"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Warriors
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Phạm Mai Trang
Upload bìa: Phạm Mai Trang
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3402 / 83
Cập nhật: 2017-09-16 18:45:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ưa nặng hạt hơn khi Sao Lửa dẫn đội tuần tra về trại. Chân Sóc rất thất vọng bởi số ít con mồi mà họ bắt được. Vuốt Mâm Xôi đã nhanh chóng trèo lên một cây sồi để bắt con sóc chạy lăng xăng trên cành cây cong, nhưng anh thở hổn hển khi những nỗ lực của mình được đáp lại, và Chân Sóc nhận ra rằng những ngày đói khát đã bắt đầu ảnh hưởng đến họ khi cả hai trở về.
“Ta nghĩ tốt hơn là không nói cho những mèo khác những gì mà chúng ta đã biết về Sương Diều Hâu”, Sao Lửa quyết định khi họ đi qua những bụi cây nhỏ giọt tí tách.
“Nhưng bộ tộc không nên được chuẩn bị trong trường hợp” – Chân Sóc chùn bước – “trong trường hợp bất kì điều gì xảy ra sao?”, cô yếu ớt kết thúc.
Vuốt Mâm Xôi đánh rơi con sóc đang được giữ trong miệng. Nước mưa rơi xuống từ những cọng ria của anh. “Tôi nghĩ Sao Lửa đúng đấy”, anh đồng ý. “Điều đó sẽ tốt hơn với bộ tộc nếu họ không biết”.
Chân Sóc nheo mắt. Vuốt Mâm Xôi quan tâm đến việc bảo vệ bộ tộc hay chính bản thân anh ấy? Anh ấy lo ngại về những gì mèo khác sẽ nói sao? Anh đã đấu tranh đủ lâu để chứng minh lòng trung thành của mình, nhưng không mèo nào có thể quên những nỗ lực của cha anh trong việc tiêu diệt bộ tộc Sấm cả.
“Không nên khuấy động sự thù địch không cần thiết”, Sao Lửa tiếp tục.
Lông Tần Bì thốt ra một tiếng gầm thấp. “Nhưng nếu Sương Diều Hâu chia sẻ tham vọng tiếp nhận khu rừng với cha hắn thì sao?”. Anh rành rọt chia sẻ nỗi lo sợ bí mật của Chân Sóc.
“Chúng ta không thể kết luận được”, Sao Lửa cảnh báo. “Quá rõ ràng là Sương Diều Hâu trung thành với bộ tộc của cậu ấy trước tiên. Cậu ta nói cậu ta sẽ chiến đấu để bảo vệ họ. Anh nghe có giống Sao Cọp không?”.
Miễn cưỡng, Lông Tần Bì lắc đầu, và Sao Lửa tiếp tục. “Sương Diều Hâu không phải là mối đe dọa với chúng ta”.
“Chưa thôi”, Lông Tần Bì chua cay meo.
“Cho đến khi cậu ta chứng tỏ điều đó, không cần lo lắng về phần còn lại của bộ tộc”, Sao Lửa tiếp. “Chúng ta cần sự giúp đỡ của bộ tộc Sông trước khi chuyện này kết thúc”.
Lông Tần Bì rũ đuôi trong sự thất vọng, nhưng anh không tranh cãi.
“Đừng lo lắng, Lông Tần Bì”, Chân Sóc trấn an anh. Cô hi vọng bản thân mình tự tin hơn là cô cảm nhận. “Sương Diều Hâu chỉ là Sương Diều Hâu. Sao Cọp đã không để lại điều gì xấu cho khu rừng ngoại trừ những kí ức”.
Vuốt Mâm Xôi nhặt con sóc lên mà không có ý kiến gì rồi bước đi về phía gò đá Thái Dương. Chân Sóc đưa mắt nhìn cha lo lắng.
“Cậu ta sẽ ổn thôi”, ông lặng lẽ meo khi bước qua cô.
Lúc bầy mèo đến gò đá Thái Dương, cơn mưa rơi xuống nền đá rả rích, nước chảy xuống các khe suối, biến mặt đất xung quanh những tảng đá thành bùn. Nhưng thay vì tìm nơi trú ẩn, bầy mèo tụ tập ở lưng chừng dốc, túm tụm thành một vòng tròn. Tiếng rên rỉ của nỗi buồn hòa trộn với tiếng mưa rơi trên đá.
Với một tiếng meo giật mình, Sao Lửa nhảy lên tảng đá, Chân Sóc theo sau, lách qua các mèo với trái tim đập loạn. Một bóng dáng nhỏ nằm ở giữa trung tâm, tấm da chuyển thành màu đỏ nhạt bởi cơn mưa. Chân Sóc nhìn xuống ủ rũ, cơ thể ẩm ướt, quá sốc để nói chuyện khi cô nhận ra cái mõm hẹp. Đó là Chân Chuột Chù.
Da Xỉ Than và Chân Lá cúi xuống bên cạnh lính nhỏ.
“Cậu ấy bị gãy cổ rồi”, Da Xỉ Than thì thầm. “Cậu ấy nên chết ngay sau khi con quái vật của Hai Chân đâm vào cậu ấy. Như vậy cậu ấy sẽ không cảm thấy đau đớn”.
Chân Sóc nhắm mắt lại. Bộ tộc Sao, các vị đang làm gì vậy? Cô ngao lên lặng lẽ.
Một tiếng kêu thảm thiết từ phía nhà trẻ, và Mây Dương Xỉ lao xuống dốc. Chân Chuột Chù là lứa đầu tiên của cô. Bầy mèo rẽ ra để cho cô thấy đứa con đã chết.
“Tôi đã làm gì khiến cho bộ tộc Sao lấy quá nhiều của tôi đến vậy?”, cô rền rĩ.
“Đừng đổ lỗi cho bộ tộc Sao”, Chân Lá dịu dàng meo. “Chính Hai Chân đã làm điều này”.
“Tại sao bộ tộc Sao không ngăn chặn chúng chứ?” Mây Dương Xỉ khóc nức nở.
“Họ bất lực trước bọn Hai Chân, giống như chúng ta vậy”. Chân Lá thì thầm. Cô lắc mình, sau đó đứng thẳng dậy rồi gọi, “Cody?”.
Chân Sóc nhìn cô mèo kiểng lách mình qua bầy mèo. Xương sườn của cô đã lộ rõ dưới lớp da, nhưng cô đã cố gắng để khẳng định rằng không chiến binh nào cần rời khỏi đội tuần tra để đưa cô về nhà.
“Tôi nghĩ Mây Dương Xỉ nên trở về nhà trẻ”, Chân Lá meo.
“Nó bị ngập bởi cơn mưa rồi”, Cody nói với cô. “Tôi đã đưa bé Phong đến hốc đá của các chiến binh. Tôi sẽ đưa Mây Dương Xỉ đến đó với thằng bé”.
“Ý hay đấy”, Chân Lá meo. “Chị vẫn còn hạt anh túc chứ?”.
Cody gật đầu. Cô nhìn Mây Dương Xỉ, mèo đang quẫn trí bởi nỗi buồn. “Bé Phong đang đói và khóc đòi ăn”, cô thì thầm. “Nhưng tôi nghĩ thằng bé có thể ăn thức ăn cứng nếu tôi nhai nó trước. Mây Dương Xỉ sẽ không thể nuôi thằng bé lẫn bản thân trong một thời gian, thật tội nghiệp”.
“Vuốt Mâm Xôi đã bắt được một con sóc. Thằng bé sẽ có nó”, Chân Sóc đề nghị.
“Tôi sẽ mang nó đến hang”, Lông Tần Bì nói.
Cody thúc mũi vào Mây Dương Xỉ, và với sự giúp đỡ của Chân Lá họ dẫn cô ấy rời khỏi đứa con đã chết rồi quay về nơi trú ẩn trong hang chiến binh.
“Chuyện xảy ra như thế nào?” Sao Lửa hỏi khi họ biến mất.
“Cậu ấy ở với tôi”, Vuốt Gai bắt đầu, mèo bảo trợ của Chân Chuột Chù. Lông anh dựng ngược, đôi mắt mở to tuyệt vọng. “Cậu ấy đang đuổi theo một con gà lôi”.
“Sao cậu ấy lại không thấy con quái vật chứ?”.
“Cậu ấy đuổi theo con gà lôi”, Vuốt Gai lặp lại. “Nó sẽ nuôi sống một nửa bộ tộc. Cậu ấy đã quên cẩn trọng”.
“Anh không nghe hay ngửi thấy mùi của con quái để cảnh báo cho cậu ấy à?” Câu hỏi của Sao Lửa chất đầy nỗi buồn hơn là lời buộc tội.
Vuốt Gai lắc đầu khổ sở. “Với con mồi quá khan hiếm, việc đi săn sẽ khá hơn nếu chúng tôi tách ra. Tôi đã không ở gần để chứng kiến những gì đã diễn ra”.
Sao Lửa cúi đầu thấu hiểu.
“Tôi sẽ ngồi với cậu ấy”. Giọng nói trẻ măng của Chân Trắng hòa lẫn tiếng mưa. Chân Chuột Chù là bạn cùng hang với cô từ thời thơ ấu, nỗi buồn lấp lánh trong đôi mắt xanh lá cây của cô. “Tôi không quan việc chúng ta ra khỏi trại. Chúng ta vẫn có thể tổ chức một buổi cầu nguyện”.
“Tôi sẽ tham gia cùng em”, Vuốt Gai rền rĩ. Anh cúi xuông ấn mũi vào bên sườn đẫm máu của Chân Chuột Chù.
Các mèo khác bắt đầu chào tạm biệt mèo đồng tộc trẻ tuổi. Khi đến lượt mình, Chân Sóc cúi thấp hơn xuống xác Chân Chuột Chù, tim cô thắt lại. “Cậu là lính nhỏ bộ tộc Sấm, nhưng cậu sẽ là một chiến binh với bộ tộc Sao”, cô thì thầm.
Cô quay đi và bước xuống con dốc về nơi trú ẩn sau những bụi cây, nỗi buồn của cô cảm giác như là một phần của cơn mưa và sự mệt mỏi dường như thấm xuyên qua xương cốt. Cô nhận thấy Vuốt Mâm Xôi ngồi dưới gốc cây thông trụi lá, đang quan sát cô.
“Em không thể tin Chân Chuột Chù đã chết”. Cô thở dài.
“Tôi biết”, Vuốt Mâm Xôi thì thầm, quấn đuôi quanh người cô.
Chân Sóc nghiêng mình gần về phía anh. “Mây Dương Xỉ vỡ nát con tim mất”.
“Chị ấy sẽ tìm thấy sự thoải mái trong phần còn lại của bộ tộc xung quanh”. Vuốt Mâm Xôi thở dài.
Chân Sóc không thể cảm thấy rằng anh đang nói nhiều hơn về nỗi đau của Mây Dương Xỉ.
“Sau tất cả, bộ tộc có ý nghĩa với một mèo hơn là mèo thân thực sự”, anh tiếp tục.
“Thậm chí cả Da Hung sao?”.
“Giờ chị ấy ở với bộ tộc Bóng Tối. Lòng trung thành của tôi với chị ấy đứng thứ hai sau bộ tộc, và chị ấy hiểu điều đó”.
“Còn Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm thì sao? Anh thấy bọn họ thế nào, giờ thì anh biết là mình cùng cha với họ?”.
“Việc biết chúng tôi cùng cha cũng không thay đổi điều gì”, Vuốt Mâm Xôi tiếp tục. “Tôi chẳng có gì giống cậu ta cả”. Chóp tai anh lo lắng giật giật. “Đúng không?”.
“Tất nhiên là không rồi”, Chân Sóc nóng nảy trả lời. “Không có mèo nào nghĩ anh như vậy hết”.
“Ngay cả khi họ thấy chúng tôi có điểm chung sao?”.
“Bộ tộc Sấm sẽ luôn nghĩ về anh như một chiến binh dũng cảm, trung thành với bộ tộc”, Chân Sóc trấn anh anh.
“Cảm ơn”. Anh liếm nhanh lên má cô trước khi đặt bàn chân di chuyển về phía dòng sông.
Chân Sóc chạy theo sau, giữ khoảng cách với anh cho đến khi anh ngồi xuống và nhìn chằm chằm qua biên giới vào lãnh thổ bộ tộc Sông.
Chân Sóc nhìn theo ánh mắt của anh. Dòng sông uốn lượn qua những bụi lau sậy nhỏ, bề mặt lăn tăn bởi cơn mưa. Cô chớp mắt, chăm chú nhìn gần hơn. “Nhìn kìa, Vuốt Mâm Xôi!”, cô ngạc nhiên meo. “Nhìn dòng sông kìa!”.
“Có chuyện gì à?”.
“Anh còn nhớ khi Sương Diều Hâu và Sasha đã lội qua đó lúc sớm không?”.
“Có”, Vuốt Mâm Xôi phẩy tai. “Thì sao?”.
“Thì, họ lội qua đó”, Chân Sóc lặp lại. “Họ không bơi, mà là lội”.
Vuốt Mâm Xôi trông có vẻ bối rối.
“Hãy nhìn vào những tảng đá!” Chân Sóc nhảy lên và chỉ bằng đuôi. “Họ đang bám vào dòng sông. Sau cơn mưa như thế này, ở giữa mùa lá trụi, họ gần như cần được bảo đảm hơn”.
“Em đúng”. Vuốt Mâm Xôi ngồi dậy.
“Chắc chắn con sông không nông như thế này đúng không?”.
“Ừ, gần đây nó khá khô”, Vuốt Mâm Xôi nhận xét.
“Nhưng không như thế này”, cô lập luận. Trời mưa cả ngày hôm nay, nhưng dòng sông không thể che phủ tất cả. Có điều gì đó không đúng”.
“Như thế nào?”.
Sau đó một giọng nói quen thuộc gọi từ bờ bên kia, “Hai mèo định làm gì?”.
Lông Bão xuất hiện rồi lội qua dòng suối. “Các mèo có vẻ khó khăn như tôi, bị giam trong trại sau cuộc hành trình của chúng ta ư?”.
“Vâng. Mọi thứ đều khó khăn hơn. Chân Chuột Chù chết rồi”. Chân Sóc buồn bã nói với anh. “Chân Trắng đang ngồi canh gác”. Đột nhiên cô tự vấn, họ nên trở lại trại và than khóc cho mèo đồng tộc đã mất của mình. Cô liếc nhìn Vuốt Mâm Xôi, mèo dường như hiều được sự lo lắng của cô.
“Chúng ta sẽ tham gia với họ sớm thôi”, anh hứa.
“Các mèo có muốn tôi bắt một con cá để mang về không?” Lông Bão đề nghị.
“Bộ tộc cần tất cả mồi tươi mà họ có thể nhận được” Vuốt Mâm Xôi meo. “Nhưng tôi không nghĩ rằng họ sẽ chấp nhận nó”.
“Anh chắc chứ?” Lông Bão hỏi. “Chúng dễ dàng bắt được vì nước giờ đã cạn”.
“Vậy là em đã đúng. Mực nước thấp hơn bình thường”, Chân Sóc meo, một lần nữa nhìn về phía dòng suối cạn. “Có gì đó sai sao?”.
Lông Bão nhún vai. “Chỉ là một đợt khô hạn thôi. Cơn mưa này sẽ khiến nó chảy một lần nữa”.
Chân Sóc lần theo dấu mùi của Sasha trong làn gió. Cô liếc nhìn Lông Bão, bí ẩn của dòng sông dường như bỗng nhiên ít quan trọng hơn việc phần còn lại của bộ tộc Sông cảm thấy thế nào về bà mèo cô độc, mèo có vẻ đến và đi như bà muốn – và là mẹ của những đứa con có ảnh hưởng rất nhiều đến bộ tộc đã nuôi dưỡng họ. “Bọn em đã thấy Sasha sáng nay”, cô bắt đầu.
“Em biết Sasha à?” Lông Bão có vẻ ngạc nhiên. “Ồ, tôi quên mất. Em đã gặp bà ấy khi cứu Bàn Chân Sương phải không? Khi… khi cha tôi bị bắt đi”.
Giọng nói anh kéo dài, Chân Sóc ép hông mình về phía anh. “Em rất tiếc”, cô bất lực thì thầm.
Lông Bão ấn mũi với cô. “Tôi cũng vậy. Tôi ước mình có thể ở đó để giúp đỡ”, anh meo. “Nhưng cha tôi đã thực hiện quyết định của ông ấy để giúp đỡ những mèo bị mắc kẹt”. Anh hít một hơi thở sâu trước khi tiếp tục. “Cảm ơn ông vì đã đưa Bàn Chân Sương trở lại. Toàn bộ bộ tộc Sông đã rất ngạc nhiên khi bà ấy xuất hiện”.
“Đặc biệt là Sương Diều Hâu, tôi chắc chắn”. Vuốt Mâm Xôi nhận xét. Chân Sóc bắn cho anh một tia nhìn cảnh cáo. Sương Diều Hâu được chọn làm thủ lĩnh trợ tá khi Bàn Chân Sương biến mất, điều đó có nghĩa là anh ta có thể không hoan nghênh Bàn Chân Sương trở lại với sự nhiệt tình như mọi mèo khác, nhưng có phải Vuốt Mâm Xôi đã thể hiện sự quan tâm quá nhiều đến những đứa con của Sasha không? Họ không thể chắc Lông Bão biết bao nhiêu về huyết thống của Sương Diều Hâu.
“Ừ, tôi nghi ngờ cậu ta ngăn việc trở thành thủ lĩnh trợ tá sớm như vậy”, Lông Bão đồng ý. “Tuy nhiên, cậu ta hoan nghênh sự trở về của Bàn Chân Sương cũng nhiều như bất kì mèo nào. Cậu ta là một chiến binh giỏi. Cậu ta biết rằng một ngày nào đó mình sẽ là thủ lĩnh trợ tá, và cậu ta không ngại phải chờ đợi”.
“Nghe có vẻ anh ta rất tự tin”, Chân Sóc cẩn thận đánh giá.
“Cậu ta luôn như vậy”, Lông Bão trả lời. “Điều gì quan trọng hơn khi cậu ta hoàn toàn trung thành với bộ tộc, bám vào luật chiến binh giống như cái kén bám vào một chiếc lá chứ”.
Chân Sóc chớp mắt. Bằng cách nào đó cô không nghĩ Lông Bão lờ mờ nhận ra ai là cha của Sương Diều Hâu. Cô nhìn vào Vuốt Mâm Xôi, cố gắng để đọc phản ứng của anh, nhưng Vuốt Mâm Xôi đã có điều gì khác trong tâm trí.
“Anh nghĩ có bất kì cơ hội nào về việc Sao Báo Đốm thay đổi suy nghĩ để rời khỏi khu rừng không?”.
“Sao Báo Đốm nói bà ấy sẽ không đi đâu khi trong sông vẫn có cá”, Lông Bão nói với anh.
“Bà ta không quan tâm đến việc các bộ tộc ở cùng nhau sao?” Chân Sóc hỏi.
“Bà ấy chỉ hỏi Lông Bùn nếu ông ấy có bất kì dấu hiệu gì từ bộ tộc Sao, chỉ để chắc chắn thôi”, Lông Bão đề phòng nói với cô. “Nhưng Lông Bùn không rời khỏi ổ của mình thời gian gần đây rồi”.
“Vậy tức là ông ấy không có dấu hiệu gì sao?”, Chân Sóc thất vọng hỏi.
“Chẳng gì cả”. Lông Bão thở dài. “Có vẻ như dấu hiệu mà Nửa Đêm nói chúng ta sẽ không đến, giờ thì bọn Hai Chân đã phá hủy cả điểm Bốn Cây”.
“Có lẽ chúng ta đã nhìn thấy dấu hiệu nhưng không nhận ra được điều đó”, Chân Sóc tự hỏi thành tiếng.
“Đúng, chúng ta đã chứng kiến rất nhiều cái chết khi chúng ta quay về”, Vuốt Mâm Xôi ủ ê lẩm bẩm. “Không chỉ có những chiến binh, còn cả mèo còn và lính nhỏ nữa. Nhưng các mèo nghĩ gì không? Tôi bắt đầu nghĩ rằng không có mèo nào sẽ chỉ đường cho chúng ta cả. Dù chúng ta đi đâu, chúng ta cũng sẽ phải tự tìm con đường riêng cho mình”.
Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh