Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Warriors
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Phạm Mai Trang
Upload bìa: Phạm Mai Trang
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3402 / 83
Cập nhật: 2017-09-16 18:45:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ôi phải làm sao khi không có thầy ấy?” Cánh Bướm Đêm thở hổn hển, đôi mắt mở to sợ hãi.
“Sẽ ổn cả thôi,” Da Xỉ Than an ủi cô. “Và sẽ dành thời gian để đau buồn, nhưng không phải là lúc này.”
Cánh Bướm Đêm nhìn bà một lúc, sau đó gật đầu và bước ra khỏi trảng trống của mèo lang y để nói với bộ tộc của cô rằng Lông Bùn đã chết. Chân Lá đợi mèo bộ tộc Sông bắt đầu chui qua đường hầm để đến cúi đầu, bày tỏ lòng thành kính của cùng của họ, sau đó vội vã ra ngoài trảng trống chính.
Cánh Bướm Đêm ngồi dưới mưa với cái đầu cúi thấp, nước chạy xuống ria của cô. “Chị không thể tin được là thấy ấy đã đi,” cô meo.
“Ông ấy đã đi xa rồi,” chân Lá an ủi cô. “Ông ấy đang đến với bộ tộc Sao.”
“Chị hy vọng vậy,” Cánh Bướm Đêm thì thầm.
Sao Báo Đốm xuất hiện từ trảng trống lang y và đến chỗ Sao Lửa. “Da Tối và Bụng Phệ sẽ vẫn ở đây,” bà meo. “Họ đã quá già để di chuyển và muốn được ngồi cầu nguyện cho Lông Bùn.”
Sao Lửa gật đầu. “Chúng tôi sẽ chờ cho đến khi bộ tộc Sông sẵn sàng lên đường,” ông thì thầm.
Sương Diều Hâu và Lông Bão bước tới phía sau chân Lá và Cánh Bướm Đêm. Lần đầu tiên, ánh mắt của Sương Diều Hâu dịu dàng nhìn em gái khi anh ấn mõm mình vào má của cô ấy.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ để ai đó ở lại,” Lông Bão thở dài.
“Tôi cũng vậy,” chân Lá đồng ý, liếc nhìn Lông Tuyết và Đuôi Đốm Xám. Hình ảnh Vằn Xám nhìn chằm chằm ra ngoài từ trong bụng quái vật lại lóe lên trong tâm trí cô.
Sao Báo Đốm bước tới trung tâm trảng trống và nhìn ra xung quanh. “Mọi mèo đã sẵn sàng chưa?”
“Hôm nay chúng tôi chưa đi săn,” một nữ miu bộ tộc Sông phản đối, quấn đuôi bảo vệ mấy đứa con của mình.
“Chúng ta có thể săn trên đường đi,” Sao Báo Đốm nói với cô.
Đã đến lúc phải đi rồi. Âm thầm, bầy mèo bắt đầu chui ra ngoài lối vào trại. Lông Tuyết và Đuôi Đốm Xám ngồi trong trảng trống để nhìn những đồng tộc của mình ra đi.
“Tạm biệt, Lông Tuyết,” chân Lá thì thầm. “Tạm biệt, Đuôi Đốm Xám. Đi săn may mắn.”
“Đi săn may mắn,” Lông Tuyết lặp lại.
Chân Lá ngước lên nhìn bầu trời xám xịt với những tán cây trơ trụi lá. Mưa rơi xuống khuôn mặt cô, và cô chớp mắt để nước bám vào lông mi. Phải chăng bộ tộc Sao đang khóc khi nhìn thấy các bộ tộc của họ đang phải rời bỏ khu rừng. Chán chường, chân Lá tự hỏi tổ tiên chiến binh có theo dõi từng bước chân của họ cho dù họ ở bất cứ nơi đâu, hay đây là lời tạm biệt cuối cùng.
“Đi thôi.” Giọng Sao Lửa vang lên nhẹ nhàng trong tai cô. “Bộ tộc đang đợi chúng ta.”
Chuyến xuyên rừng thật sự khó khăn khi mưa càng lúc càng nặng hạt cản bước chân của họ. Mèo bộ tộc Sông ở cùng nhau, giữ khoảng cách với bộ tộc Sấm cho dù họ đang cùng nhau thực hiện chung một chuyến hành trình. Đuôi Nai bước đi ngay sau chân Lá và va vào cô mỗi lúc vô tình. Khi họ gần tới bìa rừng, nơi dải lãnh thổ hẹp của bộ tộc Sông kết thúc và thảo nguyên bắt đầu, chân Lá ngửi thấy mùi bầy mèo bộ tộc Bóng Tối. Cô ngẩng đầu lên, thấy họ đang túm tụm dưới những tán cây, ẩm ướt và run rẩy.
“Chúng tôi đã nghĩ là ngài sẽ không tới đây nữa,” Sao Đen phàn nàn, rãy nước ra khỏi lông.
Bầy mèo bộ tộc Bóng Tối sốt ruột ở xung quanh ông. Họ không thoải mái khi trú ngụ dưới tán cây đã từng thuộc về bộ tộc Sấm; thậm chí Da Hung cũng muốn rời đi. Nhưng chân Lá muốn nán lại đây thêm chút nữa, đột nhiên không thể nói lời tạm biệt cuối cùng với khu rừng.
Sao Lửa nhìn bộ tộc của ông. “Chúng ta phải nói lời tạm biệt với tất cả những gì đã thân thuộc,” ông meo.
Chân Lá cảm thấy bộ lông của Đuôi Nai ép sát vào cô, và cô để ý chân Sóc cũng đang nép sát mình vào Vuốt Mâm Xôi.
“Con muốn về nhà!” Một trong những đứa con của Hoa Anh Túc meo lên với mẹ nó cùng đôi mắt mở to.
“Chúng ta đang về nhà,” Hoa Anh Túc hứa, giật giật tai. “Nhà mới của chúng ta.”
Khi cô ấy nói, một con mèo màu hung đột nhiên xuất hiện từ hàng cây thưa phía sau. Mặc dù mưa đã che khuất mùi của bà ấy, nhưng chân Lá vẫn nhận ra con mèo lạ này. Đó là Sasha.
Cánh Bướm Đêm cũng nhận ra bà, vì cô ấy đã thu người lại và sà ngay vào lòng bà như một đứa trẻ. Sương Diều Hâu bước tới chậm rãi ngay phía sau em gái, đuôi phất từ bên này sang bên kia. Bầy mèo bộ tộc Sông nhìn họ đi với vẻ chấp nhận, nhưng chân Lá nhìn ra sự hoang mang trong mắt bầy mèo bộ tộc Sấm khi họ không biết Sasha là ai, và cả sự thù địch trong mắt bầy mèo bộ tộc Bóng Tối.
“Cô ta làm gì ở đây?” chân Sóc thì thầm.
“Có lẽ cô ấy biết chúng ta chuẩn bị đi,” chân Lá đoán.
“Nhưng tại sao cô ấy đến đây?”
Sasha kết thúc những lời hỏi han với hai đứa con của mình và bước tới gặp mặt những mèo khác. Da Bụi rít lên đe dọa, nhưng Sao Lửa im lặng nhìn ông ấy một cái.
“Tôi không nghĩ là chúng ta sẽ gặp lại nhau,” Sao Báo Đốm meo, hướng đầu về phía Sasha.
“Tôi cũng vậy,” Sasha thừa nhận. “Tôi đến để hỏi xem Cánh Bướm Đêm và Sương Diều Hâu có muốn rời khỏi bộ tộc Sông và đi cùng với tôi không. Tôi đã thấy những gì Hai Chân làm với ngôi nhà của bà. Nơi này không còn an toàn nữa.”
Cánh Bướm Đêm nhìn xuống chân mình và trái tim chân Lá ngưng đập mất một nhịp. Có phải cô ấy thật sự đã nghĩ về việc bỏ đi? Cô nhìn lướt qua Sasha và đối diện với mèo lang y của bộ tộc Sông. “Em biết bây giờ mọi thứ thật khó khăn, nhưng chị sẽ không đi, phải không?”
Cánh Bướm Đêm chớp mắt. “Chị-chị không biết…”
Bộ tộc của chị cần chị,” chân Lá phản đối. Cô tròn mắt nhìn Sương Diều Hâu. “Anh sẽ không bỏ đồng tộc của mình, phải không?”
“Quyết định là ở họ.” Giọng Sao Lửa át tiếng mưa rơi. “Nhưng tôi đồng ý là họ nên ở lại với bộ tộc của mình.”
Sasha nheo mắt. “Ngài muốn chúng ở lại?” Đột nhiên gió như ngừng thổi, và mọi mèo đều nín thở khi bà tiếp tục nói. “Để đối mặt với sự thật rằng cha chúng chính là Sao Cọp?”
Chân Lá có thể nhìn thấy cơn sốc hiện lên trên khuôn mặt từng mèo bộ tộc Sông. Rõ ràng họ không biết Sao Cọp chính là cha của Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm, cho dù những đứa con của ông ấy đã lớn lên trong bộ tộc.
Có chút ngập ngừng khi Sao Lửa nhìn Sasha. “Tôi muốn chúng ở lại đây vì Sao Cọp là cha của chúng,” ông meo. Vuốt Mâm Xôi cắm sâu móng vuốt của mình vào bùn, và mắt chân Sóc trợn tròn vì sốc. “Sao Cọp là một chiến binh vĩ đại, và những mèo này đã được thừa hưởng lòng can đảm từ ông ấy,” Sao Lửa tiếp tục. “Bộ tộc cần họ hơn bao giờ hết.” Ông quay sang nhìn Vuốt Mâm Xôi và Da Hung. “Những đứa con của Sao Cọp đã cố gắng gấp nhiều lần để tìm được vị trí của chúng trong bộ tộc.”
Bây giờ chẳng còn bí mật gì nữa. Mọi mèo đều biết Sao Cọp đang tồn tại trong bốn mèo này, và có đến ba bộ tộc đang nuôi dưỡng chúng. Cánh Bướm Đêm liếc nhìn những khuôn mặt đồng tộc. Còn Sương Diều Hâu lại ngẩng đầu lên cao như thể anh chẳng quan tâm đến suy nghĩ của họ.
Sao Báo Đốm gật đầu. “Sao Lửa nói đúng. Bộ tộc Sông cần cả bốn chiến binh này, và chúng tôi chắc chắn cần mèo lang y của mình.”
“Nhưng chúng là con của Sao Cọp!” Tiếng rít của Hoa Sớm làm chân Lá giật mình. Nữ miu bộ tộc Sông nhìn chằm chằm Sao Báo Đốm như thể bà ấy vừa chào đón một con cáo đến với bộ tộc.
Đôi mắt chân Sóc sáng rực. “Thì sao? Điều đó đâu có nghĩa là họ không có lòng trung thành!”
“Sương Diều Hâu là một trong những chiến binh tốt nhất của chúng tôi,” Lông Bão thêm. Anh nhìn mèo đồng tộc của mình. “Có ai đã từng nghi ngờ lòng trung thành của anh ấy chưa?”
“Chưa bao giờ,” Bàn Chân Sương đáp.
Sao Báo Đốm nhìn Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm. “Hai mèo có ở lại không?”
“Tất nhiên,” Sương Diều Hâu trả lời dứt khoát. “Tôi sẽ không bao giờ bỏ bộ tộc của mình.” Anh nhìn chằm chằm vào bầy mèo đồng tộc, đôi mắt lạnh lùng thách thức.
Chân Lá cảm thấy dao động. Quyết định của anh ấy là xuất phát từ lòng trung thành hay sự tham vọng? Cô liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi. Làm thế nào mà hai chiến binh cùng cha lại có thể khác nhau tới vậy?
Cánh Bướm Đêm liếc nhìn mẹ mình, tai giật giật. “Con cũng ở lại với bộ tộc của con,” cô meo. “Bây giờ con là mèo lang y của họ. Họ cần con.”
Sasha gật đầu. “Tốt thôi.” Bà nhìn lướt qua chúng. “Sao Lửa nói đúng,” bà thì thầm. “Ta đã thấy cha của các con đang tồn tại trong cả hai đứa.”
Chân Lá nghe thấy tiếng gầm gừ từ Hoa Sớm.
Sasha quay sang nữ miu bộ tộc Sông. “Sao Cọp chưa bao giờ biết về những đứa trẻ này, nhưng ông ấy sẽ tự hào về chúng.” Bà liếc nhìn bầy mèo bộ tộc Sông. “Mấy mèo thật may mắn khi có chúng.”
Bà bước tới Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm, ép lông mình vào họ. “Mẹ mong các con sẽ hoàn thành chuyến đi tốt đẹp,” bà meo. Sau đó bà quay đi và bước vào sâu trong từng. Những nhánh cây dương xỉ rung rinh khi bà ấy biến mất, bầy mèo bộ tộc lại bắt đầu chìm trong im lặng.
Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh