Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phong Hạ
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bùi Thi Hoàng
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2416 / 76
Cập nhật: 2015-07-11 20:57:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
aul tới Rodanthe theo yêu cầu của Robert Torrelson, vàtrong khi lấy đồ đạc từ túi du lịch ra đặt vào tủ, anh lại tự hỏi Robert muốnnói gì với hay ông ta định để Paul nói là chính.
Jill Torrelson đến gặp anh vì bà ta bị u màng não. Đó chỉ làmột khối u lành không đe dọa tính mạng, nhưng quả thực trông không đẹp mắt, màđấy là còn nói giảm nói tránh. Khối u nằm bên phải khuôn mặt bà, lan từ sốngmũi ra đến má, tạo thành một cái bướu lớn tím bầm như củ hành, điểm thêm nhữngvết sẹo sau nhiều năm trầy xước. Paul đã phẫu thuật cho hàng chục bệnh nhân bịu màng não, và anh đã nhận được thư của nhiều người từng trải qua phẫu thuật,tỏ lòng biết ơn việc anh đã làm cho họ.
Anh đã xem đi xem lại ca mổ cả ngàn lần, vậy mà vẫn khônghiểu vì sao bà lại tử vong. Và dường như khoa học cũng không thể cho câu trảlời. Khám nghiệm tử thi vẫn chưa đưa ra kết luận, và nguyên nhân cái chết vẫnchưa được xác định. Ban đầu, người ta cho rằng bà ta bị tắc mạch máu ở đâu đó,nhưng không tìm được bằng chứng. Sau đó, người ta tập trung vào ý kiến rằng bàbị dị ứng với thuốc gây mê hoặc điều trị hậu phẫu, nhưng cả những khả năng đócuối cùng cũng bị loại bỏ. Cả khả năng do lỗi tắc trách của Paul cũng vậy; cuộcphẫu thuật đã diễn ra hoàn toàn suôn sẻ, và một cuộc kiểm tra chặt chẽ dochuyên gia khám nghiệm tiến hành cũng không tìm được điều gì bất thường trongquy trình hay bất kỳ điều gì có thể chịu trách nhiệm cho cái chết dù là giántiếp.
Cuộn băng ghi lại ca mổ đã khẳng định điều đó. Vì u màng nãođược coi là một ca điển hình, quá trình phẫu thuật đã được bệnh viện ghi lại đểsử dụng trong hướng dẫn sau này. Sau đó, nó đã được hội đồng phẫu thuật củabệnh viện cùng ba bác sĩ phẫu thuật đến từ bang khác kiểm tra. Nhưng một lầnnữa, người ta không tìm ra bất cứ sơ xuất nào.
Bản báo cáo đề cập đến một vài biểu hiện sức khỏe đặc biệt.Jill Torrelson bị thừa cân và hẹp động mạch; cơ thể bà ta cần đến giải phẫu bắccầu. Bà bị tiểu đường và vì là một người hút thuốc lâu năm, bà đang chớm bịchứng khí phế thũng, tuy nhiên, không một điều nào trong những điều kiện trêncó vẻ đe dọa tính mạng của bà tại thời điểm đó, và không một vấn đề nào giảithích thấu đáo được chuyện đã xảy ra.
Dường như Jill Torrelson đã chết không vì lý do nào cả, nhưthể chỉ đơn giản là Chúa đã gọi bà về.
Cũng như nhiều người khác ở cùng hoàn cảnh đó, RobertTorrelson đã đệ một đơn kiện trách nhiệm. Đơn kiện nêu tên Paul, bệnh viện vàbác sĩ gây mê là bị đơn. Paul, giống như nhiều bác sĩ phẫu thuật khác, đã đóngbảo hiểm sai sót trong hành nghề, và theo thông lệ, người ta dặn anh không nóichuyện với Robert Torrelson nếu không có luật sư bên cạnh, kể cả có thì cũngchỉ nói khi đang bị chất vấn mà Robert Torrelson tình cờ cũng có mặt ở đó.
Vụ kiện đã bế tắc suốt một năm trời. Sau khi luật sư củaRobert Torrelson nhận được bản báo cáo khám nghiệm tử thi, nhờ một bác sĩ phẫuthuật khác xem xét cuốn băng quay ca phẫu thuật, và khi các luật sư từ công tybảo hiểm lẫn bệnh viện bắt đầu những động thái kéo dài vụ kiện tụng và tiêu tốnthêm chi phí, anh ta đã mường tượng ra một bức tranh ảm đạm về những khó khănmà thân chủ mình đang phải đối mặt. Dù không nói thẳng ra, các luật sư của côngty bảo hiểm đều mong rằng cuối cùng Robert Torrelson sẽ bỏ vụ kiện.
Vụ này cũng giống như một vài vụ kiện khác chống lại PaulFlanner trong những năm qua, chỉ khác một điều là Paul đã nhận được một lờinhắn riêng từ Robert Torrelson hai tháng trước.
Anh không cần phải mang theo lời nhắn vì đã nhớ rõ trong đóviết những gì.
Gửi bác sĩ Flanner,
Tôi muốn gặp anh để nói chuyện trực tiếp. Chuyện này rấtquan trọng đối với tôi. Xin anh làm ơn.
Robert Torrelson
Ở cuối lá thư, ông ta đã để lại địa chỉ của mình.
Sau khi đọc xong, Paul đưa cho các luật sư xem, họ khuyênanh lờ nó đi. Cả các đồng nghiệp cũ của anh ở bệnh viện cũng vậy. Cứ mặc kệ nóđi, họ nói. Khi vụ này qua đi, chúng ta có thể hẹn gặp ông ta nếu ông ta vẫncòn muốn nói chuyện.
Nhưng có điều gì đó trong lời thỉnh cầu đơn giản mà RobertTorrelson viết bên trên chữ ký nguệch ngoạc của mình đã làm Paul động lòng, vậylà anh quyết định không nghe theo họ.
Trong thâm tâm, anh thấy mình đã phớt lờ quá nhiều thứ rồi.
Paul khoác áo, bước xuống cầu thang ra cửa trước, tiến vềphía chiếc xe. Anh với lấy cái ví da đựng hộ chiếu và vé máy bay nằm trên ghếtrước, nhưng thay vì quay vào nhà, anh đi một vòng xung quanh.
Trên bờ biển, gió bắt đầu trở lạnh, vậy nên Paul dừng lạimột chốc để kéo khóa áo khoác lên. Kẹp chặt chiếc ví da dưới cánh tay, anh đúthai tay vào túi áo và cúi đầu, cảm thấy cơn gió lạnh buốt trên má.
Bầu trời gợi anh nhớ về khoảng trời đã nhìn thấy ở Baltimore trướcnhững cơn bão tuyết nhuộm cả thế gian trong một sắc xám thê lương. Ở phía xa,anh có thể thấy một con bồ nông sà xuống thấp trên mặt nước, đôi cánh bất độngnổi lên cùng gió. Anh tự hỏi nó sẽ đi đâu khi cơn bão đổ bộ vào.
Khi đến gần mép nước, Paul dừng lại. Những cơn sóng đang xôcuồn cuộn vào bờ từ hai hướng, tung bọt trắng mỗi khi xô vào nhau. Bầu khôngkhí lạnh buốt và ẩm ướt. Liếc mắt nhìn ra sau, anh thấy đèn trong gian bếp củaNhà Nghỉ tỏa ra một thứ ánh sáng vàng. Bóng Adrienne lướt qua cửa sổ rồi biếnmất khỏi tầm mắt.
Sáng mai anh sẽ thử nói chuyện với Robert Torrelson, anhthầm nghĩ. Cơn bão dự kiến sẽ đổ bộ vào buổi chiều và có lẽ sẽ kéo dài suốt cảtuần, nên anh sẽ không thể đến gặp ông ta vào lúc đó được. Anh cũng không muốnđợi tới thứ Hai. Chuyến bay của anh cất cánh vào buổi chiều thứ Ba ngoàiDulles, nên anh sẽ phải rời Rodanthe lúc muộn nhất là chín giờ. Và theo tìnhhình của cơn bão, thời gian một ngày đang bị thu ngắn lại đáng kể, trong khianh không muốn có gì đột xuất làm anh lỡ buổi gặp nói chuyện với ông ta. Đếnthứ Hai, có thể sẽ bị mất điện hay ngập lụt, hoặc có thể Robert Torrelson sẽbận xử lý hậu quả của cơn bão.
Trước nay Paul chưa bao giờ đến Rodanthe, nhưng anh khôngnghĩ việc tìm nhà của ông ta sẽ mất quá vài phút. Anh đã quan sát thấy cả thịtrấn cùng lắm cũng chỉ có đôi ba chục con phố, và anh có thể đi bộ từ đầu nàysang đầu kia thị trấn trong vòng chưa đến nửa giờ đồng hồ.
Sau vài phút đi dạo trên cát, Paul quay đầu bước trở lại NhàNghỉ. Khi quay lại, anh lại bắt gặp bóng Adrienne Willis thấp thoáng bên cửasổ.
Nụ cười của nàng, anh thầm nghĩ. Anh thích nụ cười đó.
Từ cửa sổ, Adrienne thấy mình đang liếc nhìn Paul Flannertrong khi anh bước trở lại từ bờ biển.
Nàng đang dỡ đồ từ các túi vừa mua, cố gắng xếp chúng vàođúng vị trí trên các ngăn tủ. Đầu buổi chiều hôm đó, nàng đã mua những thứ màJean gợi ý, nhưng lúc này nàng tự hỏi liệu lẽ ra nàng có nên đợi đến khi Paultới để hỏi xem anh có đặc biệt muốn ăn thứ gì hay không.
Chuyến đi này của anh khiến nàng tò mò. Nàng được nghe từJean rằng khi anh gọi đặt chỗ từ sáu tuần trước, cô đã nói rằng cô sẽ đóng cửangay sau năm mới và đến tháng Tư mới mở cửa trở lại; nhưng anh đề nghị trả gấpđôi tiền phòng nếu cô chịu mở cửa thêm một tuần nữa.
Nàng tin chắc rằng không phải anh đang đi nghỉ. Không chỉ vìRodanthe không phải là một điểm đến được ưa thích vào mùa đông, mà còn vì trônganh không có vẻ là người đang đi nghỉ. Điệu bộ của anh khi nhận phòng cũngkhông phải là của người đến đây để thư giãn.
Anh cũng không nhắc tới việc đi thăm gia đình, nên có thể làanh đến đây vì công việc. Nhưng cả khả năng đó cũng không hợp lý cho lắm. Ngoàiđánh cá và du lịch, hầu như ở Rodanthe không còn loại công việc nào khác, vàngoại trừ những nơi cung cấp nhu yếu phẩm cho cư dân ở đây, hầu hết các cửahàng và ngành kinh doanh đều đóng cửa vào mùa đông cả.
Nàng vẫn đang cố cắt nghĩa việc này thì nghe thấy tiếng anhbước trên bậc cấp. Nàng lắng nghe anh giậm cát dính trên giày ngoài cửa nhà.
Một lát sau, cánh cửa sau kêu lên kẽo kẹt, và Paul bước vàobếp. Khi anh rũ sạch chiếc áo khoác, nàng nhận thấy đầu mũi anh đã ửng đỏ.
"Tôi nghĩ cơn bão đang đến gần rồi," anh nói. "Nhiệt độ đãgiảm ít nhất là mười độ so với sáng nay."
Adrienne đặt một hộp bánh mì nướng lên ngăn tủ rồi quay sangđáp lại.
"Tôi biết. Tôi đã tăng độ máy sưởi lên rồi. Cái nhà này thựcsự không được ấm cho lắm. Tôi có thể cảm thấy gió thổi qua cả cửa sổ đây này.Tôi tiếc là anh không gặp được thời tiết tốt hơn."
Paul xoa tay. "Đành chịu thôi. Vẫn còn cà phê chứ? Tôi nghĩtôi cần một tách cho ấm người lên."
"Giờ thì cà phê hơi cũ rồi. Tôi sẽ pha bình mới. Chỉ nhấcmấy phút thôi mà."
"Không phiền cô chứ?"
"Không hề. Tôi nghĩ tôi cũng cần đây."
"Cám ơn cô. Để tôi cất áo khoác lên phòng và rửa ráy mộtchút rồi sẽ xuống ngay."
Anh mỉm cười với nàng trước khi rời khỏi bếp, vậy làAdrienne thấy mình thở ra, không hề để ý rằng từ nãy đến giờ mình đang nín thở.Sau khi anh đi, nàng xay một nắm cà phê mới, thay tấm lọc và bắt đầu pha càphê. Nàng lấy chiếc ấm bạc, đổ cà phê bên trong xuống bồn rồi tráng ấm. Trongkhi làm, nàng có thể nghe thấy tiếng anh đi lại trong căn phòng bên trên.
Biết trước rằng anh sẽ là vị khách duy nhất trong cả cuốituần này, nhưng khi đó nàng chưa nhận thấy chuyện ở một mình với anh trong cănnhà khiến nàng có cảm giác lạ lùng như thế nào. Hay nói gọn là ở một mình. Tấtnhiên khi ở nhà, các con nàng cũng có những hoạt động riêng của chúng và đôikhi nàng có những lúc ở một mình, nhưng những lúc đó không bao giờ kéo dài lâu.Chúng có thể ào tới bất cứ lúc nào. Hơn nữa, chúng là người nhà. Việc đó khônggiống với tình thế hiện nay của nàng, và nàng không thể thoát khỏi cảm giácrằng nàng đang sống cuộc sống của một ai khác, một cuộc sống nàng không thực sựnắm chắc quy tắc.
Nàng pha một tách cà phê cho mình và rót phần còn lại vàochiếc ấm bạc. Nàng đang đặt cái ấm trở lại khay trong phòng khách thì nghe thấytiếng anh bước xuống cầu thang.
"Vừa đúng lúc," nàng nói. "Cà phê đã sẵn sàng. Anh có muốntôi để lò sưởi không?"
Khi Paul bước vào phòng khách, nàng thoáng nghe mùi nước hoacủa anh. Anh vòng qua nàng để lấy tách.
"Không cần đâu, tôi thấy ổn rồi. Có lẽ để sau."
Nàng gật đầu và lùi một bước ngắn. "Được, nếu anh cần thứ gìthì tìm tôi trong bếp nhé."
"Tôi tưởng cô cũng định uống một tách mà?"
"Tôi đã rót một tách cho mình rồi. Tôi đang để trên quầy."
Anh nhìn lên. "Cô không định ngồi với tôi sao?"
Trong cách hỏi của anh có một vẻ mong đợi nào đó, như thểanh thực sự muốn nàng ngồi lại.
Nàng thoáng do dự. Jean mới là người giỏi nói chuyện phiếmvới người lạ, còn nàng thì không. Mặt khác, nàng lại cảm thấy vui vì đề nghịcủa anh dù không rõ tại sao.
"Có lẽ là được," cuối cùng nàng nói. "Để tôi lấy tách cà phêđã."
Khi nàng quay lại, Paul đang ngồi trên một trong hai chiếcghế bập bênh gần lò sưởi. Với những bức ảnh đen trắng treo dọc tường mô tả cuộcsống trên Outer Banks trong những năm 20 và một giá dài chứa đầy những cuốnsách đã cũ sờn vì được giở qua nhiều lần, đây luôn là căn phòng nàng ưa thíchnhất trong Nhà Nghỉ. Có hai cửa sổ mở ra ở biển ở bức tường bên kia căn phòng.Một đống củi nhỏ chất cạnh lò sưởi cùng với ống mồi lửa, tựa như đang hứa hẹnmột buổi tối ấm áp bên gia đình.
Paul đang ngồi ôm cốc cà phê của mình trong lòng, khẽ đu đưangười từ sau ra trước và ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Cơn gió bên ngoài thổicát bay tứ tung, và sương mù đang từ từ bao phủ bầu không khí, tạo cho thế giớibên ngoài một bức màn hoàng hôn mờ ảo. Adrienne ngồi xuống chiếc ghế bên cạnhanh và cùng im lặng ngắm nhìn cảnh vật, cố gắng dẹp bỏ cảm giác hồi hộp tronglòng.
Paul quay sang nàng. "Cô nghĩ cơn bão ngày mai có thể thổibay chúng ta không?" anh hỏi.
Adrienne vuốt tóc. "Chắc không đâu. Căn nhà này đã trụ ở đâysáu mươi năm rồi, vậy mà nó đã bị thổi bay đâu."
"Cô đã bao giờ ở đây lúc có bão chưa? Ý tôi là một cơn bãolớn như chúng ta đang đón?"
"Chưa, nhưng Jean thì rồi, nên chắc nó không đến nỗi tệ quá.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô ấy sinh ra ở đây, nên có lẽ cô ấy quen rồi."
Trong khi nàng trả lời, Paul thấy mình đang thầm dò xétnàng. Trẻ hơn anh một vài tuổi với mái tóc nâu nhạt cắt ngắn ngang vai và hơiquăn. Nàng không gầy, nhưng cũng không mập lắm; đối với anh, thân hình nàng gợicảm theo một cách hoàn toàn không tuân theo những tiêu chuẩn không tưởng củatruyền hình và tạp chí. Mũi nàng có một chỗ hơi gồ lên, có những vết chân chimquanh mắt, còn da nàng đã tới cái điểm nhạy cảm giữa tuổi trẻ và tuổi già,trước khi nhăn nheo xập xệ.
"Cô nói rằng hai người là bạn?"
"Chúng tôi gặp nhau hồi đại học nhiều năm trước. Jean là mộttrong những người bạn cùng phòng của tôi, và chúng tôi vẫn liên lạc từ hồi đó. Nơinày từng là nhà của ông bà cô ấy, nhưng bố mẹ cô ấy cải tạo nó thành nhà nghỉ.Sau khi anh đặt chỗ với cô ấy, cô ấy đã gọi cho tôi vì cô ấy phải dự một đámcưới ở ngoài thị trấn."
"Nhưng cô không sống ở đây à?"
"Không, tôi sống ở Rocky Mount. Anh đã bao giờ đến đó chưa?"
"Nhiều lần rồi. Tôi từng qua đó những khi đi Greenville."
Nghe anh trả lời, Adrienne lại thầm thắc mắc về địa chỉ anhghi trong bản đăng ký. Nàng nhấp một ngụm cà phê và đặt cái tách lên đùi.
"Tôi biết là không phải việc của mình," nàng nói, "nhưng tôicó thể hỏi anh có việc gì ở đây không? Anh không cần phải trả lời nếu khôngmuốn - tôi chỉ tò mò thôi."
Paul trở người trên ghế. "Tôi đến đây để nói chuyện với mộtngười."
"Anh đi cả quãng đường xa như vậy chỉ vì một cuộc nói chuyệnsao?"
"Tôi không có lựa chọn nào khác. Ông ta muốn gặp trực tiếp."
Giọng anh nghe căng thẳng và xa xôi, và trong một khoảnhkhắc, dường như anh đã chìm vào suy nghĩ. Trong im lặng, Adrienne có thể nghethấy tiếng lá cờ phần phật bên ngoài.
Paul đặt tách cà phê lên chiếc bàn giữa hai người.
"Cô làm nghề gì?" Cuối cùng anh hỏi bằng giọng ấm áp nhưtrước. "Ngoài việc trông nom nhà nghỉ cho bạn bè?"
"Tôi làm việc trong một thư viện công cộng."
"Thật à?"
"Anh có vẻ ngạc nhiên nhỉ?"
"Tôi ngạc nhiên thật đấy chứ. Tôi cứ nghĩ cô sẽ nói đến côngviệc nào khác cơ."
"Ví dụ như việc gì?"
"Thực lòng mà nói thì tôi không biết nữa. Chỉ không phải làthư viện. Trông cô chưa nhiều tuổi đến mức làm thủ thư. Ở nơi tôi sống, họ toàntầm sáu mươi tuổi."
Nàng mỉm cười. "Đó chỉ là công việc bán thời gian thôi. Tôicó ba đứa con phải lo nữa."
"Chúng bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám, mười bảy, và mười lăm."
"Chúng có khiến cô bận rộn lắm không?"
"Không bận lắm. Miễn là tôi dậy lúc năm giờ sáng và không đingủ trước nửa đêm thì cũng không tệ lắm đâu."
Anh khẽ cười, và Adrienne cảm thấy mình từ từ thả lỏngngười.
"Còn anh thì sao? Anh có con không?"
"Tôi có một đứa thôi. Con trai." Trong thoáng chốc mắt anhcụp xuống, nhưng rồi anh tiếp. "Nó đang là bác sĩ ở Ecuador."
"Nó sống ở đó sao?"
"Tạm thời là thế. Nó làm bác sĩ tình nguyện trong một vàinăm tại một phòng khám gần Esmeraldas."
"Chắc anh phải tự hào về nó lắm."
"Có chứ." Anh dừng lời. "Nhưng nói thật, vợ tôi mới là ngườiđược tự hào về nó. Đúng ra là vợ cũ của tôi. Đây là công của cô ấy hơn là củatôi."
Adrienne mỉm cười. "Thật mừng khi nghe vậy."
"Sao cơ?"
"Việc anh vẫn còn ghi nhận những điều tốt đẹp của chị ấy. Ýtôi là dù hai người đã ly hôn. Tôi không mấy khi nghe người ta nói những điềutốt đẹp như vậy về nhau sau khi chia tay. Thường khi nói về vợ chồng cũ, họtoàn đem những điều tồi tệ hay trục trặc mà người kia gây ra để kể."
Paul tự hỏi liệu có phải nàng đang nói từ chính kinh nghiệmcủa bản thân mình, và đoán rằng có lẽ đúng như vậy.
"Cô kể cho tôi nghe về bọn trẻ nhà cô đi Adrienne. Chúngthích làm những gì?"
Adrienne nhấp một ngụm cà phê nữa, thấy cảm giác khi ngheanh gọi tên mình mới kỳ lạ làm sao.
"Bọn trẻ nhà tôi ư? Chà, để xem... Matt thì ban đầu làm tiềnvệ trong đội bóng bầu dục, còn bây giờ thì làm hậu vệ trong đội bóng rổ. Amandathích diễn kịch, và nó vừa giành được vai chính Maria trong Câu chuyệnMiền Tây. Còn Dan... hiện tại nó cũng chơi bóng rổ, nhưng nó đang tính sangnăm sẽ thử chuyển sang đấu vật. Huấn luyện viên cứ thuyết phục nó thử môn đósuốt từ khi anh ta thấy nó ở hội trại thể thao mùa hè năm ngoái."
Paul nhướng mày. "Ấn tượng đấy chứ."
"Nói sao đây nhỉ? Đều là công của mẹ chúng cả đấy," nàngchua xót.
"Sao tôi không thấy ngạc nhiên nhỉ?"
Nàng mỉm cười. "Tất nhiên đó mới chỉ là những mặt tốt thôi.Nếu tôi kể với anh về thái độ thất thường của chúng, hay cho anh xem phòng ở bừa bãi của chúng, có lẽ anh sẽ nghĩ việc nuôi dạy con cái của tôi thật dở tệ."
Paul mỉm cười. "Tôi không nghĩ vậy. Điều tôi nghĩ sẽ là côđang nuôi dạy một lũ con ở tuổi thành niên."
"Nói cách khác, ý anh là con trai anh, cậu bác sĩ tận tâm,cũng từng trải qua giai đoạn này, nên tôi không nên tắt hy vọng?"
"Tôi tin là nó đã từng qua."
"Nhưng anh không dám chắc?"
"Có lẽ." Anh ngập ngừng. "Tôi đã không có mặt bên cạnh nó nhiều như đáng lẽ phải thế. Đã từng có thời gian tôi làm việc quá nhiều."
Nàng có thể thấy đó là một lời thú nhận khó khăn đối vớianh, và nàng tự hỏi vì sao anh lại nói ra. Trước khi nàng kịp làm rõ điều đó,chuông điện thoại vang lên và cả hai người cùng quay sang.
"Xin phép anh," nàng vừa nói vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi."Tôi ra nghe điện thoại."
Paul nhìn theo nàng và một lần nữa nhận ra nàng thật hấp dẫn. Dù những năm sau này đã chuyển hẳn sang hướng phẫu thuật thẩm mỹ, anh không bao giờ quan tâm tới ngoại hình bằng những điều người ta không thể nhìnthấy: lòng tốt và tính ngay thẳng, khiếu hài hước và sự nhạy cảm. Anh tin chắcở Adrienne có tất cả những đức tính đó, nhưng anh có cảm giác rằng những đứctính ấy đã bị bỏ qua hay xem nhẹ trong một thời gian dài, có lẽ bởi chính bảnthân nàng.
Anh có thể thấy rằng khi mới ngồi xuống nàng khá lo lắng, vàthấy điều đó đáng mến một cách lạ lùng. Thông thường, đặc biệt là trong nghềnghiệp của anh, người ta thường cố gắng gây ấn tượng với người khác, đảm bảorằng mình nói những điều hay, phô ra những điểm mạnh của bản thân. Nhiều ngườikhác thì cứ nói lan man như thể đối thoại trong mắt họ là con đường một chiều,và chẳng có gì đáng chán hơn một kẻ huênh hoang như vậy. Nhưng dường như khôngmột điểm nào trong số đó ở Adrienne.
Và, anh phải thừa nhận, nói chuyện với một người không quenthực sự dễ chịu. Trong suốt những tháng qua, nếu không ở một mình thì anh lạiphải trả lời những câu hỏi xem anh có ổn không của những người xung quanh.Không chỉ một lần, các đồng nghiệp đã giới thiệu với anh một bác sĩ tâm lý giỏi và tiết lộ rằng người đó đã từng giúp họ. Paul dần cảm thấy mệt mỏi vì phải giải thích rằng anh biết việc mình đang làm và chắc chắn vào quyết định của mình. Và anh còn mệt mỏi hơn nữa vì những ánh mắt lo lắng họ dành cho anh khinghe điều đó.
Nhưng có điều gì đó ở Adrienne khiến anh cảm thấy nàng sẽ hiểu điều anh đang phải trải qua. Anh không thể giải thích vì sao anh thấy vậy và vì sao điều đó có ý nghĩa với anh. Nhưng dù thế nào, anh cũng tin chắc nhưvậy.
Những Đêm Ở Rodanthe Những Đêm Ở Rodanthe - Nicholas Sparks Những Đêm Ở Rodanthe