A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Lake Of Souls
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 293 / 9
Cập nhật: 2019-12-06 09:01:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
au một giấc ngủ dài vừa bữa ăn nóng nấu bằng một bếp ga nhỏ, chúng tôi đem theo mấy lon nước và đồ ăn (ưu tiên hàng đầu của Spits là ba chai whisky còn lại), rồi với mấy lưỡi dao dài, hồi hộp xuống dưới lòng căn nhà bếp. Tôi tắt đèn trước khi đi, một thói quen khó từ nhỏ từ những lần bị mẹ la mắng vì cái tội để đèn sáng khắp nhà.
Đường hầm dài chừng vài trăm mét, dẫn tới một bờ sông. Lối ra ngăn chặn bằng những bao cát và các tảng đá rời, nhưng rất dễ xê dịch. Nước sông khá nông nên chúng tôi có thể lội qua bờ bên kia. Qua sông, lo ngại gặp những người Kulashka sống sót, chúng tôi vội vàng tìm nơi trú ẩn dưới những đám cỏ cao.
Vì ra khỏi nhà bếp vào giữa trưa, nên dù trước đây thường đi về đêm, chúng tôi mải miết đi suốt ngày, lấn lút dưới cây cỏ. Quá khuya, chúng tôi mới dừng lại ngủ, để lại lên đường sáng sớm hôm sau. Chiều tối hôm đó, chúng tôi vui mừng khi ra khỏi vùng đất đầy cỏ gai và muỗi mòng, tiến vào một cánh đồng cỏ quang đãng. Việc đầu tiên là tìm một cái ao để tắm rửa. Sau đó, chúng tôi ăn uống nghỉ ngơi, rồi tiến về phía nam, trở lại cách thức đi ban đêm ngủ ban ngày như trước.
Gặp mỗi khúc rẽ, chúng tôi lại hy vọng là đã tới thung lũng – vì lão Tí Nị bảo chỉ là một đoạn đường ngắn – nhưng một đêm nữa qua đi, vẫn chưa thấy thung lũng đâu. Tưởng đã bị lạc đường, chúng tôi đã bàn tính vòng lại, nhưng tối hôm sau, đường đi thoai thoải lên một đỉnh đồi, và chúng tôi biết mục tiêu đã nằm ngay bên kia dốc. Harkat và tôi chạy lên trước, để Spits ngật ngưỡng lê bước phía sau. Nửa tiếng sau, chúng tôi đã lên tới đỉnh, và nhận ra là đang đứng trên đầu thung lũng, đồng thời cũng thấy những chông gai bộn bề trước mắt chúng tôi.
Thung lũng xanh tươi trải dài, chính giữa có một hồ nước nhỏ – cái ao thiêng liêng theo cách gọi của lão Tí Nị. Ngoài cái hồ, thung lũng không có gì đặc biệt… ngoài năm con rồng đang nằm nghỉ quanh bờ nước!
Chúng tôi lom lom nhìn xuống năm con rồng. Một con trông giống con đã tấn công chúng tôi trên bè. Hai con – một đầu xám một đầu trắng – nhỏ hơn và thon thả hơn, có thể là rồng cái. Hai con còn lại là rồng con, nhỏ hơn nhiều.
Khi chúng tôi đang quan sát, Spits thở hồng hộc bước tới, lè nhè nói:
- Sao hai chàng trai? Đúng là thung lũng này chưa? Nếu đúng, hãy cất một câu hò đi biển, mừng chúng ta đã…
Chúng tôi nhảy lại bịt miệng trước khi ông ta cất giọng hò. Spits lúng búng sau mấy ngón tay tôi:
- Điên à? Spits…Spits đây mà!
Tôi rít lên:
- Im ngay! Rồng đó!
Ông ta tỉnh rượu ngay:
- Để tôi coi.
Spits loạng choạng bò lên, rồi nghẹn thở khi nhìn thấy mấy con rồng. Nằm cả phút, lặng lẽ quan sát, rồi ông ta trở lại với chúng tôi:
- Tôi nhận ra hai con. Con lớn nhất đã tấn công các anh trên hồ, gần lều tôi. Tôi cũng đã từng thấy con đầu xám, nhưng chưa thấy mấy con kia bao giờ.
Harkat hỏi:
- Ông có nghĩ là chúng chỉ đang nằm nghỉ không?
Spits xoa chòm râu bù rối, nhăn mặt:
- Cỏ quanh hồ bị dẫm đạp bằng phẳng thành một vòng tròn lớn. Nếu chỉ ở đây một lúc thôi, chúng đã không làm như vậy. Tôi nghĩ đây là hang ổ của chúng.
Tôi hỏi:
- Liệu… chúng có di chuyển tới nơi khác không?
- Không biết. Có thể… Nhưng tôi không chắc. Ở đây chúng khó bị tấn công – chúng có thể phát hiện ra bất cứ vật nào trước khi tiến lại gần – quanh đây lại đầy chim muông cầm thú làm mồi ăn cho chúng. Hơn nữa, cái hồ này có tất cả các loài cá mà chúng thích.
Harkat nhận xét:
- Chúng lại còn có con nhỏ nữa. Loài thú thường ở lại nơi chúng đang chăm nuôi con nhỏ.
Tôi hỏi:
- Vậy thì làm sao tới Hồ Linh Hồn được?
Spits hỏi lại:
- Anh chắc đây là Hồ Linh Hồn không? Trông nhỏ xíu thế kia làm sao chứa được quá nhiều linh hồn người chết?
- Tí Nị đã nói nó chỉ nhỏ như một cái ao.
- Có thể gần đây còn một hồ khác nữa.
Harkat phản đối:
- Không. Đúng đây rồi. Chúng ta phải canh chừng… chờ chúng đi săn mồi, lúc đó chúng ta sẽ tiến vào. Hy vọng chúng sẽ không trở lại quá nhanh. Bây giờ, ai muốn bò lên trước để quan sát?
- Để tôi.
Tôi nói, rồi giật chai rượu ra khỏi tay Spits khi ông ta lại đang đưa lên tu. Tôi tịch thu luôn ba lô với mấy chai còn lại. Spits phản đối:
- Ê… làm gì vậy?
- Cho đến khi xong vụ này… không một giọt rượu nào nữa. Ông là người quan sát sau tôi, cần phải tỉnh táo…
Spits nắm chặt tay:
- Mày không thể điều khiển tao.
- Có đấy, vì đây là một chuyện quan trọng, tôi sẽ không để ông mất bình tĩnh như đã làm trong đền. Ông có thể uống chút whisky trước và sau khi quan sát, nhưng giữa hai thời điểm điểm đó thì… không một giọt.
Với tay lấy con dao dài, lưỡi cong, Spits hầm hừ:
- Nếu tao từ chối?
- Tôi sẽ đập tan mấy chai whisky.
Mặt Spits tái nhợt:
- Tao sẽ giết mày.
Tôi cười nói:
- Aaa! Nhưng cũng không lấy lại được whisky nữa.
Đưa cho Harkat cái ba lô và mấy chai rượu, tôi nháy mắt với Spits:
- Yên tâm đi. Xong việc ông sẽ được uống thoải mái.
Nói xong, tôi chạy lên, tìm một bụi rậm, ngồi quan sát mấy con rồng.
Sau gần một tuần, chúng tôi đành chấp nhận thay đổi kế hoạch. Luôn luôn có ít nhất ba con rồng ở lại thung lũng, thường là hai rồng con và một rồng cái, dù đôi khi con đực đưa một rồng con cùng đi săn. Không có cách nào để biết bao giờ chúng trở lại – thỉnh thoảng rồng đực đi suốt đêm, nhưng lại có những khi nó trở lại chỉ sau mấy phút, quắp theo một con nai hoặc một con trừu.
Harkat đưa ý kiến:
- Chúng ta chỉ còn cách lén lút đột nhập và… hy vọng chúng không phát hiện. Chúng tôi đang ở trong một cái hang thô sơ, đào vào sườn đồi, để tránh mấy con rồng khi chúng bay lên. Spits nói:
- Loài rồng tinh mắt kinh khủng. Tôi đã thấy, trong đêm đen như mực, chúng cũng phát hiện ra con mồi tuốt trên cao cả trăm mét.
Tôi đề nghị:
- Chúng ta có thể đào một đường tới hồ. Đất không cứng lắm, tôi tin mình có thể đào được.
Harkat hỏi:
- Rồi khi… cậu đào xuyên tới hồ, nước tràn vào đường hầm và… chúng ta chết ráo?
Spits vội nói:
- Không được. Tôi thà bị mấy con quỉ đó ăn thịt còn hơn chết ngộp.
Tôi rền rầm:
- Phải có cách vượt qua chúng chứ. Có thể chúng ta dùng chất độc gây nổ của Quái Nhân. Chờ chúng đang quây quần, chúng ta lẻn tới, quăng ngay vào giữa…
Harkat nghi ngờ:
- Tôi không tin chúng ta có thể tới đủ gần. Thậm chí một con sống sót thì cũng…
Spits thở dài:
- Nếu có hơn một chai chúng ta sẽ không phải lo. Hay là trở lại đền, kiếm thêm?
Tôi nhíu mày:
- Không được. Nếu không tan tành trong vụ nổ, thì những chai đó cũng đã bị vùi trong đống đổ nát rồi.
Tôi cầm chai “nước thánh” lên ngắm nghía:
- Lão Tí Nị biết chúng ta lọt qua sàn gỗ, tìm được đường tới nhà bếp, như vậy hẳn lão cũng biết chúng ta chỉ đem theo được một chai nọc độc.
Harkat lấy cái chai từ tay tôi, nói:
- Nghĩa là… một chai là đủ. Phải có cách chúng ta có thể… dùng chai này để mở đường tới hồ.
Spits cười khùng khục:
- Tiếc là không có Billy Bùm Bùm đi cùng chúng ta.
Thấy chúng tôi trợn mắt nhìn, ông ta giải thích:
- Billy Bùm Bùm là một thiên tài đánh bom. Anh ta thông thạo đủ các loại chất nổ và biết rành rẽ cách sử dụng chúng. Thuyền trưởng thường nói Billy đáng giá hơn cả vàng ròng. Hà hà! Nhưng thật khôi hài, Billy bị nổ tung khi cố mở một rương đầy… vàng.
- Spits, tinh thần hài hước của ông méo mó rồi đấy. Tôi hy vọng có ngày ông sẽ…
Nheo mắt, tôi nói tiếp:
- BÙM!
Harkat nóng nảy hỏi tôi:
- Có ý kiến gì không?
- Nếu chúng ta có thể được những quả bom từ “nước thần”…
- Bằng cách nào? Chúng ta không biết gì về… bom. Thậm chí nếu biết, cũng không có gì để làm.
- Đừng quả quyết như vậy chứ.
Tôi chậm rãi lấy mảnh vải gói những quả cầu dẻo từ trong áo, rồi thận trọng rải lên mặt đất. Nhặt một quả cầu như kẹo dẻo, tôi vê vê giữa mấy ngón tay, rồi chăm chú nhìn chất lỏng bên trong:
- Bản chất của những quả cầu này là vô dụng, chẳng giá trị gì. “Nước thánh” cũng vậy. Nhưng nếu chúng ta ghép chúng lại với nhau…
Harkat vội hỏi:
- Cậu định phủ nước thánh lên các quả cầu này?
- Không. Nếu nhỏ giọt xuống đất, nó sẽ phát nổ ngay. Nhưng nếu chúng ta có thể… bơm vào những quả cầu thì…
Tôi bỏ lửng câu nói, cảm giác như gần tới câu trả lời, nhưng không thể vượt qua bước cuối cùng một cách hợp lý.
Thình lình Harkat thụi tôi một phát, hớn hở nói:
- Cái răng!
Thọc tay vào áo choàng, anh ta lấy ra cái túi đựng răng beo.
Chưa thấy mấy cái răng này bao giờ, Spits ngơ ngơ hỏi:
- Cái gì thế này?
Harkat không trả lời, tìm cái răng rỗng có chữ K. Cầm lên, thổi phù phù cho sạch, rồi anh ta đưa cho tôi, hai mắt xanh lè sáng rỡ:
- Móng tay cậu nhỏ hơn tôi.
Cầm lên một quả cầu, tôi đặt đầu răng sát vào nó, rồi ngừng lại:
- Không nên thử tại đây. Lỡ có gì sơ xảy thì…
Vừa lê bước ra khỏi cửa hang, Harkat vừa nói:
- Đồng ý. Hơn nữa phải thí nghiệm xem có thành công không đã. Tốt nhất là tránh xa tầm nghe của lũ rồng.
Spits nhăn nhó hỏi:
- Các người làm trò gì vậy?
Tôi nheo mắt:
- Cứ theo thì biết.
Đi vài cây số, tới một bãi cây còi cọc, Harkat và Spits co ro sau một thân cây đổ, trong khi tôi ngồi trên một khoảng trống, đặt mấy quả cầu dẻo và cái răng beo lên mặt đất. Vô cùng thận trọng, tôi mở nắp chai có chất độc gây nổ. Nó bốc mùi như dầu cá. Đặt chai xuống, tôi nằm sấp, rồi để một quả cầu ngay trước mặt. Với bàn tay trái, tôi nhè nhẹ đâm đầu nhỏ và sắc của răng beo vào quả cầu. Khi đầu răng xuyên qua quả cầu chừng nửa phân, tay phải tôi cầm chai, ghé sát miệng chai vào vành răng, đổ nọc độc vào. Mồ hôi tôi vã ra khi giọt đầu tiên tuôn nhẹ vào trong cái răng – nếu nó phát nổ sát mặt tôi thế này, tôi sẽ chỉ còn là đống thịt bầy nhầy. Nhưng, như một giọt mật, chất lỏng từ từ xuống lỗ hổng trong răng, rồi trôi vào lòng quả cầu dẻo.
Tôi đổ đầy răng – nó không chứa được nhiều – rồi nhích chai ra, chờ cho chất lỏng rỉ rả chảy vào quả cầu. Một phút sau, quả cầu hút hết nọc độc chết người trong răng.
Giữ hai tay thật đều, tôi rút đầu răng ra khỏi quả cầu, rồi nín thở nhìn chất dẻo khép kín, tôi đậy nắp chai, đặt răng beo sang một bên, đứng dậy gọi Harkat và Spits:
- Xong rồi!
Harkat rón rén tiến lại. Spits đứng tại chỗ, mắt mở thô lố, hai tay ôm đầu.
Tôi bảo Harkat:
- Đem cái răng và chai nọc độc trở về chỗ Spits.
- Cậu muốn tôi giúp một tay không?
- Tôi ném xa hơn anh. Cứ để mình tôi thử.
- Nhưng cậu là ma-cà-rồng nửa mùa, đã thề không sử dụng bom hoặc vũ khí bắn xa.
- Chúng ta đang ở thế giới khác rồi, và đang đối diện với cả một bầy rồng. Tôi nghĩ… đây là trường hợp ngoại lệ.
Harkat cười cười, rút lui với cái chai, răng beo và những quả cầu dẻo tôi đã chia cho anh ta. Còn lại một mình, tôi khom người, cầm quả cầu đầy nọc độc, từ từ đưa lên. Khi nắm lại mấy ngón tay, tôi nhăn nhó, chỉ sợ quả cẩu nổ tung mặt – nhưng nó đã không nổ. Lật quả cầu lên, xem có bị rò rỉ không. Không sao. Tôi vung tay, ném quả cầu tới một cây ở xa.
Ngay khi quả cầu ra khỏi bàn tay, tôi nằm thụp xuống, ôm đầu, nghe tiếng quả cầu vù vù bay đi qua kẽ ngón tay. Nó bay thẳng tới trước, đụng thân cây, vỏ quả cầu vỡ ra, chất lỏng va đập mạnh vào chất gỗ, và một tiếng nổ lớn vang vọng khắp rừng. Tôi vùi mặt xuống đất, khép chặt mấy ngón tay. Mấy giây sau, khi mở mắt, ngóc đầu lên, tôi thấy thân trên của cây đổ nhào, khúc giữa nát vụn.
Từ từ đứng dậy, tôi quay lại cười với Harkat và Spits, hú hí trêu chọc:
- Biến đi Billy Bùm Bùm. Thành phố có siêu sao mới rồi!
Vừa chạy tới tôi, Harkat và Spits vừa reo hò đòi tự tay làm mấy quả bom.
Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn - Darren O'shaughnessy Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn