Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Warriors
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Phạm Mai Trang
Upload bìa: Phạm Mai Trang
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3402 / 83
Cập nhật: 2017-09-16 18:45:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
hân Sóc thả con chuột lên trên đống mồi tươi. Nó được làm lớn thêm một chút bởi một con chim sẻ và một con chuột đồng được đưa vào bởi đội tuần tra bình minh. Đuôi Nai đã đi săn với cô, nhưng chẳng bắt được gì cả.
“Mang nó thẳng đến chỗ mèo già”, Sao Lửa meo, bước qua họ.
“Không phải Mây Dương Xỉ sao?” Chân Sóc truy vấn.
“Da Xỉ Than nói rằng cô ấy sẽ không ăn bất cứ thứ gì”. Sao Lửa thở dài. “Nhưng Cody đã chia thức ăn với bé Phong”.
“Mèo kiểng đó nên quay về với Hai Chân của cô ta và ngừng việc ăn mồi tươi của chúng ta lại”, Đuôi Nai cáu kỉnh nhận xét. “Cô ta không giỏi để đi săn”.
“Cody hầu như không lấy thứ gì cho bản thân cả”, Sao Lửa chỉ ra. “Và trong khi cô ấy chăm sóc cho bé Phong, những mèo khác có nhiều thời gian hơn để đi săn”.
Chân Sóc thông cảm nhìn về phía Đuôi Nai. Cô ấy có lẽ vẫn bực bội vì Cody lấy nhiều thời gian của Chân Lá hơn vì là một mèo kiểng. Cô nhặt con chuột và mang nó đến chỗ những mèo già hầu hết đón nhận ánh sáng ấm áp, yếu ớt của mặt trời ở đầu gò đá Thái Dương.
Lông Tuyết và Đuôi Chấm thì nhắm mắt, ngủ gật. Đuôi Dài, ông mèo mù nhưng không già hơn một số chiến binh ngồi dậy. “Tôi ngửi thấy mùi chuột”, ông meo.
“Cháu e là nó không được to lắm”, Chân Sóc xin lỗi.
“Không sao”, Đuôi Dài trấn an cô. Ông thúc vào con chuột bằng chân mình, chóp đuôi của ông co giật hào hứng khi cơ thể nhỏ bé không nhúc nhích, như thể mong muốn đi săn cho chính mình không hề phai nhạt.
Đột nhiên, ông ngẩng đầu lên rồi mở miệng nếm không khí. “Bộ tộc Gió!”, ông kêu lên, ngạc nhiên nhiều hơn là báo động.
“Gì cơ, ở đây sao?” Chân Sóc meo, nhìn xung quanh. Cô không nghĩ rằng cha cô mong chờ những vị khách này.
Dưới chân gò đá, Sao Cao dẫn đầu một đội tuần tra nhỏ, bị vấy bùn ra khỏi khu rừng. Các mèo bộ tộc Sấm nhìn họ từ từ leo lên chỗ Sao Lửa đang đợi. Không mèo nào thách thức họ. Bước chân của Sao Cao quá ngập ngừng, hình dạng ông trở nên gầy mòn đến nỗi Chân Sóc ngạc nhiên là ông đã làm mọi cách để đến đây. Hai chiến binh đi cùng ông cũng không tốt hơn; Ria Độc Nhất và Tai Rách quá gầy trông như họ được tạo ra từ cành cây và lá, và Chân Sóc nửa lo sợ gió có thể thổi bay họ đi.
Chân Chim ở phía sau đội tuần tra, nhìn trông gầy hơn cậu ở trong cuộc hành trình đến nơi mặt trời chìm, mặc dù cậu không gầy gò như những mèo đồng hành. Chân Sóc trườn xuống dốc và chạm mũi với cậu trong lời chào. Khi cô đến gần hơn, cô thấy mắt cậu dại đi như những mèo đồng tộc của cậu, bộ lông thì xác xơ.
“Chân Chim!”, cô kêu lên. “Cậu không sao chứ?”.
“Tôi phù hợp với bất cứ mèo nào của bộ tộc mình”, Chân Chim gầm gừ.
Tai Rách chớp mắt nhìn cô. “Chân Chim đã đi săn như một toàn bộ đội tuần tra của riêng mình, tìm kiếm con mồi để nuôi gần như toàn bộ bộ tộc”, ông cho biết.
Chân Sóc phẩy tai.
“Cậu ấy đã bắt được một con chim ưng cách đây hai bình minh”, Tai Rách tiếp tục. Mặc dù cơn đói dường như đã lấy đi tất cả cảm xúc của chiến binh bộ tộc Gió, Chân Sóc nghĩ rằng cô phát hiện một chút tự hào trong giọng nói của của Tai Rách.
Chân Chim nhún vai. “Tôi đã sử dụng thủ thuật mà bộ lạc đã dạy chúng ta”.
“Chân Chim!” Vuốt Mâm Xôi bước đến gò đá. Chân Sóc thấy đôi mắt tối sầm, và cô đoán anh như bị sốc như khi cô thấy mèo bạn của họ gầy và thiếu sức sống.
Giọng nói của Sao Cao làm cô bị phân tâm. “Sao Lửa, chúng tôi đã đến cầu xin sự giúp đỡ của bộ tộc Sấm”, ông rít lên. Như thể đã nỗ lực quá nhiều để nói, chân ông loạng choạng rồi đổ sụp xuống cái bóng của chính mình. Chân Sóc bắt đầu bước qua để giúp ông, nhưng Vuốt Mâm Xôi đã dùng đuôi ngăn cô lại.
“Bọn Hai Chân đã bắt đầu phá hủy những cái hang thỏ nơi chúng tôi ẩn náu”, Sao Cao thở hổn hển. “Chúng tôi không thể ở trên thảo nguyên một khắc nào nữa, nhưng chúng tôi quá yếu để đi một mình. Tôi không quan tâm rằng chúng ta đã không có dấu hiệu nào cả. Tôi chỉ biết chúng tôi phải đi. Hãy đưa chúng tôi đến chỗ mặt trời chìm, tôi cầu xin ông”.
Sao Lửa nhìn xuống Sao Cao, và Chân Sóc nhìn thấy nỗi buồn lấp lánh trong ánh mắt ông. “Đã nhiều lần chúng ta là đồng minh”, ông thì thầm. “Và xem các mèo bị chết đói là nhiều hơn tôi có thể chịu đựng”. Ông nâng ánh mắt rồi nhìn chằm chằm vào khu rừng, và khi ông làm vậy, bụi mâm xôi dưới những cái cây sột soạt và một bóng dáng màu dương xỉ nhạt xuất hiện từ phía bụi cây.
Da Hung! Bộ lông của mèo bộ tộc Bóng Tối dựng lên, đôi mắt cô mở to sợ hãi.
“Bọn Hai Chân đang tấn công trại của chúng tôi!” cô ngao lên, giọng nói của cô vang trên nền đá. “Chúng bao vây chúng tôi bởi bọn quái vật của chúng! Làm ơn đến đây!”.
Sao Lửa phi xuống dốc trước những mèo khác. Thậm chí Sao Cao đã lê bàn chân của mình vội vã về phía chiến binh bộ tộc Bóng Tối.
“Làm ơn hãy giúp chúng tôi”, Da Hung khóc lên với Sao Lửa. “Không thì hãy giúp chúng tôi vì dòng máu của bộ tộc Sấm trong huyết quản của tôi”.
Sao Lửa chỉ đuôi lên miệng cô. “Chúng ta sẽ đến vì lợi ích của bộ tộc Bóng Tối”, ông nhẹ nhàng nói với cô. “Và vì lợi ích của các bộ tộc trong rừng”. Ông nhìn vào các chiến binh của mình. “Vuốt Gai, Lông Chuột, Bão Cát, mỗi bạn sẽ dẫn đầu một đội tuần tra. Chúng ta sẽ đưa tất cả những mèo đủ khỏe để chiến đấu đi”. Ngay lập tức ba mèo lách qua bầy mèo, phát lệnh.
“Còn việc bảo vệ khu trại thì sao?” Da Bụi gọi.
“Bảo vệ nó khỏi cái gì?” Sao Lửa trả lời. “Sinh vật duy nhất có thể đe dọa chúng ta hiện giờ đang tấn công bộ tộc Bóng Tối”.
“Còn bộ tộc Sông?” tiếng meo yên tĩnh của Chân Lá nghe như từ trên cao của con dốc. Cô im lặng khi các chiến binh bộ tộc Sấm nhìn chằm chằm vào cô.
Tim Chân Sóc chao đảo. Em gái cô đúng. Với khu trại không được phòng vệ, Sương Diều Hâu có thể thuyết phục bộ tộc Sông chiếm lại gò đá Thái Dương cho mình.
Nhưng các chiến binh rõ ràng là đã hiểu lầm lời cảnh báo của Chân Lá. “Bộ tộc Sông sẽ không giúp chúng ta đâu!” Lông Chuột phun phì phì.
“Họ sẽ”, Da Xỉ Than lập luận. “Dòng sông đang khô hạn. Bộ tộc Sông cũng không được ăn đầy đủ như họ đã từng”.
Chân Sóc liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi. Họ không phải những mèo duy nhất chú ý đến dòng sông. Nếu bộ tộc Sông đang đói khổ, nhiều khả năng họ sẽ giúp bộ tộc Sấm hơn là tấn công. Nhưng sự nghi ngờ dai dẳng của cô về Sương Diều Hâu vẫn còn.
Mắt Sao Lửa sáng lên với niềm hi vọng. “Vuốt Mâm Xôi!” ông gọi. “Hãy đến bộ tộc Sông và yêu cầu Sao Báo Đốm giúp đỡ!”.
“Vâng, thưa Sao Lửa!”.
“Tìm Bàn Chân Sương trước tiên”, Chân Sóc thì thầm. “Và chắc chắn rằng Sương Diều Hâu cũng đến. Anh ta không nên bị bỏ lại khu trại”.
Vuốt Mâm Xôi nheo mắt lại. “Em nghĩ rằng cậu ta sẽ tấn công chỗ này sao?”.
“Điều đó tốt hơn để được an toàn”.
Vuốt Mâm Xôi khịt mũi. “Em quá đa nghi đấy”, anh gầm gừ, quật đuôi loạn xạ.
Chân Sóc cảm thấy bị châm chích bởi sự tội lỗi. Cô hi vọng Vuốt Mâm Xôi nghĩ rằng nghi ngờ của cô bao gồm cả anh.
“Chân Sóc, con sẽ tham gia vào đội tuần tra của mẹ”, Bão Cát ra lệnh. “Ở gần mẹ hoặc Da Bụi”.
Chân Sóc gật đầu. Bàn chân cô râm ran bởi sự phấn khích. Đó là thời điểm để chống trả hoặc thời gian để chấp nhận rằng khu rừng đã mất và rời đi. Ngay cả những chiến binh bộ tộc Gió dường như bừng sáng trước triển vọng của một trận chiến. Ria Độc Nhất đập đuôi trong sự kích động, trong khi Tai Rách đi qua đi lại trước mặt ông.
“Chúng tôi sẽ đi với các vị”, Sao Cao tuyên bố, giọng nói khàn khàn của ông thấy có một nguồn sức mạnh mới.
Sao Lửa lắc đầu. “Ông không đủ khỏe đâu”.
Sao Cao chấn chnh Sao Lửa bằng một cái nhìn nghiêm khắc. “Các chiến binh của tôi và tôi sẽ đến”.
Sao Lửa cúi đầu. “Rất tốt”, ông trân trọng meo. Ông thăm dò bộ tộc của mình. “Lông Chuột, Bão Cát, Vuốt Gai, đội tuần tra của các mèo đã sẵn sàng chưa?”.
Cả ba chiến binh gật đầu.
“Đây có thể là trận chiến cuối cùng của chúng ta trong khu rừng”, Sao Lửa tiếp tục, giọng ông hầu như không to hơn một tiếng gầm. “Chúng ta không thể hoàn toàn ngăn chặn Hai Chân, nhưng chúng ta có thể cố gắng cứu bộ tộc Bóng Tối”. Ông nhìn Chân Lá. “Chúng ta cần con đi với chúng ta để chăm sóc những mèo bị thương. Da Xỉ Than sẽ ở lại và chăm sóc những mèo ở đây”.
Chân Sóc biết vết thương cũ của mèo lang y có nghĩa là bà sẽ có ý nghĩa hơn cho bộ tộc là ở lại gò đá Thái Dương này, sẵn sàng điều trị cho bất kì mèo nào bị thương trở về từ cuộc chiến. Cô cảm thấy một tia bảo vệ về phía em gái cô, sau đó tự nhắc nhở mình rằng những mèo lang y cũng được học kĩ năng chiến đấu như bất kì chiến binh nào.
Khi Sao Lửa dẫn bộ tộc của mình xuống con dốc, Chân Sóc nghe thấy Ria Độc Nhất thì thầm với tộc trưởng của mình.
“Sao Cao, ông đang sống mạng sống cuối cùng đấy”, ông khẩn trương meo. “Làm ơn ở lại đây đi”.
“Cho dù là mạng sống đầu tiên hay thứ chín của ta đi chăng nữa, nhiệm vụ của ta là vào khu rừng”, Sao Cao bình tĩnh trả lời. “Ta sẽ không bỏ lỡ trận chiến này đâu”.
Chân Sóc nhận thấy quyết tâm băng giá trong mắt ông mèo già, và cảm thấy vinh dự vì miêu phẩm của ông khi chỉ có Ria Độc Nhất gật đầu và bước đi bên cạnh ông xuống con dốc đến bên cạnh những mèo khác.
Sao Lửa dừng lại một chút ở rìa những hàng cây để kiểm tra xem tất cả các đội tuần tra đã sẵn sàng trước khi thâm nhập vào khu rừng. Chân Sóc theo sau ông với Da Hung bên cạnh cô, bàn chân họ nện trên mặt đất cứng. Cô liếc nhìn trở lại. Không có mèo nào bị bỏ lại phía sau, thậm chí Sao Cao cũng theo kịp. Họ đi theo con sông cho đến khi đạt một khoảng cách an toàn với trảng trống của Hai Chân gần nhất khe núi, sau đó rẽ xung quanh để theo đỉnh dốc dẫn xuống điểm Bốn Cây. Sao Lửa không chần chừ, dẫn họ hướng thẳng xuống phía dưới. Trong thung lũng, cây cối bị chặt đã được sắp xếp gọn gàng thành đống. Với một cú sốc kinh khủng Chân Sóc thấy Tảng Đá Lớn bị đập tan hoàn toàn, vỡ nát không hơn gì một đống gạch vụn.
Chân Chim len qua các mèo đang chạy và bước đến bên cạnh cô. “Đừng nhìn vào nó”, cậu cảnh báo. “Ngay cả khi Tảng Đá Lớn vẫn còn ở đây, nó cũng sẽ không giúp bộ tộc Bóng Tối đâu”.
Đột nhiên một tiếng ngao vang lên từ phía sau họ, và Sao Lửa quay lại. Các mèo phía sau dừng lại và quay xung quanh.
Bàn Chân Sương, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sông, đứng ở phía trên cùng của con dốc. Bà đã có những chiến binh giỏi nhất bộ tộc bên cạnh: Lông Bão, Vuốt Đen, Cánh Bướm Đêm và bên cạnh họ thấp thoáng bóng dáng của Sương Diều Hâu. Bên cạnh chỗ anh ta đứng là Vuốt Mâm Xôi, hình dạng của cái đầu đôi vai của ông phù hợp với hình dạng của Sương Diều Hâu trên nền trời xanh.
“Đợi đã!” Bàn Chân Sương gọi xuống. “Bộ tộc Sông sẽ tham gia cùng các vị!” Vuốt Mâm Xôi chạy qua phía Chân Sóc.
“Làm sao anh có thể thuyết phục được Sao Báo Đốm để cho họ đi vậy?” cô hổn hển.
“Cũng không khó lắm”, Vuốt Mâm Xôi nói với cô. “Họ đang đói và trở nên tuyệt vọng”.
Lông Bão lách mình qua các mèo để tham gia với họ. “Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau”.
“Đó là điều nên diễn ra”. Chân Chim gầm gừ từ phía sau.
Nhìn xung quanh, Chân Sóc nhận ra rằng tất cả những mèo trở về từ nơi mặt trời chìm đang ở bên cạnh cô – Vuốt Mâm Xôi, Lông Bão, Chân Chim và Da Hung. Cô ngước lên bầu trời. Đuôi Phi Điểu, chị có nhìn thấy chúng em không? Cô nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc, hi vọng rằng họ không để lại mèo bạn của mình ở lại mãi mãi với bộ lạc Nước Đổ.
“Tiến lên!” Sao Lửa gọi. Với một tiếng xung trận dữ dội, ông đã dẫn họ vào lãnh thổ bộ tộc Bóng Tối.
Đường Sấm Rền chia cắt bộ tộc Sấm với bộ tộc Bóng Tối nhiều mùa trăng về trước im lặng một cách kì lạ.
“Chúng dừng những con quái vật khác tới đây ngay trước khi chúng bắt đầu phá hủy phần rừng của chúng tôi”, Da Hung thì thầm với Chân Sóc. “Ít nhất là điều đó khiến cho nó dễ dàng hơn để vượt qua”, cô nói thêm một cách khô khan.
Bề mặt cứng dưới chân băng giá khi Chân Sóc chạy qua về phía những hàng cây. Cô nghe thấy tiếng ầm ầm phía xa của bọn quái vật và cái mùi cay xè của bọn chúng. Bàn chân cô run rẩy, nhưng sự giận dữ thúc giục cô. Chân Chim chạy đến bên cô, đôi mắt u ám của cậu tập trung nhìn vào con đường. Chân Sóc đã ngạc nhiên rằng hình hài, cơ thể rách rưới của cậu lại sở hữu sức mạnh như vậy.
Cô thoáng nhìn thấy một con quái vật của Hai Chân qua những cái cây. Những cái chân trước to lớn của nó đã được hạ xuống, móng vuốt của nó thò ra khi nó xé qua lùm cây. Đột nhiên một âm thanh bất thường và hung bạo tràn ngập khu rừng, và Chân Sóc cảm thấy bế tắc. Mọi phía xung quanh, khu rừng vang lên một tiếng rên rỉ và ọp ẹp khủng khiếp trong không khí.
Ép mình lên nền rừng chấn động, cô thấy một con quái vật của Hai Chân có cái đuôi dài ngang qua. Với bàn chân khổng lồ, nó đẩy một cây sồi khỏi mặt đất, nhổ bật rễ lên như thể đó là một ngọn cỏ. Những cành cây rơi như mưa đá khi con quái vậy đẩy nghiêng nó hơn rồi bắt đầu lột vỏ cây, dội lên bầy mèo những vụn vỏ. Một thứ gì đó gầm lên phía sau họ, Chân Sóc xoay vòng quanh để thấy lối thoát của họ bị chặn khi một con quái vật lăn đều về phía họ.
“Chúng ở gần trại!” Da Hung ngao lên.
Với một cảm giác kinh tởm sợ hãi, Chân Sóc nhìn thấy nhiều quái vật hơn ở phía trước, đảo lộn đám bụi gai che giấu trại bộ tộc Bóng Tối.
“Chúng ta phải đi theo lối đó”, Sao Lửa kêu, chỉ đuôi về phía khoảng trống giữa những cái cây mà con quái vật chưa kịp chạm đến.
“Không!” Chân Chim phun phì phì. “Sẽ nhanh hơn với lối này!” Cậu lao về phía trước, hướng thẳng về phía khu trại.
“Dừng lại! Cậu sẽ bị giết mất!” Chân Sóc nhảy lên lưng Chân Chim rồi ấn cậu xuống đất bằng những cái móng vuốt của cô.
Cậu bị đè phía dưới cô, rít lên giận dữ. “Buông tôi ra!”.
Vuốt Mâm Xôi chạy đến phía họ. “Đừng ngốc như vậy, Chân Chim!”.
“Cậu ta điên rồi!” Chân Sóc rít lên. “Em sẽ không để cho cậu ta tự sát đâu!”.
“Tôi không sợ khi phải gia nhập vào bộ tộc Sao”, Chân Chim phản bác. “Dù gì khu rừng cũng sắp chết. Ít nhất ở bộ tộc Sao, Đuôi Phi Điểu sẽ đợi tôi!”.
Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh