹ làm rùa. Coi ai tới biển trước.
-Ai lại làm vậy! Mình là đàn ông, con trai, phải chờ phụ nữ chứ!
-Nhưng chị Hai với mẹ chờ ai dâu...
-Mẹ hay chị Hai cũng là phụ nữ, mình phải lịch sự cho quen.
L nhăn mặt nhìn Khánh:
-Vậy anh Khánh đi với chị Hai, ba đi với mẹ, em sẽ làm hướng dẫn.
Dứt lời nó lại nhảy từ hòn đá này sang hòn đá khác miệng dõng dạc ra lệnh:
-Nghe đây! Tất cả hãy theo ta!
K đi chậm lại đợi Doanh. Anh tự nhiên đưa tay keó cô lên một tảng đá cao.
-màu xanh của Doanh kìa!
-Ủa! Sao lại của Doanh? Không lẽ anh Khánh hết quan tâm đến màu xanh rồi?
-Tôi nhường!
Doanh làm thinh. Biển ở đây xanh không thua gì ở Cà Ná. Ngoài khơi những hòn đá to đen của hòn Đá Đỏ nổi rõ trên nền biếc của nước. Đại dương dường như lúc nào cũng hung hãn xô vào những tảng đá ghép cheo leo. Sóng biển đánh vào đấy và vỡ tan với những đám bọt xoáy mà gió sẽ lập tức cuốn đi. Doanh đứng ngắm nhìn cảnh biển đến say mê. Ra Nha Trang nhiều lần nhưng đây là lần đầu cô được tới Hòn Chồng, dầu nơi này chẳng xa thành phố bao nhiêu. Doanh tung tăng theo thằng bé Luân xuống hòn đá mấp mé biển...
Ông Đăng nhắc nhở:
-Cẩn thận! Nước ở đây sâu, rong nhiều té xuống vương vào rong là nguy. Chơi một chút rồi ra bãi biển tắm.
K đi theo sau như hộ vệ hai chị em Doanh.
-Sao lại gọi là Hòn Chồng hả "Chai"?
-Tại đá nằm chồng lên nhau!
-Xì! Thiếu gì cục đá nằm chồng lên nhau chớ đâu phải có cục này.
-Tại tảng đá này to. Lại có dấu tay của ông khổng lồ..
Bé Luân ngắt ngang nóng nảy hỏi:
-Bây giờ ông khổng lồ đâu rồi?
-Chị không biết. Chắc ba biết đó..
Thằng nhóc đứng dậy, tay lượm một viên cuội giọng qủa quyết:
- Để em đi hỏi ba mới được!
Doanh cẩn thận bước ra sát bờ đá, cô thòng chân xuống khỏa nước, đám rong xanh như những dải lụa đong đưa, đong đưa.
-Ở dưới đám rong này là gì hả anh K?
-Là đá! Những tảng đá chết chìm.
Nghiêng đầu Doanh nhìn Khánh chế giễu:
- Đá có sống bao giờ! Lúc nào nó cũng là một khối thô kệch im lìm, không nói năng, không cảm xúc.
-Vì vậy nên đá mới chết vì lời ru ngọt ngào của sóng.. Tôi dở ăn nói lắm nhưng nếu Doanh Doanh không chê, tôi sẽ kể cho Doanh nghe câu chuyện về sóng và đá..
-Chuyện này anh nằm mơ thấy hả?
K cười ngượng ngùng khi biết Doanh cố ý trêu mình:
-Ừ! Cứ cho là như vậy!
-Vậy thì anh kể đi, hông thôi lại bao? tại Doanh nầy, Doanh nọ như hôm trước...
- Đó là một câu chuyện cũ tôi đọc đâu đó lâu quá rồi quên. Doanh nghe nhé! Ngày xưa nơi này nhiều hòn đá to lắm cơ. người ta bảo cả núi đá mà! Có một con sóng mềm mại, trắng như lụa lỡ yêu một trong nhiều tảng đá ấy.
Doanh chêm vào châm chọc:
-Chắc tảng đá đó suốt ngày lầm lỳ, dữ tợn và cộc lốc..
-Ừ! Đá mà Doanh! Con sóng mềm ấy quay cuồng không ngơi quanh tảng đá của nó. Đêm ngày ôm hôn đá hàng ngàn lần bằng đôi cánh tay trắng muốt. Sóng khóc lóc van xin tảng đá đi đến với mình. Tình yêu và những sự mơn trớn đêm ngày của con sóng dần dần... c lỡ tảng đá. Rồi một ngày kia nó đã đáp lại tiếng gọi của tình yêu để ngả vào vòng tay con sóng.
-Vậy là hết chuyện! Anh Khánh đã tìm ra con sóng của mình chưa?
-Chuyện chưa hết dù tôi đã tìm ra con sóng của mình lâu rồi!
-Vậy kết cục ra sao?
-Khi tảng đá chìm xuống, nó không còn là tảng đá mà con sóng từng vỗ về đùa giỡn, từng yêu và từng mơ ước. Bây giờ tảng đá chỉ còn là một khối đen câm lặng nằm im dưới đáy biển bị sóng chôn sâu, đã chết đuối trong lòng sóng. Con sóng cảm thấy thất vọng, nó cho rằng mình bị lừa và bắt đầu đi tìm một tảng đá khác. Mọi sự lại tiếp diễn bắt đầu và kết thúc như thế cho đến lúc núi đá này chỉ còn lại một tảng đá to nhất nằm kề bên vực biển.
-Rồi sao nữa!
Vẫn biết là Khánh đang bịa chuyện nhưng Doanh vẫn không nén sự nôn nóng. Cô hỏi và chờ anh trả lời.
-Tảng đá này cũng bắt đầu sợ cho số phận của mình trước sự gục ngã của bao nhiêu bè bạn. Nó cố cưỡng lại, nhưng hình như sự dịu dàng, ngọt ngào kiên trì và từng trải của sóng đã làm đá dần gục ngã. Hôm ấy là ngày cuối đá hứa sẽ đáp lại tình yêu của sóng, nó đang chiêm ngưỡng buổi sáng cuối trên đời thì có một chàng khổng lồ đi lang bạt ghé ngang, chàng tựa đầu bên tảng đá ngủ và nghe lời tâm sự của nó. Biêt'' chuyện chàng khổng lồ giận dữ chê tảng đá cứng là mềm yếu. Sẵn sơn thịnh nộ chàng lấy tay hất tung vào trong, chồng lên một tảng đá khác, chàng hất mạnh đến độ dấu tay còn rành rành trên đá để tận bây giờ.
Doanh cười rồi lắc đầu:
-Bịa chuyện y như thật! Sự tích Hòn Chồng này là do anh tưởng tượng ra chớ làm gì có mà nói anh đọc ở đâu đó.
K tủm tỉm nhìn ra khơi, những cánh hải âu chao liệng thật vui mắt. Có thể Doanh không hiểu ý của anh qua câu chuyện. Nhưng anh biết cô trê anh dữ dằn, lầm lỳ và cộc lốc như đá. Anh là tảng đá không muốn chết chìm vì sóng. Con sóng ranh ma, mềm mại và tuyệt đẹp của anh. Qủa là anh không muốn đắm mình trong vòng tay đó dù cô ta tuyệt đẹp!
Giọgn Doanh Doanh nghịch ngợm vang lên:
-Chị Mỹ Nhân của anh chắc hội nhập đầy đủ quyền lực của một con sóng thần?
K ngớ ra. Anh không ngờ Doanh biết tên vợ mình nhanh đến thế. Đúng là phụ nữ! Nuốt tiếng thở dài vào lòng anh chống tay tư lự:
-Tôi chẳng biết phải trả lời sao nữa. Vì thật ra tôi ưa biển xanh nhưng đâu thích những con sóng như trong câu chuyện tôi kể.
Doanh đập mạnh chân xuống nước:
-Anh Khánh kín đáo quá, không muốn nói về phu nhân của mình với người khác. Vậy mà anh mở miệng đòi kết làm anh em với Doanh. Chưa thành thật nhá!
- Doanh có dành cho tôi giây phút nào để tôi.. thành thật khai báo đâu?
Doanh Doanh không đáp. Khánh nói đúng, cô luôn luôn né tránh anh vì cô sợ đôi mắt dữ dội kia, có chiều hôm qua tình cờ nghe dì Tiểu Linh nói chuyện với cô Hai Bạch Trang Doanh mới biết Khánh đã lập gia đình với một cô gái rất đẹp gốc Đà Lạt. Vợ Khánh cũng thuộc con nhà giàu có, khi gặp Khánh cô ta đã đeo anh cứng ngắc và chàng lầm lì cộc lốc đã bị choáng trước sắc đẹp của cô gái xứ hoa đào nên tính chuyện tiến tới ngay. Chính cô hai của Doanh lên thay mặt đàng trai lo liệu mọi thứ cho anh chứ ai.
Doanh loáng thóang đoán biết cô Hai lẫn dì Tiếu Linh và bà nội không ưa cô gái tên Mỹ Nhân kia vì cô ta hợm hĩNh, khuôn sáo và trống rỗng. Ở cô ta chỉ có hai nét làm đàn ông chú ý là sự giàu có và sắc đẹp, và anh chàng Khánh đã bị một trong hai nét lớn này mê hoặc! Đúng là khi yêu it'' ai được sáng suốt.
Nghĩ cũng kỳ! Luc'' nghe chuyện của anh ta, tự nhiên Doanh buồn buồn khi nghĩ rằng mình đã chủ quan hiểu lầm tất cả, hết thảy, những mắt nhìn, cử chỉ, thái độ của Khánh đối với cô. Cô thất vọng vì ở mình chẳng có điểm nào để anh ta chú ý như mình đã tưởng.
Ôi! Trái tim đàn bà thật tham lam! Đã có người tình, đã yêu người khác nhưng vẫn muốn có kẻ phải si, phải lụy mình.
Doanh có buồn cũng chỉ là nỗi buồn tự nhiên của cô gái muốn được chú ý. Sau đó cô đã gần gũi với Khánh hơn vì cô biết anh cũng cô đơn và thiếu thốn tình thương của cha mẹ như cô. Khánh muốn có một cô em gái, đơn giản vậy thôi! Và cô đã tự nhiên đùa giỡn trêu anh như một đứa em thật.
Keó chiếc nón rơm bị gió thổi bay lại cho ngay ngắn, Doanh tiếp tục trêu:
-Anh Khánh! Chị Mỹ Nhân đúng là một mỹ nhân không?
-Ừ! Một mỹ nhân.
-Anh theo tán chị ấy bao lâu chỉ mới xiêu lòng?
-Tôi không biết tán gái vì ăn nói dở lắm!
-À! Đúng, anh không tán bằng lời mà tán bằng mắt...
Doanh Doanh bặm môi ngó lơ ra phía bé Luân đang lom khom ở bờ đá gần đó. Mình vừa nói gì mà.. thật.. giống như tự thú với Khánh là hôm rày mình sợ đôi mắt anh ta. Qủa đúng ý thế. Doanh nghe Khánh cười trước khi bắt bí cô.
-Sao biết tôi tán bằng mắt nào?
Cô lúng túng đáp bừa:
-Thì.. thì người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn mà.
-Nhưng đâu phải cô gái nào cũng biết nghe lời tán tỉnh bằng mắt. Như Doanh chẳng hạn, tôi nghĩ Doanh chỉ nghe lời tỏ tình bằng nụ cười lúm đồng tiền..
-Cái gì!
Doanh đỏ cả mặt, nóng bừng cả má. Trời đất ơi! Người ta bảo "lù đù vắc lu mà chạy" qủa không sai. Anh chàng im ỉm, lầm lì nay ghê thật! Doanh soát lại trí nhớ của mình và tin chắc cô chưa hé môi với bất cứ ai bên nội cô về Viễn, thế sao Khánh lại có thể biết nụ cười lúm đồng tiền yêu dấu của cô nhỉ? Hóa ra cô đã đoán sai về anh ta rồi.
-Anh Khánh quen anh Viễn hả?
-Viễn nào kìa?
Vờ vịt hay thật, Doanh ấm ức trong lòng cô đứng dậy đi về phía bé Luân.
K lẽo đẽo theo sau giọng thản nhiên:
-A! Viễn là chủ nhân của gói khô bò đó phải không?
-Không!
Bé Luân chạy lại, mặt mày hớn hở, tay giấu sau lưng:
-"Chai"! "chai"! nhắm mắt lại xèo hai tay ra, em cho con ốc biển đẹp lắm!
Qùy hai gối xuống đá Doanh hỏi:
-Em lượm ốc ở đâu?
- Đằng kia thiếu gì. Nhắm mắt lại đi chị Hai.
Doanh nghe lời thằng bé, cô xèo hai bàn tay ra nhắm mắt lại.
-Chừng nào em bảo nắm tay là "chai" phải nắm lại liền em mới chịu!
-Ừ mà!
-Rồi nắm lại nghen!
Doanh có cảm giác cầm vật gì mềm mềm, nó đang ngọ ngọe, ngoe ngoe, cô mở mắt ra và hét thất thanh vì trong tay nắm của cô là con đỉa. Vứt con đỉa xuống đấy cô lui ra sau... ng phải Khánh. Cô ôm đại anh cứng ngắc khi thấy con vật gớm giếc uốn eó, con dãn cà cung, cà cung búng mình về phía cô.
Doanh quíu cả chân tay khi thằng bé Luân vứt xuống đất thêm hai con nữa, nhìn những con đỉa biển uốn eó, Doanh kinh tởm, cô sợ quá sức, co hai chân lên bám vào Khánh. Anh vừa ôm Doanh vừa la thằng bé Luân:
-Vứt nó đi Luân. Chị Doanh sợ lắm rồi đây nhé!
-Sao lại vứt? Hải sâm mà! Ba nói ăn bổ lắm! Công em rình bắt nãy giờ.
-Vậy em đem đi chỗ khác chơi! Lỡ chị Doanh xỉu anh bế không nổi đâu.
Sực nhớ, Doanh buông Khánh ra, nhưng rõ ràng anh vẫn xiết ngang eo cô như không muốn rời.. Xấu hổ Doanh lấy hai bàn tay đẩy mạnh ngực Khánh. Cô ngước lên chạm phải mắt anh nồng nàn, đắm đuối, thoáng bàng hoàng Doanh Doanh không dời được đôi mắt Khánh, cô hiểu đôi mắt ấy nói gì và trái tim cô chợt thổn thức khi nghe Khánh nói:
- Đã trễ rồi! Sao vậy hả Doanh. Sao tôi không gặp em sớm hơn.
Trấn tĩNh lại Doanh ấy úng:
-Có gì trễ đâu! Em có bạn rồi, anh cũng đã có chị Mỹ Nhân. Bao giờ anh cũng là anh của em.
-Ừ nhỉ!
K cộc lốc thốt lên một lời như than rồi anh đẩy Doanh ra bước lên phía trước, nét mặt sa sầm xuống thật dễ sợ.
Doanh ngẩn ngơ mất mấy phút, cô có nói gì sai đâu mà anh ta đổ quạu ra thế kia? Đúng là.. là.. Doanh phụng phịu ấm ức. Trời xui đất khiến thằng Luân làm trò khỉ chi cho cô ôm phải, để anh ta có cơ hội mà lên mặt mà lầm lì, mà giận dỗi như con nít.
Ông Đăng hớn hở khoe với Doanh:
-Nắng hôm nay rất tốt. Ba chụp được mấy tấm chắc khá.
Doanh biêt'' ba cô đang dành nhiều thời gian, công sức để chụp ảnh những cảnh đẹp của đất nước, cộng thêm vào những tác phẩm ông đã có để in một tập bưu ảnh nghệ thuật của riêng ông. Nếu nãy giờ cô theo ông để học hỏi thì hay và đã không gặp phiền.
-Khánh đâu Doanh?
-Con không biết! Chắc ảnh đi với thằng Luân vòng vòng mấy vách đá.
Dì Tiểu Linh nhỏ nhẹ:
-Mình ra bãi Tiên được rồi đó anh! Một chút nữa nắng lắm!
- Đi gọi hai đứa kia đi Doanh.
- Dạ!
Đi vài bước cô trở lại giọng hơi đắn đo:
-Con mượn máy ảnh được không ba?
- Được chứ! Nhưng cấm phí phạm, phải tập chính xác, đúng lúc cho quen.
Tự dưng Doanh muốn chụp ảnh tảng đá còn sống sót mọi mình trơ vơ nằm trên tảng đá khác trong câu chuyện của Khánh. Cô đi loanh quanh tìm vị trí thích hợp và phát hiện ra anh chàng có bộ mặt quạu qụo đang ngồi phà khói thuốc dưới tảng đá, mặt ngó đăm đăm ra biển như vừa suy tư vừa mơ mộng một điều gì.
Trên trời một cánh chim đơn côi chao xuống: Doanh lùi ra xa, cô bấm máy và bật cười vì vừa ngay sau đó, Khánh chợt đứng dậy nhặt một hòn cuội to, anh rùng người ném mạnh ra biển như muốn trút xuống đại dương bao la nỗi hờn giận của mình.
Không thèm lại gần, Doanh gọi to:
-Anh Khánh ơi! Đi bãi Tiên.
Vừa lay bàn chải chà từng con sò huyết đầy bùn, Doanh vừa hỏi:
- Dì Linh! Sao ba thích ông tướng Khánh qúa vậy?
Vẫn giọng nhỏ nhẹ êm êm bà Tiểu Linh nói:
- Dì cũng chẳng hiểu. Hai người xưng hô cậu cháu nhưng đối xử với nhau gần guĩ thân thiện như bạn bè. Ba qúy Khánh ở tính giỏi chịu đựng cực khổ, không bị đánh gục bởi hoàn cảnh.
-Nghĩa là sao hả dì?
Ngần ngừ một chút dì Tiểu Linh đáp:
- Dì vẫn nghe ba nói về Khánh như vậy, chắc tại hoàn cảnh của nó khó khăn hơn mọi người mà nó vẫn vượt qua được để bây giờ là một ông chủ ở lứa tuổi dưới ba mươi.
Doanh cười, cô hơi mỉa mai:
-Ông chủ hãng xe đò. Cũng oai đó chứ!
-Giàu lắm đấy! Doanh đừng coi thường, con gái xếp hàng sau lưng nó như xếp hàng chờ mua vé xem phim dẫu anh ta đã có vợ rồi.
-Con không tin! Trông ảnh rầu rầu, quạu quạu, cộc lốc.. khó ưa.
Bà Tiểu Linh gật đầu:
-Bề ngoài như vậy, chưa quen ai cũng thấy khó gần gũi với Khánh nhưng nó được lắm. Ba Doanh khen hắn có chiều sâu, sống nội tâm.
Ngẩng lên nhìn dì Luân, Doanh thắc mắc:
-Mà tại sao trước đây cô Hai lại nhận bảo bọc anh ấy vậy dì L?
Bắc nồi cháo xuống Tiểu Linh nhíu mày:
-Chuyện dài dòng lắm Doanh à! Dì nhớ lúc gặp Khánh lần đầu, nó trạc 19 tuổi, trông thư sinh nho nhã, không có bộ vó anh chị như hiện nay. Nghe lén đâu là nó khai lý lịch dối để thi đại học, thi xong nhờ người quen coi thấy điểm tới.. 28,5 mà chờ hoài kho6ng có giấy báo đi học.
Vừa chum môi nếm cheó, dì Tiểu Linh vừa nói tiếp:
-Ông nội thằng Khánh là bạn thân với dượng hai, ổng đem nó vào tận Nha Trang để gởi. Cô, dượng Hai it'' con nên rất cưng, đối xử với Khánh nhưng tính ra cũng 10 năm rồi chớ gì.
Doanh ngạc nhiên:
-Sao con không biết, không thấy ảnh lần nào hết vậy kìa?
Bà Tiểu Linh cười:
-Nó có trong nhà cô Hai đâu mà con gặp. Ở được hai ba tháng thì phải, nó xin đi làm dù gia đình nội nó vẫn gởi tiền tiêu xài đầy đủ, nhưng có lẽ Khánh sợ mang tiếng ăn bám vì nó là đứa tự trọng. Hãnh xe Hòa Bình của ông nội Khánh là hãng lớn từ xưa, sau này toàn bộ hiến lại cho nhà nước, nhưng hình như trong tâm hồn nó sự say mê xe vẫn tiềm tàng nên Khánh xin được dượng Hai giúp nó làm lơ xe cho hãng. Từ đó, nó làm lơ, học lái, lâu ngày làm tài chạy vào Nam ra Bắc.
-Ba má ảnh đâu hả dì?
-Ba nó chết hồi nó đâu 13, 14 tuổi, chết oan chết ức cả chục năm mới được minh oan. Cha chết oan đã đành còn ảnh hưởng cả đời con mới khổ thằng nhỏ.
Sốt ruột Doanh hỏi tiếp:
-Rồi sao mà ảnh giàu lên hả dì?
Bà Tiểu Linh chưa kịp trả lời thì Khánh xuống tới bếp, anh tự nhiên:
-Bây giờ cháu bưng nồi cháo ra bàn được rồi phải không mợ?
-Ừ, được, Khánh phụ dọn bếp, đũa giùm. Xong chưa Doanh, sẵn bếp để dì làm luôn.
- Dạ xong rồi đây!
Ông Đăng tay cầm chai rượu, miệng yêu cầu:
- Đề nghị dọn ra sân cho mát. Nào Khánh, Doanh, đứa một tay cho lẹ. Cu Luân đâu? Nhắc ghế mau lên, sẻ được cái đùi gà. Ba đoí quá rồi.
Trong bữa ăn ông Đăng vẫn là người để lộ vẻ thích thú và hài lòng nhất, di Linh thì luôn dịu dàng chăm chút cho mọi người, nhất là với Doanh. Ở dì ấy bao giờ cũng có một nét gì buồn bã, đôi lúc Doanh bất chợt bắt gặp mắt nhìn của dì, Doanh thừa nhạy cảm để hiểu rằng sự có mặt của cô làm dì đau khổ, vì ba cô vẫn còn nặng tình quá với người đã chết, mà qua cô hình ảnh cũ như sống lại trong hồn ông.
Hôm ông uống say mèm bên nhà bà nội rồi ngâm thơ, nhớ nhung hát xướng với Khánh, dì Linh âm thầm đưa bé Luân về trước, bà không để ai thấy bà ghen với mẹ Doanh, nhưng bà đâu thể dối lòng mình chứ.
-Trầm tư gì mà ăn it'' vậy Doanh. Phần riêng của cô đây!
Doanh sực tỉnh, cô thấy trong chén mình là qủa tim.. gà.
-Ăn tim bổ tim đó! -Khánh bồi thêm.
-Tim Doanh khỏe.. re. Cần gì phải bồi bổ. NG` không biết nóng giận, bực bội, khó chịu ít đau tim lắm! - Doanh nghênh mặt trả lại.
Ông Đăng trợn mắt:
-Mới đó mà hai đứa đã có chuyện tranh chấp rồi à! Nói gì ghê vậy Doanh Doanh? Ai hay nóng giận, bực bội, khó chịu con chỉ ba coi?
Thằng bé Luân đang gặm đùi gà bỗng đâm hơi:
-Chị Hai đau tim mà! Hồi sáng thấy con đồn đột chỉ giãy tê tê làm anh Khánh phải.. Ôm dỗ quá trời luôn.
-Tầm bậy!
Doanh nuốt chửng không kịp nhai qủa tim nhưng vẫn chẳng bụm miệng thằng bé lại kịp. Cô đứng dậy đi một nước vào bếp, trong lúc Khánh cũng ngồi sượng trân trên ghế.
Ông Đăng thản nhiên bắt qua chuyện làm ăn:
-Cậu nghe nói ngoài số xe du lịch, xe đò ra cháu còn chục chiếc xe gắn máy, mô tô, rồi nhiều xe đạp "xịn" cho du khách thuê nữa hả?
K thở phào và trả lời mau mắn:
- Dạ! Mình phải chạy bén với nhu cầu và yêu cầu của khách ngoại quốc. Tụi Tây bây giờ ranh lắm, không dễ lấy tiền của nó đâu, đi du lịch kiểu đeo ba lô, áo thun, quần short thì thật ra họ chẳng giàu gì. Sang nước mình họ thích đi mô tô, xe đạp hơn. Do đó cháu cũng chú ý để phục vụ cho kịp, ít vốn hơn đầu tư cho một chiếc du lịch đời mới mà thu nhập lại cao.
Ông Đăng gật gù:
-Khá đấy! Cậu tưởng cháu không để ý mấy món lợi lặt vật chứ!
Giọng Khánh bỗng sôi nổi hẳn lên:
-Cháu định phát triển dịch vụ du lịch của cháu ở Nha Trang, muộn lắm cũng sang năm.
Nhíu mày ông Đăng hỏi:
-Bằng cách nào vậy?
-Cháu hùn hạp với một số người khác mở khách sạn, có thể ở Đại Lãnh hay Cà Ná. Lúc ấy hy vọng cậu sẽ giúp cháu.
-Giúp à! Giúp gì mới được chứ?
-Cậu coi công trình giùm cháu. Sau đó phần trang trí nội thất cậu sẽ lãnh cho cháu luôn.
Ông Đăng ngẫm nghĩ:
- Đề nghị hấp dẫn đó nhưng để cậu xem lại. Hôm nào rảnh mình bàn cụ thể hơn. Còn lâu mà.
Quay vào nhà ông gọi:
- Doanh đâu! Thêm đá cho ba! Rồi ra ăn tiếp chứ!
Doanh bưng sô đá bước ra vừa kịp nghe ba cô hỏi:
-Cháu định bao giờ có con? Cưới hơi lâu rồi! Có con là vừa. Để như tao già rồi mà thằng Luân còn bé quá. Mỹ Nhân năm nay bao nhiêu tuổi?
-Cô ta 22
Bà Tiểu Linh buột miệng:
-Nhỏ vậy sao?? Mợ lại tưởng cô ta nhiều tuổi hơn chứ!
Ông Đăng cười:
-Các bà bao giờ cũng có thói quen tăng tuổi người đàn ba khác hạ tuổi của mình.
Bà Linh nhìn chồng:
-Em nói thật mà!
K gượng gạo:
-Mợ nhận xét đúng, Mỹ Nhân trông già hơn tuổi.
Bà Luân vun vào:
-Nhưng Mỹ Nhân vẫn xứng với Khánh. Cô ta đẹp thật đấy!
K nhìn bàn tay đang gắp nước đá của Doanh, anh trầm giọng:
-Với cháu bề ngoài không quan trọng bằng tâm hồn. Cháu và Mỹ Nhân vẫn còn dùng dằng vì nhiều chuyện lắm, cô ta chưa muốn có con sớm.
- Đâu bao giờ có sự tuyệt đối trong tình yêu và hôn nhân hả Khánh. Cháu đòi hỏi một người vợ lý tưởng xem ra khó đó.
Bà Luân đứng dậy, giọng bâng quơ:
- Đúng là không bao giờ có sự tuyệt đối, vì tương đối trong tình yêu đã là điều qúy hiếm.
Bé Luân vứt chiếc đùi gà đã gặm xong xuống bàn.
Ông tướng bắt đầu nói:
-Nhà mình mà lúc nào cũng có chị Hai với anh Khánh như vầy là vui hé ba.
-Ừ! Vui thì cũng trả cửu chương nghe chưa chó con!
Vờ như không nghe ông Đăng nói, nó quay sang Khánh:
-Tối nay anh Khánh ở lại nhé. Mình chơi "Na Tra cứu mẹ" trới khuya luôn.
K cười:
-Rồi anh ngủ ở đâu chứ?
-Có chỗ cho anh ngủ mà! Em sắp cho. Ba nè má nè, Lâm nè.. một giường. Chị Hai nè, anh Khánh nè.. một giường, không ai phải ngủ một mình để bị ma nhát hết, chịu chưa?
Bà Tiểu Linh cố nín cười để nạt đùa:
-Ở đó mà nói xàm. Đi rửa miệng ngay cho tôi không?
Thằng bé gân cổ cãi:
-Con đâu có nói xàm. Tánh chị Doanh hay sợ, để chỉ ngủ chung với anh..
Ông Đăng nạt:
-Thôi, thôi, đừng lý sự nữa. Rửa mặt đánh răng ngay rồi lên há mồm cho ba kiểm tra.
Thằng bé vẫn cố nói thêm:
-Chừng nào anh Khánh đi Sài Gòn hả anh Khánh?
-Mai sáng anh về, Luân đi không?
-Thôi, em mắc đi học, để nghỉ hè đã.
Ông Đăng thảy gói thuốc cho Khánh:
-Về sớm vậy Khánh? cậu định mốt ra Hòn Yến, không có cháu cũng mất vui.
Gõ gõ đầu điếu thuốc Khánh đăm chiêu:
-Công việc nhiều, đi lâu quá cũng kẹt vì không ai giải quyết, cháu cũng chưa muốn về chút nào.
Quay sang nhìn Doanh, anh hỏi:
-Chắc Doanh còn ở chơi lâu?
- Dạ nhưng lâu lắm cũng một tuần!
-Có đi chơi ban đêm ở Nha Trang chưa?
Bối rối nhìn ông Đ, cô nhè nhẹ lắc đầu. Khánh thản nhiên đề nghị:
-Cậu Đăng cho phép cháu đưa Doanh Doanh dạo một vòng thành phố.
-Nếu nó chưa mệt vì đã đi từ sáng đến giờ, thì hai anh em rủ nhau vào một quán cafe nào đó nghe nhạc. Ra đây Doanh không có bạn bè cùng trang lứa nên nó cũng chẳng đi chơi đâu.
- Đi nhé Doanh Doanh? đi thử xem đêm Nha Trang khác với đêm Sài Gòn ra sao.
Doanh chợt nhớ tới Viễn rồi không hiểu sao cô gật đầu.
Đêm nha trang vui cái vui của thành phố nhỏ nhưng có nhiều khách du lịch. Doanh rụt rè đi bên Khánh, dù sao với cô đây cũng là lần đầu đi riêng với một người không phải là bạn bè cũng không phải người cô yêu dấu nên cảm giác mới này làm cô luôn ở thế thủ đầy bứt rứt bất an khi nghĩ về Viễn.
- Doanh có hay đi dạo với anh chàng Viễn thế này không?
Nghe Khánh chủ động phân ranh giới nhằm phá vỡ thế thủ của Doanh trước, cô đâm ra tự nhiên hơn. Rất thành thật, Doanh đáp:
-Chưa bao giờ. vì bà ngoại Doanh khó lắm, đâu có dễ mà đi chơi.
Ngạc nhiên Khánh hỏi:
-Vậy khi nhớ, sao cô cậu gặp nhau được?
Doanh bối rối vén tóc qua một bên, cô liếc vội Khánh để thấy anh cũng đang nhìn mình.
-Anh Viễn là thầy dạy kèm cho chị Ngọc Uyển con cậu Hai của Doanh.
-À, hiểu rôi, mối tình đầu trong sáng đẹp tuyệt vời.
Không cho là Khánh đang mai mỉa, Doanh hồn nhiền khoe:
-Bọn Doanh cũng mới.. thân nhau chừng một tháng nay thôi.
-Thích nhỉ! Chắc Viễn dễ thương lắm! Trông cậu ta lớn hơn Doanh nhiều?
Doanh nhắc lại câu hỏi cũ:
-Anh Khánh quen anh Viễn hả?
Nắm tay Doanh keó sang đường Khánh ậm ự trả lời như cũ.
-Không.
Qua tới lề, Doanh rút tay lại nhưng Khánh không buông, cô giận dỗi:
- Doanh về a nhe!
-Sao khó thế?
- Doanh Không khó đâu!
-vậy thì sao chung thủy thế?
-vì yêu!
Dứt lời Doanh đỏ cả mặt. Tại Khánh hỏi dồn nên cô buột miệng nói thật chướng. Thấy Doanh lầm lì đi bên cạnh, Khánh xuống nước.
- Đừng làm mặt ngầu, xấu lắm! Tôi xin lỗi đã động đến tình yêu của Doanh. Mình huề nha!
-Ừ!
K keó tay cô vào một cửa hàng my nghệ. Trong lúc Doanh còn ngơ ngác chiêm ngưỡng rồi rề rà dán mắt xuống các tủ kính thì anh đã mua cho cô một cái cài tóc bằng đồi mồi, một cây kẹp cẩn xa cừ hình chiếc lá và một cái nhẫn nhỏ bằng đồi mồi nổi chữ Viễn xinh xắn.
Ngoắc Doanh lại, Khánh tự nhiên cài cái cài tóc lên đầu cô và khen:
-Trông rất dễ thương!
- Doanh không nhận đâu, anh Khánh mua cho chị Mỹ Nhân đi!
-Lạ chưa, tự dưng lại có Mỹ Nhân chen vào đây.
- Đâu có tự dựng, chị ấy là vợ anh mà!
Mặt Khánh sa sầm xuống. Chẳng thèm trả lời Doanh, anh lớn tiếng gọi tính tiền. Doanh đưa tay định gỡ cái cài tóc xuống thì người chủ tiệm đã ngăn lại:
-Cô cài trông đẹp lắm, chú ấy qủa có mắt tinh đời, chọn người yêu đã đẹp, chọn qùa tặng càng làm cô đẹp hơn.
K cười thật tươi. Anh xua tay không nhận tiền thối:
-Tặng chị vì câu nói vừa rồi!
Lần này người có gương mặt quạu lại là Doanh. Cô nằng nặc đòi về, Khánh buồn buồn:
-Với phụ nữ tôi là người vô duyên, với Doanh Doanh tôi vừa vô duyên vừa dễ ghét. Doanh bắt tôi về sớm có lẽ tôi sẽ thức tới sáng vì nhiều điều mình không nói được. Đi với tôi tới một quán cafe Doanh nhé! Đâu phải cuộc đời bao giờ cũng dành cho người ta những cơ hội gọi là hạnh ngộ, chắc gì mai kia mốt nọ chúng ta còn gặp lại nhau, và nếu có gặp lại chắc gì chúng ta sẽ được bên nhau như bây giờ.
Nghe Khánh nói Doanh có cảm tưởng anh đang là một người khác. Miệng cô bảo về nhưng chân cô vẫn bước riu ríu bước theo anh. Ôi! Trái tim nhiều ngăn, không rõ lập trường, sao mi dễ mũi lòng đến thế!
-Ngồi phía trong khuất gió hơn... Doanh ơi!
Cô thoắt ngạc nhiên trong tiếng gọi "Doanh ơi!" cuả Khánh có chút gì da diết làm cô bồn chồn. Trước anh, cô chưa khi nào tự chủ, tự tin để hơi xấc một tý như đối với Viễn. Không lẽ vì nguyên nhân cô và Khánh quen nhau? Anh đã tỏ ra vững vàng, kẻ cả và trông cô hồn, làm cô sợ. Cái sợ ấy đã biến Doanh từ một con bé bướng thành một cô gái nhu mì, ngoan hiền.
Doanh ngồi ngay ngắn trong chiếc ghế mây ngó mông lung ra ngoài biển.
- Đưa tay đây Doanh, tôi tặng cái này hay lắm!
Cảnh giác, Doanh hỏi:
-Phải đưa Doanh coi trước đã.
K cầm chiếc nhẫn đồi mồi trong ngón tay cái và tay trỏ, anh cố tình đưa chữ Viễn ra cho cô xem.
- Để tôi đeo cho Doanh.
-Thôi để Doanh tự đeo.
-Vậy thì đâu còn ý nghĩa gì nữa. Cứ coi như tôi làm việc này giúp Viễn.
Té ra anh ta không phải it'' ăn ít nói và chỉ cộc lốc như Doanh tưởng. Tủm tỉm cười Doanh xòe bàn tay ra, Khánh lồng chiếc nhẫn vào ngón tay út bên tr''ai giọng nghiêm trang:
-Cầu chúc em hạnh phúc.
-Em cũng chúc anh hạnh phúc.
Doanh thích thú nhìn ngón tay mình, cô vụt nói:
-Anh kể về anh cho Doanh nghe đi!
K như lạ lùng:
Đăng thích nghe chuyện của tôi à?
Thay câu trả lời bằng một cái gật đầu duyên dáng, Doanh nũng nịu vòi vĩnh:
- Đi anh Khánh, kể đi!
- Doanh thật sự muốn biết về con người tôi à?
Hơi ngạc nhiên khi nghe Khánh nhấn mạnh câu hỏi đến hai lần, Doanh ngần ngừ.
-Khi gặp lại ở nhà bà nội, Doanh háo hức muốn biết về anh vì tò mò, bây giờ Doanh một biết về anh vì Doanh muốn hiểu tại sao anh đóan được Doanh bị màu xanh của biển Cà Ná mê hoặc, phải chăng anh cùng nổi say mê của Doanh? Rồi Doanh muốn biết nỗi niềm của tảng đá thay câu chuyện của anh nữa.
K trầm ngâm. Anh chắc lưỡi và rút ra một điếu thuốc. Anh phà một hơi khói để giấu sự xúc động của mình. Vì thật mà nói các cô đến với anh chưa ai muốn hiểu về anh kiểu như cô bé có đôi mắt đen tròn này. Bọn đàn bà ấy chỉ muốn biết anh là ai, số tài khoản là bao nhiêu, bất động sản, số lượng chiếc xe anh đang có ước tính thàng vàng cỡ nào. Với họ, anh được đánh giá bằng những con số, những con số khô khan vô tình, vô nghĩa. Ngay cả Mỹ Nhân người anh đã cưới làm vợ cũng thế. Cô ta cho rằng anh là tảng đá ngu ngơ nên định nhận chìm anh trong vòng mê đắm.
Nhìn Doanh loay hoay cài lại mái tóc, Khánh trầm giọng:
- Doanh có tin rằng chỉ với Doanh anh mới tìm thấy sự đồng điệu cảm thông trước biển không? Và cũng chỉ với Doanh anh mới ngẫu hứng tuôn ra câu chuyện như ngụ ngôn về tảng đá và con sóng không?
im lặng một chút Khánh nói tiếp:
-Hồi còn bé xíu anh được mọi người khen là thông minh vui tính và cũng mơ mộng. Đến năm anh 15 tuổi, xã hội thay đổi, gia đình anh cũng hoàn toàn thay đổi. Toàn bộ cơ nghiệp được chắt chiu xây dựng từ tay ông nội anh không còn nữa. Hãng xe Hòa Bình lừng danh chỉ còn trong quá khứ. Cha mẹ anh trở về ẩn giật ở Rạch Giá, thành phố ấy nhỏ hơn Nha Trang, hiền hòa nằm nép mình bên bờ sông.
Doanh cười:
- Đèn ở đó có ngọn tỏ ngọn lu không anh?
- Đèn ở đó sáng như đèn ở Sài Gòn vậy, nhưng cuộc đời anh thật sự rơi vào cõi tăm tối khi một biến cố xảy đến.
Mặt Khánh chợt căn thẳng. Vầng trán anh níu lại nghĩ ngợi xa xôi.
-Anh nhớ đêm ấy mưa dầm rỉ rả, có một đứa bé lạ đem đến cho ba anh một bức thư. Đọc xong ông vội vã khoác áo đi ngay sau khi kịp nói với vào với mẹ anh: "một chút sẽ về!" ngờ đâu từ giây phút ấy anh không bao giờ gặp lại ông nữa.
Doanh sửng sốt:
-Sao vậy?
-ba anh biệt tích không rõ lý do.
Ngạc nhiên Doanh hỏi như trẻ con:
-Rồi.. rồi công an không giúp đỡ gì cả à?
K cười một nụ cười meó mó trông thảm hơn là mếu:
-Có chứ! Nhưng làm sao công an tìm cho ra được ba anh. Ít lâu sau có đơn tố cáo ba anh là người đứng đầu một tổ chức đã đưa người đi vượt biên, mà Doanh phải biết, hồi đó vượt biên có nghĩa là phản bội tổ quốc. Tất cả nhà cửa của gia đình anh và của ông nội ở nhiều nơi được trưng dụng, trở thành nơi làm việc cũng có, nhà trẻ cũng có và nhà riêng của cá nhân cũng có. Từ một gia đình có công với cách mạng trong thời chiến tranh nay gia đình anh trở thành phản động. Ngôi nhà tại Rạch Giá mà mẹ con anh chị đang ở cũng được trưng dụng. Mẹ anh không nói một lời, sau đó gia đình anh đã dời đến một ngoi nhà lụp xụp. Với anh thế giới đã hoàn toàn sụp đổ, vì anh biết chắc chắn ba anh không bao giờ có ý tưởng bỏ quê hương chớ nói chi đứng ra tổ chức cho nhiều người cùng vượt biên.
Mắt Doanh Doanh chớp chớp, cô cảm thấy buồn nỗi buồn của Khánh. Thật là kỳ! Khi cô nghe Viễn kể về gia đình của anh cô không tìm ra một sự đồng cảm nào cả, sao ở Khánh cô lại thấy như mình một được chia sẻ những điều bất hạnh của anh. Cô ngập ngừng khi thấy Khánh trầm tư.
-Rồi tại sao anh lại là kẻ phạm pháp?
-Kể từ sau biến cố ấy anh đã có cái nhìn khác về cuộc đời, về con người. Gia đình anh với cái lý lịch đen đủi đã sống trong mặc cảm. Anh chị anh lúc ấy mới thật sự vượt biên, anh ở lại với một niềm tin mãnh liệt rằng có một ngày nào đó anh sẽ biết về cha mình, chắc chắn ông còn ở lại. Anh lao vào học tập và những thú vui cô độc, anh mê đàn vì ở thời điểm đó cây ghitar là niềm say mê của bọn con trai. Để thi được vào đại học anh khai man lý lịch. Thế là tội cha chồng lên thêm tội con.
Doanh gật đầu như đã nghĩ ra tiếp:
-Vì lý do đó ông nội anh đã đưa anh ra gởi nhà cô Hai, anh đi xe hàng và là tài xế?
K nhếch môi cười:
- Doanh biết rồi mà còn bắt anh kể. Không có gì kỳ bằng tự nói về mình.
Doanh tự nhiên hơn, cô nhõng nhẽo:
-Nhưng em thích nghe anh kể hà!
Lòng Khánh rộn lên một niềm vui nho nhỏ. Ai mà không thích nói về mình kia chứ! Nhưng nói tỉ mỉ về anh thì có hết đêm vẫn chưa xong.
Bỗng dưng Doanh nghe anh bắt qua một chuyện khác dường như chẳng ăn nhằm gì với chuyện của anh.
-Khoảng thời gian từ khi ba anh mất tích trở đi, ở đồng bằng sông Cửu Long có một số gia đình giàu bị đánh cướp, phải nói bọn cướp này rất tàn ác, chúng sẵn sàng giết người chết nếu bị kháng cự. Chúng xuất hiện rất đột ngột và biến đi cũng thế trong suốt cả chục năm.
Giọng Khánh chợt lạnh như băng:
-Chúng biết rõ gia đình nào có của dù họ Ở nhiều tỉnh khác nhau và chôn giấu của cải rất kỹ. Đã nhiều người bị giết chết bằng súng.
Doanh nghe trống ngực đập dồn, không lẽ ba Khánh bỏ gia đình để làm chúa đảng cướp? Vô lý! Cô hoang mang nhìn anh.
-Băng cướp này có liên quan đến bác trai à?
- Đúng! Khánh buông một tiếng thở than rồi tiếp:
-Người ta nói "gieo gió thì gặt bão" thật không sai. Đằng đẵng mười mấy năm trời ăn cướp giết người rồi cũng phải tới ngày bị bắt. Tên trùm băng đã khai ra nhiều đồng bọn, trong đó có một người có tên tuổi mà dân đia. phương ai cũng biết.
Hồi hộp Doanh tròn mắt, cô sợ phải nghe Khánh nói điều cô đã nghi lắm:
-Ai vậy?
-Trí Nhơn, người quen cũ của ba anh. Đầu mối được phăng ra từ ông ta. A ha! Câu chuyện oan ức 12 năm trời của gia đình anh mới được đem ra ánh sáng.
Thở phào, Doanh hỏi tiếp:
-Nghĩa là sao hả anh K?
Dựa người ra ghế Khánh đều giọng:
-Nghĩa là từ rất lâu Trí Nhơn đã là một tên cướp nhưng hắn ngụy trang và giấu mình rất kỹ, chính Trí Nhơn và đồng bọn đã gọi ba anh đi trong đêm mưa bão ấy, bọn chúng nhốt ông trong một chiếc thùng sắt giấu dưới hầm sau vườn cây nhà Trí Nhơn. Trước tiên chúng khảo của, đòi ba anh viết thơ để chúng đem về gia đình đặng lấy một trăm lượng vàng tiền chuộc mạng, nhưng ông không đồng ý.
Thế là chúng hành hạ Ông gần nửa tháng trời rồi mới giết. Xác ông nằm trong thùng sắt được chôn luôn nơi ấy.
Cười khẩy, Khánh mai mỉa:
-Lúc đó Trí Nhơn đang làm việc ở phường, hắn lên như diều, công an có điều tra nhưng ai mà ngờ tới để vào khu vườn rậm gần như bỏ hoang của hắn mà lục xét cơ chứ. Khảo của chìm không xong thì hắn vớt bát của nổi bằng cách phao tin ba anh vượt biên. Lấy được ngôi nhà cùng toàn bộ của cải bên trong tín ra cũng phải hơn một trăm lượng.
Nhìn sang cô, Khánh nói:
- Doanh biết không! Dạo ấy báo chí đề cập đến vụ án băng cướp nầy rất rầm rộ, dư luận phẫn nộ, nhân dân lên án bọn sát nhân rất dữ. Đó là vụ án lớn và nghiêm trọng mà. Anh trốn quê đi bốn, năm năm dài nay trở về để nghe toà xử chuyện ngày xưa. Tổng cộng hết thảy mọi vụ cướp của giết người đã xảy ra toà xử tử hình Trí Nhơn, và những bản án đích đáng khác cho đồng bọn.
Tiếp tục giọng chua chát Khánh bảo:
-Thế là xong một câu chuyện có hậu, ở hiền sẽ gặp lành, kẻ gian ác rồi vẫn phải đền tội dầu có hơi lâu. Người ta trả lại toàn bộ tài sản, phục hồi danh dự cho gia đình anh, tha cho anh tội khai man lý lịch.
Bóp hai bàn tay vào nhau Khánh nói rất nhỏ như chỉ để riêng mình anh nghe:
-Chỉ thương mẹ anh. Lúc anh trốn đi bà vừa khổ phần chồng vừa buồn phần con nên bệnh mà chết, anh nào có dám về để nhìn thấy mẹ lần chót đâu Doanh! Đó là nỗi đau không gì làm hết được trong anh.
Rất tự nhiên Doanh nắm lấy tay Khánh như bày tỏ sự cảm thông hai người ngồi im lặng. Cô rưng rưng xúc động khi nghĩ đến mẹ mình:
- Đời người hết cơn bể cực tới hồi thới lai, lúc nãy anh chị anh ở nước ngoài lại gở tiền về. Từ tay tră"ng anh trở nên lắm tiên nhiều của, người ta bảo anh giàu lắm và anh cũng tự hào cho là đúng. Ngày anh trốn chui trốn nhủi và tự rúc vào lớp vỏ mặt cảm của mình thì đàn bà, à, xin lỗi phụ nữ, chẳng cô nào thèm dòm tới anh, cũng như anh chỉ dám mơ tưởng đến họ thôi. Bây giờ các cô gái anh biết nói về anh như nói về một nhân vật trong huyền thoại. Và anh, chàng trai đang sống trong hào quang ảo tưởng đã tìm thấy cho mình một cô công chúa 19 tuổi đẹp tuyệt vời. Anh yêu Mỹ Nhân, nói đúng hơn là say mê nhan sắc của cô ấy. Đến bây giờ nhìn cô ta anh vẫn xao xuyến. Cái xao xuyến rất thật của con người đứng trước một pho tượng tuyệt mỹ.
Doanh chớp mắt tưởng tượng ra vẻ đẹp của Mỹ Nhân, trong tâm trí cô dường như cô gái Đà Lạt nào cũng như Ngọc Uyển, sự liên tưởng đó cộng với những điều cô biết từ dì Tiểu Linh và cô Hai làm Doanh khó chịu khi nghe Khánh khoe sắc đẹp của vợ mình. Cô gượng cười:
-Chị Mỹ Nhân có một người chồng quá tốt!
-Anh cũng nghĩ là như vậy. Trên đời này phải đếm đầu ngón tay mới tìm được người tốt như anh. Vợ đẹp, điều kiện vật chất đầy đủ, công việc làm ăn ngày càng phát triển, so với cái thời lận đận lao đao thì anh sươ"ng gắp vạn lần đi chứ.
Doanh ngập ngừng:
-Nhưng hình như anh đâu bằng lòng với những gì anh đang có?
K cười buồn bã:
-Vì anh vẫn là kẻ rất nghèo Doanh à. Không biết anh nói ra anh có hiểu và có những cảm giác như anh không?
-Anh cứ nói đi!
-Có những thứ hồi trẻ anh ao ước và nghĩ rằng mình sẽ sung sướng hạnh phúc biết dường nào khi có nó. Đó có thể là một vật rất tầm thường thôi, nhưng không có được nó, người ta ray dứt đến thổn thức được những lúc nằm trăn trở một mình trong đêm. Thời trẻ của anh là thời anh thiếu thốn mọi thứ từ vật chất đến tinh thần nên anh khao khát mọi thứ. Thuở chạy xe đêm, anh thèm một cây ghitar classic của Ý, thèm đến mức mơ thấy nó cơ mà. Nhưng anh làm gì có được, để đến bây giờ anh muốn một chục cây ghitar như vậy cũng dễ như trở bàn tay, nhưng lại hết rồi cái đam mê khốn khổ ngày xưa. Người ta đã trả lại hết cho anh những gì của gia đình anh, nhưng tuổi trẻ, thời gian tất cả mọi nỗi nhọc nhằn anh từng mang trên vai người ta lấy gì để bù đắp được cho anh? Vì vậy tâm hồn chai cứng của anh đã nghèo nàn, còn nghèo nàn hơn bao giờ hết. Anh đi tìm cho mình một cô gái đẹp như mơ mà anh chưa bao giờ dám nghĩ tới rồi cưới cô ta làm vợ với hy vọng được bù đắp.
Lạnh lùng cười Khánh nói tiếp:
-Mà tình yêu thì đâu đơn giản như vậy cơ chứ!
-Thế anh nghĩ tình yêu phức tạp lắm hay sao?
-Không, không đâu, chỉ có riêng anh là phức tạp thôi. Doanh đã yêu rồi, rõ ràng tình yêu có gì đâu phức tạp. Đó là sự ràng buộc tự nguyện của hai kẻ thấy rằng nếu thiếu nhau thì cuộc đời không còn ý nghĩa.
Nhíu mày Doanh nói:
-Vậy ý anh Khánh khi nói "tình yêu đâu đơn giản" có nghĩa là gì?
K không trả lời hai người im lặng bên ly nước ngọt, Doanh kín đáo xem đồng hồ, Khánh phác một cử chỉ tiếc nuối:
-Về nhé Doanh!
-Vâng.
K cho tay vào túi quần đi chầm chậm bên Doanh. Anh trở lại vấn đề cũ:
-Lúc nãy, anh không trả lời Doanh vì anh nghĩ anh sẽ mang tội khi nói với Doanh những vấn đề thuộc mặt trái của tình yêu.
-Sao lại mang tội? Sao lại không nói? Vì tình yêu nào lại không có mặt trái. Anh phải nói để Doanh có kinh nghiệm với chứ.
K lắc đầu:
- Để làm gì? Mọi kinh nghiệm trong cuộc đời này đều đáng qúy, nhưng với tình yêu thì không nên. Đâu ai dám làm tan vỡ một tình yêu rồi rút ra kinh nghiệm để yêu lần thứ hai, thứ ba. Vả lại anh cũng không có kinh nghiệm về yêu đâu bé con.
Doanh le lưỡi, cô thấy mình hố khi đòi Khánh truyền lại kinh nghiệm về yêu. Vui chân đá một hòn đá nhỏ Doanh bào chữa:
-Ý Doanh không phải là như vậy. Dầu sao anh Khánh với chị Mỹ Nhân cũng lớn hơn em, là người đi trước..
K xua tay:
-Khi yêu người già đôi lúc còn khờ hơn giới trẻ. Anh chỉ nói như vầy. Trong tình yêu đừng bao giờ nhầm lẫn.
-Sao lại nhầm lẫn?
-Ý anh nói rằng mình tưởng là yêu người đó nhưng dần dà mình mới thấy rằng không phải như thế chớ gì?
-Thông minh đấy! Bi kịch của con người là chỗ đó. Không ngờ anh em mình nói với nhau điều lý thú ghê.
Doanh thật tình:
-Với anh tự dưng Doanh nói về tình yêu này tình yêu nọ, chớ ở nhà đố dám..
-Với.. ba cũng vậy sao?
Cô gật đầu, Khánh nói tiếp:
-Cậu Đăng cởi mở lắm. Lúc anh quyết định lập gia đình hai cậu cháu thức trắng một đêm để tâm tình. Phải chi anh nghe cậu Đăng..
Anh thở dài không nói tiếp, cho tay vào túi áo anh lấy vật gì đó rồi xòe ra:
- Đố Doanh cái gì đây?
-Hoa ngọc lan héo queo? anh cũng thích hoa nầy à?
- Đâu có, ai gởi nó vào mền đem tới bảo anh đắp ấy chứ.
Doanh nóng mặt:
-Không phải đâu, em cài trên tóc bị rớt.. trả lại đây!
-Nó héo rồi Doanh à, mà nó thì của tối hôm kia, hôm kià gì lận, cái gì đã qua thì đều là kỷ niệm. Như giây phút hiện tại của mình cũng đang lui vào kỷ niệm. Tới nhà rồi, anh phải giữ lại kỷ niệm của anh chứ.
Nhanh thật nhanh Khánh ép sát Doanh vào tường, anh nhìn thật sâu vào đôi mắt tròn đen mở to vì ngạc nhiên của cô. Nhè nhẹ lắc đầu, anh vuốt tóc cô rồi nói nhỏ giọng run run:
-Tạm biệt! Mong em luôn luông hạnh phúc. Anh về nhé Doanh Doanh! Nguyễn Doanh Doanh.
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng