Phần thưởng cho sự chịu đựng gian khổ chính là những kinh nghiệm bạn thu được.

Aeschylus

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 697 / 0
Cập nhật: 2015-07-17 10:20:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
à thẫn thờ nhìn như dán mắt vào màn hình ti-vi. Hình ảnh người đàn ông trong phim đang mờ dần rồi xa mãi trong ánh sáng chói lòa nơi khung cửa. Bỗng dưng đôi mắt của Hà như cũng nhòa đi. Hà thổn thức, như thể mình đang nhập vai người vợ trong cuốn phim “Ghost”. Phim này Hà đã xem rất nhiều lần, từ nhiều năm nay, mỗi lần xem lại thì cảm xúc như cũng bớt đi. Nhưng sao lần này, Hà tưởng như câu chuyện trong phim trở thành sự thật. Bởi vì người nam diễn viên đóng vai chính trong phim, rồi đây có thể sẽ như người chồng ấy, đang vĩnh biệt người vợ của mình. Hà thổn thức, thổn thức mãi, mà không biết là Sơn đang trố mắt nhìn Hà. Anh ngạc nhiên vì sự cảm động hơi thái quá của Hà. Sơn khẽ hỏi:
- Em sao thế?
Hà không trả lời, càng sụt sùi nhiều hơn. Sơn ngồi gần lại bên Hà, nói như an ủi:
- À thôi anh hiểu rồi, em cảm thấy thương cho Patrick Swayze phải không?
Hà không biết nói sao, chỉ gật đầu nhẹ. Sơn thở dài:
- Anh cũng vậy. Tội nghiệp quá, nếu anh ấy đừng bị bệnh như thế này, chắc sẽ còn đóng thêm được nhiều phim hay.
- Vâng!
- Thôi em ạ, nín đi! Đời mỗi người một số, làm sao mình biết được! Nhưng dù sao, Patrick cũng đã làm được nhiều việc. Ít ra anh ấy chết đi, vẫn còn được người đời biết đến qua những cuốn phim anh đóng. Cũng bị ung thư tụy tạng, ông Randy Pausch đó, cũng đã dọn đường cho mình, và đã có “Bài diễn thuyết cuối cùng” cho sinh viên, và cả thế giới đều biết đến bài nói chuyện này.
- Vâng!
- “Vâng” có nghĩa là đồng ý với anh phải không? Đồng ý rồi thì nín khóc đi nhé!
- Em không khóc nữa… Nhưng anh nè, em có một ông khách hàng, ông ấy cũng bị ung thư tụy tạng, ông bảo với em rằng bác sĩ cho biết ông có thể chỉ còn sống được mấy tháng. Em thấy thương ông ấy quá. Tại sao lại có những căn bệnh quái ác như vậy hở anh? Em làm cán sự xã hội, em cũng có những người khách hàng bệnh tật đủ loại, nhưng đây là lần đầu tiên em có một người khách hàng bị ung thư.
Sơn lắc đầu:
- Anh thì gặp hàng ngày… Nhưng thôi, chúng ta hãy nói chuyện vui đi! Anh chỉ có thể khuyên em một câu: “Có bệnh thì hãy chữa bệnh”, để em tặng lại khách hàng.
Hà vẫn lẩm bẩm:
- Nhưng có những bệnh chữa dứt được, có những bệnh…
- Anh xin em!.. Đến giờ đi ngủ rồi!
Suốt đêm, Hà trằn trọc mãi. Hà nghĩ đến hình ảnh mẹ của anh Nam nơi nhà quàn – một người già khô héo sau mười năm nằm liệt một chỗ trên giường. Hà nghĩ đến người khách sáng nay – ông Trần, một người đàn ông có dáng vóc mạnh khỏe mới vừa đúng tuổi về hưu. Và nụ cười hiền lành của Patrick Swayze cứ đeo đuổi tâm trí Hà. Rồi bỗng dưng, hình bóng của người cha thân yêu đã mất nơi quê xa, hiện ra chập chờn như bay trong sương khói…
Những Chiếc Vé Cuối Đời Những Chiếc Vé Cuối Đời - Nguyễn Thị Mỹ Thanh