Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Lake Of Souls
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 293 / 9
Cập nhật: 2019-12-06 09:01:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
au khi điểm tâm, bà Evanna đưa chúng tôi ra khỏi đầm lầy, xuyên qua vùng đất cằn cỗi phía nam. Không thiếu sinh khí như sa mạc vừa qua, nhưng trên vùng đất đỏ này chỉ lưa thưa cây cỏ, thú vật gầy trơ xương.
Suốt mấy ngày đêm, chúng tôi khéo léo gặng hỏi bà phù thủy: chúng tôi đang đi đâu, Harkat từng là ai, những quả cầu dẻo để làm gì, và phía trước có gì chờ đợi. Chúng tôi xen những câu hỏi khi đang chuyện trò bình thường, hy vọng bà ta không để ý. Nhưng bà ta tính như rắn, không hé lộ điều gì. Dù bực mình vì Evanna không tiết lộ điều gì về hoàn cảnh của chúng tôi, nhưng bà ta là một người đồng hành rất tuyệt. Sắp đặt chỗ ngủ mỗi đêm chỉ trong vòng mấy giây, cho chúng tôi biết cái gì có thể hay không thể ăn (nhiều giống thú và cây cỏ có nọc độc hoặc khó tiêu hóa). Bà còn kể chuyện hay ca hát làm chặng đường dài vất vả thành thú vị.
Nhiều lần tôi hỏi thăm bà về Chiến Tranh của Các Vết Thẹo, ông Vancha March, các ông hoàng và tướng quân ma-cà-rồng. Nhưng bà chỉ lắc đầu bảo: không phải lúc để bàn luận về những chuyện đó.
Chúng tôi thường nói chuyện về ông Crepsley. Bà Evanna biết ông trước tôi từ lâu, nên có thể cho tôi biết thời trẻ ông như thế nào. Nhắc tới ông, tôi vẫn cảm thấy buồn, nhưng là một nỗi buồn ấm áp, không khốn khổ lạnh lẽo như mấy tuần sau ông mất. Một đêm, trong khi Harkat ngáy khò khò (từ khi bà Evanna xác nhận anh ta có thể thoải mái thở không khí tại đây, Harkat đã bỏ khẩu trang), tôi hỏi bà có khả năng giao tiếp với ông Crepsley không và nói thêm:
- Ông Tí Nị có thể nói với người chết, bà có khả năng đó không?
- Có. Nhưng chúng ta chỉ có thể nói với những linh hồn còn vương vất trên trần sau khi chết. Đa số linh hồn đều ra đi... dù chẳng ai biết họ đi về đâu. Kể cả cha ta.
- Vậy là... bà có thể liên lạc được với ông Crepsley?
- Rất may là không thể. Larten đã rời thể xác mãi mãi. Ta muốn nghĩ, ông ta đang ở cùng Arra Sails và những người thân yêu khác trong cõi bồng lai, chờ đợi những bạn bè còn lại.
Bà Arra Sails cũng là một ma-cà-rồng, đã từng có lần "kết hôn" với ông Crepsley. Bà chết khi một ma-cà-rồng phản bội Kurda Smahlt – lén lút đưa một đám ma-cà-chớp vào Núi Ma-cà-rồng. Nghĩ tới Arra và Kurda, lại làm tôi trầm ngâm với quá khứ. Tôi hỏi bà Evanna có cách nào tránh cuộc đổ máu vì Chiến Tranh của Các Vết Thẹo không.
- Nếu Kurda cho chúng tôi biết về Chúa tể Ma-cà-chớp, mọi chuyện có thể khác không? Nếu ông ta trở thành một ông hoàng, kiểm soát Huyết Thạch và ép các tướng quân phục tùng ma-cà-chớp thì sự thể sẽ ra sao? Liệu ông Crepsley, bà Arra và tất cả những người đã chết trong cuộc chiến đó vẫn sẽ còn sống?
Bà Evanna thở dài:
- Thời gian như một trò chơi ghép hình. Tưởng tượng một cái hộp khổng lồ chứa đầy hàng tỉ mảnh của hàng triệu câu đố rắc rối... đó là tương lai. Kế bên đó, là một tấm bảng khổng lồ gắn những mảnh không trọn vẹn của toàn thể câu đố... đó là quá khứ. Những người trong hiện tại, mù quáng thò tay vào hộp tương lai, mỗi khi phải quyết định một việc gì, để lấy một mảnh câu đố mà gắn lên bảng, định hình dần câu đố. Nhưng nếu không chọn đúng mảnh ghép, thì chỉ là một sự cố gắng vô ích. Trừ khi kẻ đó là Desmond Tí Nị. Ông đã triền miên cân nhắc câu đố và suy tính luân phiên các kiểu mẫu.
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi hỏi:
- Theo như bà nói thì không nên bận tâm tới quá khứ, vì chúng ta không thể thay đổi được?
- Cơ bản là vậy.
Nghiêng mình tới trước, con mắt xanh sáng rực, con mắt nâu lờ mờ, bà ta nói:
- Con người có thể hóa điên vì suy nghĩ về bản chất câu đố khó hiểu của vũ trụ. Hãy chỉ quan tâm tới vấn đề hiện tại, mi sẽ sống thoải mái hơn.
Tôi thường nghĩ lại buổi chuyện trò kỳ lạ đó, không chỉ đêm nay khi trằn trọc cố ngủ, mà suốt cả trong mấy tuần sau đó.
Mười một ngày sau khi bà Evanna giải thoát tôi khỏi hàm cá sấu, chúng tôi tới bờ một cái hồ. Lúc đầu tôi đã tưởng là biển, vì không thấy bờ bên kia, nhưng sau khi nếm thử, tôi phát hiện, dù rất đắng, đó là nước ngọt.
Thời tiết đã thay đôi trong chuyến hành trình của chúng tôi. Mây vần vũ và mưa là bình thường.
Nhìn mặt nước xanh thẫm, rồi ngước lên bầu trời đầy mây, bà Evanna nói:
- Ta chia tay hai ngươi tại đây.
Cũng như tôi, Harkat hy vọng đây là Hồ Linh Hồn. Anh ta hỏi bà Evanna:
- Tên hồ này là gì?
- Không có tên. Gần như mới được hình thành và chưa được những kẻ có tri giác trên hành tinh này phát hiện ra.
Harkat vội hỏi:
- Ý bà là ở đây có người?
- Đúng.
Tôi hỏi:
- Sao chúng ta không thấy ai?
- Đây là một hành tinh lớn, nhưng ít người. Có thể mi sẽ gặp vài người gần cuối cuộc phiêu lưu, nhưng đừng lạc mục tiêu. Mi tới đây để khám phá sự thật về Harkat, chứ không để nhảy cỡn lên với dân địa phương. Nào, bây giờ muốn ta giúp một tay làm bè hay muốn tự làm?
- Sao phải cần một cái bè ạ?
Chỉ tay ra hồ, bà ta nói:
- Đoán đi.
Harkat hỏi:
- Không đi vòng được sao?
- Được. Nhưng ta không khuyên các người đi vòng.
Chúng tôi thở dài – khi Evanna nói kiểu đó, chúng tôi biết là không còn chọn lựa nào khác nữa. Tôi hỏi:
- Làm bè bằng gì? Mấy hôm nay cháu có thấy cây cối nào đâu.
Hất đầu sang trái, Evanna nói:
- Chúng ta đang đứng gần một cái thuyền nát. Có thể lột gỗ thuyền làm bè.
Harkat hỏi:
- Tôi tưởng bà nói là chưa có người phát hiện ra hồ này?
Bà phù thủy không thèm quan tâm tới câu hỏi của anh ta.
Đi ngược bờ hồ toàn sỏi khoảng một cây số, chúng tôi tìm thấy một thuyền gỗ nhỏ bạc màu. Tấm ván đầu tiên chúng tôi tháo gỡ đã mục nát, nhưng những tấm bên dưới còn tốt. Gạt nước trên mặt – trời mưa xối xả từ mấy tiếng qua – tôi hỏi bà Evanna:
- Không có đin h, làm sao ghép được?
- Kẻ làm thuyền này đã dùng bùn để gắn kết những tấm ván lại với nhau. Không cần đinh, hay dây, cũng chẳng cần buồm... Hắn ta chỉ làm cho có việc để bận rộn thôi.
Harkat nghi hoặc nói:
- Bùn không giữ được bè khi... xuống nước.
- Chính xác. Vì vậy chúng ta sẽ buộc chặt những tấm ván lại bằng dây thừng.
Vừa khoái trá cười nói, bà phù thủy vừa gỡ mối dây quanh người.
Tôi vội hỏi:
- Chúng cháu có phải quay mặt đi không ạ?
- Không cần. Ta không định cởi hết đâu.
Tháo sợi dây dài đến bất ngờ – đến mấy chục mét – nhưng quanh người vẫn còn đủ dây thay quần áo, bà ta nói:
- Đủ rồi đó.
Cho tới cuối ngày, chúng tôi cùng nhau làm bè theo thiết kế của bà Evanna. Mỗi khi chúng tôi quay lưng lại, bà ta sử dụng phép thuật làm công việc dễ dàng và nhanh hơn nhiều. Khi hoàn tất, cái bè dài chừng hơn hai mét, rộng hai mét, đủ để tôi và Harkat có thể nằm thoải mái. Bà ta không cho chúng tôi biết hồ rộng cỡ nào, nhưng bảo phải đi về hướng nam, và ít nhất cũng mất hai đêm ngủ trên bè. Khi thử, bè nổi tốt trên mặt nước. Tuy không có buồm, nhưng chúng tôi làm được mấy mái chèo với số ván còn lại.
Bà Evanna nói:
- Ổn rồi. Không thể nhóm lửa trên bè, nhưng cá lội đầy gần mặt nước, hai ngươi có thể bắt lên, ăn sống. Nước không ngọt, nhưng an toàn, uống được.
- Bà Evanna...
Tôi bật ho sặc sụa, không nói được hết câu. Bà phù thủy hỏi:
- Chuyện gì vậy, Darren?
- Các quả cầu dẻo... để làm gì? Bà cho cháu biết được không?
- Không. Nhưng ta biết đó không phải là điều cháu muốn hỏi. Nói đi. Chuyện gì làm cháu khó chịu?
Tôi thở dài:
- Máu. Đã quá lâu rồi, cháu không có máu người. Cháu cảm thấy không còn nhậy bén, sức khỏe giảm sút. Nếu cứ tiếp tục như thế này, cháu sẽ chết. Cháu... muốn hỏi xin ít máu của... bà.
- Ta rất vui lòng, nhưng ta không là người. Máu ta không dùng được. Nếu uống, sau đó mi còn khốn khổ hơn nhiều. Nhưng đừng lo. Nếu định mệnh rộng lượng, mi sẽ sớm tìm ra nguồn cung cấp. Còn... nếu không, mi sẽ còn nhiều vấn đề lớn hơn để mà lo lắng.
Bước xa khỏi bè, bà phù thủy tiếp:
- Bây giờ ta phải đi rồi. Các ngươi càng lên đường sớm càng mau tới bờ bên kia. Có một điều ta để tới bây giờ mới nói, đó là: không thể cho hai ngươi biết những gì trong tương lai, nhưng ta có thể đưa ra một lời khuyên – để câu trong Hồ Linh Hồn, hai ngươi phải mượn một tấm lưới đã từng dùng để rà soát người chết. Và để tiếp cận hồ, các ngươi cần có nước của Đền Quái Nhân.
Tôi và Harkat cùng bật hỏi:
- Đền Quái Nhân?
- Rất tiếc, ta chỉ có thể nói đến thế thôi, không còn gì khác nữa. Chúc may mắn, Darren Shan. May mắn nhé, Harkat Mulds.
Chúng tôi chưa kịp trả lời, bà ta bước đi với tốc độ của phép thuật, chỉ sau vài giây đã khuất khỏi tầm nhìn trong màn đêm đang dần xuống.
Tôi và Harkat lặng lẽ nhìn nhau, rồi thu dọn chút tài sản nghèo nàn lên bè. Chúng tôi chia những quả cầu dẻo thành ba phần: Harkat giữ một, tôi giữ một, còn một phần gói trong một miếng vải, buộc vào bè rồi nhổ neo trong đêm tối, tiến qua làn nước lặng lờ giá buốt của mặt hồ vô danh.
Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn - Darren O'shaughnessy Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn