If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Warriors
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Phạm Mai Trang
Upload bìa: Phạm Mai Trang
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3402 / 83
Cập nhật: 2017-09-16 18:45:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ột cơn gió cay xè thổi xuống từ ngọn núi khi các bộ tộc tiến vào đường mòn. Những đám mây nặng trĩu trên bầu trời, và chân Lá có thể thấy tuyết sẽ sớm rơi xuống.
Vuốt Mâm Xôi và Lông Bão đi trước dẫn họ đi dọc theo một thung lũng. Nó khác xa khu rừng so với những gì chân Lá có thể tưởng tượng. Chỉ có vài cái cây còi cọc, cong queo, bám vào mấy tảng đá màu xám, không có nơi nào con mồi có thể sống. Những mùa trăng đói làm cho bầy mèo bộ tộc Gió ốm yếu trước cái lạnh, nhưng họ vẫn bước đi một cách dứt khoát. Sao Cao nhìn như một chiếc lá vàng khô, thường dựa vào Ria Độc Nhất, mèo hiếm khi tách ra khỏi ông. Bộ tộc Bóng Tối nhìn tốt hơn đôi chút, mắt của họ mệt mỏi và chậm chạp. Còn bộ tộc Sông trông tồi tàn với vẻ hào nhoáng bên ngoài, nhưng có vẻ như bầy mèo này vẫn đủ ăn.
Một đứa con của Hoa Anh Túc nhìn lên những vách đá cheo leo. “Chúng ta phải lên đó thật à?”
“Ừ,” Hoa Anh túc chán chường meo.
Hoa Sớm dừng lại, ngập ngừng đưa chân lên liếm.
“Bà ổn không?” chân Lá hỏi bà mèo già. Máu trào ra từ giữa những móng vuốt của Hoa Sớm. Chân Lá nhìn ra xa hơn, nơi chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi đang đi cạnh nhau. “Chân Sóc!” Chân Sóc quay lại ngay lập tức.
“Chúng ta có thể dừng lại một chút không? Chị cần chăm sóc cho bàn chân của Hoa Sớm.”
“Tôi sẽ nói với Sao Lửa,” có tiếng trả lời.
“Em có cần gì không?” Vuốt Mâm Xôi meo.
“Mạng nhện và hạt anh túc, nếu có thể.” Chân Lá nhìn chằm chằm vào khung cảnh cằn cỗi xung quanh với rất ít hy vọng tìm được thảo dược.
Lông Diều Hâu ở giữa bầy mèo, ngẩng đầu lên. “Chúng tôi sẽ đi tìm,” anh hứa. Anh thì thầm với mấy mèo ở xung quanh. Tiếng meo lan rộng ra, và vài chiến binh trong bộ tộc bắt đầu ra ngoài và tìm kiếm dưới những tảng đá.
Chân Lá kiểm tra chân của Hoa Sớm. “Bà phải giữ nó sạch sẽ,” cô meo. “Nhưng nếu bà lấy lưỡi làm sạch nó, nó sẽ không bao giờ chai được.”
Mặt Vỏ Cây tiến về phía họ. “Chuyện gì vậy?”
“Chỉ là do đi bộ thôi,” Hoa Sớm lẩm bẩm.
“Cái này dùng được không?” Lông Táo Nâu bước đến và phun từ trong miệng ra một đám lá.
Chân Lá thận trọng ngửi chúng. Không có cái lá nào có mùi giống với những cái cô đã từng sử dụng. Cô cẩn trọng nhặt một chiếc lá lên, ngậm một lúc trước khi can đảm cắn nó. Vị đắng,
nhưng có chút giống với cúc vạn thọ. “Cái này có thể dùng được.” Cô liếc nhìn Mặt Vỏ Cây. “Chúng ta có nên thử dùng nó không?”
Mặt Vỏ Cây ngửi một chiếc lá. “Trông khá giống với một loại lá chúng tôi đã từng sử dụng trên thảo nguyên.”
“Con cứ thử đi,” Hoa Sớm đề nghị. “Nếu nó dùng được, con có thể sử dụng nó để chăm sóc cho những mèo khác. Ta sẽ cho con biết nếu có gì không ổn.”
Chân Lá nhai nát chiếc là và vắt nước vào bàn chân Hoa Sớm.
Mèo già nhăn mặt và chân Lá lùi lại. “Không sao đâu,” Hoa Sớm càu nhàu. “Chỉ như một vết cắn. Tiếp đi.”
Cánh Bướm Đêm bước tới, một chân trước quấn đầy màng nhện.
“Tuyệt vời, cảm ơn chị!” Cẩn thận, chân Lá lấy hết màng nhện sang chân của mình và quấn vào bàn chân sưng tấy của Hoa sớm. “Hãy cho con biết nếu thấy khó chịu.”
“Được.” Hoa Sớm ấn chân xuống mặt đất. “Không tệ.”
Vuốt Mâm Xôi vội vã chạy tới, và bầy mèo lại ngồi xuống. Chân Sóc im lặng đến bên chân Lá, cúi đầu.
“Đây có đúng là đường đưa em về nhà?” chân Lá hỏi sau một lúc im lặng.
“Em… em nghĩ vậy,” chân Sóc lầm bầm.
Chân Lá liếc nhìn cô ngạc nhiên. Họ đi theo con đường này vì Da Hung nói sẽ dễ dàng hơn khi đi một con đường mà họ đã từng đi trước đó. Giả sử chân Sóc biết đường. Cô chăm chú nhìn về phía trước, nơi thung lũng hẹp kéo dài cho đến khi mất hút giữa những tảng đá. “Không có gì trông quen thuộc sao?”
Chân Sóc chớp mắt. “Có vẻ như chúng ta đang đi theo một hướng khác. Tụi em đã được bộ lạc dẫn đi vào lần trước.”
Chân Lá nuốt nước bọt. Cô tự hỏi mọi chuyện sẽ như thế nào nếu họ gặp lại bầy mèo bộ lạc trong chuyến hành trình trước, những con mèo sọc bùn tôn thờ những tổ tiên kì lạ và sống sót trong một thế giới đầy đá và băng.
Khi các bộ tộc leo lên cao, cao hơn nữa, chỉ có Lông Bão là trông thoải mái. Anh dẫn họ từ tảng đá này sang tảng đá khác một cách dễ dàng, chẳng giống một mèo bộ tộc Sông, và dường như bộ lông của anh cũng hòa hợp với thế giới màu xám ở đây.
Dường như không có kết thúc cho việc leo núi, dù leo bao nhiêu ngày đi nữa. Địa hình càng lúc càng dốc, nhưng đỉnh núi vẫn còn ở rất cao. Chân Hoa Sớm đã khá hơn, và chân Lá vẫn để mắt đến bà để xem loại thảo dược cô vừa dùng có tác dụng hay không.
“Em có chắc là chúng ta đang đi đúng hướng không vậy?” Đuôi Nai lo lắng. “Con đường này thật sự rất hẹp.”
Chị ấy nói đúng. Đường mòn đã dẫn họ tới những mỏm đá bao quanh một hẻm núi ngoằn nghèo. Có cảm giác một bên đường đang dần hạ xuống, và bên còn lại đang dần nâng lên cao. Gió thổi qua như nước chảy trong suối, giật mạnh lông của chân Lá. Cô nheo mắt trước cơn giá lạnh và cố gắng nhìn về phía trước.
Bầy mèo hoàn toàn tập trung vào con đường dài dọc theo bờ đá.
“Giúp đỡ con nít!” Sao Đen ra lệnh từ phía trên, và tiếng gào của ông vang vọng kỳ lạ, lặp lại giữa những vách đá.
Theo gờ của ngọn núi, con dốc dẫn tới đường khe hẹp giữa hai đỉnh núi. Sườn núi vang vọng tiếng bàn chân dẫm lên đá và máu chảy dưới chân mèo, in những cái bóng lớn xuống phía dưới. Chân Lá gần như áp sát thân mình vào đá trong lúc di chuyển, trái tim của cô buốt giá. Cô có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của Đuôi Nai ở phía sau.
Đột nhiên một tiếng than khóc vang lên ở phía trước, và một mảng đá lớn rơi vào khoảng không vô định ở phía dưới. Một khoảng trống lớn hở ra trên con đường hẹp, mang chân Khói, một lính nhỏ bộ tộc Bóng Tối rơi xuống. Trong khoảnh khắc, cậu tuyệt vọng bám được vào một mỏm đá, móng vuốt không thôi cào vào đá. Lông Táo Nâu, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Bóng Tối, lao tới để cứu cậu ta, nhưng sức nặng càng đè xuống làm mỏm đá nhanh chóng bị bật ra, chân Khói rơi vào hư vô. Lông Táo Nâu nhảy lui lại, chỉ tự cứu được mình. Lính nhỏ, rơi xuống và biến mất hoàn toàn trong bóng tối.
Một nữ miu bộ tộc Bóng Tối cúi xuống vách núi. “Chân Khói!”
“Lui lại!” Lông Bão gào. Anh lách đến như một con cá chạy dọc theo bờ đá và kéo bà trở vào.
Khi bầy mèo đang nhìn trân trân bất động, chân Lá khẽ cầu nguyện bộ tộc Sao sớm đến mang lính nhỏ đi. Sao Đen nhìn chăm chú vào mép đá. “Chúng ta không thể làm gì khác,” ông meo, đứng thẳng lên. “Chúng ta phải đi tiếp.”
“Ngài không bỏ nó lại chứ?” nữ miu rên rỉ.
“Cậu ta sẽ không thể sống sót nổi,” Sao Đen nói. “Và chúng ta cũng không thể tìm được thi thể của nó.” Ông cúi xuống ấn mõm mình vào hông nữ miu. “Tôi xin lỗi, Cánh Đêm. Bộ tộc Bóng Tối sẽ không bao giờ quên chân Khói; ta hứa.”
Đôi mắt trống rỗng vô hồn với cú sốc, bầy mèo lại tiến về phía trước, ấn sát lông vào vách đá. Nhưng vị trí khuyết của chân Khói đã để lại một khoảng trống nặng nề. May mắn thay Đuôi Dài là mèo đi trước lính nhỏ bộ tộc Sông – chân Lá nuốt nước bọt khi nghĩ đến việc giúp đỡ ông mèo băng qua lỗ hổng chân Khói để lại mà không có cách nào để cho ông ước lượng được – nhưng vẫn còn vài mèo đang lo sợ.
Lông Bão cúi xuống rướn cổ ra xa, giằng móng vuốt của mình chống lại đá. “Đi nào,” anh gọi chân Lợn, một lính nhỏ bộ tộc Gió. “Bên này vẫn an toàn. Cậu có thể nhảy qua dễ dàng.”
Chân Lợn nhìn chằm chằm xuống bóng tối ở phía dưới, đôi mắt mở to.
“Những mèo khác đang đợi đấy,” Lông Bão gầm gừ, mất kiên nhẫn. “Chỉ cần nhảy một cái thôi!”
Chân Lợn nhìn lên và chớp mắt. Cậu cúi xuống, dồn trọng lượng vào chân sau, rồi nhảy với chân trước kéo dài về phía trước. Lông Bão liếm vào gáy cậu ta khi cậu đáp đất, vẫn còn hoảng sợ với những nổ lực. Anh quay lại và chờ đợi mèo tiếp theo.
“Mấy đứa con của tôi không thể nhảy mà!” Hoa Anh Túc lên tiếng.
“Cô có thể vượt qua được không?” Lông Bão meo.
Hoa Anh Túc ép sát tai. “Xa quá!”
“Tôi sẽ đưa họ qua.” Chân Chim cẩn thận vượt qua Lông Bão và nhảy trở lại, trước mặt Hoa Anh Túc. Cô nhìn cậu, đôi mắt mở to sợ hãi. “Tôi sẽ không thả chúng ra đâu,” cậu hứa. Nhặt đứa nhỏ nhất lên và tiến tới mép lỗ trống. Đứa trẻ quằn quại ở dưới cằm, tiếng meo sợ hãi vang vọng khắp vực sâu. Hoa Anh Túc quan sát, mắt mở to, khi chân Chim nhảy. Đá sỏi rơi xuống từ mỏm đá nơi cậu ta tiếp đất bên cạnh Lông Bão, nhưng chân vẫn đứng vững. Chân Lá ngạc nhiên bởi sự nhanh nhẹn của cậu ấy.
“Trông nom đứa trẻ,” cậu meo, đặt đứa trẻ xuống mỏm đá. Sau đó quay lại để mang đứa tiếp theo sang.
Khi cả ba đứa nhóc đều an toàn, Hoa Anh Túc cũng nhảy, khá dễ dàng với đôi chân dài của cô ấy. “Cảm ơn,” cô thở ra nhẹ nhõm. Ép sát mõm mình với từng đứa con một trước khi họ chậm rãi tiếp tục leo dốc.
“Để từng mèo qua một,” chân Chim meo với Lông Bão. “Anh ở bên này đi; tôi sẽ qua bên kia.”
Khi đến lượt chân Lá, bàn chân cô run rẩy sợ rằng họ sẽ phải lôi cô lên từ mép vực.
“Không sao đâu,” chân Chim thì thầm. “Không khó như cậu tưởng.”
Chân Lá cảm nhận hơi ấm trên lông và cố gắng quên đi lổ hổng trước mặt. Cô biết nếu là ở nhà, với đất rừng mềm ở phía dưới, cô sẽ nhảy thật xa mà không suy nghĩ gì. Nhưng ở đây, khoảng cách là một cái hố đen ngòm, lôi cô xuống thật sâu, thật sâu, thật sâu,…
“Đừng nghĩ về nó!” Lông Bão gọi.
Chân Lá hơi choáng, cảm nhận mép đá dưới bàn chân mình. Bộ tộc Sao, giúp con! Cô cúi xuống, và nhảy lên, cú đáp đất trượt khiến chân cô đau nhói.
“Tốt lắm!” Lông Bão gào.
Chân Lá nhìn xung quanh và thấy Đuôi Nai đang chuẩn bị nhảy. Ngay lập tức cô quay trở lại khi Đuôi Nai lao tới và chới với nguy hiểm ở mép vực. Chân Lá túm lấy gáy chị, giúp chị đứng vững.
“Cảm ơn,” Đuôi Nai thở run rẩy.
“Ổn rồi,” chân Lá lẩm bẩm với mớ lông nâu trong miệng.
“Nhanh lên, đuổi theo những mèo khác,” Lông Bão meo. “Tụi anh sẽ đảm bảo những mèo khác vượt qua an toàn.”
Họ cẩn thận tiếp lên con dốc. Hoa Anh Túc thật sự đã biến mất qua một khe núi hẹp, và chân Lá cố gắng theo cô, mong muốn thoát khỏi gờ đá. Khe núi dẫn tới một thung lũng với một sườn núi khác. Ở một bên, có một vách đá lớn dựng ngược lên bầu trời.Và một bên khác là sườn dốc nhẹ dẫn đến nơi có vài bụi cỏ thạch nam lưa thưa giữa đám đá sỏi. Bầy mèo nhấp nhô như những cái bóng dưới tảng đá. Da Xỉ Than đang đi vòng quanh để kiểm tra tình hình sức khỏe cho từng mèo.
Dạ dày của chân Lá kêu gào. Cô hy vọng các hốc và khe đá sẽ ẩn dấu vài con mồi nhỏ. Bầy mèo thật sự cần ăn khi đã đi hết một quãng đường dài đầy khó khăn. Bữa ăn đầy mồi tươi trên cánh đồng của khu vực Hai Chân dường như là một kí ức xa xôi, và có vẻ ở đây không đủ thức ăn cho các bộ tộc.
“Có vẻ như vài mèo đã sẵn sàng đi săn,” Đuôi Nai meo. Da Hung dẫn đầu một nhóm nhỏ xuống thung lũng. Sao Đen cũng dẫn đầu một nhóm khác đi xa hơn một chút, với một cặp chiến binh bộ tộc Bóng Tối ở hai bên.
“Chân Lá! Đuôi Nai!”
Chân Lá nghe thấy tiếng bố gọi và chạy xuống chỗ ông.
“Vuốt Mâm Xôi đang tổ chức một đội săn mồi,” ông meo. “Hai con có thể đi cùng cậu ấy.”
“Con không phải giúp Da Xỉ Than sao?” chân Lá hỏi.
Sao Lửa liếc nhìn mèo lang y màu xám. “Không có mèo nào bị thương, họ chỉ bị sốc đôi chút. Da Xỉ Than đã nói với bố là con có thể đi.”
“Vâng,” chân Lá meo. Cô nhanh chóng đến chỗ Vuốt Mâm Xôi với Đuôi Nai bên cạnh.
“Bé Phong ổn chứ?” Chân Lá dừng lại khi họ đi ngang qua Mây Dương Xỉ.
“Nó khỏe.” Mây Dương Xỉ khẳng định với cô. Rồi cô ấy nhìn những đám mây. “Nhưng một khi tuyết bắt đầu rơi…”
Bé Phong nheo mắt khi nhìn thấy chân Lá. “Tại sao không để Cody đi với chúng ta?” thằng nhóc than vãn. “Chị đã bảo cô ấy đừng đi đúng không?”
Chân Lá lắc đầu. “Cô ấy có một ngôi nhà của riêng mình,” cô nhẹ nhàng meo.
“Nhưng chị ấy rất vui!”
“Sẽ có nhiều thời gian thật vui khi chúng ta đến ngôi nhà mới của mình,” Mây Dương Xỉ hứa.
“Nếu chúng ta tới được đó,” Đuôi Nai lẩm bẩm khi họ đi quag.
“Tất nhiên chúng ta sẽ tới được đó,” chân Lá nói với cô, hy vọng chị ấy có thể tin.
Chân Sóc ngước đầu lên khi họ tới. “Vuốt Mâm Xôi đang nhớ lại cách săn mồi của Bộ Lạc,” cô thì thầm. “Tụi em nghĩ là nó sẽ có ích.”
“Tới đây, em cần phải thật yên lặng hơn là vô hình khi săn bắt,” Vuốt Mâm Xôi meo.
“Nhưng chúng ta không phải là mèo Bộ Lạc; chúng ta là mèo Bộ tộc!” Ria Mưa khó chịu. “Tại sao chúng ta phải săn mồi theo cách của họ?”
“Đây không phải là rừng,” Vuốt Mâm Xôi vặn lại. “Nếu không có vật che chắn, con mồi sẽ phát hiện ra chúng tan gay lập tức. Ở đây, em phải chờ đợi, và tiếp tục chờ cho đến khi hòa vào ngọn núi. Sau đó con mồi sẽ tự tìm đến em.”
“Con mồi có điên thế không?” chân Lợn khịt mũi.
“Đó là những gì Bộ lạc dạy anh!” mắt Vuốt Mâm Xôi bừng sáng. “Nếu em không muốn chết đói, em phải học cách săn mồi giống như họ!” Anh phất đuôi. “Chân Nhện, đi theo anh. Chân Sóc, em đi với Ria Mưa và hai em” – anh nhìn chân Lá và Đuôi Nai – “làm một nhóm.”
“Chúng ta sẽ săn ở đâu?” Chân Lá nhìn xung quanh thung lũng, những bụi cây còi cọc với những khe nứt tối em, và suy nghĩ về con mèo khổng lồ đã giết Đuôi Phi Điểu làm cô rùng mình. “Chúng ta có thể an toàn chứ?”
“Nếu em đủ khôn ngoan, em sẽ an toàn.” Vuốt Mâm Xôi phất đuôi chỉ lên một mỏm đá nhô ra. “Thử ở đó xem,” anh đề nghị.
Đuôi Nai gật đầu và bò lên dốc, làm văng bụi và đá xuống bầy mèo bên dưới. Chân Lá lắc thân mình để rũ bụi đi và theo sau chị. Đôi chân mệt mỏi đau nhói, nhưng cô vẫn tiếp tục đi tới mỏm đá. Đuôi Nai phất đuôi, ra hiệu giữ im lặng, và chân Lá ngửi thấy mùi giống mùi của một con chuột. Cô hạ thấp mình bên cạnh Đuôi Nai đang nhìn chằm chằm vào một bụi cỏ khô mọc ra từ một vết nứt nhỏ. Ở yên. Cô nhớ lại lời khuyên của Vuốt Mâm Xôi, nhưng thật khó để kiên nhẫn chờ đợi khi đói như thế này.
Khi bụi cỏ bắt đầu rung rinh, Đuôi Nai từ từ tiến về phía trước. Bất ngờ bụi cỏ giật mạnh và con chuột chạy bắn ra ngoài, hướng đầu về khe nứt dưới tảng đá. Với một cú sốc, chân Lá thấy Đuôi Nai chạy theo nó và đâm thẳng vào mép đá.
Tâm trí chân Lá tràn ngập kí ức của chân Khói khi rơi xuống vực, và cô phải buộc mình nhìn xuống thung lũng. Tự cứu lấy mình, Đuôi Nai vẫn sống, òa khóc khi đấu tranh với mép đã, một nửa thân mình đang trượt xuống sườn dốc. Cố bám mình vào một cây táo gai, thân cây mảnh mai và còi cọc oằn xuống dưới sức mạnh của chị, và chị lại bị trượt thêm một đoạn nữa.
“Đuôi Nai,” cô gọi. “Chị không sao chứ?”
Chiến binh bộ tộc Sấm ngước nhìn cô, đôi mắt mở to và sốc. “Chị ổn,” cô meo. “Chỉ cần bám đượ chân.” Cô bắt đầu cào móng vuốt và leo lên lại.
Vuốt Mâm Xôi lao phăm phăm xuống từ con dốc, bị giật mình bởi tiếng sỏi đá do Đuôi Nai đạp rơi. “Chuyện gì vậy?”
“Em bị trượt, thế thôi,” Đuôi Nai nói với anh, mặc dù mắt cô vẫn còn tràn đầy nỗi sợ hãi.
“Em phải cẩn thận chứ!” Vuốt Mâm Xôi rít lên. Đột nhiên anh dừng lại và nhìn vượt qua chúng.
“Gì vậy?” Chân Lá quay lại, trái tim quặn thắt. Với một chút nhẹ nhõm khi cô nhận ra anh đã phát hiện một con chuột đang leo ra khỏi vết nứt trong khe đá.
“Nằm yên,” Vuốt Mâm Xôi thì thầm ra lệnh.
“Nhưng em có thể bắt được nó chỉ bằng một cú vồ,” Đuôi Nai quay trở lại.
“Đợi đã,” Vuốt Mâm Xôi gào.
Chân Lá nghe tiếng một đôi cánh yếu ớt đập phía trên đầu. Nhìn lên, cô thấy một con chim màu dương xỉ rất lớn. Cô nuốt nước bọt, tự hỏi có phải nó cũng đã phát hiện ra con mồi – là chuột, hay là chúng?
“Nếu chúng ta may mắn,” Vuốt Mâm Xôi thì thầm khi con chim ưng với đôi cánh to lớn lao xuống phía họ thật nhanh và thật yên lặng như một chiến binh bộ tộc Sao, “nó sẽ bỏ lại con chuột đó và chúng ta có thể mang chuột đến cho bộ tộc cùng chia.”
“Và nếu chúng ta không may mắn?” Đuôi Nai thì thầm. Vuốt Mâm Xôi không trả lời.
Trên đầu chúng, cánh chim đại bàng càng lúc càng rộng hơn, giống như dòng sông ngăn cách bộ tộc Sấm với bộ tộc Sông. Chân Lá phải chiến đấu với chính mình để không cong đuôi mà chạy. Con chim khổng lồ càng lúc càng tới gần, cho đến khi cô có thể nhìn thấy từng cái lông của nó, và đôi mắt nó như những viên sỏi nhỏ màu đen.
“Đợi, đợi đi,” Vuốt Mâm Xôi thở qua hàm răng nghiến chặt.
Chỉ khi chân Lá có thể nhìn thấy những đường gân màu vàng trên móng vuốt của con chim, nó vụt qua chúng, bỏ qua con chuột và ba con mèo trên mỏm đá. Nó đang bay thẳng xuống các bộ tộc ở phía dưới thung lũng.
Vuốt Mâm Xôi lao ra. “Coi chừng!” anh gào.
Đám lông màu vàng bay thẳng vào bầy mèo, những con mèo rít lên sợ hãi khi chạy tứ tung khắp mọi hướng. Chỉ còn các chiến binh vẫn ở lại, nhảy lên bằng hai chân sau và quơ móng vuốt vào không khí khi con chim ưng lao xuống một lần nữa, cố gắng đánh bại sức mạnh của nó. Khi nó bắt đầu bay lên bầu trời, chân Lá thấy một đứa nhỏ đang quằn quại trong móng vuốt của nó, và nghe một tiếng meeo thương tâm đầy sợ hãi. Không!
“Bé Đầm Lầy!” Hoa Anh Túc rít lên.
Đột nhiên Lông Diều Hâu nhảy vào không khí như xé tan cơn gió. Với móng vuốt dang rộng, anh cắm móng vuốt mình vào con chim ưng trước khi nó bay ra khỏi tầm với. Gào lên giận dữ, anh bám chắc vào con chim ưng. Chim ưng rít lên và lắc chiến binh màu nâu ra. Lông Diều Hâu rớt xuống đất, nhưng cuộc tấn công của anh cũng đủ để con đại bàng ném luôn đứa nhỏ xuống.
Chân Lá ném mình khỏi mỏm đá, đáp xuống một cách vụng về và trượt xuống thung lũng. Đá cào móng vuốt khi cô trượt xuống. Vuốt Mâm Xôi và Đuôi Nai chạy theo ở phía sau, lách mình qua những tảng đá. Nhưng chân Lá cứ lộn nhào và lộn nhào. Một bụi cây bị cô đè nát trước khi cô đến được trung tâm, một cành dương xỉ mảnh bám lên lông cô. Nó làm cô đi chậm lại, và cô gắng đứng vững trên chân mình.
“Kiểm tra xem Lông Diều Hâu có ổn không!” Chân Lá ra lệnh cho Đuôi Nai. “Em sẽ xem bé Đầm Lầy.”
Hoa Anh Túc cúi xuống cục lông đang nằm lay lắt trên nền đất. Mâu Dương Xỉ ấn hông vào nữ miu bộ tộc Bóng Tối, cố gắng an ủi cô ấy nhưng vẫn hiểu rõ sự khủng hoảng kinh hoàng.
Chân Lá áp sát vào đứa trẻ và liếm vào ngực nó. Cô có thể cảm nhận cái hông đang phập phồng và trái tim bé nhỏ vẫn đập trong lồng ngực. Máu trào ra từ vai cậu, nhưng vết cắt không sâu.
“Cậu ấy sẽ ổn thôi,” chân Lá hứa. “Miễn là chúng ta giữ ấm được cho cậu ấy, cậu ấy sẽ vượt qua được cú sốc.” Cô nhìn lên và nhẹ nhõm nhìn Da Xỉ Than khập khiễng tiến về phía cô.
“Liếm sạch vết thương,” Da Xỉ Than ra lệnh. “Chúng ta có vài loại thảo dược có thể dùng được.”
Chân Lá vâng lời ngay lập tức, nếm vị mặn của máu trên lưỡi mình.
Hoa Anh Túc kéo hai đứa còn lại vào sát thân mình, run lên vì sợ. “Cậu đang mang chúng tôi đi đâu?” cô gào lên, nhìn xung quanh tìm kiếm con mèo đã dẫn họ tới ngọn núi.
“Tôi không nghĩ con chim ưng sẽ tấn công!” chân Sóc phản đối khi cô chạy tới đáy thung lũng.
“Cô biết những chuyện này sẽ xảy ra phải không?” Sao Đen giận dữ tra khảo.
“Chúng tôi biết chim ưng thường ăn thịt Bộ lạc, nhưng họ luôn chiến đấu với chúng,” chân Sóc meo.
“Chúng ta không phải là Bộ lạc,” Sao Đen rít lên. “Cô nên cảnh báo với chúng tôi để chúng tôi có thể tìm nơi trú ẩn.”
“Trú ẩn ở đâu?” Hoa Anh Túc khóc. “Không có nơi nào để trú ẩn. Không có nơi nào để đi săn. Chúng ta đang trở thành mồi ở đây!”
“Đúng vậy,” Hoa Rạng Động meo, giọng bà đầy hoảng loạn. “Chúng tôi sẽ biến mất từng mèo một.”
“Nếu chúng ta không đoàn kết với nhau,” Da Bụi vặn lại.
“Đúng,” Lông Táo Nâu đồng ý. “Thời gian tới, chúng ta nên cẩn thận hơn.”
“Nếu có một con chim khác tấn công, chúng ta sẽ dụ nó đi trước khi nó lại gần mấy đứa nhỏ,” Sương Diều Hâu hứa.
“Mười bộ tộc cũng không thể dẫn dụ được con chim đó!” Hoa Anh Túc gà.
“Có thể không,” Sao Báo Đốm meo. “Nhưng tất cả mèo ở đây sẽ cố gắng đến chết, để bảo vệ lợi ích của những đứa trẻ.” Bà liếc nhìn xung quanh các bộ tộc, và tiếng meo đồng ý vang lên theo từng mèo một từ chiến binh đến lính nhỏ.
Chân Lá chớp mắt. Không còn bốn bộ tộc trong hành trình nguy hiểm này. Chỉ còn một bộ tộc thôi, bị ràng buộc bởi nỗi sợ hãi và bất lực. Cô rời khỏi chỗ bé Đầm Lầy và Hoa Anh Túc. Bây giờ Mây Còi đang ở cùng họ.
“Lông Diều Hâu sao rồi?” cô gọi, bước tới nơi Đuôi Nai đang ngồi cạnh chiến binh màu vàng.
“Anh ổn,” Lông Diều Hâu meo, kéo dãn bàn chân mình.
“Chị sẽ để mắt đến anh ấy,” Đuôi Nai hứa.
Chân Lá bước tới và cọ hông mình vào mũi chị. “Chắc nó không tệ hơn được nữa đâu?” cô thì thầm.
Chân Sóc quay lại nhìn mà không nói gì, đôi mắt u ám nghi ngờ. Trong tuyệt vọng, chân Lá quay qua nhìn bầu trời, cầu nguyện bộ tộc Sao sẽ bảo vệ họ, tự hỏi lời cầu nguyện của cô có thể xuyên qua được những đám mây dày để đến được với tổ tiên chiến binh.
Như một câu trả lời, cơn gió lạnh đầu tiên bắt đầu thổi tới.
Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh