From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Lake Of Souls
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 293 / 9
Cập nhật: 2019-12-06 09:01:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ế chiều hôm sau, chúng tôi chờ rồng đực đi săn. Thật ra chúng tôi muốn chờ khi nó đưa theo mấy con cái hoặc hai rồng con đi cùng, nhưng trong những chuyến săn có bầy đàn, nó thường không đi xa. Vì vậy cơ hội tốt nhất để chúng tôi hành động là ngay khi nó lên đường đi săn, với hy vọng nó sẽ không trở lại khi chúng tôi tiến vào thung lũng.
Sau cùng, gần cuối buổi, rồng đực vươn cánh, bay lên bầu trời. Tôi vội vàng báo cho Harkat và Spits.
Chúng tôi đã bơm đầy ba mươi hai quả cầu, trong chai vẫn còn lại một phần ba nọc độc. Tôi nhét cái chai vào trong áo để dự trữ. Harkat và tôi chia đôi số quả cầu, dù Spits gay gắt phản đối. Hai lý do không thể trao quả cầu nào cho ông ta là: trước hết, mục tiêu của chúng tôi chỉ làm cho rồng sợ, chứ không giết chúng. Cả tôi và Harkat đều không muốn tiêu diệt sinh vật huyền thoại kỳ diệu này, và chúng tôi tin Spits sẵn sàng hoan hỷ dội bom vào chúng. Lý do thứ hai, chúng tôi cần ông ta tập trung vào vụ câu lưới linh hồn. Dù chuyện gì xảy ra, tay cựu hải tặc vẫn khư khư ôm tấm lưới sát ngực. Ông ta là người thích hợp nhất để câu linh hồn Harkat. (Dù chúng tôi không biết hình dạng những linh hồn trong hồ ra sao, bằng cách nào nhận ra linh hồn Harkat, nhưng vẫn phải tính trước – nếu! – chúng tôi đến được đó.)
Hai tay nắm bốn quả cầu nhỏ, tôi bò ra khỏi hang, hỏi Harkat và Spits:
- Sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng.
Harkat nói. Tay anh ta lớn hơn tay tôi, nên cầm sáu quả.
Vẫn còn cay cú vì không có quả “bom” nào, càng bực bội hơn vì bị chúng tôi phong tỏa rượu gần một tuần, Spits luôn miệng càu nhàu:
- Aaa! Aaaa!
Tôi cố làm ông ta vui:
- Xong việc, ông có thể uống tất cả số rượu còn lại, say bét nhè luôn, được chứ?
- Nghe… có vẻ được.
Harkat hỏi:
- Ông đang mong… về nhà?
- Nhà?
Spits nhăn mặt rồi cười rầu rĩ:
- Aaa! Phải, phải, tuyệt vời! Ước gì ta ở đó ngay lúc này.
Mắt đảo lia lịa, rồi vội quay đi, Spits bối rối như bị bắt quả tang đang ăn trộm.
Lê bước lên đỉnh đồi, tôi bảo ông ta:
- Chúng ta tiến theo hàng ngang. Ông đi giữa. Tiến thẳng tới hồ. Chúng tôi sẽ bảo vệ ông.
- Lỡ… thấy bom mà rồng không bỏ chạy thì sao? Các cậu để cho chúng nuốt luôn à?
Spits tưởng chúng tôi điên tới mức không cho bom nổ. Tôi thở dài nói:
- Nếu phải giết, chúng tôi sẽ giết chúng. Nhưng… chỉ khi không còn cách nào khác nữa.
- Và… chỉ sau khi chúng ăn thịt ông.
Harkat cười ha hả nói, làm Spits chửi toáng lên.
Kiểm tra lại lần cuối. Tôi và Harkat đem theo tất cả những gì chúng tôi có trong túi, Spits khoác ba lô trên vai. Hít thở mấy hơi, chúng tôi nhìn nhau gượng cười, rồi bắt đầu xuống thung lũng, nơi bốn con rồng đang nằm chờ.
Một con rồng nhỏ thấy chúng tôi trước. Nó đang nô đùa với con anh em của nó. Hai con rồng rượt đuổi nhau quanh thung lũng như hai con miu lớn quá khổ. Thấy chúng tôi, nó ngừng phắt lại, vỗ cánh, rít lên cảnh giác. Hai rồng cái ngóc đầu, những con mắt vàng rực, hung dữ trên cái mặt dài đỏ tía.
Rồng cái đầu xám đứng dậy, xòe cánh, bay vút lên không. Vừa rít lên vừa bay vòng vòng, rồi hướng mõm về phía chúng tôi, nhào xuống. Tôi thấy lỗ mũi nó phóng ra, chuẩn bị phun lửa.
- Để tôi lo con này.
Tôi kêu lên với Harkat, rồi bước tới, đưa cao một quả cầu lớn hơn trong số bốn quả. Chờ khi con rồng gần tới ngang đầu, tôi ném mạnh quả cầu xuống đất, rồi nằm mọp xuongs. Tiếng nổ làm đất đá bay tung lên tới mặt con rồng cái. Nó rống lên đau đớn, rồi lướt ngay sang trái.
Con rồng cái còn lại bay lên không khi nghe tiếng nổ. Hai rồng con vụt bay theo. Chúng giữ vị trí cao hơn hai rồng mẹ đang lượn lờ sát bên nhau.
Trong khi mấy rồng con lơ lửng trên không, chúng tôi cấp tốc chạy tới Hồ Linh Hồn. Harkat và tôi thận trọng từng bước, tránh vấp ngã và đạp phải những quả cầu nguy hiểm.
Hai con rồng cái tách ra, đồng loạt tấn công chúng tôi từ hai hướng, lao vút từ trời xuống như hai ngôi sao băng. Harkat và tôi cùng một lúc, ném hai quả cầu. Tiếng nổ làm đất đá bay mù mịt.
Mấy con rồng theo sat chúng tôi suốt chặng đường tới hồ, mỗi phút lại thay phiên, hoặc hiệp lực tấn công, chỉ lảng ra khi chúng tôi ném mấy quả cầu. Một con rồng nhỏ nhào vào tham gia, nhưng bị con mẹ phun lửa đuổi lên độ cao an toàn.
Tôi nhận ra, rồng là một sinh vật thông minh. Sau mấy tiếng nổ đầu tiên, chúng vút lên cao ngay khi thấy chúng tôi ném quả cầu. Mấy lần tôi giả bộ ném, nhưng rõ ràng chúng biết mánh khóe của tôi, nên chỉ rút lui khi chúng tôi ném thật.
Tôi gào lớn, bảo Harkat:
- Chúng sẽ tiếp tục cho tới khi chúng ta không còn quả cầu nào nữa.
- Có vẻ như thế.
- Cậu có biết sử dụng bao nhiêu quả rồi không?
- Có lẽ bảy tám rồi.
- Tôi cũng vậy. Như vậy chúng ta chỉ còn một nửa. Đủ để tới hồ… nhưng sẽ không trở lại được.
- Nếu muốn rút lui, ta phải trở lại ngay lúc này.
Tôi bị bất ngờ, vì không phải Spits – mặt rạng rỡ la lên:
- Không! Chúng ta tới quá gần rồi, không lý gì trở lại!
Tôi cười lớn:
- Ông Spits hình như đang cao hứng phiêu lưu.
- Đến lúc ông ấy phát triển sức mạnh rồi.
Vài phút sau, với hai lần nổ, chúng tôi đã tới Hồ Linh Hồn. Thấy chúng tôi tới sát hồ, hai con rồng cái rút ra xa. Chúng cùng hai rồng con lượn vòng trên không, nghi ngờ quan sát.
Trong khi tôi và Harkat canh chừng mấy con rồng, Spits là người đầu tiên ngó xuống hồ, rồi quì gối rên rỉ:
- Ôi! Đẹp quá! Đây là những gì ta hằng mong ước!
Ngoái lại, tôi nhìn xem ông ta lảm nhảm ca tụng điều gì. Trong làn nước xanh âm u, hàng mấy trăm hình dáng con người lung linh tỏa sáng, chen chúc, chồng chất lên nhau. Mặt và thân hình họ xanh xao, ảo não. Có những thân thể phồng lên xẹp xuống, như loài cá. Có những thân thể co rút thành những quả bóng nhỏ, hay kéo dãn tới một độ dài bất ngờ. Tất cả đều lờ đờ bơi thành những vòng tròn buồn thảm. Dấu hiệu duy nhất chứng tỏ họ không hoàn toàn mất hết sức sống là những cái chớp mắt và những ngón tay co duỗi. Thỉnh thoảng vài thân hình trôi nổi lên, nhưng không qua khỏi mặt nước. Tôi có cảm giác là họ không thể.
Harkat thì thầm:
- Linh hồn người chết.
Chúng tôi quay lưng lại đám rồng vì bị quang cảnh dưới hồ cuốn hút.
Hầu hết những thân hình vặn vẹo trong khi bơi, nên mặt họ thấp thoáng ẩn hiện. Mỗi khuôn mặt là một hình ảnh của cô đơn và đau khổ. Đây là hồ của buồn phiền. Không phải của sự đau đớn – không ai có vẻ đau đớn – mà chỉ buồn. Đang quan sát những gương mặt, trong lòng tôi tràn ngập xót thương, bông nhận ra một khuôn mặt tôi từng biết. Lùi một bước, tôi bật kêu lên:
- Máu đen của Harnon Oan ơi!
Tưởng tôi tìm được con người kiếp trước của mình, Harkat vội hỏi:
- Sao? Sao? Chuyện gì?
- Murlough!
Môi tôi mấp máy nói nhẹ như hơi thở. Murlough là ma-cà-chớp đầu tiên tôi đã gặp. Hắn điên loạn, mất kiểm soát, đã giết những người dân trong thành phố quê hương của ông Crepsley. Bị chúng tôi theo dõi và bị ông Crepsley giết chết. Trông ma-cà-chớp này vẫn giống khi hắn mới chết, chỉ màu da đỏ tía là mờ nhạt vì nước hồ và vì độ sâu hắn đang bơi.
Khi tôi nhìn, Murlough chìm xuống sâu, khuất khỏi tầm mắt. Một luồng ớn lạnh chạy suốt sống lưng tôi. Chưa bao giờ tôi ngờ có ngày thấy lại khuôn mặt Murlough. Bao kỷ niệm không vui lại dồn dập trở về, tôi chìm trong suy tưởng, sống lại những đêm dài trong quá khứ, phân vân tự hỏi: còn linh hồn nào khác nữa tôi se gặp tại nơi này. Không là ông Crepsley – vi bà Evanna đã nói, linh hồn ông đang ở cõi bồng lai. Nhưng còn những ma-cà-chớp tôi đã giết? Ông hoàng Gavner Purl? Bà Arra Sails? Ông hoàng Kur…
- Đẹp quá!
Tiếng lẩm bẩm của Spits làm tôi ngắt dòng hồi tưởng. Ngước nhìn tôi, với những giọt nước mắt hạnh phúc, ông ta nói:
- Người đàn ông nhỏ con đi đôi ủng vàng đã nói với tôi cảnh này như thế nào, nhưng cho đến bây giờ tôi mới tin là ông ta không nói dối. Giờ thì tôi biết giấc mơ của mình đã thành sự thật.
Nhớ lại hoàn cảnh nguy hiểm lúc này, gạt bỏ Murlough khỏi ý nghĩ, tôi nói ngay:
- Quên giấc mơ của ông đi. Lưới lẹ lên, để chúng ta còn ra khỏi nơi này.
Spits hớn hở:
- Lưới chứ, nhưng nếu các người nghĩ ta sẽ rời khỏi cái ao chứa đựng kho tàng này thì các người còn điên hơn cả tụi Kulashka.
- Ông nói sao?
Nhưng Spits không trả lời câu hỏi của Harkat ngay, lẳng lặng gỡ tấm lưới, trải xuống dòng nước lặng lờ của Hồ Linh Hồn, rồi tay cựu hải tặc mới thong thả nói:
- Ta được ca ngợi trên con tàu Hoàng tử Pariahs. Không kẻ nào nấu ăn ngon hơn Spits Abrams. Thuyền trưởng bảo ta là nhân vật quan trọng thứ hai, chỉ đứng sau Billy Bùm Bùm. Nhưng sau khi Billy tự làm hắn nổ ttan xác, ta là người có giá trị nhất trên tàu. Tên cướp biển nào cũng sẵn sàng bán cả mẹ ruột để đổi lấy một miếng thịt băm hầm, một miếng sườn nướng tuyệt ngon của Spits danh tiếng này.
Tôi kêu lên:
- Ông ta kiệt sức đến nói sảng rồi!
- Tôi không nghĩ thế.
Harkat vừa nói vừa lo lắng quan sát Spits, trong khi ông ta tập trung vào lưới, răng cắn chặt môi, mắt rực sáng một cách đáng sợ.
Tiếp tục quăng lưới rào rào, Spits lầm bầm:
- Chưa bao giờ chúng hỏi thịt từ đâu ra.
Những linh hồn tách ra, vô thức bơi quanh lưới, nhưng vẻ ủ dột không thay đổi.
- Thậm chí nhiều tháng trời lênh đênh trên biển, lương thực hết nhẵn, nhưng ta vẫn bất ngờ có ê hề thịt cho chúng thỏa thuê ăn.
Ngừng tay lưới, gã hải tặc nghiến hàm giận dữ:
- Khi phát hiện ra, chúng bảo ta không phải là người và không đáng sống. Nhưng chúng biết. Tận đáy lòng chúng phải đoán ra chứ, vậy mà chúng vẫn bất chấp, vẫn nhai. Chỉ đến khi mọt thằng mới tới bắt gặp, làm toáng lên, chúng mới thú nhận là chúng đã biết từ lâu. Đạo đức giả! Một lũ giả dối, hai mặt thối tha, đáng bị quay chín trong lửa địa ngục.
Cười điên dại, Spits kéo lưới lên, kiểm tra, rồi quăng lại xuống nước:
- Nhưng vì ma quỉ không làm gì được chúng, ta sẽ thiết đãi chúng bằng lửa cả chính ta. Aaa! Chúng tưởng quăng ta khỏi tàu là sẽ không bao giờ còn thấy Spits Abrams nữa. Rồi đây chúng sẽ được cười lần cuối, khi bị phơi thây trên lò, từ từ lèo xèo cháy trên ngọn lửa của ta.
Tôi ú ớ hỏi:
- Ông ta nói gì vậy?
- Tôi nghĩ là mình hiểu.
- Bao nhiêu người… được ông vớt từ biển lên rồi… bị ông giết chết?\
Spits cười khúc khích:
- Hầu hết. Trong không khí sôi nổi của những trận đánh, chẳng ai thèm quan tâm có bao nhiều đứa nhảy khỏi tàu. Thỉnh thoảng ta trình lên thuyền trưởng và thủy thủ đoàn một tên còn sống, còn bao nhiêu ta cứa cổ ráo, rồi giấu xác trong khoang bếp.
Tôi hổn hển hỏi:
- Cái gì?
Harkat ghê tởm nói:
- Đó là bí mật lớn của Spits. Lão là một kẻ ăn thịt đồng loại, và làm cho cả tàu cũng trở thành kẻ ăn thịt người.
Spits rống lên:
- Chúng khoái ăn mà. Chúng vẫn tiếp tục ăn, chẳng phàn nàn gì, nếu thằng thủy thủ mới không bước vào bếp trong khi ta đang xẻ thịt lão cha sở mập ú và con vợ lão. Sau đó, chúng làm ra vẻ ghê tởm và đối xử với ta như một quái vật.
Harkat lặng lẽ nói:
- Tôi đã từng ăn thịt người. Người Tí Hon ăn bất cứ thứ gì. Lần đầu trở lại từ cõi chết, tư tưởng của tôi… không là của chính tôi, tôi đã ăn tất cả. Nhưng chúng tôi chỉ ăn thịt của những người… đã chết. Chúng tôi không giết. Chúng tôi không thích thú chuyện đó. Ông đúng là một quái vật, thậm chí đối với cả những kẻ… như tôi.
Spits cười khinh bỉ:
- Câm ngay, đồ ma quỉ. Ta biết vì sao mi ở đây. Để có được miếng thịt hầm của Spits!
Lão quay qua tôi nháy mắt:
- Cậu bé Shan này cũng thế. Mi tưởng ta không biết mi là gì sao? Spits không ngu như giả bộ đâu. Mi là kẻ hút máu người. Mi đã hút máu ta trong khi tưởng là ta ngủ. Đừng chơi trò ngây thơ vô tội nữa, không bịp được ta đâu.
Tôi nói:
- Spits, ông lầm rồi. Tôi uống máu để sống. Còn Harkat đã rất xấu hổ vì những gì đã làm trong quá khứ. Nhưng chúng tôi không giết người, không ăn thịt đồng loại. Chúng tôi không muốn dự phần trong bữa tiệc vô nhân đạo của ông.
- Để xem khi ngửi mùi nấu nướng, các người còn giữ được ý nghĩ đó nữa không. Khi nước dãi chảy ra, bụng sôi lên, các người vội cầm dĩa chạy tới năn nỉ xin một miếng thịt đùi ngập trong nước sốt.
Tôi thì thầm với Harkat:
- Lão hoàn toàn mất trí rồi.
Rồi nói lớn với Spits:
- Ông quên mấy con rồng rồi sao? Chúng ta sẽ bị quay chín và ăn thịt nếu cứ đứng đây mà tán nhản mãi.
- Chúng không làm phiền chúng ta đâu. Người đàn ông tên Tí Nị đã nói với ta rồi. Nếu ta đứng cách hồ trong vòng hơn một mét, rồng không làm hại được ta. Chúng không thể đến gần hơn, vì đã có thần chú trên hồ. Trừ khi một người sống nhảy, hoặc ngã xuống hồ.
Ngừng kéo lưới, Spits nhìn chúng tôi, bình tĩnh nói:
- Không thấy sao, hai chàng tuổi trẻ? Chúng ta không cần phải đi khỏi đây. Mỗi ngày câu bữa ăn, nước đầy đủ. Chúng ta có thể ở lại đây suốt đời. Tí Nị hứa, nếu chúng ta ở lại, lão sẽ cung cấp nồi soong, vật liệu làm bếp. Cho đến lúc đó, chúng ta có thể ăn thịt sống. Ta đã ăn thịt người sống… không ngon bằng nấu chín, nhưng không đến nỗi làm hai ngươi phàn nàn đâu.
Harkat rít lên:
- Thì ra đó là ước mơ của ông. Không trở lại thế giới của chúng ta nữa, mà ở lại đây mãi mãi, để câu… linh hồn người chết!
- Ha ha ha! Tí Nị đã cho ta biết hết rồi. Trong nước, linh hồn không có thân xác, chúng chỉ là… hồn ma mà chúng ta đang thấy. Nhưng khi được vớt lên mặt đất, chúng trở thành… hình hài như trước khi chết. Ta lại có thể giết và mổ thịt chúng. Một nguồn cung cấp vô tận… Kể cả linh hồn gã thuyền trưởng và hầu hết những kẻ khác trên tàu Hoàng tử Pariahs. Ta có thể trả thù… tới no căng bụng!
Sau chúng tôi vang lên một tiếng “thịch” nặng nề – con rồng đực đã trở lại. Đưa cao quả cầu đỏ để ném, nhưng tôi chợt nhận ra nó không tiến gần hơn nữa. Spits nói đúng: rồng không được phép tiếp cận hồ.
Tiến gần Spits, tôi nói:
- Chúng tôi sẽ không để ông làm điều đó.
- Mi không thể ngăn cản ta. Không muốn ở lại thì biến đi. Ta sẽ vớt linh hồn của con ma kia lên, rồi hai ngươi tìm cách liều mạng với mấy con rồng. Nhưng đừng hòng ép buộc ta theo. Ta quyết ở lại nơi này.
- Không. Chúng tôi sẽ không để ông ở lại. Hạ thấp lưới, Spits rút dao, rít lên:
- Lùi lại! Ta mến cả hai ngươi. Ma-cà-rồng và tiểu yêu đàng hoàng. Nhưng nếu phải làm, ta vẫn săn sàng lột da lóc xương cả hai.
Bước lại sau lưng tôi, Harkat nói:
- Đừng giở trò, Spits. Ông thấy hành động của chúng tôi rồi đó. Chúng tôi mạnh hơn, nhanh nhẹn hơn ông. Đừng bắt chúng tôi phải làm ông đau đớn.
Nhảy lùi lại, tay vung vẩy dao, lão la thét:
- Ta không sợ! Các người cần ta hơn ta cần các người. Nếu mi không lùi lại, ta sẽ không vớt linh hồn mi khỏi hồ…
Harkat nhỏ nhẹ:
- Tôi không cần. Thà mất cơ hội và… chết, còn hơn để ông lại đây để hành hạ cách linh hồn rồi ăn họ.
Spits gầm lên:
- Nhưng chúng là những kẻ xấu xa, không phải là người tốt. Đó là linh hồn của những kẻ lạc đường, bị đày đọa, không thể lên thiên đàng được.
- Dù sao… chúng tôi cũng không để ông ăn thịt họ.
- Đúng là một cặp dở hơi chỉ quen sống trên cạn. Mi tưởng cướp được của ta một thứ mà ta đã phải sống cô đơn suốt bấy nhiêu năm trên cái địa ngục này, cới có được hay sao? Cướp rượu của ta chưa đủ, bây giờ mi lại muốn cướp luôn mồi của ta? Khốn khiếp! Đồ ma quỉ của bóng tối! Cả hai ngươi xuống địa ngục đi.
Thét lên lanh lảnh, Spits vung dao tới tấp tấn công. Chúng tôi vội nhảy lùi, né tránh tay cựu hải tặc. Vừa chặt chém, vừa hú hí khoái trá, Spits gầm gừ:
- Ta sẽ chặt hai đứa ra rồi đem nấu. Lũ người chết kia sẽ tính sau. Đêm nay ta mở tiệc bằng thịt 2 ngươi. Chưa bao giờ được ăn thịt ma-cà-rồng và tiểu yêu. Để thử xem trong người hai ngươi như thế nào.
Né một đường dao của lão, tôi kêu lên:
- Spits! Ngừng lại, chúng tôi để ông sống. Nếu không, bắt buộc chúng tôi phải giết ông.
- Hôm nay chỉ có một người có quyền chém giết. Đó chính là Spits Abrams, hung thần biển cả, chúa tể của hồ, vua đầu bếp, hoàng đế. Spits chưa dứt câu, Harkat lách sang một bên, khóa tay cầm dao của lão. Spits gầm lên, vung tay kia đấm Harkat. Thấy không hiệu quả, Spits rút chai whisky khỏi ba lô, chuẩn bị đập lên đầu Harkat.
- Không!
Tôi túm lấy cánh tay lão, xiết mạnh, cho tới khi nghe tiếng xương gãy. Spits rú lên đau đớn, thả rơi chai rượu. Tôi và Harkat buông tay. Spits lùi lại mấy mét, ngã vật xuống đất.
Loạng choạng đứng dậy, Spits lần mò lấy chai rượu nữa, tay bị thương đong đưa trước ngực. Tôi la lên:
- Thôi đi!
- Không bao giờ. Ta vẫn còn một tay. Đủ để…
Spits ngưng bặt khi thấy chúng tôi sững sờ, trợn mắt. Lão nghi ngờ hỏi:
- Các ngươi làm trò gì…
Không mở nổi miệng, chúng tôi trừng trừng nhìn phía sau lão. Cảm thấy chúng tôi không đang cố lừa lão, Spits quay lại nhìn. Mắt lão gặp ngay hai con mắt dữ tợn, lạnh lùng của con rồng đực. Spits rú lên cười:
- Chỉ có thế mà hai ngươi hốt hoảng vậy sao? Ta đã bảo chúng không thể tới gần, chừng nào chúng ta còn ở trong vòng…
Spits nhìn xuống chân, rồi nhìn chúng tôi, rồi… nhìn hồ nước… cách chỗ lão đang đứng bốn năm mét.
Spits có thể chạy. Nhưng không, với nụ cười cay đắng, lão lắc đầu, nhổ toẹt xuống cỏ, rồi bật kêu lên: “Aaa!” Như đang chờ lệnh, con rồng há rộng mõm khi nghe lão nói, phun quả cầu lửa khổng lồ lên người cựu hải tặc bình thản. Spits chìm trong lửa. Hơi nóng làm tôi và Harkat phải quay đi, bịt mắt.
Khi chúng tôi nhìn lại: thân hình ngùn ngụt lửa của Spits đang loạng choạng tiến tới, hai tay đong đưa, mặt hoàn toàn khuất sau màn lửa đỏ. Nếu lão có rên la, chúng tôi cũng không thể nghe, vì tiếng quần áo, râu tóc răng rắc cháy nổ. Chúng tôi phóng sang một bên, né tránh. Spits tiếp tục đi qua, không biết đến sự hiện diện của chúng tôi, và không hề ngừng lại cho đến khi tới sát Hồ Linh Hồn, ngã lộn xuống.
Như chợt tỉnh, chúng tôi chạy lại để giúp lão. Nhưng quá muộn rồi. Spits đã chìm dưới nước, hai tay yếu ớt chuyển động. Những bóng lấp lánh của người chết vây quanh xác hải tặc, như hướng dẫn đường cho lão. Hai tay Spits từ từ ngừng vẫy, rồi thân thể chìm xuống nước, chờ cho đến khi biết mất trong đáy sâu tăm tối đầy các linh hồn.
Harkat lẩm bẩm:
- Kinh khủng quá! Tội nghiệp Spits.
Tôi thở dài:
- Có lẽ ông ta đáng bị chết, nhưng tôi mong nó xảy ra một cách khác. Phải chi ông ta…
Một tiếng gầm làm tôi nín bặt. Quay đầu nhìn, tôi thấy con rông đực đang bay vòng trên không, mắt rực sáng. Harkat nói:
- Đừng lo. Chúng ta ở gần hồ, nó không thể…
Câu nói tắt lịm, Harkat trừng trừng nhìn tôi, đôi mắt xanh lè đầy vẻ khiếp đảm. Tôi rên lên:
- Thần chú! Spits bảo thần chú hết hiệu quả khi một người sống ngã xuống hồ. Ông ta vẫn còn sống khi…
Trong khi chúng tôi đứng run rẩy, con rồng – không còn bị ràng buộc vì bùa chú – mở rộng mõm, phun một quả cầu lửa thẳng tới chúng tôi, giết chúng tôi cùng cách đã giết Spits!
Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn - Darren O'shaughnessy Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn