Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Warriors
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Phạm Mai Trang
Upload bìa: Phạm Mai Trang
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3402 / 83
Cập nhật: 2017-09-16 18:45:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hân Sóc chạy đua trước mặt Vuốt Mâm Xôi và Lông Bão để hướng về khe núi, nơi có trại bộ tộc Sấm. Mùi hôi thối của quái vật Hai Chân treo trong không khí, và trái tim chô quặt thắt như có hòn đá đè nặng khi nghe thấy tiếng gầm của một con quái vật ở phía trước.
“Chúng thực sự đã đến đây rồi!” cô lo lắng. Có ánh sáng kì lạ nháng lên giữa khoảng trống rộng trong rừng. Trước đây, cây cối luôn mọc dày đặc từ sườn dốc cho đến khu trại.
Chân Sóc cảm nhận bộ lông của Vuốt Mâm Xôi cọ vào mình khi anh chui ra khỏi bụi cây. “Cẩn thận,” anh thì thầm mà không nhìn vào cô.
Một lối đi rộng đâm xuyên qua khu rừng. Xung quanh, những nơi ẩn nấp từ bụi dương xỉ đã bị móng vuốt của quái vật đào bới, trông như một bãi đất hoang. Đường đi của họ đã bị quái vật chặn lại, gầm gừ và gào thét khi nhai mấy thân cây. Chân Sóc lùi lại sau bụi dương xỉ, tai bẹp xuống..
“Nửa Đêm đã cảnh báo chúng ta về điều này,” Vuốt Mâm Xôi nhắc cô. Giọng anh điềm tĩnh một cách kì lạ, và chân Sóc nép sát vào cơ thể anh, cảm thấy dễ chịu hơn một chút trong hơi ấm toát ra từ bộ lông của anh. “Chúng ta không thể băng qua chỗ này,” anh tiếp. “Nó quá nguy hiểm. Chúng ta phải đi theo đường vòng và tiếp cận trại từ một hướng khác.”
“Anh dẫn đường đi,” Lông Bão đề nghị. “Anh hiểu phần này của khu rừng hơn tôi.” Anh liếc nhìn chân Sóc. “Em ổn chứ?”
Chân Sóc nâng cằm lên. “Em ổn. Tất cả những gì em muốn là nhanh chóng trở về bộ tộc.”
“Vậy thì đi thôi,” Vuốt Mâm Xôi meo, và chạy nhanh ra khỏi nơi bị Hai Chân tàn phá.
Chúng quay lưng với bầy quái vật và tăng tốc qua rừng cây. Khi cô chạy về phía trảng trống, nơi cô đã được huấn luyện cũng với những lính nhỏ khác, chân Sóc tự hỏi bộ tộc đã ngạc nhiên đến thế nào khi Hai Chân và quái vật của họ đến gần như vậy. Mặt trời đã lên cao trên bầu trời, và hõm huấn luyện xơ xác với những ánh sáng lạnh chiếu xuống. Cô cào chân xuống nền đất ẩm và đẩy chút đất về phía Vuốt Mâm Xôi cùng Lông Bão, ngực cô thắt lại với nỗi sợ hãi khi cô đi theo lối mòn về đường hầm kim tước. Không chút do dự, cô cúi đầu và đâm ngay vào bụi gai.
“Sao Lửa!” cô gào lên ngay khi bước vào trảng trống.
Hoàn toàn trống rỗng. Cả khu trại yên tĩnh. Không có mùi mèo, và mùi bộ tộc đã cũ.
Bàn chân run rẩy, chân Sóc chạy vào hang của bố mình ở dưới tảng đá xám cao, nơi ông vẫn thường đứng trên đó để gọi bộ tộc. Hoang dại trong chốc lát, cô nghĩ Sao Lửa vẫn đang ở đó bất chấp những nguy hiểm đang gào thét bên bờ vực. Nhưng ổ rêu của bố ấm ướt, đã không được sử dụng trong vài ngày. Chân Sóc chui ra khỏi hang đá và chạy vào con đường dẫn đến nhà trẻ. Những đứa trẻ và mèo già luôn luôn rời trại sau cùng, và chẳng có nơi nào an toàn hơn những cái gai mâm xôi đã bảo về nhiều thế hệ mèo bộ tộc Sấm.
Không có gì ngoại trừ mùi của một con cáo, lấn át gần hết mùi hương mờ nhạt của mấy đứa trẻ và mẹ của chúng. Hoảng loạn dâng cao trong lồng ngực. Có tiếng sột soạt trong nhánh cây, và Vuốt Mâm Xôi xuất hiện bên cạnh cô.
“C-cáo!” cô lắp bắp.
“Không sao đâu,” Vuốt Mâm Xôi trấn an cô. “Mùi đã cũ rồi. Có lẽ cáo đã cố gắng thử vẫn may, hy vọng bộ tộc ra đi mà không mang theo mấy đứa trẻ. Không có dấu hiệu của m- của một trận chiến,” anh vội vàng sửa.
“Nhưng bộ tộc đã đi đâu?” chân Sóc rên rỉ. Cô biết Vuốt Mâm Xôi định nói từ máu. Có vẻ như bộ tộc không thể chuyển đi mà không có chút máu đổ xuống. Ôi, bộ tộc Sao, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Mắt của Vuốt Mâm Xôi lấp lánh sợ hãi. “Anh không biết,” anh thừa nhận. “Nhưng chúng ta sẽ tìm ra họ.”
Lông Bão thêm vào. “Có phải đã quá trễ rồi không?” anh khàn khàn thì thầm.
“Chúng ta nên về nhà sớm hơn,” chân Sóc phản đối.
Lông Bão lắc cái đầu màu xám khi anh nhìn xung quanh nhà trẻ trống trơn. “Chúng ta không nên rời khỏi chỗ này,” anh gầm gừ. “Chúng ta nên ở lại để giúp đỡ các bộ tộc!”
“Chúng ta phải đi!” Vuốt Mâm Xôi quát, khó chịu ấn móng vuốt chìm sâu vào trong đụn rêu. “Đó là nhiệm vụ từ bộ tộc Sao.”
“Nhưng đồng tộc của chúng ta đã đi đâu?” Chân Sóc khóc. Cô lách qua hai mèo để trở lại trảng trống. Cô nghe thấy họ bướ theo thật chậm ở phía sau, Lông Bão tự nguyền rủa qua hơi thở trong khi Vuốt Mâm áp sát vào hông anh ấy.
Chiến binh bộ tộc Sông đến đứng cạnh chân Sóc. Anh nhìn xung quanh trại trong chốc lát, bỏ qua mấy vết xước trên chân mình. “Không thấy vết máu ở đâu cả, không có dấu hiệu của một cuộc phục kích,” anh thì thầm.
Chân Sóc nhìn theo ánh mắt của anh và nhận ra Lông Bão nói đúng. Thậm chí ở bên ngoài trại cũng không có dấu hiệu của một cuộc tấn công. Điều đó có đảm bảo là bộ tộc ra đi mà không gặp nguy hiểm gì? “Họ đã di chuyển đến một nơi nào đó an toàn,” cô meo hy vọng.
Vuốt Mâm Xôi gật đầu.
“Chúng ta nên đi theo dấu mùi,” Lông Bão đề nghị. “Hai mèo có thể cho chúng ta một vài nơi mà bộ tộc có thể đến không.”
“Em sẽ đi kiểm tra hang của Da Xỉ Than,” chân Sóc đề nghị. Cô chui qua đường hầm dương xỉ dẫn đến hang mèo lang y, nhưng những bụi dương xỉ đang che chắn một trảng trống rỗng không và im lặng như những nơi khác của trại.
Cô đi men theo hàng rào, thọc mũi vào bụi dương xỉ. Thỉnh thoảng Da Xỉ Than vẫn trải ổ ở đây cho những mèo bị ốm, nhưng bây giờ mùi đã cũ. Cô quay trở lại, bước về phía hang đá ở cuối trảng trống. Đây là nơi Da Xỉ Than thường dùng để đặt tổ và giữ thảo dược khô ráo.
Trong bóng tối, mùi cay nồng của rễ cây và thảo dược mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nhưng chỉ có mùi hương mờ nhạt của Da Xỉ Than, cũ như mùi của Sao Lửa trong hang của ông ấy.
Thất vọng, chân Sóc ra khỏi khe nứt và nhìn chằm chằm tuyệt vọng vào trảng trống. Bất ngờ, bụng cô thắt chặt lại: mùi của Da Xỉ Than đã cũ, nhưng mùi em gái cô còn cũ hơn. Bất kể là bộ tộc Sấm đi đâu, chân Lá cũng đã bỏ đi trước họ.
Tiếng hét của một chiến binh phát ra từ trên cao, lôi chân Sóc ra khỏi dòng suy nghĩ. Chân Sóc thoáng thấy một nhúm lông đen, sau đó mấy bàn chân đè nặng lên lưng cô. Sự tức giận làm lông cô dựng đứng và bàn chân quờ quạng dữ dội. Cuộc hành trình đến nơi mặt trời chìm đã làm cho cô trở nên mạnh mẽ và cơ bắp hơn, cô nghe thấy tiếng thở hổn hển cũng với những nỗ lực báo trên bộ lông mình. Theo bản năng, chân Sóc lăn sang bên cạnh. Cô cảm nhận những móng vuốt của kẻ tấn công ấn vào hông mình yếu ớt.
Rít lên tức giận, chân Sóc quay lại đối mặt với kẻ tấn công, mặt ngẩng cao và môi bạnh ra.
Con mèo kia lồm cồm bò dậy và nhìn chằm chằm vào cô với cái đuôi nhổng cao. “Đang cố gắng ăn cắp đồ của tôi, đúng không?” bà rít lên..
“Da Xỉ Than!” chân Sóc thở hổn hển.
Mắt mèo lang y mở to ngạc nhiên. “Chân Sóc! C-con đã về!” bà lắp bắp, lao về phía trước và đẩy mõm dọc theo má chân Sóc. “Con đã ở đâu vậy? Vuốt Mâm Xôi đi cùng con đúng không?”
“Mọi người đang ở đâu?” Chân Sóc hỏi, quá lo lắng cho đồng tộc của mình để có thể trả lời những thắc mắc của Da Xỉ Than.
Có tiếng bàn chân đạp lên đường hầm dương xỉ, Vuốt Mâm Xôi và Lông Bão xông vào trảng trống.
“Bọn anh nghe thấy có tiếng đánh nhau,” Vuốt Mâm Xôi thở hổn hển. Anh chớp mắt ngạc nhiên khi phát hiện ra Da Xỉ Than. “Cả hai đều ổn chứ?”
“Vuốt Mâm Xôi! Ta thật vui thấy con!” Da Xỉ Than nhìn Lông Bão và đôi mắt bà mờ đục nghi ngờ trong chốc lát. “Cậu làm gì ở đây?”
“Anh ấy đi cùng tụi con,” Vuốt Mâm Xôi giải thích ngắn gọn. “Ai tấn công em vậy?” Anh nhìn chằm chằm xung quanh, lớn giọng. “Em đã đuổi họ đi à?”
“À thực ra thì, đó là ta,” Da Xỉ Than thú nhận. “Ta không nhận ra chân Sóc khi đứng trên tảng đá. Ta cứ nghĩ là con bé đang cố gắng ăn trộm thảo mộc. Ta quay lại để lấy một số thảo dược bổ trợ -”
“Quay trở lại?” Vuốt Mâm Xôi lặp lại. “Mọi mèo đang ở đâu?”
“Chúng ta phải đi,” Da Xỉ Than giải thích, đôi mắt bà mờ đục đau khổ. “Bọn quái vật càng lúc càng đến gần. Sao Lửa đã ra lệnh cho chúng ta phải rời khỏi trại.”
“Khi nào?” Mắt Vuốt Mâm Xôi mở to ngạc nhiên.
“Hai ngày trăng trước.”
“Cô đã đi đâu?” chân Sóc hỏi.
“Gò đá Thái Dương.” Da Xỉ Than nhìn lơ đãng xung quanh trảng trống. “Ta chỉ quay lại để lấy ít thảo dược. Bây giờ, ta đã không có chân Lá giúp đỡ nữa rồi, ta luôn luôn chậm chạp…”
Tim chân Sóc lảo đảo. “Chuyện gì đã xảy ra với chị ấy?”
Da Xỉ Than liếc nhìn cô, và sự thương hại trong đôi mắt ấy làm chân Sóc muốn quay đuôi và chạy trốn khỏi những gì cô sắp phải nghe. “Hai Chân đã đặt bẫy chúng ta,” bà nói. “Chân Lá đã bị bắt đi trước một ngày chúng ta rời khỏi trại. Đuôi Nai chứng kiến mọi thứ nhưng không thể làm gì để giúp đỡ.”
Chân của chân Sóc như quỵ xuống, và cô như gục ngã. Với một tia sáng chớp lên kinh dị, cô đã hiểu giấc mơ của mình về nỗi sợ hãi, bóng tối, cùng không gian chật hẹp.
“Hai Chân bắt cô ấy đi đâu?” Giọng của Vuốt Mâm Xôi nghe thể anh đã đi một quang đường dài. Chân Sóc rùng mình, cố gắng chống lại cơn sốc đang như thác nước đổ lên trên cơ thể.
“Không ai biết cả.”
“Sao Lửa có cử đội tuần tra đi tìm kiếm không?”
“Ông ấy có cử một đội tuần tra ngay khi Đuôi Nai trở về. Nhưng nơi Hai Chân đặt bẫy chỉ toàn là quái vật và không có dấu hiệu gì của chân Lá cả.” Da Xỉ Than bước đến ấn mõm vào hông chân Sóc. “Đó không phải là nơi an toàn để có thể đi tìm chị con,” cô thì thầm. Chân Sóc lết đi, nhưng Da Xỉ Than nhìn chằm chằm vào trong mắt cô và cô cảm thấy mèo lang y đang hiểu hết mọi suy nghĩ cua rmình.
“Bố của con phải nghĩ cho bộ tộc,” cô meo. “Ông ấy không thể đẩy cả bầy mèo vào nguy hiểm để tìm kiếm chân Lá.” Bà nhìn đi chổ khác, và chân Sóc nghe thấy chút cay đắng xen lẫn hối tiếc trong giọng nói khi bà tiếp tục. “Ta muốn tự mình đi tìm con bé, nhưng ta biết là ta không thể.” Bà liếc xuống cái chân bị liệt, một vết thương cũ ở đường Sấm Rền. Da Xỉ Than biết quá rõ những nguy hại mà quái vật Hai Chân có thể gây ra cho bầy mèo.
Đây là lần đầu tiên chân Sóc chú ý đến bộ da nhăn nheo của mèo lang y, trông rõ từng cái xương sườn ở bên dưới.
Vuốt Mâm Xôi cũng nhận ra. “Bộ tộc đang xảy ra chuyện gì vậy?” anh hỏi.
“Không tốt,” Da Xỉ Than thừa nhận. “Bé Đường Tùng đã chết — Mây Phi Điểu không có đủ sữa để nuôi con bé. Mồi quá khan hiếm, tất cả chúng ta đều đói.” Sự đau buồn làm giọng nói của bà trở nên run rẩy. “Đuôi Đốm Xám cũng đã chết rồi. Bà ấy ăn phải một con thỏ bị Hai Chân đầu độc từ lãnh thổ bộ tộc Gió.” Một tia nhìn báo động lóe lên trong mắt bà. “Mấy đứa chưa ăn con thỏ nào, đúng không?”
“Chúng tôi không nhìn thấy thỏ,” Lông Bão trả lời. “Kể cả trên lãnh thổ bộ tộc Gió.”
Da Xỉ Than quất đuôi. “Hai Chân đã phá hủy mọi thứ! Tim Sáng và Đuôi Mây cũng mất tích – chúng ta nghĩ là họ đã bị Hai Chân bẫy, giống chân Lá.”
Vuốt mâm Xôi nhìn vào mặt đất lạnh lẽo, lầy lội. “Con không nghĩ là mọi thứ có thể tệ đến thế này!” anh thì thầm. “Nửa Đêm đã cảnh báo chúng ta, nhưng...” Chân Sóc ước gì mình có thể an ủi anh. Nhưng không có gì mà cô có thể làm hay nói để anh cảm thấy khá hơn.
Da Xỉ Than nhìn chằm chằm Vuốt Mâm Xôi nghi hoặc. “Nửa Đêm đã cảnh báo con? Bà lặp lại. “Con đang nói gì vậy?”
“Nửa Đêm là một con lửng,” chân Sóc giải thích. “Đó là nhân vật mà chúng con phải đi gặp.”
“Con đã gặp một con lửng?” Da Xỉ Than nhìn xung quanh như thể đang chờ gặp một khuôn mặt màu đen-trắng xuất hiện từ những bụi cây phía sau họ.
Chân Sóc có thể hiểu được phản ứng của bà. Mèo chưa bao giờ tin lửng; chúng nổi tiếng là loài động vật xấu tính, một sinh vật không thể đoán trước được. Chân Sóc và bạn đồng hành của mình cũng đã sốc một lúc trước khi họ phát hiện ra đó đúng là nhân vật mà họ cần phải gặp.
“Tại nơi mặt trời chìm,” chân Sóc tiếp.
“Ta không hiểu,” Da Xỉ Than thì thầm.
“Bộ tộc Sao đã gửi chúng tôi đến đó,” Lông Bão nói. “Một mèo đến từ mỗi bộ tộc.”
“Họ nói chúng con phải đến một nơi mà mặt trời chìm vào ban đêm,” Vuốt Mâm Xôi thêm.
“Bộ tộc Sao gửi mấy đứa đi đâu?” Da Xỉ Than thở hổn hển. “Ta… chúng ta đã nghĩ là họ bỏ quên chúng ta.” Cô nhìn chằm chằm vào Vuốt Mâm Xôi. “Bộ tộc Sao đã nói gì với con?”
“Trong một giấc mơ,” Vuốt Mâm Xôi lặng lẽ thừa nhận.
Lông của Lông Bão xù lên. “Đuôi Phi Điểu cũng có một giấc mơ giống như vậy.
“Và chân Chim cùng Da Hung cũng vậy,” chân Sóc thêm.
Da Xỉ Than nhìn chằm chằm vào ba mèo, mắt mở to. “Con phải đến và nói với Sao Lửa tất cả. Chúng ta đã không nghe bộ tộc Sao nói gì từ khi họ gửi cho ta thông điệp về lửa và cọp.”
“Lửa và cọp?” chân Sóc lặp lại, mắt mở to.
“Con sẽ biết về nó sớm thôi,” Da Xỉ Than tránh ánh mắt của cô. “Bây giờ thì đi với ta đi. Bộ tộc cần nghe câu chuyện của các con.”
Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh