A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Warriors
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Phạm Mai Trang
Upload bìa: Phạm Mai Trang
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3402 / 83
Cập nhật: 2017-09-16 18:45:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
hân Sóc nhẹ nhàng chuyển động theo vách đá. Cô dừng lại, bàn chân chìm trong tuyết, và ngước lên. Một con chim ưng đang ăn một con chuột chù trên đỉnh đá cách đó vài cái đuôi. Chân Sóc biết bộ lông màu vàng của cô phải đứng yên như một mặt trời trên bầu trời màu xám, và cô đứng bất động, hy vọng con chim ưng không chú ý tới cô.
Tuyết rơi nhè nhàng xung quanh. Cô tự hỏi cô có đủ năng lượng để nhảy vọt lên và bắt con chim ưng không. Có lẽ là không. Nhiều ngày mệt mỏi vừa qua đã rút cạn sức của cô, dường như cô không thể đi săn cho bộ tộc được nữa.
Con chim ưng đặt con chuột nằm bẹp trên tảng đá và cúi đầu rứt từng miếng mồi một. Chân Sóc cảm thấy ghen tị khi bụng cô lại cồn cào vì đói. Chậm như băng tan, cô nhẹ nhàng tiến về phía trước, cầu cho tuyết rơi nhiều hơn để che dấu đi bộ lông.
Cô phải bắt mồi. Trời lạnh sẽ giết chết mèo nhanh hơn bất kì con chim ưng nếu bộ tộc đói. Dù đã hứa chắc chắn với Hoa Anh Túc, cú sốc mất chân Khói và gần đây nhất là mất bé Đầm Lầy đã làm lung lay ý chí của bầy mèo, kể cả những chiến binh mạnh mẽ nhất. Chân Sóc cảm giác sự nuối tiếc đang ngăn cản bước chân của mình. Cô đang dẫn dắt bộ tộc đến với cái chết. Cô thậm chí còn không chắc rằng mình có thể tìm đường trở về với họ nếu cô bắt được con chim ưng. Cô chỉ biết họ đang ở một nơi nào đó rất gần, lộn xộn trong tuyết, cầu nguyện bộ tộc Sao giải thoát cho họ.
Giá như cô có thể tìm được nơi săn mồi của bộ lạc, thì ít nhất họ có thể nhận được sự giúp đỡ từng bầy mèo đã gặp trước đây. Lông Bão cứ ra ngoài vào ban đêm, giữa những vách đá cheo leo đầy tuyết. Dường như anh rất thoải mái trong lãnh thổ cằn cỗi này. Cô biết anh đang đi tìm Khe Suối, hoặc một dấu hiệu nào đó của bộ lạc, nhưng đến nay vẫn chưa tìm thấy gì cả. Bộ lạc không có biên giới hay dấu vết mùi. Không mèo nào muốn săn bắt xung quanh lãnh thổ của họ cả.
Con chim ưng xù lông lên, rũ bỏ tuyết, và mang nhưng suy nghĩ của chân Sóc trở lại với việc đi săn. Cô cảm nhận sự mệt mỏi trong cơ bắp và chuẩn bị nhảy.
Đột nhiên một nhúm lông xuất hiện khiến cô lùi lại. Ba còn mèo đầy bùn ném mình ra khỏi tảng đá. Một con nhảy đến khóa bẫy chim ưng, trong khi hai con khác ào tới ép sát hai bên chân Sóc, làm cô nghẹt thở. Cô cảm nhận bàn chân rắn rỏi của mình ghìm dưới tuyết, nhưng họ khỏe hơn cô nhiều, và sau thoáng chốc sợ hãi cô nằm yên, hơi thở khò khè và mệt mỏi.
“Chân Sóc?”
Cô nghe thấy giọng meo quen thuộc gọi tên cô và cảm nhận bàn chân bị kéo mạnh ra khỏi tuyết. Cô chớp mắt cho lớp băng tuyết trên mắt rớt xuống và thấy Gót Chân đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt đầy ngạc nhiên. Hai mèo bảo hộ khác đứng bên cạnh ông, mở to mắt đầy kinh ngạc.
“Cô đang làm gì ở đây?” ông hỏi.
Khi chân Sóc đang cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ lẫn lộn, cô nhận ra một trong số bảo họ. Đó là Mỏm Đá, một trong những mèo phải ra ngoài để cứu lại bộ lạc từ Răng Sắc Nhọn. Biết hai con trong số ba mèo đứng trước mặt làm cô thoải mái hơn chút ít. “Chúng tôi rời khỏi khu rừng,” cô giải thích. “Chúng tôi đang thực hiện chuyến đi vượt ngọn núi.”
Gót Chân nheo mắt. “Đi nữa à?”
“Tất cả chúng tôi cùng đi.”
“Tất cả?”
“Cả bốn bộ tộc,” chân Sóc meo. “Chúng tôi không ở trong khu rừng nữa. Có quá nhiều sự hủy diệt. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ nghĩ chuyến đi này sẽ khó khăn đến vậy! Chân Khói đã bị rơi xuống vực, sau đó một con chim ưng mang bé Đầm Lầy đi…” Cô ngừng thở.
“Bé?” Gót Chân nhắc lại. “Ở ngoài này? Cô điên à? Cô phải mang tất cả mèo đến hang của Bộ lạc Thác Đổ và nghỉ ngơi chứ. Cô để họ ở đâu rồi?”
“Họ trú ẩn dưới những hòn đá. Có một cây nhô ra ở phía trên như một móng vuốt khổng lồ.”
Gót Chân liếc nhìn bảo hộ. “Cây-Đá,” ông meo. “Đến đó đi.”
Hai bảo hộ quay đi băng qua lớp tuyết dày, tai ép xuống chống chọi với tuyết rơi.
“Hãy tìm ra các bộ tộc trước khi họ chết vì lạnh,” Gót Chân meo, nhặt con chim ưng lên.
Chân Sóc phải cố gắng chạy theo ông mèo khi ông đi theo hai bảo hộ.
“Họ sẽ được an toàn ngay khi chúng ta đưa họ đến Hang động của Nước Đổ,” Gót Chân nói qua vai ông. Hy vọng có thể cho chân Sóc thêm chút năng lượng, và cô bò cho đến khi chạy như bay rồi xô ông mèo vào tảng đá bị phủ đầy tuyết. Bàn Chân ngập trung đá khi xuống dốc, nhưng cô vẫn tiếp tục chạy.
“Chim ưng!” Bảo hộ chui ngay vào một hốc đá. Nhìn xung quanh thung lũng, chân Sóc nhận ra nơi cô đã để bộ tộc lại. Bộ lông của họ trông như những vết ố trên nền tuyết. Ở phía trên đầu họ chân Sóc nhận ra động vật ăn thịt đang bay lòng vòng và bụng cô quặn thắt lại sợ hãi.
Bảo hộ hạ thấp đùi sau xuống, sau đó nhảy qua khe vực sâu nằm giữa họ với bầy mèo bộ tộc. Gót Chân theo sau, dễ dàng nhảy qua dù ông đang mang theo con chim ưng.
Chân Sóc nhìn phía bên kia, sau đó nhìn xuống khe vực sâu. Những hòn đá nhọn như những chiếc răng đâm qua tuyết, lỉa chỉa ở phía dưới vực. Tập trung chút sức lực cuối cùng, cô nhảy về phía mép đá nơi Gót Chân đang đợi. Nhảy trong tuyệt vọng, hai chân trước của cô bám vào mép đá, hai chân sau quẫy đạp vào không khí. Gót Chân lao tới trước, và cô cảm nhận được hàm răng của ông cắm vào gáy mình và lôi cô đến nơi an toàn.
Ngay khi cảm nhận được mặt đất vững chắc ở dưới chân, chân Sóc chạy theo mèo bộ lạc. Ngay trên đầu họ, chim ưng đã dang rộng đôi cánh và bắt đầu lao xuống dưới đất.
“Bé Phong!” Tiếng thét của Mây Dương Xỉ xé tan không khí. Lông Táo Nâu nhảy về phía trước đề đẩy đứa bé cùng mẹ của cậu ta vào trong bóng tối dưới tảng đá. Vuốt Mâm Xôi dồn Hoa Rạng Đông và con của bà ngay phía sau. Sương Diều Hâu nhảy tới chỗ Ria Độc Nhất, cùng nhau bảo vệ Sao Cao khỏi cuộc tấn công.
Khi chim ưng lao xuống, móng vuốt của nó xé tan không khí, bảo hộ lao mình vào bầy mèo bộ tộc. Mỏm Đá đánh vào cánh của con chim, một bảo hộ lao vào, cào xuống một chiếc lông từ đuôi của nó. Không khí náo loạn với tiếng đập cánh của con chim khi nó nhào lên, bay vút vào bầu trời.
Bầy mèo bộ tộc bước ra từ nơi trú ẩn dưới tảng đá và nhìn chằm chằm trong sự ngạc nhiên với những mèo đã cứu họ. Họ trông gầy gò, khốn khổ và đầy bùn, chân Sóc đột nhiên lo sợ mèo bộ lạc sẽ nói với họ rằng đừng cố gắng vượt qua ngọn nói, hãy trở về đợi cho thời tiết ấm hơn trước khi bắt đầu cuộc hành trình.
Vuốt Mâm Xôi bước tới, chân búng tưng tưng trên tuyết. “Gót Chân! Mỏm Đá!” Anh chạm mũi hạnh phúc với mỗi bảo hộ.
Chân Chim bước đến và phất đuôi vào hông Gót Chân. “Màn tấn công tuyệt vời,” anh meo.
“Đây là Gót Chân,” chân Sóc thông báo với bộ tộc. “Và Mỏm Đá và…”
“Tôi là Đêm Không Có Sao,” ba bảo hộ meo. Giọng nói lạ lẫm này chân Sóc đã từng quên; thật may khi được nghe lại lần nữa.
Gót Chân nhìn xung quanh. “Lông Bão đâu?”
“Anh ấy đang đi săn,” Da Hung giải thích.
Sao Lửa bước tới phía trước. “Ông có thể giúp chúng tôi không? Mấy đứa trẻ sắp bị đóng băng,” ôngmeo. “Một trong số chúng sắp chết.”
“Đưa tôi đi xem,” Gót Chân ra lệnh.
“Ở đây!” Chân Lá gọi từ phía dưới tảng đá nơi Hoa Anh Túc đang liếm láp đứa trẻ yếu ớt của cô. Ngay lập tức Đêm bước tới nhặt đứa trẻ lên và đặt nó trên hông Hoa Anh Túc.
“Đừng để đứa trẻ nằm trên nền đất,” cô mèo bộ lạc gào. “Đá sẽ hút hết hơn ấm của cậu ấy. Và không liếm. Ẩm ướt sẽ làm cho nó lạnh hơn.” Cô bắt đầu chà xát đứa trẻ bằng chân trước, làm rối bộ lông ẩm ướt cho đến khi đứa trẻ bắt đầu ngọ nguậy. “Cọ xát tiếp đi,” cô nói với chân Lá. “Nhớ, đừng liếm.”
Nữ miu bộ tộc Bóng Tối nhìn Đêm với ánh mắt đầy cảm xúc, nhưng mèo bộ lạc chỉ gật đầu và quay lại hỏi Sao Lửa.
“Ông đã ở đây bao lâu rồi?” cô hỏi.
“Cũng lâu rồi,” chân Sóc thì thầm. Cô cảm giác bây giờ nạn đói và nguy hiểm đã quay. Cái lạnh làm cô buồn ngủ.
“Chúng tôi sẽ nói chuyện với mọi mèo khi trở về hang động,” Gót Chân đề nghị. “Các bạn có thể giữ ấm và ăn ở đó.”
“Chúng tôi phải đi.” Đôi mắt Sao Đen lấp lánh. “Chúng tôi phải rời khỏi ngọn núi trước khi tuyết rơi nhiều hơn.”
“Ông sẽ chết nếu không đến chỗ chúng tôi,” Gót Chân meo. Sao Đen ép tai xuống.
Sao Lửa quay lại nhìn tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối. “Bọn trẻ và mèo già không thể vượt núi được,” ông lặng lẽ meo.
“Và Sao Cao cần nghỉ ngơi,” Ria Độc Nhất meo vọng tới. Tộc trưởng bộ tộc Gió trông quá mệt như bất cứ mèo già nào.
“Tất cả chúng ta cần nghỉ ngơi,” Sao Báo Đốm chỉ ra.
“Nhưng chân Chim đã nói với chúng tôi có một thảo nguyên bên kia ngọn núi,” Vuốt Bùn lập luận. “Chúng ta nên đến đó.”
Sao Đen quay lại nhìn Mây Còi. “Ông nghĩ sao?”
“Mèo già không đủ sức để đi,” mèo lang meo. “Và bọn trẻ sẽ đóng băng nếu không có thức ăn.”
“Nó sẽ chết nếu không tìm được nơi trú ẩn,” chân Lá gọi. Cô đang cọ xát cho bé Phong, với Hoa Anh Túc ở sát bên.
“Được thôi,” Sao Đen nhìn chằm chằm vào Gót Chân. “Chúng tôi sẽ đi theo ông.”
Gót Chân nhìn Vuốt Bùn. Chân Sóc tự hỏi có khi nào ông ấy nghĩ Vuốt Bùn là một trong những tộc trưởng, vì Sao Cao quá yếu để có thể phát ngôn cho bộ tộc Gió.
“Chúng tôi cũng đi,” Vuốt Bùn lẩm bẩm.
Gót Chân gật đầu trân trọng. “Tốt.”
Hoa Anh Túc túm gáy một đứa trẻ. Bé Đầm Lầy quằn quại và rít lên biểu tình. “Không sao đâu, cục lông của mẹ,” mẹ cầu thì thầm. “Con sẽ sớm được an toàn thôi.”
Những mèo khác bắt đầu khuấy động, lết bàn chân mình khi họ chuẩn bị theo mèo bộ lạc tới hang động.
Đột nhiên một cái bóng nhảy vọt ra.
“Vuốt Mâm Xôi! Tôi ngửi thấy mùi bộ lạc!” Đó là Lông Bão. Anh dừng lại, nhìn xung quanh đầy ngạc nhiên. Sau đó anh nhận ra Gót Chân. “Ông ở đây!”
“Chúng tôi tìm thấy chân Sóc,” Gót Chân giải thích.
Lông Bão bước tới chạm mùi vào hông bảo hộ. “Khe Suối thế nào rồi?” anh hỏi.
“Cô ấy khỏe,” Gót Chân trả lời. “Chúng ta nên đi thôi.” Ông liếc nhìn Mỏm Đá và Đêm. “Tôi sẽ dẫn đầu; hai mèo đi phía sau.”
Chân Sóc cảm thấy chân mình chẳng còn chút sức lực nào khi cô giúp bộ tộc đi dọc theo con đường vô hình dẫn về thác nước. Cô chỉ dừng lại khi họ tới khe nứt trong ngọn núi, nơi nước đổ ầm ầm trên đá, đập vào nhau tạo bọt và chìm sâu xuống dưới hồ.Vuốt Mâm Xôi, chân Chim, Lông Bão, và Da Hung dừng lại bên cạnh cô.
“Chúng ta đã trở lại,” chân Sóc thở.
Lông Bão liếc nhìn ụ đất đánh dấu nơi an nghỉ của em gái. “Anh không nghĩ là chúng ta có thể trở lại đây một lần nữa,” anh thì thầm.
Bộ lạc bước qua họ, theo sau Gót Chân vào khe đá hẹp dẫn ra sau thác nước.
“Đi thôi,” Lông Bão meo. “Các bộ tộc cần chúng ta. Họ chưa bao giờ gặp bộ lạc cả.” Anh nhanh chóng bước đi, Vuốt Mâm Xôi, chân Sóc, và Da Hung theo sau. Chân Chim vẫn ở lại, nhìn chằm chằm vào nấm mộ của Đuôi Phi Điểu.
Bầy mèo chậm rãi tiến ra sau thác nước, bộ lông màu tối của họ lấm tấm những vệt nước. Lông Bão, Vuốt Mâm Xôi, và Da Hung đi giữa. Chân Sóc nghe thấy Da Bụi dừng lại ngay mép nước. “Chúng ta phải đi ra sau đó?”
Sau thác nước, ánh sáng lay động trên nền đá, lấp lánh với những hạt nước. “Đi thôi,” chân Sóc giục Da Bụi. “Ở trong đó ấm; con hứa đấy.”
Chiến binh bộ tộc Sấm bước vào, và chân Sóc theo sau ông. Dường như đã quên mất mùi, và mắt cô chớp chớp để nhìn vào bóng tối, cô thấy bộ lạc nhìn chằm chằm vào những vị khách lạ đầy ngạc nhiên. Một cô mèo trẻ, có bộ lông khoang màu nâu bên dưới lớp bùn như tất cả mèo bộ lạc khác, nhìn xung quanh tìm kiếm điều gì đó đầy phấn khích, và cả niềm vui. Đó là Khe Suối ở Nơi cá nhỏ Bơi, mèo trong đội săn đã kết thân với mèo bộ lạc khi họ tới thăm hang động vào lần trước. Chân Sóc nhìn thấy cô tuyệt vọng tìm kiếm một khuôn mặt, và biết cô ấy đang tìm kiếm chỉ một mèo.
Chân Sóc cảm thấy lông mình lay động khi Lông Bão bước qua. Anh đi thẳng đến chỗ Khe Suối, và hai mèo chạm mũi với sự dịu dàng mà chân Sóc dâng trào cảm giác thương hại. Quá rõ ràng Lông Bão đã để trái tim mình bên ngoài bộ tộc, khi họ rời khỏi cô mèo bộ lạc lần thứ hai.
Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh