Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Jasmine Oliver
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Prada Princess
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ái này chưa được!” cô Claudia Brown nói và đẩy trả lại Frankie những mẫu thiết kế. “Em đã chuẩn bị những cái này trong bao lâu?”
Frankie nhún vai.
“Chắc hai giờ quá!” giáo viên hướng dẫn người nhỏ thó đoán. Cô bù đắp cho chiều cao khiêm tốn của mình bằng giọng nói của một viên thượng sĩ và đôi mắt như xuyên xoáy vào người khác. “Hớt hơ hớt hải tập hợp chúng lúc ngồi trên xe buýt đến trường chứ gì.”
“Đây mới chỉ là bước đầu. Em còn phải phát triển thêm,” Frankie chống đỡ yếu ớt. Nguyên kỳ cuối tuần vừa rồi cô đã bị rút kiệt sức lực, mệt mỏi rã rời.
“Bước đầu!” cô Claudia rời khỏi bàn, phăm phăm bước ra hành lang tới chỗ cái máy cà phê pha sẵn. Cô trở lại văn phòng với hai tách nhựa bốc khói. “Xem ra em cần cái này,” cô lẩm bẩm.
Frankie nhấp một ngụm rồi hứa, “Hôm nay em sẽ làm lại kỹ hơn.”
“Em có mày mò thêm tới cuối năm sau cũng chẳng ra hồn đâu,” giáo viên hướng dẫn chế tác nữ trang chẳng bao giờ thèm vòng vo. “Những thiết kế này thiếu óc tưởng tượng. Chúng không có độ tinh nhạy, cho nên chẳng cải thiện nổi đâu.”
Một bầu im lặng ngạt thở kéo dài. Bất chấp cà phê rất đậm, năng lượng của Frankie dường như đã bị rút kiệt và thấm hết ra ngoài qua lòng bàn chân.
“Hồi cuối tuần rồi em ở đâu?”
“Paris ạ.”
“Em làm gì ở đấy?”
“Dạ, em làm mẫu để lên một trang báo đôi của Harpers & Queen.”
Lại tiếp tục im lặng. Bỗng cô Claudia lên tiếng, “Chúc mừng em, Frankie,” giọng lạnh nhạt, gương mặt tinh anh của cô không một nét biểu cảm.
“Vì cái gì ạ?” Frankie không muốn nghe câu trả lời, nhanh chóng thu gom đống giấy trên bàn lại và nhét tất cả vào cái túi vải jeans.
“Vì đã từ bỏ sự nghiệp đầy hứa hẹn của một nhà thiết kế nữ trang trước khi kết thúc năm học đầu tiên.”
Ôi Trời! Frankie đứng lên, chuẩn bị ra về.
Cặp mắt sắc lẻm của cô Claudia dõi theo từng động thái của Frankie. “Gì nữa nào?” cô hạch hỏi.
Nước mắt nóng hổi ầng ậng nơi khóe mắt Frankie. Cô có cảm giác mình đã làm nhơ nhuốc sự thành đạt vẻ vang của cô Claudia. Hơn nữa, chắc rồi Frankie cũng sẽ phải thú nhận với Sinead rằng ý tưởng “liên minh” của cả hai đã thất bại ê chề. “Em xin lỗi.”
“Xin lỗi? Và không biện minh gì?”
“Không ạ. Cô nói đúng. Những mẫu này đúng là đồ bỏ.”
Cô Claudia để Frankie ra tới cửa rồi mới lại lên tiếng, “Tôi hiểu rất rõ mọi chuyện, tin tôi đi.”
Frankie khựng lại, cố kìm cho nước mắt đừng rơi. Thôi, vậy là cô Claudia đã nói đúng, và giấc mơ của Frankie đã chết ngỏm thật rồi, nhưng ngay lúc này cô chẳng còn hơi sức đâu mà đương đầu với lòng thương hại.
“Ngồi xuống đi!” cô Claudia ra lệnh.
Như một cái máy, Frankie quay trở về chỗ ngồi của mình.
“Tôi biết tại sao dạo này em lại mất phong độ như vậy. Thứ nhất là do ánh hào quang của nghề người mẫu,” cô Claudia tiếp. “Kế đến là do ảo tưởng rằng chỉ cần vẻ đẹp bề ngoài thôi cũng đã đủ biến em thành một người đặc biệt nào đó.”
Phải mất một lúc lâu Frankie mới mài mại hiểu ra cô Claudie đang nói gì và lập tức lắc đầu.
“Đúng thế đấy,” cô Claudia khẳng định. “Tôi không nói là em vô dụng, Frankie. Thường người ta đâu có mong chờ gì hơn ở một cô gái xinh đẹp cỡ tuổi em. Nhưng nói thẳng ra, em có dáng dấp của một siêu mẫu, đến nỗi rất khó mà khước từ chuyện đó.”
“Em lại không nghĩ thế,” Frankie phản đối. “Họ mặc đồ cho em từ đầu tới chân rồi chĩa camera vào em. Đó chỉ là một công việc thôi cô ạ.”
Cô Claudia nhìn xoáy Frankie một lúc lâu, “Cái đó thì còn phải xem lại đã, nhưng tôi biết là em thành thật. Và dĩ nhiên còn do chuyện tiền nong nữa.”
“Dạ. Đúng thế ạ.” Để đóng học phí, tiền thuê nhà, tiền xe buýt.
“Nhưng!”
“Dạ... nhưng!”
“Em thật sự muốn làm gì? Làm cái giá treo quần áo hay một nhà thiết kế quần áo - một cái móc thụ động để trưng bày sự sáng tạo của người khác à?”
Frankie lắc đầu, “Em cần làm người mẫu để kiếm thêm tiền. Nhưng điều em thực sự muốn là chế tác nữ trang.” Vòng tay, lắc đeo chân, chuỗi hạt, dây thắt lưng, trâm cài áo, huy hiệu, nút áo và trâm cài đầu.
Cô Claudia tóm ngay lấy lời lẽ của Frankie để tiếp tục “quay”. “Thế thì em phải làm sao đấy để cân bằng giữa việc làm người mẫu và việc học chứ,” cô huấn thị. “Nghe đây, tôi cũng đã phải làm như vậy hồi bằng tuổi em. Tôi phải vừa kiếm tiền vừa đi học vì ở quê nhà tôi, bên Áo, cha tôi làm thợ sửa ô-tô và mẹ tôi làm cấp dưỡng trong một trường phổ thông. Họ không thể chu cấp cho tôi theo học đại học.
“Và tôi đã tới đây, vừa làm bồi bàn vừa gõ cửa những hãng danh tiếng như Asprey và Bulgari, cố tạo ấn tượng với họ bằng những mẫu thiết kế độc đáo của mình. Cuối cùng tôi cũng chui lọt cửa sau để có được một chân làm thợ kim cương cho một chuyên gia kim cương người Hà Lan, chuyên gắn lại những viên đá bị lỏng trên các món đồ nữ trang cổ; và sau đó, khi sếp của tôi bắt đầu tin cậy những phán đoán của tôi, tôi được cử đi Angola để tìm kiếm nguồn đá cho những mẫu thiết kế mới.”
Frankie lắng nghe chăm chú. Thật không thể tin được là cô Claudia đã đi lên từ con số 0. Giờ đây, những mẫu thiết kế của cô nổi tiếng khắp thế giới và cô đang giảng dạy tại một trường đại học thời trang hàng đầu châu Âu. “Tôi nghĩ mình vẫn còn kém cỏi lắm,” cô Claudia thú thực. “Tôi cũng cần phải chú tâm hơn nữa vào công việc của mình. Nhưng em thì quá dễ dao động. Điều đó cũng chẳng có gì lạ. Khó khăn của em, Frankie à, là lòng tự tin của em rất dễ bị sứt mẻ. Em cần phải cứng rắn và rèn cho chính em mạnh mẽ hơn, kẻo không thì hễ gõ cửa và bị cửa đóng sầm trước mặt là em sẽ tổn thương ngay.”
“Cô nghĩ em làm thế được ạ?” Chúa ơi, còn ra thể thống gì nữa cơ chứ - làm như mình đang van xin lời khen ngợi không bằng!
Cô Claudia tặc lưỡi một cách thiếu kiên nhẫn. “Quay lại đây sau hai mươi bốn giờ nữa cùng với một ý tưởng mới mẻ cho cuộc triển lãm cuối năm,” cô ra lệnh. “Sau đó tôi sẽ nói em có thành công hay không!”
“Em cần thêm không gian!” Marina dằn từng tiếng với thầy Tristan.
Cô đã tốn cả tiếng đồng hồ để lý giải cho thầy trưởng khoa hiểu tại sao không nên nhét những mẫu giày của cô vào cái xó chẳng ai ngó ngàng kia, mà phải bày chúng ra chính giữa phòng triển lãm thì mới xứng. Hai thầy trò đã tranh luận về tầm quan trọng của giày dép trong việc định ra phong cách cho một bộ sưu tập hoàn chỉnh, về lịch sử của ngành giày dép, về bản sắc truyền thống trong những thiết kế đương thời, về tài nghệ khéo léo, và về cả những vật liệu chất lượng cao góp phần biến cái vật mang ở chân thành một thứ tuyệt đỉnh, chuyên chở khát vọng. Từ đầu chí cuối, thầy Tristan đều khéo léo tránh đề cập tới chuyện phàn nàn của Marina.
Dẫu vậy, giờ đây cô vẫn thẳng thừng với thầy, “Nếu không được phân chỗ rộng hơn để trưng các mẫu giày thì em sẽ chuyển sang Mỹ thuật!”
Thầy Tristan khẽ ho một cái, hình như để cố không cười phá lên, “Em vừa nói gì?”
“Em sẽ chuyển khoa. Em không đùa đâu thầy. Thầy Jack Irvine bảo em có tài!”
“Nghe này, em phải nói rõ cho tôi hiểu mới được. Ý em là thầy Irvine đang rắp tâm cướp em khỏi khoa Thời trang của tôi đấy hả?”
“Em muốn thành quả của mình được công nhận,” Marina phân bua. “Thầy tống các mẫu giày của em vào một cái xó thì khác nào thầy nghĩ rằng em chẳng giỏi giang gì.”
“Nhưng mà, Marina ơi, sinh viên nào cũng muốn được chỗ rộng hơn, chỗ tốt hơn, thậm chí còn muốn cả cái phòng trưng bày ấy cơ!” thầy Tristan huơ tay lên rà khắp mái đầu lượn sóng rất hợp mốt của mình. “Tôi chỉ có thể cung cấp cho mỗi em được bấy nhiêu thôi.”
“Vậy ai quyết định cho Katrine Walker nhận khu trưng bày mà vừa bước vào phòng là đã đập ngay vào mắt tất cả mọi người ạ?”
“Tôi đấy,” thầy Tristan thừa nhận.
Marina nhăn mặt, “Ồ, thế cái gì làm cho hàng dệt kim của bạn ấy thú vị và gây chú ý hơn giày của em ạ?” Đồ đan móc chỉ dành cho tầng lớp bà ngoại thôi. Em tưởng chúng ta đang nhắm tới đẳng cấp cao nhất kia mà.
“Theo tôi nào!” thầy Tristan ra lệnh, khẽ áp tải Marina dọc theo hành lang, lên lầu và tới phân xưởng dệt may. Hai thầy trò bước vào một căn phòng rộng thênh thang, mái trần vòi vọi, những cửa sổ cao hứng tối đa ánh sáng ban ngày. Trên những chiếc bàn làm việc kéo dài trọn căn phòng, vải vóc chất cao như núi bên những cái máy may, hộp đựng kim, hộp đựng hạt nút, ống chỉ muôn màu muôn sắc. Thầy Tristan dẫn Marina tới một chiếc bàn ở góc xa. “Đây chính là những gì khiến cho hàng dệt kim thú vị!” thầy nói, như để trả lời cho câu hỏi vừa rồi của Marina.
Marina nhìn trân trân vào công-trình-dở-dang của Katrine. Có một chiếc áo khoác dệt kim ngắn tay màu vàng hoa mao lương, đi tiệp với áo len không cổ, tay dài màu xanh dương. Cạnh đó là một cái áo chui đầu sọc gân màu tím, đúng quy chuẩn, đẹp lung linh, bắt cặp với cái váy vải chéo mềm mại màu sô-cô-la và xanh lam, dệt từ len Kashmir pha len lông cừu. Toàn bộ những thứ trên bàn gợi Marina liên tưởng tới bảng phối màu của các họa sĩ - xanh dương đi với vàng nâu, đỏ đất, những gam màu nâu tinh tế đi cùng các tông màu xanh lá cây.
“Thấy chưa?” thầy Tristan nói. “Hàng dệt kim đâu phải chỉ dành cho những kẻ hủ lậu!”
Marina thở dài đánh thượt một cái, mân mê chất liệu vải. “Chúng sẽ cực hợp với chuỗi hạt lớn và thật nhiều vòng đeo tay.”
“Katrine dự định trưng bày chúng trên ma-nơ-canh. Thế nên cần phải có nhiều chỗ mới sắp đặt được.”
“Dạ, em hiểu rồi,” Marina biết có tranh cãi thêm cũng vô ích. Cô đành phải tận dụng tối đa cái xó trưng bày bé bằng lỗ mũi mà mình đã được giao thôi.
“Không phải tôi cho là em không giỏi,” thầy Tristan an ủi Marina. “Mà thật ra, tôi thấy em rất có năng lực.”
“Có thật không thầy?” Marina không nghĩ là thầy Tristan đang phỉnh phờ mình. Thầy vốn dĩ không thuộc kiểu người đó.
Thầy gật đầu, “Em đã có những tiến bộ vượt bậc trong năm nay. Tôi thích cái cách em chuyển từ sự quyến rũ của thập niên tám mươi sang phong cách truyền thống và tới sự thanh tao có tiết chế mà em đang theo đuổi hiện nay.”
“Vậy ạ? Em cũng không chắc lắm. Em bám vào những khuôn mẫu cơ bản của thập niên năm mươi... nhưng lại băn khoăn không biết mình đã thổi vào chúng đủ hơi thở hiện đại chưa.”
“Em đã làm được rồi đấy chứ. Màu sắc của em biết hát, cũng như màu sắc của Katrine trong những sản phẩm này. Em rất biết cách chăm chút cho các tiểu tiết.”
“Tuyệt!” Marina nghiêng ngó tìm đường thoát thân trong khi vẫn đang hưởng thụ niềm vui chiến thắng. Cô phát hiện ra Katrine đang tiến vào qua khung cửa phân xưởng để ngỏ, sóng đôi cùng cô bạn thân Daisy Fenwick. “Em phải đi đây thầy ạ,” Marina hấp tấp nói với thầy Tristan.
“Hãy tận dụng tối đa không gian của mình nhé,” thầy khuyên. “Nhất định em sẽ thành công. Hãy cho những kẻ cạnh tranh biết tay!”
“Vâng ạ!” Marina gật đầu với Katrine và Daisy, cả hai đáp lại cô bằng những nụ cười cực tinh tướng.
“Nhớ bảo với thầy Jack Irvine rằng em là học trò của tôi!” thầy Tristan nói với theo Marina. “Rằng em có quá nhiều tham vọng và không muốn chết đói trên gác-xép cùng với đống tranh sơn dầu!”
Travis sắp đặt ánh sáng và chỉnh góc chụp. Anh xử lý rất “nghề” với dao động diễn ra trong một nano giây, như một cái nháy mắt thoảng qua chẳng hạn, bằng một cú bấm màn trập kiểu xưa. Bất kỳ một thứ vụn vặt nào anh cũng đối phó được hết.
“Sinead bị sao vậy?” Rob đã hỏi như vậy hồi sáng, khi Travis làm cháy bánh mì nướng và đánh đổ cà phê nóng vào áo.
“Có Trời mới biết được, anh giai,” Travis trả lời. Chung quy thì anh chàng chỉ hỏi Sinead có muốn ăn sáng không, thế mà cô đùng đùng bỏ về, rồi đâm sầm vào Rob đang tất tưởi ra khỏi nhà. “Chắc tại em nhắc đến từ ‘đồ’.”
Lông mày Rob nhướng lên, nhưng không bình luận gì.
“Không, không phải như anh nghĩ đâu! Ý em là ‘đồ ăn’ chứ không phải ‘đồ bậy bạ’ [1].”
Rob chộp lấy khúc bánh mì nướng to tướng của Travis và phết bơ với mứt cam lên. “Là sao?”
“Là đồ-ăn. Sinead bị ám ảnh bởi thực phẩm. Cô ấy nhất quyết không động đến thứ gì chứa trên mười calorie.”
“Trời, vậy thì tiêu mất chứ còn gì!”
Travis gật đầu, “Kế hoạch của cô ấy mà.”
Nhưng thực ra, còn lâu Travis mới hiểu nổi. Vừa chỉnh ánh sáng và lắp giá ba chân trong phòng chụp ảnh, anh vừa cố vắt óc xem làm sao một cô gái lộng lẫy như Sinead lại tin rằng mình cần phải chỉnh trang nhan sắc thêm nữa. “Hãy nhìn vào gương mà xem, em yêu,” Travis đã nói với Sinead như thế. “Em quá đẹp rồi còn gì!”
Nhưng cô lại bảo rằng mình chỉ thấy có thịt nhão và bắp đùi to thôi. Cô ghét phải nhìn thấy diện mạo mình.
“Em điên thật rồi,” Travis muốn nói thế, nhưng nếu làm vậy thì e là sẽ đẩy Sinead vào một cơn rối loạn thần kinh khác. Cô biết rõ là mình rất giống mẹ - đó là gien di truyền. Và cô cũng thừa biết, rồi đây mình sẽ trở nên bất an và ủ dột, hệt như bà Daniella.
“Ê này!” Sinead bất chợt lên tiếng khi bước vào phòng. “Xin lỗi vì em tới sớm.”
“Hả?” Travis phản xạ như thể đã quên sạch sành sanh dòng suy nghĩ nãy giờ. “Này, em yêu, anh cần em đứng ở chỗ kia trong khi chỉnh độ sáng. Anh đang chuẩn bị sẵn sàng cho buổi chụp hình đây.”
Sinead ra đứng một cách kiên nhẫn ở chỗ mà Travis đã chỉ. Trông cô hơi tái và run rẩy sau khi đi bộ từ quảng trường Walgrave tới trường. “Em vừa gặp Frankie xong,” Sinead kể với Travis. “Cô Claudia mới cho nó một bài. Nó phải làm lại từ đầu tất cả những mẫu thiết kế nữ trang.” Điều đó có nghĩa là chương-trình-tuyệt-thực của Sinead sẽ kéo dài thêm một hay hai ngày nữa so với dự kiến ban đầu. “Cho em ngồi xuống cái ghế kia một giây có được không?”
Travis rời mắt khỏi công việc kỹ thuật của mình và nhận thấy vẻ lơ mơ thiếu tập trung trên gương mặt Sinead, bèn lao bổ đi lấy cái ghế và đỡ cô ngồi xuống.
“Em ổn chứ?” anh chàng lo lắng hỏi.
Sinead gật đầu. Để đánh chệch hướng chú ý, cô vội tu ực một ngụm nước từ cái chai mang theo trong giỏ, rồi lôi ra một xấp hình mẫu để vẽ trên cơ thể đang phác họa. “Anh, cho em mấy lời nhận xét xem nào, phải thành thật vào. Đừng có mà xí xớn khen đẹp để lấy lòng đấy.”
Travis săm soi mấy tấm hình, để ý cái cách mà Sinead đã chăm chút cho từng nét vẽ uốn lượn trên cơ thể ma-nơ-canh. “Chẳng thua gì hình xăm của người Maori,” Travis bình phẩm.
“Ừm, nhưng chúng không tồn tại mãi, bản chất của thứ này là vậy. Chúng chỉ hiện hữu ở đó một lúc, rồi bắt đầu phai dần, và cuối cùng thì biến mất hoàn toàn. Nhưng cũng chính vì thế mà em thích chúng - ta sẽ không bị chúng bám víu mãi mà có thể thay đổi, như kiểu thay quần áo ấy.”
“Ừ, anh sẽ chẳng bao giờ xăm mình đâu,” Travis bảo.
“Frankie nói nó đã từ bỏ ý tưởng tráng men rồi, bây giờ nó muốn dùng đá lapis lazuli cho mẫu nữ trang nó thiết kế.”
“Đá gì?”
“Lapis lazuli - một loại đá quý màu xanh dương rực rỡ, lấy từ Himalaya hay đâu đó. Chẳng hiểu sao loại đá đó lại làm em nghĩ đến những con công trống.”
“Nhưng nó có hợp với cái hình mà em định vẽ trên cơ thể không?”
Sinead gật đầu, “Có, hợp quá đi ấy chứ. Em nghĩ sẽ ép-phê lắm đấy.”
“Nhỡ...!” Travis cắt ngang.
“Nhỡ sao?”
“Nhỡ Frankie cứ lẩn quẩn suy đi nghĩ lại mãi mà không làm gì thì sao?”
“Anh đừng có nói gở!” Sinead rên rẩm. Sau tất cả những khủng hoảng với mẹ và gia đình, với cuộc tình sáng nắng chiều mưa cùng Travis, nay cô lại có nguy cơ phải lưu ban năm nhất đại học chỉ vì Frankie thì thật là trớ trêu. “Nhưng anh đừng lo, em biết Frankie mà - nó sẽ không để cho đời em đi tong đâu.”
Travis cười phớt, “Anh đang định dựng phim mấy đoạn băng mà anh đã quay ba đứa bọn em. Rob đã chọn nhạc giúp anh để làm nhạc nền rồi.”
Sinead xù lên, “Anh vẫn định làm cái thứ đấy à?”
“Chỉ khi nào em đồng ý thôi. Nhưng nếu em không ừ thì thể nào anh cũng tiêu đời và phải học lại một năm nữa.”
“Thế thì có gì mà áp lực!” Sinead cố đùa yếu ớt. Đời nào cô muốn phá hỏng cơ hội của người yêu, nhưng mặt khác, cô vẫn nổi điên với cái kiểu Travis cứ quay phim mà không giải thích một lời với bọn cô. “Cho em xem trước khi em quyết định được không?”
“Chỉ xem thôi á? Cô bé ơi, nếu muốn, em có thể giúp anh dựng phim nữa kìa!”
Sinead cười lớn, “Hy vọng anh đã chộp được những chỗ đẹp của em.”
“Thế em có cả chỗ xấu nữa à?”
“Ờ, đây này!” cô nghiêng nửa khuôn mặt bên phải của mình về phía anh. “Thấy cục mụn trên mũi em không?”
Travis chả thấy gì, “Trời ạ, Người Voi!”
Sinead tung một cú đấm yếu xìu và hụt mất, “Thôi đi, em đang mệt muốn chết đây!”
“Anh yêu em,” bất thần Travis thốt lên.
“Em cũng yêu anh,” cô đáp. “Hay tụi mình đi uống cà phê đi.”
“Xem này!” Frankie hớn ha hớn hở khoe với Marina và Sinead những mẫu phác họa cuối cùng. Cô đã làm như điên suốt cả ngày hôm nay để hoàn thành những mẫu thiết kế sẽ đem trưng bày. “Đây là vòng cổ bằng bạc và đá lapis lazuli, còn đây là chiếc vòng mà chị sẽ đeo ở bắp tay, giống Cleopatra chưa!”
“Tuyệt!” Marina thốt lên. Những mẫu thiết kế của Frankie đơn giản và táo bạo. Loại đá màu xanh da trời sẽ nổi bật trên nền tóc vàng và làn da tái mịn của Sinead.
“Tao thích sự bất đối xứng,” Sinead nhận xét mấy bản vẽ một cách cẩn thận hơn. “Thấy chưa, tao biết ngay màu đá này sẽ làm nên chuyện mà.”
“Mày định dùng những tông màu chủ đạo nào cho hình vẽ trên cơ thể?” Marina tò mò muốn biết.
“Chàm và xanh da trời - rất nhiều sắc độ khác nhau của xanh da trời đậm, quyện hòa vào màu tím hoa violet,” trí tưởng tượng của Sinead bắt đầu hoạt động. Giờ thì cô đã thấy rõ những ý tưởng của Frankie, cô cũng đã có đủ chất liệu để sắp xếp lại những hoa văn đã phác thảo từ trước, thế nên cô liền vẽ ngay vào mặt sau những tờ giấy của Frankie. “Tao sẽ dùng những hình vẽ cách điệu từ chữ tượng hình Ai Cập - chim, rắn, hoặc là những con thú khác nữa... thế này, thế này,...”
Marina gật đầu, bật nắp điện thoại để đọc tin nhắn vừa nhận được từ Rob.
Anh vẫn đang chờ phỏng vấn. Lão ta tới trễ.
Bình tĩnh. Chúc may mắn - cô nhắn lại cho Rob.
“Cái lão ở đài phát thanh mà Rob xin việc tới muộn,” Marina báo cáo với hai cô bạn. “Có khi nào đó là điềm xấu không?”
“Sao mà xấu?” Frankie hỏi. Cô đang định lủi lên lầu, về phòng riêng và thức thâu đêm để hoàn thành nốt các mẫu thiết kế của mình, để còn trình cho cô Claudia vào sáng hôm sau.
“Lão ta là nhà sản xuất. Nếu thật lòng muốn nhận Rob vào làm thì lão phải đến phỏng vấn đúng giờ chứ?”
“Không hẳn,” Sinead cãi. “Biết đâu lão ta cần một chiếc đồng hồ mới.”
“Hừm. Rob thích công việc này chết đi được.”
“Chà, em nghĩ anh ấy sẽ thành một tay DJ đáo để cho mà xem,” Frankie nói trong khi phóng rầm rầm lên lầu.
“Đây cũng nghĩ vậy,” Sinead nói, vừa lúc có tiếng chuông gọi cửa và cô liền đứng lên. “Dù gì tao cũng sẽ cầu nguyện.”
“Ừ. Nếu thế thì thể nào anh ấy cũng được nhận vào làm việc,” Marina cười toe, cố vuốt êm những sợi dây thần kinh trong đầu mình. Cô hình dung ra Rob đang ngồi ở đài phát thanh, đóng áo jacket, mang giày bốt và cưỡi mô tô như muôn thuở, chân phải gác lên đầu gối trái, gõ gõ mấy ngón tay vào chiếc giày theo nhịp của một điệu nhạc nào đó đang tấu lên trong đầu anh.
Sinead mở cửa cho một phụ nữ mặc com-lê xám đậm, tóc nâu mượt bới hẳn ra phía sau gương mặt trang điểm cầu kỳ thành một búi lỏng trên đỉnh đầu. Bên cạnh người phụ nữ là một cậu bé chừng mười lăm, rõ ràng là hai mẹ con, cũng sống mũi thẳng và đôi mắt xanh xám. “Dạ...?” Sinead buột miệng, đinh ninh hai vị khách này đã tìm nhầm địa chỉ.
“Có Marina ở đây không cháu?” người phụ nữ ấy hỏi.
Sinead lùi phắt lại một bước, ngạc nhiên, “Dạ? À, có ạ. Marina, có khách này!” cô gọi vóng qua hành lang rồi chuồn thật nhanh vào phòng khách.
Tạm đẩy cuộc phỏng vấn sắp tới của Rob ra khỏi tâm trí, Marina bước ra cửa. Nhưng cô vẫn còn ngơ ngáo vì bị lóa mắt và vì hai vị khách đang đứng quay lưng lại phía ánh sáng. Phải chậm một nhịp cô mới nhận ra hai người, “Mẹ! Tom!”
Sinead từ phòng khách trở ra và bước tới đằng sau Marina. Cô mỉm cười với người phụ nữ và cậu bé. Vẻ mặt họ đượm rõ nét âu lo, cậu bé cứ lẵng nhẵng sau lưng mẹ.
“Mẹ vào được không con?” bà Alice Kent hỏi.
[1] Travis nói “f” word, Rob tưởng là chửi bậy, nhưng Travis ngụ ý là “food-word” (vấn đề ăn uống) - ND.
Những Công Chúa Prada Những Công Chúa Prada - Jasmine Oliver Những Công Chúa Prada