I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Jasmine Oliver
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Prada Princess
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
hôi đi!” Marina gắt Travis.
Travis đã thế càng dí sát camera vào mặt cô hơn.
Marina thè lưỡi vào ống kính, “Đang bận muốn chết đây này!”
Cô đang bù đầu bù cổ thiết kế giày cho cuộc triển lãm cuối năm; mặt mũi nhợt nhạt không son phấn cũng chẳng mascara; tóc vàng xổ tung vì không xong việc, ấy thế mà Travis - bạn trai của Sinead - lại còn cứ quay phim, mà quay mọi khoảnh khắc rã rời mới khổ.
“Tớ là ruồi-trên-tường mà!” Travis bảo Marina. “Truyền hình thực tế nó phải thế!”
“Để người ta yên với chứ!” Frankie rên rỉ.
Travis đã lẵng nhẵng bám theo bọn cô 24/24 suốt hai tuần qua, hết lăm lăm máy quay kỹ thuật số vào mặt Frankie trong lúc cô đang trang điểm để chụp ảnh thời trang, lại chộp lúc cô đang lả lướt trên sàn catwalk ở McCartney và Manolos.
“Nhìn đây nhìn đây,” Travis gọi Frankie trong buồng thay đồ chật hẹp ngay lúc cô đang nhét mình vào một bộ Donna Karan [1] xanh rực rỡ.
Frankie xỉa thẳng ngón tay về phía anh chàng.
“Quá duyên!” Travis phá ra cười, rà máy quay lại gần hơn nữa. “Làm lại đi, Frankie! Những lúc nổi cáu trông em thật hấp dẫn!”
“Tắt cái đó ngay!” Sinead thở dài.
Cô ngồi thu cả hai chân lên ghế xô-pha nhà Travis sau một ngày phờ phạc trên giảng đường. Chỉ còn hai tuần nữa là tới cuộc Triển lãm Năm Nhất, thế mà giờ cô vẫn còn phải vật vã thuyết phục đám giáo viên hướng dẫn rằng những gì cô trình bày với họ thực sự là nghiêm túc.
“Ý em là sao... không một mảnh vải á?” thầy Tristan Fox cau mày.
“Dạ, không vải, không da thú, không trang sức - chỉ mỗi tranh vẽ trên cơ thể,” Sinead khẳng định. Từ lâu cô đã nung nấu ý định vẽ lên chính cơ thể mình những hoa văn thần kỳ bằng màu lá móng cùng các loại màu thiên nhiên khác. Xong xuôi, Travis sẽ chụp hình cô, và những bức ảnh đó sẽ được trưng bày trong cuộc triển lãm.
“Em nên nhớ đây là đại học Thời Trang!” thầy Tristan nhắc nhở.
“Thế thì sao ạ? Chẳng phải vẽ trên cơ thể là nền móng để ngành thời trang phát triển sao thầy? Xăm mình đấy, xỏ khuyên đấy...” Sinead tin chắc là mình đúng, và cuối cùng thầy Tristan đành phải nhượng bộ.
“Sao anh cứ quay em mãi thế?” giờ thì Sinead bắt đầu cáu với Travis. Cô giấu gương mặt vào hai bàn tay. Travis cứ lẵng nhẵng bám theo cô khắp nhà, thậm chí còn vào cả buồng tắm, tới mức cô phải đóng sầm cửa lại trước mũi anh chàng.
“Vì em đẹp,” Travis nịnh. Từ những đường chỉ tay, đến đôi môi trông như hờn dỗi, đến mái tóc vàng mềm mại. Chiếc máy quay phim của Travis mê mệt đến từng chi tiết.
“Thôi, thôi ngay đi!” Sinead gắt. Nhưng mặc cho cô lấy gối che mặt, Travis vẫn tiếp tục ghi hình.
“Travis bị sao vậy?” Marina hỏi.
Rốt cuộc cả ba cô gái cũng ngồi lại được với nhau trên bộ xô-pha trong phòng khách của căn hộ số 13 quảng trường Walgrave. Frankie đung đưa cặp chân dài để trần, một cánh tay ôm vòng xuống, dựa lưng ngả ngốn vào Sinead. “Anh ấy bị sao vậy chị?” cô hỏi.
Sinead lắc đầu, “Chịu!”
“Nó cứ lải nhải đó là truyền hình thực tế,” Marina ngọ nguậy mấy ngón chân trong lớp thảm trải sàn mịn màu kem. “Cứ xa xả vào mặt người ta như thế. Như tao đây này, đang lúi húi vẽ vẽ may may, dây tua với dây da này nọ, vừa mới ngước được mặt lên thì đã thấy nó xông vào với cái máy quay vớ vẩn ấy rồi!”
“Hừ, chị Sinead!” Frankie xoay xoay một lọn tóc đen dài của mình. “Chị là người yêu của anh Travis, thế mà chị không moi được thông tin xem anh ấy đang âm mưu cái gì à?”
“Hỏi rồi chứ nhưng có chịu nói đâu. Chắc có liên quan gì đấy tới ngành học của lão,” Sinead lơ đễnh xem thời sự trên tivi. Một quả bom trong xe hơi phát nổ ở đâu đó. Một ngôi sao nhạc pop đấm vào giữa mặt một gã quay phim.
“Bảo Travis có ngày tao thụi vào mặt nó đấy,” Marina làu bàu.
Sinead và Frankie ngoảnh sang nhìn cô bạn chỉn chu và quyến rũ của mình - Marina có đời nào chịu liều lớp sơn móng tay của mình đâu mà đấm với chả đá. Cả hai cùng cười khúc khích.
“Đây ngắc ngoải lắm rồi đây này!” Sinead than van với hai cô bạn.
“Tao cũng thế.”
“Em cũng thế.”
“Chỉ còn hai tuần nữa thôi.”
“Sinead, thôi nhắc có được không!” Công cuộc thiết kế giày của Marina vẫn lẹt đẹt những bước đầu tiên. Ngày nào cô cũng bị đám giáo viên hướng dẫn giục giã.
Frankie cũng tụt hậu không kém. Tuần trước cô nàng chạy hai sô chụp ảnh thời trang giá cực hậu hĩ, cũng có nghĩa là phải bỏ phéng công việc ở trường. “Ôi, áp lực kinh!” Frankie than.
“Khiếp thật, mới đó mà cả lũ đã tu ở đây gần năm trời!” Sinead vẩy nhẹ cái rờ-mốt, màn hình tắt ngúm. Nhanh thật, như thể cô mới gặp Marina và Frankie cách đây có chừng năm phút, và cả đám vừa cùng rủ nhau thuê chung căn nhà của mẹ cô tại quảng trường Walgrave này.
Và như thể mới hôm nào đây thôi cô gặp Travis, rồi dính ngay tiếng sét ái tình, hệt như sinh ra là đã quen chàng rồi vậy. “Thời gian thật quái đản!” Sinead lầm bầm.
“Thời gian là lão đốc công ác nghiệt!” Frankie than thở. “Hồi chưa vào trường em cứ tưởng thời trang là sáng tạo, là cứ ngồi đó phè phỡn đợi cho cảm hứng giáng xuống đầu. Có ngờ đâu chỉ toàn là cắm đầu cắm cổ cho kịp hạn nộp bài, rồi nhất nhất tuân lời mấy ông bà giáo viên bảo làm này làm kia.”
Sinead nhún vai, hỏi Marina, “Cái gì nhập vào em Frankie nhà mình thế này?”
“Ai mà biết. Chắc lại xí xớn muốn trình diễn gì đấy?” Marina đáp.
Frankie đứng dậy, lượn quanh phòng, “Các chị nghe đây. Những thứ mà chúng ta đang làm cho cuộc-triển-lãm-cuối-năm ngớ ngẩn này thì sáng tạo cái nỗi gì? Như thể họ chỉ muốn tụi mình quậy tưng lên để chứng tỏ cho mọi người là họ đã dạy đúng cách.”
Marina ngáp dài, “Đời là vậy đó bé!”
“Ai quậy ở đây?” Sinead vặc lại. “Chắc chắn là không có con này đâu nhé!” Dạo này cô phải thức khuya liên miên để phác thảo những hình ảnh mà cô dự định sẽ vẽ lên khắp thân thể mình.
“Này Frankie. Mày nói thế chẳng qua là do mày cứ trốn đi làm linh tinh cho bọn Bed-Head [2], thay vì nai lưng ra trong xưởng nữ trang,” Marina nói.
Frankie nhăn mặt, gườm gườm hai cô bạn, “Hai chị thật là...”
“Là cái gì?” cả Marina và Sinead cùng quát lên.
Căn phòng yên ắng trong tích tắc. Sự căng thẳng đang đè lên cả ba cô nàng.
“... chán ngắt!” Frankie buột miệng. Chết cha, sao lại nói thế chứ? Hai người này là bạn thân nhất của mình cơ mà, chằn ăn trăn cuốn mày đi, Frankie!
Marina bĩu môi, “Này, con chuột ranh hôm nay dám chít chít đấy nhỉ?” Cô nhớ là tám tháng trước, Frankie nhát đến nỗi hầu như không nói nửa lời, cứ bước chân vào phòng nữ trang là hết hồn hết vía.
“Chán ngắt á?” Sinead hỏi lại. Đời cô, cô đã bị gán cho đủ thứ tội. Nào là bị bà mẹ trong làng thời trang làm cho hỏng người, nào là hay rầu rĩ ủ ê, hay gây mất lòng, ngạo mạn, tự ti. Nhưng chưa ai dám nói cô là chán ngắt!
Nhưng Frankie vẫn đang trong cơn bốc hỏa, “Chứ sao. Mấy chị đơn điệu chết đi được, lúc nào cũng nộp bài đúng hạn, y như đám sinh viên hạng A ấy. Không bao giờ các chị tự nghĩ rằng cần quái gì phải làm những việc ấy sao?”
“Hả... để rồi bị đuổi cổ á?” Marina vừa nói vừa cười nhạt. “Bố mẹ tao chắc là vui mừng phải biết!”
“Ê, Travis,” Frankie í ới gọi với ra ngoài khi thấy anh chàng lù lù hiện ra ở lối đi trước nhà, tay khư khư chiếc Sony cực nét. “Bọn em đang cãi nhau om sòm này. Mau ghi lại hết đi!”
Travis lao vào, lia máy khắp căn phòng, hết người này sang người khác.
“Frankie đang nổi loạn,” Sinead lạnh lẽo hướng vào ống kính nói, một bên lông mày nhướng lên.
“Nó bị nhọt ở mông,” Marina hùa theo.
Frankie bảo Travis hướng ống kính vào mình. “Xin lỗi, nhưng tôi đang rất thành thật,” cô căng thẳng. “Quan điểm của tôi là việc quái gì phải nhọc xác với mớ bằng cấp vớ vẩn và đống bài kiểm tra vô bổ, hãy cứ làm những gì mà ta thấy là quan trọng với ta thôi!”
“Con này nó đang muốn làm James Dean [3], kẻ-nổi-loạn-vô-duyên-cớ,” Marina thuyết minh từ hậu cảnh.
“Cô nàng đang nổi cơn tam bành,” Sinead đế thêm vào.
“Muốn nói gì cũng được!” Frankie rít lên, mắt trợn ngược, không chớp lấy một cái nào trong khi dõng dạc tuyên bố trước camera, “Ghi lại này, Travis. Trước máy quay, tôi xin tuyên bố, tôi tẩy chay sự kiện này!”
“ Woa!” Marina kinh ngạc.
“Mày vừa nói gì, Frankie?” Sinead hất hàm.
Frankie hất mái tóc đen ra sau vai, “Tôi nói rằng trường Thời trang Trung tâm chỉ có thể tổ chức cuộc triển lãm cuối năm ở nơi không có ánh sáng mặt trời mà thôi!”
“May phước là thầy Tristan không nghe thấy những gì con Frankie lảm nhảm hồi nãy!” Marina nhoài tới trước thì thào với Sinead trong khi thầy trưởng khoa đang phát biểu.
Sinead liếc nhìn quanh, “Ừ, mà nó đâu rồi?”
“Bận đi vận động tẩy chay rồi!” Marina nói to, đỏ bừng mặt khi thầy Tristan Fox nhìn xoáy vào cô.
“Sự kiện này mang ý nghĩa sống còn,” thầy Tristan đang thuyết giảng, ngực phập phồng với bài diễn văn bóng bẩy của mình. “Như các em biết đấy, năm học này đã tạo cho các em cơ hội độc nhất vô nhị nhằm phát triển những ý tưởng thiết kế của chính các em, qua những phân xưởng thực hành có tính thực tiễn cao. Và các em cũng nhờ thế mà phát hiện ra thế mạnh của chính mình.”
“Òa... òa!” Sinead ngáp. Không chừng Frankie có lý cũng nên.
Thầy Tristan hiên ngang đi qua đi lại trên bục diễn thuyết, “Năm tới các em sẽ chọn chuyên ngành theo con đường mà các em đã chọn - đó là: Thiết Kế Thời Trang, In Thời Trang, Hàng Dệt Kim, Marketing, Lịch Sử Thời Trang, vân vân. Nhưng trước đó mỗi em sẽ được phân một chỗ trong cuộc triển lãm cuối năm để giới thiệu những dự án đặc biệt của mình.”
“Dạ, dạ, bọn em biết rồi!” Marina than thở. Thầy Tristan mắc bệnh duy ngã - có cái tôi to đùng! Thầy khoái khoe mẽ, với áo sơ mi diêm dúa màu hồng nhạt, mái tóc xam xám ốp cực khéo, vầng trán botox [4] và chất giọng vùng Mid-Atlantic [5].
“Đây là cơ hội cho các em tỏa sáng,” thầy nói với các sinh viên của mình, đẩy bài thuyết giáo lên cao trào. “Hãy chứng tỏ cho chúng tôi thấy khả năng của các em, ánh hào quang của các em, sự cách tân của các em! Đổi lại, chúng tôi sẽ tạo không gian cho các em trình làng những tác phẩm của mình - lập dấu ấn như thế nào là tùy thuộc vào các em!”
Hàng hàng lớp lớp những gương mặt háo hức gật đầu đáp lời thầy.
Ở cuối phòng, một bóng người đứng ngay ngưỡng cửa vỗ tay tán thưởng, bộp bộp lộp bộp, lạc lõng.
“Frankie!” Marina và Sinead hoảng hốt kêu lên.
Thầy Tristan Fox ngước lên và nhăn mặt. “À, McLerran!” thầy bẹt cái giọng mình xuống. “Hân hạnh gặp em!” Thầy ra dấu rằng bài diễn văn của mình đã kết thúc, đoạn hùng hổ bước xuống những bậc cấp để ra tóm lấy Frankie. “Tôi đã nói chuyện với cô Claudia. Cô ấy nói đi nói lại là chưa hề thấy dấu hiệu gì về dự án cuối năm của em.”
“Vì em có làm gì đâu,” Frankie đáp tỉnh queo. Bộ dạng cô lúc này đích thị là phi thời trang: áo đen chui đầu thùng thình với quần jeans cũ xì, gương mặt nhợt nhạt, không son phấn, không nữ trang gì hết.
Marina và Sinead bay vèo tới bên Frankie, mỗi người chộp lấy một cánh tay cô nàng. “ Ê ê!” Frankie kêu lên kháng cự.
“Xin lỗi thầy!” Sinead lí nhí với nhà hùng biện đại tài.
“Tại stress đấy thầy ạ!” Marina giải thích.
Kẹp Frankie ở giữa, cả hai hè nhau nửa nhấc nửa lôi cô nàng ra khỏi hiện trường, quẹo ngay chỗ cửa và điệu cô nàng đi ngược lại hành lang.
“Hôm nay là hạn chót đấy!” thầy Tristan cảnh báo với theo sau lưng Frankie. “Đến cuối giờ chiều nay em phải tới gặp cô Claudia nghe chưa!”
“Dạ!” Sinead vừa hứa giùm Frankie, vừa cố sức đẩy cô bé đi thật nhanh.
“Thầy đừng lo!” Marina thở gấp, mỉm cười và gật đầu, rồi phun ra vài từ với Frankie giữa kẽ răng nghiến chặt, “Im ngay. Không được nói gì hết!”
“Nhưng em muốn thầy ấy biết em tẩy chay cuộc triển lãm này. Bỏ ra nào! Hai người đừng hòng ngăn cản!”
“Đây muốn cản là cản được!” Sinead quát lại, ngoắt mình qua cánh cửa đôi vào quán cà phê sinh viên. “Mày cứ chống mắt lên mà xem!”
Marina ấn Frankie xuống chiếc ghế gần nhất, “Mày muốn bị đuổi cổ thật à?”
Frankie ngoan cố gật đầu.
“Điên hả!” Marina nạt nộ, đoạn tung một thế võ khóa đầu, kẹp cổ Frankie lại. “Suy nghĩ kỹ đi. Nếu giờ mà bỏ học thì mày sẽ làm gì trong suốt quãng đời còn lại?”
“Thiết kế nữ trang,” Frankie gân cổ. Đó là điều cô vẫn mong muốn, ao ước và khát khao...
Sinead bưng cà phê tới và đặt kịch xuống trước mặt Frankie. “Thực tế một tí đi cô em,” cô nghiêm giọng, vừa nhác thấy Travis-cùng-với-camera. “Không được!” Sinead cảnh cáo anh chàng. “Em bảo không được, Trav... vụ này nghiêm trọng đấy!”
Travis cứ tảng lờ và ghé sát vào.
“Nghe đây!” Marina nói giọng dứt khoát, từ từ buông Frankie ra. “Hầu hết các sinh viên đều cố sống cố chết để lấy cho được tấm bằng cử nhân của trường Trung tâm. Mày không thể quẳng nó đi như... như quẳng một cái khăn giấy dùng rồi!”
“Em đã nói rồi... Các chị cứ xem em nói có đúng không!” Frankie hằm hằm. “Nơi này bó buộc phong cách của em. Cứ bước vào xưởng làm việc là em thấy không sao thở nổi!”
“Từ khi nào?” Sinead hạch hỏi. “Marina nói đúng đấy. Bằng cấp của trường này sẽ đưa bọn mình vào những hãng thời trang danh tiếng. Không có cái bằng ấy, mình cũng chỉ như trăm ngàn kẻ thèm muốn khác mà thôi.”
Travis úp cận cảnh vào gương mặt bất cần của Frankie. Ống kính của anh chàng chộp được nếp run nhẹ nơi làn môi dưới và nét kinh hoảng chớp trong đôi mắt nâu đậm của cô.
“Không để em yên được sao?” Frankie lại rít lên, be be như một con dê con.
Bất thình lình Marina thay đổi chiến thuật. Cô đứng lùi ra, khoanh tay lại, “OK, đã thế thì... bước!”
Đôi mắt xám to tròn của Sinead bỗng mở to hơn.
Ống kính của Travis chớp được vẻ sợ hãi lan tỏa trên mặt Frankie.
“Mày sẽ ra đi tay trắng!” Marina nói giọng xỉa xói. “Đừng bận tâm về Sinead và tao... bọn tao sẽ tìm người khác ở ghép. Cũng không cần phải bận lòng về bố mẹ mày - tao đoán là họ đã quen với việc phải lo lắng cho mày rồi!”
Frankie nhổm người tới trước, gục mặt vào tay để trốn ống kính camera.
“Tuyệt chiêu!” Sinead thì thào khen Marina.
Khi Frankie ngước lên trở lại, một rãnh sâu hằn giữa hai con mắt cô. “Cho em nghỉ giải lao đi!” cô nài nỉ Travis.
“Đi hay ở?” Marina quyết không buông tha.
Frankie ngọ nguậy trên ghế, ngượng ngùng né ống kính.
“Đi hay ở?” Sinead đốc thúc. “Bọn này cần biết.”
Hít thở sâu vào. Đừng khóc. Hãy cắn viên đạn và thú nhận mày sợ thất bại đến bĩnh cả ra quần. “Ở!” Frankie lí nhí.
Sinead và Marina giơ nắm tay lên không, hét váng lên, “Chiến thắng!”
“Nhưng em vẫn chưa có cóc khô gì để trưng bày trong cuộc triển lãm!” Frankie kêu lên. “Chỉ còn từ giờ đến cuối ngày để nghĩ ra cái gì đấy.”
Sinead và Marina gật đầu.
“Cứu em với!” Frankie lại thất thanh, nhìn thẳng vào camera. “Travis, anh là bạn em. Hãy cho em biết, vì Chúa, em phải làm gì bây giờ?”
[1] Nhà thiết kế thời trang và nhà sáng lập nhãn hiệu quần áo NDNY (Donna Karan New York) - ND.
[2] Tên một hãng thời trang trong truyện – ND.
[3] Ngôi sao điện ảnh huyền thoại người Mỹ.
[4] Botox vốn là thuốc chữa cơ bắp co giật, ngày nay được sử dụng rộng rãi trong chuyên khoa thẩm mỹ để chống nhăn da, xóa vết nhăn. Ý nói thầy Tristan thường tiêm Botox để căng trán - ND.
[5] Vùng ở phía đông nước Mỹ, gồm có các bang: New York, Pennsylvania, New Jersey.
Những Công Chúa Prada Những Công Chúa Prada - Jasmine Oliver Những Công Chúa Prada