People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Lake Of Souls
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 293 / 9
Cập nhật: 2019-12-06 09:01:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
hững người Kulashka còn sống chạy ra cửa. Một số được an toàn, nhưng hầu hết bị kẹt dưới những cột trụ và mái trần lún sập chung quanh. Loạng choạng đứng dậy, tôi vừa định chạy theo họ ra cửa, nhưng Harkat níu lại:
- Không thoát được tới đó đâu.
- Nhưng không còn đường nào nữa.
- Phải tìm chỗ núp.
Vừa la lớn, Harkat vừa kéo tôi, tập tễnh qua sàn gỗ, mắt luôn đảo hai bên, canh chừng những mảnh vỡ rơi xuống.
Spits nhảy tưng tưng sau chúng tôi, hai mắt say xỉn sáng lên hoan hỉ:
- Tới cầu thang thiên đàng rồi, chúng ta cầu nguyện đi thôi.
Harkat không quan tâm tới tay cựu hải tặc, né tránh một cây rầm nặng nề, rồi bắt đầu nhảy lên nhảy xuống tại chỗ. Tôi tưởng anh ta điên, cho đến khi thấy một lỗ hổng, nơi anh ta đã bị hụt chân. Nhận ra kế hoạch của Harkat, tôi cũng nhảy bên anh ta. Không biết bên dưới hố sâu cỡ nào, an toàn không, nhưng không gì có thể nguy hiểm cho chúng tôi hơn trên này được nữa.
Spits lè nhè:
- Hai người làm trò quỷ gì...
Đúng lúc đó, sàn gỗ lún sập, chúng tôi rơi thẳng xuống bóng tối, chồng chất lên nhau trên nền đá, mấy mét bên dưới ngôi đền. Spits bất tỉnh trên tôi và Harkat. Rên rẩm, tôi xô ông ta sang một bên, rồi nhìn lên. Mái trần vẫn đang tiếp tục sụp đổ. Loạng choạng đứng dậy, vừa kéo lê Spits, tôi vừa bảo Harkat đi theo. Ngay sau đó, một tiếng rền vang như sấm, mái trần đổ xuống sàn, gỗ vụn và mảnh đá rào rào trút xuống sau gót chân chúng tôi.
Ho sặc sụa vì màn bụi dày đặc, chúng tôi kéo Spits tiến vào vùng tối tăm phía trước. Vượt qua nhiều mét đường đầy khó khăn, chúng tôi tới một lỗ hổng trên mặt đất. Khảo sát bằng tay, tôi bảo Harkat:
- Hình như là một đường hầm, nhưng nó... đi thẳng xuống!
- Nếu có nắp đậy... chúng ta sẽ bị kẹt.
Một tiếng dội nặng nề phía trên và sàn gỗ bật lên kêu răng rắc.
- Không còn đường nào nữa.
Tôi kêu lên, chui ngay xuống hố, chân tay kềm chặt hai bên vách. Harkat đẩy Spits sau tôi, rồi xuống sau cùng – đường hầm chỉ đủ rộng vừa lọt thân hình kềnh càng của anh ta.
Nấn ná gần đầu địa đạo mấy giây, chúng tôi lắng nghe những âm thanh hủy diệt ngôi đền. Nhìn xuống, nhưng không chút ánh sáng, chúng tôi không thể biết đường hầm này dài tới đâu. Spits nặng như hàng tấn, chân tôi thì luôn bị trượt, cố cắm móng tay vào vách, nhưng đá quá láng và cứng. Tôi gào lên:
- Chúng ta phải trượt xuống thôi.
- Rồi... làm sao lên lại được?
- Tới đâu tính tới đó.
Dựa lưng sát vách, tôi để thân thể phóng xuống. Nhưng đường hầm này chỉ thẳng đứng mấy mét, rồi bằng phẳng dần. Mấy giây sau, đã tới cuối đường, tôi đưa một chân lần mò tìm mặt sàn. Chưa kịp thấy gì, thân hình nặng nề của Spits đổ sầm lên lưng tôi, tống tôi vào một khoảng trống.
Vừa mở miệng để la, miệng tôi đã chạm mặt đất – cửa đường hầm chỉ cách mặt đất một hai mét. Hoàn hồn, tôi quì gối, chống tay cố đứng dậy, thì Harkat phóng ra từ đường hầm, xô tôi ngã ngửa.
Lách ra khỏi tôi, anh chàng Tí Hon vội nói:
- Xin lỗi. Cậu có sao không?
- Chỉ cảm thấy như bị xe cán đá đè lên người thôi.
Tôi làu bàu rồi ngồi dậy hít mấy hơi thật sâu không khí đầy mùi mốc.
Một lúc sau khi tiếng động rầm rầm vọng qua đường hầm giảm dần và tắt hẳn, Harkat nói:
- Chúng ta đã tránh khỏi bị đè chết trong đền.
- Để chưa biết sẽ ra sao. Nếu không có lối ra, chúng ta sẽ chết dần chết mòn khốn khổ tại đây. Lúc đó lại mong thà chết vì mấy cây cột đè nát người còn sướng hơn.
Bên tôi, Spits rên nho nhỏ, lẩm bẩm mấy câu khó hiểu. Có tiếng ông ta ngồi dậy, rồi hốt hoảng hỏi:
- Chuyện gì thế này? Đèn đóm đâu hết ráo rồi?
Tôi ngây ngô hỏi:
- Đèn gì, ông Spits?
Spits hổn hển:
- Tôi không nhìn thấy gì hết!
Quyết phạt ông ta vì tội làm hỏng mọi chuyện với Kulashka, tôi nói:
- Thật sao? Tôi thấy rõ mà. Anh thì sao, Harkat?
- Quá sáng! Thậm chí tôi còn đang ước sao có cặp kính râm đây.
Spits rống lên:
- Mắt tôi! Tôi bị mù rồi!
Chúng tôi để Spits chịu đựng thêm một lúc, rồi mới nói sự thật. Ông ta chửi rủa chúng tôi đã làm mình sợ, nhưng rồi dịu lại ngay và hỏi nên làm gì bước tiếp theo.
Tôi đề nghị:
- Cứ đi tới cuối đường, vì chúng ta không thể trở lại được. Với tiếng dội lại từ giọng nói của chúng ta, tôi đoán hai bên đều có vách tường, nên chỉ có thể đi thẳng cho đến khi gặp một cơ hội.
Spits càu nhàu:
- Chỉ tại hai người. Nếu không nhảy cỡn vào cái đền chết tiệt đó, thì bây giờ chúng ta thoải mái dạo qua cánh đồng đầy không khí trong lành rồi.
Harkat quát lại:
- Chúng tôi không là kẻ ném bom trong một thời điểm không cần thiết! Chúng tôi đã có một thỏa hiệp với Kulashka và đã đồng ý để chúng tôi đi.
- Cái lũ đó hả? Chúng sẽ thắt cổ hai cậu làm món điểm tâm.
Harkat gầm lên:
- Tôi sẽ thắt cổ ông, nếu ông không câm miệng lại.
Spits hỏi tôi:
- Hắn bị làm sao vậy?
Tôi thở dài:
- Vì ông mà nhiều Kulashka đã chết. Nếu ông cứ ở bên ngoài, chuyện đó đã không xảy ra...
Spits ha hả cười:
- Ai thèm bận tâm tới lũ đó chứ? Chúng không thuộc về thế giới của chúng ta. Dọn dẹp mấy đứa thì có gì quan trọng?
Harkat lại gầm lên:
- Họ là người! Họ thuộc thế giới nào không thành vấn đề. Nhưng chúng ta không có quyền... bước vào nơi này để giết họ. Chúng ta...
Tôi lên tiếng:
- Bình tĩnh, Harkat. Spits chỉ cố gắng giúp chúng ta, trong cách... say xỉn vụng về của ông ấy. Bây giờ hãy tập trung tìm lối ra, để lúc khác hãy trở lại vụ này.
- Đừng để lão tới gần tôi.
Harkat làu bàu rồi tiến lên dẫn đầu.
Spits phàn nàn:
- Thật bất lịch sự! Tưởng là một tiểu yêu, hắn phải khoái trá trước cách tàn phá đó chứ.
Tôi nạt ngay:
- Im đi. Nếu không, tôi sẽ đổi ý, để anh ta xử đẹp ông đó.
- Một cặp dở hơi!
Spits lèm bèm nhưng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng theo sau tôi.
Chúng tôi lần mò đi suốt nhiều phút chỉ với âm thanh độc nhất, là tiếng tu rượu ừng ực của Spits. Trong đường hấm tối đen như mực. Dù chỉ đi sau vài mét, tôi không thể thấy Harkat, nên phải tập trung vào thính giác, nghe tiếng động để đi theo. Quá tập trung vào tiếng bước chấn của anh ta, tôi không nghe một âm thanh khác, cho tới khi nó tiến lại gần.
Thình lình tôi rít lên:
- Ngừng lại!
Harkat đứng phắt lại. Phía sau, Spits đâm sầm vào lưng tôi, cằn nhằn:
- Cái gì...
Từ mùi rượu tỏa ra, tôi bịt miệng ông ta, thì thầm:
- Không một lời.
Harkat hỏi nhỏ:
- Chuyện gì?
- Không chỉ có chúng ta.
Tôi cố lắng nghe. Tiếng sột soạt khắp nơi quanh chúng tôi. Trên đầu, hai bên, phía sau. Khi chúng tôi ngừng lại, âm thanh đó cũng ngừng bặt mấy giây, nhưng rồi lại nổi lên, nhè nhẹ chầm chậm hơn trước.
Harkat thì thầm:
- Có vật gì đó bò qua chân tôi.
Tôi cảm thấy Spits cứng người, run rẩy, chuẩn bị chạy:
- Tôi chịu hết nổi rồi.
- Đừng làm thế. Tôi nghĩ, tôi biết chuyện này là gì. Nếu tôi đúng, chạy là ý kiến rất tệ hại.
Tuy còn run, nhưng Spits cố bình tĩnh đứng tại chỗ. Buông ông ta ra, tôi từ từ cúi xuống đất, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên nền địa đạo. Vài giây sau, một vật bò qua mấy ngón tay tôi, một vật với những cái chân có lông... hai... bốn... sáu... tám chân.
Tôi thì thầm:
- Nhện! Chúng ta bị nhện vây quanh.
Spits cười lớn:
- Tưởng gì. Tôi không sợ tí nước đái nhện đâu. Đứng sang một bên, để tôi đạp chết tụi nó cho.
Cảm thấy Spits đã đưa một chân lên, tôi nói:
- Lỡ chúng có nọc độc?
Spits khựng lại. Harkat nói:
- Tôi còn nghĩ đến một điều khác nữa. Có thể đây là nhện con. Thế giới này là của những sinh vật... khổng lồ. Quái Nhân và con cóc khổng lồ đó. Lỡ ở đây cũng có những con nhện khổng lồ thì sao?
Câu nói của Harkat làm tôi cũng lạnh người như Spits. Ba chúng tôi đứng trong bóng tối, đổ mồ hôi... lo lắng nghe... chờ đợi... tuyệt vọng.
Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn - Darren O'shaughnessy Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn