Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Jasmine Oliver
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Prada Princess
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
i chà chà, trông con yêu kiều quá!” ông Martin Kent ôm trọn Marina vào lòng, trầm trồ trước vẻ đẹp của cô con gái đang tuổi trưởng thành. “Con đẹp ra nhiều đấy.”
“Chuyện ấy không quan trọng bố ạ. Bố khỏe không bố?” cô không tin vào mắt mình, mặc dù đã kéo bố ra khỏi xe, dẫn vào nhà, ấn bố ngồi xuống phòng khách, và đã ôm bố đến hàng chục lần.
“Bố khỏe. Nhìn bố này... chẳng sứt mẻ tí nào!”
“Thế có chuyện gì vậy bố?” háo hức muốn được nghe kể chi tiết, Marina nắm chặt lấy tay bố. Bố cô đã trở về, đang ngồi kế bên cô, áo sơ mi Polo xanh dương đậm, quần jeans, trông hơi mệt nhưng vẫn bình an.
“Thế con đã biết được những gì rồi?”
“Con chẳng biết gì cả! Họ thông báo là bố bị mất tích. Không lý do. Không tin tức.”
Ông Martin siết chặt tay con gái, “Tội nghiệp con! Sự thật không bi đát đến một nửa thế đâu. Chung quy là xe jeep của bố bị chết máy - cát rơi vào nắp xi-lanh. Cứ tưởng là toi đời rồi. Bọn bố ở giữa một nơi heo hút, điện thoại thì không có sóng, cả chiếc radio bán dẫn cũng tịt luôn nên không sử dụng được hệ thống thu phát.”
“Nhưng có nước và đồ ăn không ạ?” Marina cố tưởng tượng xem bị kẹt trong tình huống đó thì sẽ thế nào - không có đội cứu hộ 24/24, không có nhân viên của bảo hiểm AA lái xe tới tận nơi trợ giúp! “Có nóng không bố? Bố có sợ không?”
“Có những lúc dựng tóc gáy ấy chứ,” bố cô thú thực. “Bọn bố biết là không nên đi thăm dò, thế nên chỉ ngồi chết dí trong xe, mãi cho đến lúc có một toán người từ ngôi làng gần nhất tới và đưa bọn bố về làng của họ. Họ không hề biết bọn bố là ai, nhưng họ cho bọn bố ngủ nhờ trong khi hai người khác đi bộ tới trạm y tế gần nhất, cách đó bảy mươi dặm. Họ báo cho nhân viên ở đó biết chỗ đã tìm ra bọn bố.”
“Sao lại là trạm y tế ạ?”
“À, bất đồng ngôn ngữ ấy mà, nhưng cô Kim đã cho họ xem thẻ căn cước Médecins Sans Frontières của cô ấy và họ nhận ra ngay. Chắc họ tưởng bọn bố là những nhân viên thiện nguyện ở bệnh viện nên mới đi đến đó báo.”
Marina gật đầu, “Mẹ cứ luôn miệng bảo là bố sẽ không sao.”
Ông Martin mỉm cười, “Và mẹ con đã đúng.”
“Như thường lệ. Bố có tin không, con đã phải nghiên cứu nát cả Niger trên bản đồ lớn đấy! Thế mà cũng chả biết nơi ấy nằm ở đâu. Con đã sợ một mẻ chết khiếp luôn!”
“Tội con quá!” bố cô lại chép miệng. Ông đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, qua quảng trường, tới chỗ chiếc mô tô đang dựng bên ngoài căn nhà số 45. “Bố đã gặp Rob rồi,” ông lặng lẽ nói.
“Dạ, bố đã không gặp được anh ấy hồi Giáng sinh,” Marina nhắc lại. Có một chuyến công tác nước ngoài được sắp xếp từ trước nên bố Marina đã không gặp được bạn trai của cô tại bữa tiệc gia đình.
“Cậu ấy cũng được đấy.”
“Dạ.”
Bố cô quay lại, “Cậu ấy có biết là mình may mắn cỡ nào khi câu trúng con gái bố không?”
Marina đỏ mặt, “Con không phải là con cá, bố!”
“Phải chứ sao, con là kẻ cắn câu!” ông khẳng định với một nụ cười hể hả.
“Không phải thế đâu bố. Nói cho đúng thì con đã câu được anh ấy!” Con diện lác mắt thiên hạ, nhử anh ấy cắn câu và cuộn dây lại!
“Nhưng nó có quan tâm chăm sóc con không?”
Marina gật đầu, “Rob tuyệt lắm. Anh ấy là một DJ tài năng. Nếu may mắn, có thể anh ấy sẽ được nhận vào làm ở đài phát thanh địa phương đấy bố.”
“Tuyệt,” ông Martin lại quay đi và bắt đầu bước qua lại trong phòng, hai tay đút túi quần.
Marina liến thoắng đầy tự hào, “Anh ấy mới đi phỏng vấn hồi hôm qua. Họ thích anh ấy lắm. Anh ấy đang đợi kết quả.”
“Anh chàng có chiếc xe oách quá nhỉ?”
Marina không bình tĩnh được nữa, “Bố, bố có nghe con nói không đấy?” Vẫn còn điều gì đấy! cô nghĩ. Còn điều gì đó mà bố vẫn chưa chịu nói với mình!
“Hừm. Vậy ra nó là DJ à?”
“Chỉ làm bán thời gian lúc này thôi. Nhưng anh ấy bỏ việc ở trường đại học để được tập trung hơn rồi. Anh ấy làm bầu cho một ban nhạc độc lập [1] tên là Bad Mouth.” Marina nói chậm lại cho đến lúc gần như nín bặt. Bố cô rõ ràng là chẳng hề để ý đến những lời cô nói. Ông đứng đó, đầu gục xuống, chìm trong suy tư. “Có chuyện gì vậy bố?” cô hỏi khẽ.
Ông Martin ngước lên, “Con có gặp mẹ chưa?”
“Có, hôm qua ạ. Bọn con chạy xe về. Tom cũng đang ở nhà. Sao vậy bố?”
“Mẹ thế nào?”
“Mẹ hầm hè với con mà không biết vì lẽ gì. Chắc do mẹ bị stress.”
Bố cô gật đầu, định nhìn đi chỗ khác, nhưng rồi lại dấn một bước về phía cô, “Thế mẹ con không nói gì à?”
Chà, gì đây? Con biết chuyện gì sắp xảy ra nhưng con không muốn nghe! Cô ngần ngừ đáp, “Không ạ. Mẹ bực mình vì con về mà không báo trước, thế thôi. Bố đừng nói với con là bố chưa về nhà đấy nhé?”
“Ừ, bố chưa về. Bố muốn gặp con trước. Sau đó bố sẽ tính việc nói chuyện với Tom.”
Thế thì nói với con đi! Bố muốn nói gì thì nói ngay đi, bố! Đầu óc Marina quay cuồng. Cô sẵn sàng đương đầu với bất cứ điều gì mà bố định trút xuống cô. “Được rồi,” Marina quả quyết. “Con có thể đoán ra đó là chuyện gì rồi.”
“Ờ thì... mẹ con và bố vốn đã có vấn đề,” ông Martin thú nhận. “Âm ỉ từ lâu lắm rồi, và giờ thì nó bùng lên.”
“Bố sẽ bỏ mẹ à?” Marina huỵch toẹt. Những lời lẽ lạnh lùng đó cứ tuôn ra thật quái đản, như thể chúng chả liên quan gì tới bố mẹ cô vậy.
Ông Martin gật đầu, thở dài, rồi lại lắc đầu. Ông không dám nhìn vào mắt con gái, “Xin lỗi, Marina. Bố thành thật xin lỗi con.”
“Em thích bài này,” Travis bảo Rob.
Hai người đang ở trong phòng khách, nghe nhạc, cố đoán những hợp âm, rồi Rob thử đánh bập bùng trên cây đàn ghi-ta của anh. Phía bên kia quảng trường, Marina đang đoàn tụ với bố.
“Trời, nghe vậy chứ cũng khó ra phết đấy,” Rob bảo. Hồi còn mười mấy tuổi, Rob vẫn thường chơi ghi-ta, nhưng dạo này anh không có thời gian để tập. Ngón tay anh choãi ra bấm khắp bộ dây đàn, chạm nhầm nốt nên đành phải bỏ cuộc.
“À, thế anh phỏng vấn sao rồi?” Travis vừa chỉnh âm lượng to hơn nên phải cố gào thi với tiếng nhạc.
“Tốt!”
“Có được nhận không?”
“Chưa biết. Chắc tuần sau mới có kết quả. Uống cà phê không?”
“Không, em uống bia.”
Rob tiến về phía tủ lạnh và lấy ra hai lon, “Bố Marina đến đấy.”
“Thế à?” xem đây là tin tốt lành nên Travis vớ lấy rờ-mốt và chuyển sang kênh Sky Sport [2].
“Nhưng hình như có gì đó không ổn,” Rob làu bàu, kéo cái móc để giật nắp lon.
“Hả?” Travis tắt nhạc và chỉnh lớn âm thanh của trận bóng giữa Arsenal và Newcastle.
“Ừm, em giai, theo sự thể mình được chứng kiến thì chắc chắn đã có trục trặc gì đấy với ‘tầng lớp thượng lưu’!”
“Thượng gì? À ừ... Ý anh là vấn đề của bố mẹ Marina hả?” Newcastle vừa ghi bàn. Cổ động viên ăn mừng như điên dại. “Quá đẹp!” Travis trầm trồ khen bàn thắng.
“Hình như hai ông bà đang lục đục,” Rob đoán, đặt cây đàn ghi-ta xuống và hướng ra cửa. Marina đang cần anh, cần anh ngay lúc này. “Nếu có ai tìm thì bảo mình ở nhà số 13 nhé.”
Thế giới trông thật khác lạ từ yên sau xe mô tô.
Marina ôm Rob thật chặt. Cô cảm nhận được sức gió khi Rob tăng tốc, cúi rạp người xuống và căng mắt nhìn con đường phía trước.
Hai người bon bon trên con đường rộng, thẳng tắp và vắng hoe vào sáng sớm Chủ nhật.
Rob buông bàn tay đeo găng khỏi tay lái, luồn ra phía sau và đặt lên đùi Marina. Cô ôm ghì lấy thắt lưng anh.
Em OK chứ?
Em thấy dễ chịu hơn rồi.
Marina yêu tốc độ - yêu cảnh hàng cây ven đường biến thành một vệt xanh lá nhòa nhòa, yêu cái kiểu phải gập người lại nhưng không quá gập, yêu cả luồng không khí đập vào kính chắn gió trên mũ bảo hiểm.
Cả hai hướng ra khỏi thành phố, lên đồi và đánh võng xuống thung lũng, phá tan bầu thinh lặng bằng tiếng gào xé của động cơ.
“Em cần thư giãn đầu óc,” Marina đã bảo với Rob như thế khi đang nằm trên giường. Bố cô đã thú nhận mọi chuyện vào tối hôm trước. Rob đã đến và giúp cô chống chọi với cái tin sét đánh ấy. Anh lau nước mắt cho cô và cùng cô vẫy tay tiễn ông Martin.
Nhưng Marina không tài nào chợp mắt được, cô cứ đau đáu nghĩ về chuyện của bố mẹ. Nếu hai người chia tay thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ai sẽ có căn nhà? Người kia sống ở đâu? Tom chọn sống với ai - với mẹ hay với bố?
Rob thức dậy và mang trà vào giường cho Marina. “Mình phóng xe đi dạo đi?” anh đề nghị.
Và thế là hai người ở đây.
Hoa trắng nở rộ nơi những hàng cây, tít trên cao là bầu trời xanh thẳm - thời điểm đẹp nhất khi nước Anh vào hạ. Chiếc xe vòng vèo qua vùng thôn quê cho tới khi Rob gài số chậm lại rồi dừng bên một dòng sông. Anh giữ xe, chờ cho Marina nhảy xuống.
Rob dựng xe và hai người cùng đi dạo, mũ bảo hiểm trên tay, dọc theo bờ sông.
“Giờ em thấy thế nào? Rob hỏi.
“Đỡ hơn rồi.”
“Hãy nhớ, đó không phải là vấn đề của em,” anh đã khuyên cô hồi đêm qua rằng đó là vấn đề của ông Martin và bà Alice. Cách tốt nhất bây giờ là Marina tránh sang một bên cho tới khi bão táp qua đi. “Hai chị em em không việc gì phải gánh chịu hậu quả của việc đó,” anh nhấn mạnh. “Em biết đấy... kiểu như những người dân vô tội phải lĩnh tên bay đạn lạc!”
Xem ra Marina hiểu lý lẽ của anh, nhưng cô vẫn không thể dứt tâm trí khỏi vấn đề một cách dễ dàng như thế được. Ngay cả lúc này đây, khi đang bước đi bên dòng sông hắt sáng, phẳng lặng, cô cũng không ngơi hình dung về tình cảnh ở nhà - hai người ngồi mặt đối mặt với nhau, bố thì sượng sùng, mẹ thì sôi ùng ục vì uất giận. “Còn Tom thì sao?” cô yếu ớt hỏi.
“Nó sẽ sớm biết chuyện thôi.”
“Em không biết nó sẽ đón nhận điều đó như thế nào.”
Rob nhún vai, “Nó phải trở lại trường càng sớm càng tốt. Nó sẽ ở bên bạn bè. Có như thế mới dứt đầu óc khỏi chuyện ấy được.”
Marina khựng bước, nhìn trân trân vào mặt nước. Những gợn sóng lăn tăn lững lờ trôi qua. “Éo le thật,” cô thở dài não nuột, đầm đìa nước mắt.
Rob ôm cô thật chặt. “Anh đã từng gặp chuyện này rồi,” anh thì thầm. “Bố mẹ anh cũng chia tay cách đây năm năm. Khi hết yêu nhau, người ta bỏ nhau!”
“Em không bao giờ muốn chuyện này xảy ra với bọn mình!”
Ngay lúc này đây, khi cuộc đời đang mở toang cánh cửa đón chào cô, khi biết bao sự kiện đang diễn ra, cô muốn giằng bắt từng cơ hội để làm tốt mọi việc, để thành công trong ngành thiết kế thời trang.
Ngay lúc này đây, sau khi bố cô biến mất và bị nguy hại đến tính mạng, sau khi cô vừa trải qua cơn ác mộng là có thể sẽ mất bố vĩnh viễn, và sau khi ông trở về, đáng lý ra mọi việc phải êm đẹp, hạnh phúc mới đúng chứ!
“Gia đình em sắp tan vỡ!” Marina nức nở.
“Nhưng đã có anh ở đây,” Rob nhắc cô.
Marina choàng tay ôm cổ anh. Dòng sông vẫn chảy bên cạnh. Chẳng cần phải nói gì, hai người cảm thấy như hòa làm một.
Cromer là một nơi hẻo lánh thê lương! Bãi biển lổn ngổn đá cuội, đâm vào bàn chân Frankie đau điếng. Toàn là đá cuội với đá cuội. Xung quanh người ta còn xây cả nhà trên đá cuội!
Ít nhất thì cũng có mặt trời tỏa nắng, Frankie nghĩ.
OK, thế là cô bước xuống xe buýt và tưởng tượng về bối cảnh của những năm năm mươi, tiến vào vùng đất chen sỏi đá, với ghế xếp và kẹo bông, được cái trời ấm áp cho việc chụp hình.
“Tất cả mọi thứ trông phải bạc màu sương gió,” stylist giải thích. “Những túp lều phong trần bên bờ biển, những sắc màu tàn phai, đá cuội trắng xóa.”
Quỷ tha ma bắt cái thứ đá cuội chết tiệt này đi! Ngón chân Frankie vấp phải một cục đá. Họ cho cô diện một bộ bikini sặc sỡ với một chiếc xà-rông con con, ấn chiếc mũ rơm kiểu xưa lắc xưa lơ vào tay cô rồi bảo cô tạo dáng.
“Ngồi lên mũi chiếc thuyền mái chèo kia kìa, cô bé,” nhiếp ảnh gia chỉ dẫn.
Frankie ngơ ngác, phải chỉ thì mới biết đâu là đằng mũi chứ Trời.
“Vắt chéo chân, ngả người ra sau, nhìn hướng này này.”
“Kính mát!” stylist nhắc.
Frankie đeo kính vào và tạo dáng lại.
“Phiêu du hơn một chút,” nhiếp ảnh gia gào lên. “Tự nhiên lên, mơ màng đi, ngả đầu ra, nhìn đây, nhìn đây!”
Một đám khán giả gồm hai thằng nhóc và một bà cụ tụm lại. Họ xem buổi chụp hình bằng vẻ ngao ngán, ra cái điều chẳng còn việc gì khác để làm.
Phoebe, stylist, đỡ Frankie ra khỏi chiếc thuyền sơn màu trắng-vàng và thay cho cô một bộ bikini Luella khác, kiểu quần dây cột hông - “Rất thập niên năm mươi nhé!”
“Kem cơ!” thằng nhóc nhỏ nhất tự nhiên đòi, thế là nhúm khán giả tản đi, để lại duy nhất một con chó vô chủ.
“Em ước gì mình vẫn ở Paris!” Frankie thở dài, chập choạng đi trên bãi biển đá cuội trong đôi giày Viktor & Rolf đỏ lấp lánh.
“Đuổi con chó đi,” nhiếp ảnh gia sai Phoebe. Phoebe liền phẩy một tờ giấy vào con vật mà kêu “Xùy! Xùy!”
Con vật phớt lờ Phoebe, hít hà đôi giày đỏ của Frankie, rồi thấy chả có gì hấp dẫn, nó bèn đủng đỉnh bỏ đi. Ai thèm quan tâm đến đồ tắm La Perla Mare với xăng-đan da lộn Louis Vuitton khi mà những con sóng đang vẫy gọi và bọn mòng biển trêu ngươi, thấy là muốn đuổi cơ chứ?
“Nhìn xa xăm ra biển ấy,” nhiếp ảnh gia ra chỉ thị sau khi Frankie thay bộ thứ ba. “Rồi, cô bé, cho anh thấy em đang bâng khuâng nào!”
Frankie ngó đăm đăm và thả cho đầu óc rỗng tênh. Như thế sẽ luôn tạo ra một vẻ mặt phiêu bồng.
“Coi chừng Louis Vuitton!” Phoebe kêu thất thanh khi một làn sóng nổi loạn tung lên, liếm vào khoảnh đá cuội mà họ đang đứng.
“Thật tình, chị ta cứ làm như sắp lên cơn đau tim đến nơi không bằng!” Frankie kể cho Sinead nghe. Cô đã về nhà, an toàn giữa phố phường và những cửa hàng, chân lại được đi trên vỉa hè bằng phẳng, không có đá cuội. “Bảo đảm đôi giày đó đáng giá ba trăm năm mươi bảng!”
“Tao thì biết ai sẽ lên cơn đau tim nếu bọn mình không nhanh nhanh mà đặt những tấm hình này lên bàn người ấy vào sáng sớm mai,” Sinead bảo. Cô đã hưởng cả một ngày thư thái để nhuộm tóc và chăm sóc da mặt - tiếp theo ngày làm việc hiệu quả hôm qua. Nhưng giờ thì Frankie đã trở về và bọn cô cần phải chọn hình.
“Em biết, cô Claudia đang ủng hộ bọn mình,” dù mệt lè lưỡi nhưng Frankie cũng nhất trí là phải chọn từ đống hình này ra những tấm đẹp nhất để đem đi triển lãm. “Marina sao rồi?” cô hỏi, đá văng đôi giày khỏi chân và ngồi chéo cẳng dưới sàn phòng ngủ của Sinead.
Đêm hôm trước, Frankie và Sinead về tới nhà ngay sau khi ông Martin Kent vừa dội xong trái bom tấn về chuyện ông với mẹ của Marina. Rob đã ở đó rồi, đang vỗ về Marina. Ông Martin tội nghiệp không biết phải làm gì hay phải đứng ở đâu. Cuối cùng ông bèn cáo từ, để tất cả tự giải quyết với nhau.
“Anh không ngờ Marina lại nhìn nhận việc này nghiêm trọng đến thế,” Rob đã bảo với Sinead như vậy. “Anh cứ tưởng là khi đã sống xa nhà quen rồi thì việc đó sẽ không tác động tới Marina nhiều nữa.”
Vậy mà không ngờ... Đáng lẽ ra chính Sinead phải nói câu đó với Rob mới đúng, bởi vì lúc ấy cô cũng chứng kiến sự việc. May phước là Rob có mặt - bởi vì khi cha mẹ gặp những chuyện rắc rối kiểu ấy thì những đứa con lại rất cần có sự an ủi của người khác.
“Nó đã bình tâm lại rồi,” lúc này Sinead loan báo. “Rob đang chăm sóc nó. Tao tưởng hai người sẽ phóng xe vi vu một trận rồi xơi một món Thái nào đó, nhưng nó bảo tí nữa nó về. Nó muốn làm nốt vài việc để chuẩn bị cho ngày mai.”
Frankie liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Tới nửa đêm là em phải ngủ đấy. Bọn mình chỉ còn một tiếng rưỡi nữa cho xong việc này.”
Sinead trải đống hình ra sàn. Thật quái dị khi phải nghiên cứu quá nhiều hình của chính mình một lúc như vậy. “Em làm việc này giỏi hơn chị,” cô bảo Frankie. “Để chị chọn thì khó mà khách quan được.”
“Tấm này góc chụp khỏi chê, đây, đây nữa,” nhanh thoăn thoắt, Frankie chọn ra những tấm có ánh sáng và góc chụp đẹp nhất. “Travis tuyệt thật. Anh ấy bảo sẽ phóng hình giúp bọn mình sau khi bọn mình quyết định xong hả?”
“Nhưng mai anh ấy không làm được. Phải đến thứ Tư thì may ra.”
“Vậy là bọn mình chỉ còn có một ngày rưỡi để vừa đóng khung vừa treo trong phòng triển lãm.”
Chụm đầu vào nhau, tập trung hết sức, Sinead và Frankie mê mải lựa chọn, cho tới lúc tiếng chuông cửa vang lên.
“Hừ!” Frankie lại nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười hai giờ kém mười lăm rồi.
“Chắc Marina quên chìa khóa,” Sinead ở gần cửa hơn nên vội chạy xuống lầu.
Tiếng chuông lại vang lên.
“Đây đây đây, ở đâu cháy, cháy ở đâu?” Sinead la hét, lập cập với ổ khóa, mãi mới mở cửa ra được.
Một phụ nữ đứng đó, dáng người cao, chừng ba mươi tuổi, tóc nâu dài, thẳng, gương mặt nghiêm nghị. “Xin lỗi làm phiền cô,” chị ta nói.
Theo phản xạ, Sinead khép bớt cửa lại một nửa để tạo khoảng cách giữa mình với người lạ, “Em cứ tưởng bạn em về.”
“Tôi biết là khuya lắm rồi,” nét mặt và giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ thôi thúc Sinead đừng có sập cửa trước mặt chị ta. “Tôi đang tìm một người. Tôi nghĩ là ông ấy đang ở đây.”
Sinead lắc đầu, tỏ rõ rằng chị ta nhầm nhà, “Chắc chị nhầm rồi.”
“Đây là nhà số 13?”
“Ai vậy?” Frankie hỏi, vừa chạy xuống lầu.
“Đúng, đây là nhà số 13,” Sinead nói, ra hiệu cho Frankie lùi lại để tự mình xử lý vụ này.
Frankie mặc kệ lời cảnh báo, cứ bước ra cửa. “Chuyện gì vậy?” cô hỏi. “Hình như bọn em không biết chị?”
“Không,” người phụ nữ bẻ cổ áo vest của mình. Chị ta líu ríu tìm lời cho câu tiếp theo, “Người tôi tìm... tên ông ấy là Martin Kent.”
Sinead nhăn mặt. Frankie nhìn xoáy vào người phụ nữ. Chị ta và bố của Marina thì có liên quan gì với nhau cơ chứ, cả hai cùng thắc mắc.
Và cả hai đều tìm ra câu trả lời cùng một lúc.
“Ối, không?!” Frankie rên rỉ.
“Chị chính là người phụ nữ của tổ chức Médecins Sans Frontières?” Sinead thốt lên.
Lóe lên trong đầu cả hai người - nguyên nhân khiến bố Marina rời xa gia đình đang đứng ở ngay ngưỡng cửa đây!
“Đúng vậy... tôi là Kim Cosgrove,” chị ta nói. “Cho tôi hỏi... có ông Martin ở đây không?”
[1] Independent music (viết tắt là indie) loại hình nhóm nhạc tự sản xuất và phát hành, không chịu sự chi phối của các hãng đĩa lớn - ND.
[2] Tên một kênh thể thao ăn khách của Anh quốc – ND.
Những Công Chúa Prada Những Công Chúa Prada - Jasmine Oliver Những Công Chúa Prada