Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Jasmine Oliver
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Prada Princess
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
hong cách bác sĩ Zhivago [1]!” stylist nhấn mạnh với Frankie. “Lãng mạn kiểu nước Nga tiền Xô Viết. Lấp lánh ánh sao và tuyết!”
Đích thị là đầm cưới! Frankie nghĩ. Mình trong bộ đầm suôn màu trắng của Vera Wang, với áo khoác lông chồn trắng, phủ toàn thân! Cũng hot ra phết đấy chứ!
“Bắt đầu nào!” nhiếp ảnh gia đôn đốc, bước lùi khỏi dàn đèn chiếu.
Stylist sửa sửa mái tóc bới ngược lên cao của Frankie, quấn quấn những lọn tóc quăn trước trán cô rồi đính một tấm mạng che mặt dài vào cái vương miện. “Ánh trăng!” chị ta nhắc Frankie. “Núi và xe trượt tuyết!”
Cực hot! Frankie cố tỏ ra điềm nhiên trong cái áo khoác lông chồn vừa vặn. Cái áo thắt lại ở eo, để hở một khoảng ngực căng phồng và chiếc váy xa-tanh buông dài bên dưới. Cô đứng vào vị trí và hướng mặt về phía camera.
“Chú rể đâu?” nhiếp ảnh gia gọi, ngó qua những tấm phông chắn tới một góc tối của phòng chụp.
Chú rể? Frankie tự hỏi. Sao chả ai bảo với mình là có chú rể nhỉ!
Một bóng hình cao lớn, áo choàng dài màu đen, sơ mi lụa màu xám, thắt nơ dây, từ trong bóng tối hiện ra. Mái tóc đen của anh ta chấm tới vai. Anh ta mang giày cao bồi và ngón tay nào cũng đeo nhẫn bạc.
“Frankie, đây là Mick,” stylist giới thiệu.
Từ cơ thể người mẫu nam mà Frankie sắp “cưới” tỏa ra mùi nước hoa cạo râu đắt tiền. Hai người áp sát lại và nhìn nhau như thể đang yêu say đắm. Nhiếp ảnh gia bắt đầu làm việc.
“Cởi áo lông ra,” stylist ra lệnh sau khi nhiếp ảnh gia đã chụp được khoảng một trăm pô hình.
Frankie nới lỏng tấm áo ra và buông rơi xuống sàn trường quay. Mười hai giờ rưỡi. Cô đã ở đây hai tiếng rồi.
“Thể hiện ngôn ngữ hình thể đi nào!” nhiếp ảnh gia ra lệnh. “Cố lên, Frankie, cô phải trông như sắp lấy chồng ấy!”
Frankie nhìn đắm đuối vào đôi mắt xanh hớp hồn của Mick. Ôi, cuộc đời đảo điên, cô nghĩ, trong bộ váy cưới hiệu Vera Wang đang mặc. Làm sao mà cái anh chàng đẹp trai, cằm vuông, gò má cao này lại chẳng cho cô chút rung động nào cả? Cô chẳng cảm thấy xíu xiu cảm tình nào với Mick, dù chỉ là một chút thoáng qua cũng không.
“Thì thầm vào tai chàng đi,” stylist hướng dẫn. “Ngưỡng mộ chàng. Phải tưởng tượng đây là ngày trọng đại và lãng mạn nhất đời em ấy!”
Marina nhìn xoáy vào khuôn mặt mộc của mình trong gương.
“Đi, làm đi mà!” Sinead thúc giục. “Trang điểm trước rồi làm tóc sau.”
Marina bắt đầu với kem nền, tán đều kem bằng mấy đầu ngón tay, làm sáng đôi má nhợt bằng phấn hồng. “Có cần dùng phấn che khuyết điểm không?” cô lo lắng hỏi.
“Che cái gì?” Sinead đáp. “Đây có thấy vết thâm, nếp nhăn nào đâu mà che với chắn.”
Marina gật đầu, chọn phấn mắt màu xanh ngọc.
“Đừng có đậm quá đấy!” Sinead khuyến cáo.
Chấm một chút bóng ngà dưới vùng xương trán, và một đường phấn kohl viền đen quanh mi mắt, Marina cúi sát vào gương để trang điểm, bàn tay rất thuần thục.
“Tuyệt!” Sinead tán dương. “Thêm một chút môi nhạt Bardot và mái tóc chải cho oách vào nào!”
“Thế thì biết bao giờ mới xong,” Marina van vỉ.
Nhưng Sinead cứ ấn vào tay cô bạn mấy cái kẹp cuốn tóc, rồi đứng nhìn, hai tay chống nạnh. Chẳng bao lâu sau số lượng kẹp cuốn đã tăng lên vùn vụt và mái tóc vàng của Marina buông thành những làn sóng bồng bềnh. Rồi Sinead mở tung cánh cửa tủ quần áo của Marina. “Mặc cái này đi,” cô lôi ra một chiếc áo sặc sỡ kiểu dân đảo - hở vai, in những hình vẽ sống động màu xanh lá cây, tím, hồng trên nền vải trắng, điểm thêm những lớp bèo không cân xứng và những vòng kim loại nhỏ lấp lánh.
“Mặc với gì bây giờ?” Marina thắc mắc.
Sinead lủi về phòng mình và trở lại với một cái váy jeans mini chỗ đậm chỗ nhạt. “Cho mày mượn cái này, cả đôi giày vải xanh nhạt của tao nữa.”
Marina mặc váy vào nhưng chê đôi giày của Sinead. Tuy nhiên sau khi thử qua bảy đôi khác nhau, rốt cuộc cô lại xỏ chân vào đôi giày vải.
“Nốc-ao luôn,” Sinead gật gù, ngắm nghía tổng thể. Cô cũng đã chỉnh tề trong cái áo tay dài vải chiffon màu xanh ngọc bích, quần jeans sờn và vuốt những lọn tóc lua tua phủ xuống trán.
Marina cứ ngắm đi ngắm lại mình trong gương. Và khi thấy mình đã có vẻ thanh thản, gợi cảm, cô mới gật đầu, “Được rồi!”
“Sẵn sàng chưa?” Sinead hỏi.
Thêm một cái gật đầu nữa và một cú liếc mắt cuối cùng vào gương. “Đi thôi!” Marina nói.
Frankie rời studio lúc một giờ mười lăm, nhưng vì bị kẹt đường nên mãi đến hai giờ chiều cô mới vào tới trường.
Sinead thấy Frankie chạy hộc tốc qua lối vào chính liền nhào tới đón đường, “Em chui ở xó nào ra vậy?”
Vẫn để nguyên mặt mũi trang điểm khi chụp hình, Frankie hổn hển giải thích là mình vừa mới lấy chồng xong.
“Frankie, nghiêm túc đi xem nào!”
“Ừ... đùa thôi!” Frankie tếu táo. “Làm gì mà mặt mũi căng thẳng thế. Mới trễ hẹn với cô Claudia có năm tiếng thôi mà!”
“Phải,” Sinead rên rỉ. “Ít ra thì đây cũng đã điệu được Marina tới trường, còn em thì cứ ở đó mà thắt nơ với lại chả buộc nút. Chị đẩy nó vào phòng cắt may rồi, đang kiểm tra kích cỡ các mẫu da.”
“Quá tuyệt,” Frankie công nhận. “Nhìn bộ dạng Marina hồi sáng thì đố ai dám bỏ tiền ra mà cá cược vụ này.”
“Hai đứa có nói chuyện về gia đình, cho Marina trút hết ấm ức trong lòng ra.” Đi xuôi hành lang về phía văn phòng của giáo viên hướng dẫn làm đồ trang sức, Sinead cảm thấy thần kinh mình căng lên. Không chỉ trễ hẹn những nửa ngày mà cô còn chưa an tâm vì chẳng biết mình đã dồn hết công sức vào bài thuyết trình và tìm hiểu kiến thức cho dự án nghệ thuật vẽ trên cơ thể hay chưa. “Đời sao phức tạp thế không biết,” cô ca cẩm. “Như chị đây này, cách đây một năm cứ đinh ninh vào được trường này là cơ hội vàng để tìm hiểu về thời trang. Lại còn định bụng sẽ dồn hết sức lực cho nó nữa chứ.”
“Nhưng rốt cuộc thì sao?” Frankie hùa theo. “Chỉ thấy mình ngập giữa một đống vấn đề, nào là tiền bạc, nào là chỗ ăn chỗ ở, nào là tình yêu tình iếc, rồi lại còn cả chuyện gia đình này nọ...”
“Chỉ có phép màu mới giúp bọn mình toàn thây mà lết qua cái năm nhất này thôi!” Sinead dự đoán, tay run lập cập khi gõ cửa phòng cô Claudia.
“Không được, sao lại chăng dây điện ra giữa phòng thế này!” giọng thầy Tristan vút lên tới mấy quãng tám, báo hiệu mức độ nguy hiểm đối với đội quân tình nguyện bất đắc dĩ đang trợ giúp thầy. “Nếu không có đủ dây để mắc quanh trần phòng thì phải xin xỏ, phải đi mượn, phải ăn cắp thêm mà nối vào chứ!”
“Để em về lấy,” Rob xung phong. “Nhà em cũng có băng keo kỹ thuật, tiện thể em đem đến luôn.” Anh mới trở lại trường để lắp đặt dàn âm thanh nổi và làm DJ cho lễ khai mạc triển lãm.
Travis tức tối nhìn Rob tẩu thoát được khỏi đống việc vặt, bỏ lại mình và Lee hứng chịu hỏa lực của thầy Tristan.
“Cuộc triển lãm này phải làm cho chuyên nghiệp vào... không vết tích dây điện, không vách ngăn cẩu thả đâu đấy.” Chạy đôn chỗ này chạy đáo chỗ kia khắp phòng triển lãm, thầy Tristan đặt những tấm thẻ số vào từng ô tương ứng với bản kế hoạch phân ô mới của mình. “Travis, em có chắc là cậu Rob bạn em biết chỉnh mấy cái thiết bị điện này không đấy?”
“Dạ, anh ấy là DJ chuyên nghiệp đấy thầy,” Travis bình thản đáp lời.
“Có mà mơ,” Lee thì thào giễu cợt.
“Chắc mà!” Travis nói rành rọt. Công việc của anh chàng, khi những thợ sơn đã xong phần việc của họ, là leo lên thang xếp để gắn hệ thống ánh sáng. Đổi lại, thầy Tristan hứa cho Travis được chiếu bộ phim truyền hình thực tế anh quay trên máy chiếu ở sảnh đợi, nơi mà tất cả mọi người đều sẽ đi qua.
“Tựa bộ phim này là gì?” thầy Tristan ngờ vực hỏi khi Travis cho thầy xem thử.
“ Xinh tươi trên đường siêu tốc,” Travis vặn âm lượng to lên và chờ phản ứng của thầy trưởng khoa.
Thầy Tristan chỉ liếc mắt chừng hai phút là đã hồ hởi bật đèn xanh ngay cho Travis. “Miễn là các cô gái trong phim chấp thuận,” thầy lưu ý.
“Họ chịu rồi thầy ạ,” Travis trả lời. Và thế là bây giờ anh chàng đang lui cui gắn bóng đèn để đáp lại tấm thịnh tình của thầy Tristan.
“Có bao nhiêu người trong danh sách khách mời đấy?” thầy Tristan hỏi Lee.
Lee dò từ dưới lên, “Chín mươi ba thầy ạ.”
“Thế giấy mời đã phát hết chưa? Em có nghĩ là chúng ta nên nới số lượng ra, phòng trường hợp có người không đến được không?”
“Dạ đúng, à... em nghĩ phát tờ rơi gần trường là tốt nhất thầy ạ,” Lee nhiệt tình bám lấy đề tài này vì anh đang ấp ủ mơ ước sẽ trở thành một giám đốc tổ chức sự kiện sau khi tốt nghiệp đại học. Anh tự hỏi chẳng lẽ năm nào thầy Tristan cũng phải mất ăn mất ngủ với Cuộc Triển Lãm Năm Nhất như thế này sao. “Thầy để em lo cho. Em sẽ làm thêm một chiến dịch quảng cáo bổ sung và bảo đảm vé sẽ được phát hết nhẵn.”
Travis nhăn như khỉ trên đỉnh thang khi thấy một kẻ tình nguyện nữa lại đào thoát. Giờ thì anh chàng đích thị sẽ là mục tiêu duy nhất cho chứng loạn thần kinh của thầy Tristan.
“Chúng ta cần thêm ánh sáng trong khu này,” một quyết định tiếp theo với âm lượng cao chói lói được đưa ra. “Đây là ô trưng bày dành cho những sinh viên cốt cán. À mà này...”
Thầy Tristan dừng lời khi cánh cửa mở tung và Marina bước vào.
“Thấy Sinead đâu không?” Marina hỏi Travis.
Vừa nhìn thấy Marina, Travis lập tức chao đảo trên thang xếp. Marina không hợp với gu của anh - cô quá lộng lẫy, vả lại anh chẳng còn thiết liếc ngang liếc ngửa những cô gái khác kể từ khi bắt cặp với Sinead. Nhưng lúc này, woa, trông Marina quá ấn tượng!
“Marina!” thầy Tristan chộp ngay lấy cơ hội. Thầy lướt ngay về phía cô, tay cầm “chiếu chỉ” - bản phân ô triển lãm của ngày thứ Sáu. “May quá, tôi đang cần gặp em!”
“Em ấy ạ?” Marina ngạc nhiên. Lại chuyện gì nữa đây?
“Phải. Vận may chính là một nàng tiên ngúng nguẩy!”- thầy Tristan đùa.
“Dạ?”
“Nàng chỉ chiếu sáng lên những ai được ưu ái.”
Trông thầy Tristan có vẻ hứng chí, nhưng Marina chẳng hiểu nổi lấy một từ trong những lời thầy vừa nói. Thực tế là suốt buổi chiều nay, cô đã phải cố hết sức mới giữ được nụ cười trên môi và tập trung vào những mẫu da với thuốc nhuộm của mình. Cho đến giờ, cô chỉ nghĩ đến mỗi một điều là tìm Sinead để cùng về nhà.
“Em là người được chọn!” thầy Tristan giải thích.
Marina vẫn chưa thông.
“Quên chuyện tuần trước rồi à,” thầy tiếp, tạm xa lối nói ẩn dụ cao siêu và hạ xuống mức mà Marina có thể hiểu được. “Nhớ cái hôm em năn nỉ tôi để đòi thêm không gian trưng bày không?”
Marina gật đầu.
Thầy Tristan chìa cho cô xem tờ giấy phân ô quý giá và chỉ ngón tay vào điểm gần lối vào, “Em bảo em muốn chỗ này.”
Ôi Trời, quỷ tha ma bắt cái miệng huênh hoang của mày đi, Marina! Giờ đây, sau cơn sóng gió gia đình, cô chẳng còn muốn tơ tưởng đến chuyện bị dúi cho vị trí “mặt tiền” trong cuộc triển lãm nữa.
“Ừm, giờ thì em đã được toại nguyện rồi đấy!” thầy Tristan loan tin. “Katrine vẫn phải nằm viện và gặm nhấm vết thương leo núi của mình. Vậy nên chỗ này đã được chuyển nhượng cho em, cô Kent à!”
“Thầy phân cho em chỗ này?” Marina hổn hển.
Từ trên đỉnh thang xếp, Travis giơ ngón tay “số dzách” lên với cô.
“Đúng thế,” thầy Tristan khẳng định. “Những mẫu thiết kế của em xứng đáng là sản phẩm đại diện cho toàn trường,” thầy thông báo. “Vì vậy, hãy cố mà tận dụng tối đa đi, Marina. Đây là một cơ hội lớn cho em đấy!”
*
“Chuyện hôm thứ Tư là sao?” Frankie hỏi.
Đã hơn hai mươi bốn tiếng trôi qua kể từ khi cô Claudia mắng xối xả Sinead và Frankie về cái tội trễ hẹn một lần nữa.
“Không biện minh gì hết!” bà cô nhỏ thó quát oang oang. “Tôi không quan tâm. Sinead, em phải nghiên cứu kỹ hơn nữa. Frankie, những mẫu thiết kế của em đúng là rác rưởi. Em tưởng chỉ cần chụp hình đẹp thôi là đủ sao. Tôi nói thật, toàn bộ cái dự án này có nguy cơ đổ vỡ hoàn toàn, trừ phi hai em phối hợp với nhau cho đàng hoàng!”
Cả Sinead lẫn Frankie đều chẳng ngủ được là bao. Suốt ngày hôm nay hai cô đã “đóng đô” trong thư viện, cắm đầu cắm cổ trên giá vẽ, thậm chí còn chẳng kịp nghỉ ăn trưa.
Marina cũng lụi hụi chọn màu sắc, in những mẫu thiết kế và dát mỏng những tấm thẻ trưng bày, sẵn sàng cho ngày thứ Sáu.
“Có tin gì về bố mẹ mày không?” Sinead hỏi trong giây phút hiếm hoi mà cô, Frankie và Marina gặp được nhau trong quán cà phê lúc tám giờ tối.
“Chả có tin gì,” Marina đáp. Cô thậm chí còn chẳng dám nghĩ về những diễn biến có thể đang xảy trong mái gia đình xưa của mình. Vừa trông thấy Rob và chiếc mô tô đang chờ mình ngoài đường, cô vội vã chào các bạn rồi lao bổ đi.
“Chị có hẹn với Travis không?” Frankie hỏi Sinead. Cô đã mệt đứ đừ, đến nỗi hầu như không nhấc nổi chân trên đường trở về quảng trường Walgrave.
Sinead gật đầu, “Trời, mới nhắc đến ma thì ma hiện hình...”
Travis tuôn ào qua cửa và đi như chạy về phía hai cô, đúng phong cách thoải mái của anh, “Xin lỗi, anh tới trễ!”
“Không đâu,” Sinead hôn lên má Travis rồi khoác lấy tay anh. “Tạm biệt nhé,” cô chào Frankie.
Frankie ngồi ủ rũ với đám cặn trong cái cốc nhựa trước mặt. Cuộc đời sao điên khùng hết mức! cô thở dài. Mới phút trước mình còn là một cô dâu xênh xang trong bộ áo cưới của nhà thiết kế nổi tiếng, thế mà phút sau lại biến thành cô em Lọ Lem của Marina và Sinead! Ồ không, so sánh khập khiễng quá. Marina và Sinead đâu có tí ti gì giống với hai đứa con mụ dì ghẻ kia đâu. Nhưng mà quả tình lúc này cô chẳng có nơi nào để đi cả.
Nhưng khi vừa ngước lên, Frankie chợt thấy Lee đang đứng bên quầy với một xấp tờ rơi. Anh mỉm cười với cô.
“Cho em một tờ với” Frankie nói.
“Em muốn lấy bao nhiêu cũng được,” anh đáp, đặt một tờ lên bàn cô.
“Uống cà phê nhé?”
“Ừ.”
Frankie đi lấy thêm một tách trong khi Lee ngồi xuống. Lúc quay lại, cô chợt thấy cái gáy và gương mặt nhìn nghiêng của Lee. Bụng cô bỗng thót lại.
Gì thế này? cô nghĩ.
“Thầy Tristan cứ chạy nhặng cả lên,” Lee bảo với cô, rõ ràng là để phá tan bầu im lặng. “Thầy cứ lo là chẳng ai tới dự triển lãm.”
Chẳng hiểu sao mà Frankie lại cứ nhìn chằm chằm vào hàng mi dài của Lee.
“Bố mẹ em có tới không?” Lee hỏi, mặt đỏ bừng.
“Gì cơ? À không. Bố mẹ em ở xa lắm, lại bận rộn nữa. Anh biết rồi đấy.”
“Ừm.”
“Còn bố mẹ anh? Ố, xin lỗi, em quên mất anh là sinh viên năm cuối!” Đồ ấm đầu! Não của cô đã nhũn thành cám ngô mất rồi. Có chuyện gì thế này hả Trời?
“Em... giúp anh phát cả tỉ tờ rơi này được không?” Lee rủ, chắc mẩm sẽ nhận được một tiếng “Không!”
Frankie ngay lập tức đứng bật dậy, “Được chứ, hay quá!”
“Hả?” Lee nhướng mày.
Cô vội giằng lấy một xấp, chực chạy bắn đi để phân phát, “Nhưng mà phát đâu?”
“Vòng vòng mấy nhà sách ấy,” Lee đề nghị. “Cả cái phòng tranh nhỏ đối diện trạm xe buýt nữa. Mấy chỗ kiểu kiểu vậy.”
Frankie hít một hơi thật sâu rồi quyết tâm hành động, “Thế mình đi chung hay đi riêng?”
Lee mỉm cười như đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi. “Chung,” anh khẽ đáp.
“Anh ấy có bàn tay đẹp không chịu nổi!” Frankie kể với Sinead và Marina khi cả ba về lại căn nhà số 13 khuya hôm đó. “Người ta có thể đoán ra khối điều về một người đàn ông qua bàn tay đấy. Anh ấy có những ngón tay dài, nhạy cảm và móng tay thì đẹp hết ý!”
“Nó đang huyên thuyên cái gì vậy?” Marina hỏi.
Sinead ngáp, “Bàn tay ai hết ý?”
“Lee, Trời ạ! Phải chi hai người thấy lông mi anh ấy - cong vút luôn!”
“Lee nào?” Sinead hỏi, tin chắc là chẳng đời nào Frankie lại ám chỉ Lee Wright học cùng khóa làm phim với Travis.
“Lee Wright! Em đi phát tờ rơi với anh ấy. Vừa về xong. Chứ nãy giờ hai người không nghe à?”
“Lee Wright!” cả Marina lẫn Sinead đều thốt lên. Chàng Lee Wright mà Frankie đã đi chơi cùng hai lần rồi sau đó tốn cả năm hậm hực?
“Anh ấy đáng yêu lắm,” Frankie khăng khăng.
“Đáng yêu?” cả hai cùng lặp lại.
“Thôi ngay cái trò chim nhại ấy đi!” Frankie trợn mắt nhìn hai cô bạn. “Đừng nhìn em như thế. Một đứa con gái thì có quyền thay đổi ý kiến chứ, đúng không nào?”
“Ừ, có thể,” Marina và Sinead đồng lòng. Cuối cùng thì, tất cả những lời thông thái của hai cô và cái đầu bướng bỉnh của Frankie đã làm nên thắng lợi!
“Lee cực mê đĩa hát cổ. Anh ấy có nguyên cả bộ sưu tập những album của Stones.”
“Mày tới nhà nó à?” Marina kêu lên.
Frankie gật đầu, “Sau khi phát đống tờ rơi triển lãm xong, bọn em về đó uống bia.”
“Thế mày có hôn nó không?” Sinead quyết truy đuổi đến cùng.
“À... ừm...,” Frankie cười lỏn lẻn.
“Vậy tức là ‘có’!” Marina gào to. “Frankie hôn Lee - úúúú... uuu!”
Mình đã hôn, Frankie nghĩ, cởi đồ ra và chui vào tấm chăn lông vịt. Mình đã hôn Lee, và mình không biết ai sững sờ hơn - mình hay anh ấy.
Tấm chăn mát dịu trên làn da cô. Nghĩ về những nụ hôn quả là điều dễ chịu khi trôi dần vào giấc ngủ.
Sau khi trao cho Frankie một Nụ Hôn, Lee bật một đĩa nhạc của thập niên bảy mươi lên, có tiếng kim máy hát cọ vào bàn xoay láng màu đen. Cô tựa sát vào anh trên đống gối dưới sàn, anh vòng tay ôm vai cô.
Ngắm từ khoảng cách gần xịt thế này, gương mặt Lee nhòa đi, hai mắt anh như nhập lại làm một, môi anh mềm thật mềm. Hình như anh hôn trước, mà cũng có thể là cô.
“Anh ấy hôn cực điệu nghệ!” đáng ra cô đã nói với Marina và Frankie như thế, và rất có thể hai người ấy sẽ tra khảo cô từng li từng tí một.
Nhưng cô đã ôm cái bí mật đó và đi ngủ. Có những điều người ta chỉ muốn giữ cho riêng mình.
[1] Nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên của Boris Pasternak, lấy bối cảnh là cuộc Cách mạng Nga và thế chiến thứ Nhất. ND.
Những Công Chúa Prada Những Công Chúa Prada - Jasmine Oliver Những Công Chúa Prada