Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Lake Of Souls
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 293 / 9
Cập nhật: 2019-12-06 09:01:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hoảng ba tuần sau, chúng tôi tới bờ một đầm lầy lớn – đó là vùng đã được khoanh tròn trên bản đồ. Đoạn đường vừa qua tương đối dễ đi. Hình vẽ trên bản đồ rất đơn giản. Dù địa hình có nhiều chướng ngại – bụi rậm tràn lan – nhưng không có vẻ đe dọa tới mạng sống. Những vết thương của Harkat đã lành và không có biến chứng gì, nhưng bên má trái lồ lộ ba cái thẹo, trông như bị ma-cà-chớp rạch mặt.
Từ đầm lầy bốc lên mùi nước hôi hám và mùi cây cối mục thối. Không gian dày đặc côn trùng. Chúng tôi bắt gặp hai con rắn nước, giết chết, rồi ngấu nghiến ăn thịt một con chuột to đùng có bốn mắt vàng khè.
Tôi lẩm bẩm:
- Không thể nào ưa nổi cảnh này.
- Cậu chưa thấy những gì xấu nhất đâu.
Harkat vừa nói vừa chỉ tay về một cù lao nhỏ nhô khỏi mặt nước. Lúc đầu tôi không hiểu anh ta nói gì – cù lao trơ trọi, chỉ có ba khúc cây lớn – nhưng rồi một trong ba "khúc cây"... di động. Tôi rít lên:
- Cá sấu!
- Tin rất xấu dành cho cậu đó.
- Sao lại là tôi?
Harkat cười hì hì:
- Tôi vật lộn với con beo rồi. Mấy con cá sấu là... của cậu.
- Anh khôi hài hơi bị vô duyên đó, Mulds. Hãy đi vòng qua đầm lầy, cố gắng tìm mấy con cóc thì đúng hơn.
- Cậu biết không có đường vòng mà. Phải lội qua thôi.
Tôi thở dài.
- Biết. Nhưng ít ra cũng phải cố thử tìm một điểm nào không có cá sấu canh giữ chứ.
Suốt mấy giờ chúng tôi đi theo mí nước đầm lầy, không thấy bóng dáng một con cóc nào, chỉ có mấy con nhái màu nâu, rất nhiều rắn và cá sấu. Sau cùng chúng tôi tới một khu vực không có loài thú ăn thịt, nước nông và ít hôi hám hơn những nơi khác.
Vừa kéo cao áo choàng xanh lên khỏi gối, Harkat vừa lèm bèm:
- Ước gì có đôi ủng cao cổ của ông Tí Nị.
Xăn ống quần jeans, tôi thở dài, sửa soạn đặt chân xuống nước:
- Tôi cũng ước vậy. Tôi còn chợt nghĩ, đoạn này rất có thể đầy cá piranha* (Piranha là loài cá nước ngọt Nam Mỹ, rất phàm ăn), vì vậy mới không thấy con cá sấu hay con rắn nào.
Harkat trợn đôi mắt xanh lè tròn xoe nhìn tôi:
- Cậu đừng nói ra những chuyện ngốc nghếch đó, được không?
- Tôi nói nghiêm túc đó.
Quì gối, tôi cúi nhìn mặt nước tĩnh lặng, nhưng đục ngầu, không thể thấy được gì.
Harkat nói:
- Piranha chỉ tấn công khi đánh hơi thấy máu. Dù có piranha, nếu chúng ta không bị thương chảy máu, đâu có sao.
- Những lúc như thế này, tôi càng ghét lão Tí Nị.
Đặt chân xuống đầm lầy, tôi ngừng lại nghe ngóng, sẵn sàng nhảy lên khi có dấu hiệu bị cắn, rồi bắt đầu lội về phía trước. Harkat theo sát sau tôi.
Mấy tiếng sau, trời xâm xẩm tối, chúng tôi tới một bãi hoang. Harkat và tôi lên khỏi nước, nằm vật ra mà thở. Tôi đắp tấm da nai đã dùng suốt mấy tuần qua. Harkat nằm dưới tấm bản đồ cắt từ bụng con beo đen. Nhưng chúng tôi chỉ chập chờn ngủ. Đầm lầy vang lên đủ thứ âm thanh: côn trùng, ếch nhái, và những tiếng vỗ nước không thể nhận ra là gì. Khi thức dậy vào sáng hôm sau chúng tôi rùng mình, mắt cay sè.
Chỉ một điều đáng mừng là nước trong đầm lầy này không sâu lắm. Thỉnh thoảng chúng tôi bị sa chân xuống chỗ trũng, chìm nghỉm vào dòng nước bẩn thỉu, nhưng ngoi được lên ngay. Nhưng hầu hết thời gian lội qua nước không cao quá thắt lưng chúng tôi. Mặc dù dày đặc côn trùng và đỉa, chúng không quấy rầy chúng tôi. Da chúng tôi quá rắn chắc và máu có chất độc.
Mỗi khi thấy cá sấu, chúng tôi đánh vòng, tránh xa. Dù nhiều lần bị rắn tấn công, nhưng chúng tôi mạnh và nhanh nhạy hơi chúng. Tuy nhiên vẫn phải luôn cảnh giác, một sơ sảy nhỏ là... tiêu luôn.
Chúng tôi đã vượt qua một vạt toàn lau sậy. Tóc và áo quần chúng tôi dính đầy hạt cỏ lau.
Harkat nói:
- Cho đến lúc này vẫn không có con piranha nào.
- Trong trường hợp này, tôi hoan hỉ nhận sai lầm.
- Có thể chúng ta phải mất tới... mấy tháng mới tìm ra... con cóc này.
- Để xác định bất cứ điều đặc thù nào trong một đầm lầy như thế này, trung bình thì cũng phải mất thời gian rất lâu. Nhưng lão Tí Nị rất thích lừa bịp thời gian. Hơn nữa, lão muốn chúng ta tìm ra con cóc đó, tôi tin chắc chúng ta sẽ sớm tìm ra.
- Nếu vậy... có lẽ chúng ta đừng làm gì nữa... cứ ngồi chờ con cóc đến...
- Không được. Lão bày trò này để chúng ta phải đổ mồ hôi tìm kiếm. Nếu ngồi ì tại đây – không đi về hướng tây như lão nói – chúng ta sẽ không chạm được đến trò chơi dưới ảnh hưởng của lão nữa. Lão không để chúng ta làm theo ý mình đâu.
- Cậu có vẻ như đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này?
Tôi cười lớn:
- Trong cái thế giới ảm đạm này còn gì khác nữa để làm đâu.
Phủi sạch hoa cỏ lau, chúng tôi nghỉ ngơi thêm mấy phút, rồi tiếp tục lặng lẽ lội trong làn nước đục ngàu. Luôn đảo mắt, cảnh giác những con thú ăn thịt, chúng tôi tiến sâu hơn vào giữa đầm lầy.
Vào lúc mặt trời lặn, từ giữa một hòn đảo bao quanh đầy bụi rậm và những thân cây xương xẩu, vang vọng đến tai chúng tôi tiếng "ồm ộp" trầm trầm. Chúng tôi nhận ra ngay – cũng như khi nhận ra tiếng gầm của con beo – đó là con cóc chúng tôi đang tìm kiếm. Lội tới rìa đảo, chúng tôi ngừng lại để cân nhắc mọi khả năng.
Harkat nói:
- Mấy phút nữa mặt trời sẽ lặn hết. Có lẽ chúng ta nên chờ tới sáng.
Tôi chỉ lên trời:
- Nhưng đêm nay trăng gần đầy. Có thể đây là thời điểm tốt để hành động... Đủ sáng để thấy, đủ tối để ẩn núp.
Harkat trêu chọc:
- Này... hình như cậu có vẻ sợ... con cóc đó?
- Nhớ bầy ếch nhái của bà Evanna không?
Bầy ếch nhái gác nhà của bà phù thủy lưỡi đầy túi nọc độc chết người.
Harkat bảo:
- Thôi được. Khi trăng lên chúng ta sẽ tiến vào. Nếu... không thích khi thấy nó, chúng ta có thể rút lui vào sáng mai.
Chúng tôi lom khom bên lề đảo trong khi trăng từ từ lên, rọi sáng bầu trời. Rồi tôi rút dao, Harkat cầm cây giáo, chúng tôi đi xuyên qua cây lá ẩm ướt, từ từ bò qua những gốc cây. Mấy phút sau, tới một khoảng trống ngay giữa đảo, chúng tôi núp trong một bụi rậm, có thể nhìn rõ những gì trước mắt.
Một hào nước rộng bao quanh một ụ đất bùn và cỏ lau. Từ bên phải qua bên trái hào nước, mỗi bên có khoảng năm sáu con cá sấu nằm chờ. Trên đỉnh ụ đất là một con cóc... Một con quái vật! Thân hình xù xì, dài hai mét, một cái đầu đồ sộ với cặp mắt lồi và cái mồm khổng lồ. Da nó nhăn nheo, đen, xanh, nâu. Toàn thân đầy mụn rỉ rỉ mủ vàng. Những con đỉa – đen bóng, mập ú – chậm chạp trườn mình trên da con cóc, như những đểm làm đẹp di động, đang hút mủ.
Trong khi chúng tôi lom lom nhìn con cóc khổng lồ, con chim – như một con quạ – vụt bay qua. Con cóc hơi ngẩng đầu, mồm mở rộng, lưỡi phóng ra – dài và dày đến bất ngờ – chộp ngay con chim từ trên không. Chỉ với một tiếng kêu, vài cái vỗ cánh, con quạ biến mất. Hàm nhúc nhích, con cóc tóp tép nhai.
Quá bàng hoàng vì ngoại hình của con cóc, tôi không chú ý tới những quả bóng trong suốt chung quanh người nó. Cho đến khi Harkat chỉ tay, tôi mới thấy. Con cóc đang ngồi trên một thứ giống những "quả cầu dẻo". Chúng tôi phải vượt qua hào nước, lấy trộm những quả cầu dưới nó.
Rút lại phía sau, chúng tôi ngồi trong bóng tối của một bụi rậm, bàn tính cách hành động. Tôi thì thầm hỏi:
- Biết chúng ta cần gì chưa?
- Cần gì?
- Bình mứt dẻo lớn nhất thế giới.
- Nghiêm túc đi mà. Làm sao chúng ta lấy được mấy quả cầu, mà không bị con quái đó cắn đứt đầu chứ?
- Chúng ta sẽ lén tiến lại từ phía sau. Hy vọng nó không chú ý. Tôi đã thấy nó thè lưỡi bắt con quạ, hai bên lưỡi không có túi nọc độc.
- Còn cá sấu? Chúng chờ tấn công con cóc hả?
- Không đâu. Theo tôi, chúng bảo vệ con cóc, sống hòa thuận với nó như lũ đỉa kia vậy.
- Chưng từng nghe cá sấu làm chuyện đó.
- Tôi cũng chưa từng nghe một con cóc lớn hơn con quạ. Ai biết được hoạt động ở cái thế giới điên rồ này như thế nào? Có thể tất cả cóc ở đây đều cỡ đó.
Cách tốt nhất chúng tôi có thể làm là khuấy rối cho nó đãng trí, lẻn vào, chộp mấy quả cầu, rồi chuồn... thật lẹ. Rút lui tới rìa đảo, chúng tôi lội qua đồng lầy, tìm một thứ có thể làm xao lãng mấy con cá sấu. Chúng tôi giết mấy con chuột nước lớn, bắt ba sinh vật chưa từng thấy bao giờ. Hình dáng chúng như rùa, nhưng mai mềm và có thể nhìn suốt qua, và chín cái vây cực mạnh. Tuy nhiên chúng vô hại, chỉ có thể tự vệ bằng tốc độ. Chúng tôi bắt được là nhờ chúng bị kẹt trong đám cỏ rối, hoặc bờ đất khi bị truy đuổi.
Khi trở lại đảo, chúng tôi núp trong lùm cây, Harkat thì thầm:
- Tôi nghĩ, cách tốt nhất là... chỉ một trong hai chúng ta leo lên chỗ con cóc, kẻ còn lại hỗ trợ bằng cách ở lại, quăng chuột và... rùa cho mấy con cá sấu.
- Có lý. Nhưng ai sẽ leo lên?
Harkat cười ngượng nghịu:
- Tôi nghĩ... cậu nên leo lên.
- Hả?
- Cậu nhanh nhẹn hơn tôi. Có cơ may chạy thoát thân dễ hơn. Nhưng tất nhiên nếu... cậu không thích thì...
- Vớ vẩn. Để tôi leo. Nhưng phải bảo đảm giữ cho mấy con cá sấu bận rộn đó.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức mình.
Nói xong, Harkat men theo hướng trái, tìm vị trí lý tưởng để phóng chuột và mấy con thú giống rùa.
Tôi lần mò đi vòng ra sau con cóc, rồi lẩn xuống bờ hào nước. Nhặt một cành cây gần bên, tôi thử độ sâu. Nước không sâu lắm. Tôi tin là có thể lội sáu bảy mét tới chỗ con cóc ngồi.
Bên trái có tiếng sột soạt, một con rùa bay vút trong không khí, rơi xuống giữa mấy con cá sấu bên phải tôi. Lập tức, tụi cá sấu táp nhau, tranh mồi. Tôi dìm mình xuống dòng nước sền sệt lạnh ngắt, đầy cành khô, côn trùng chết và chất nhầy từ con cóc thải ra. Bất chấp sự ghê tởm, tôi lội đến gần con cóc đang lom lom nhìn xuống mấy con cá sấu đang tranh giành ăn. Những quả cầu giống kẹo dẻo rải rác gần con cóc. Tôi nhặt hai quả, vừa định nhét vào trong áo, lớp vỏ mỏng của chúng bị vỡ ngay, làm ứa ra một chất lỏng trong và dính.
Nhìn lên, tôi thấy thêm một con rùa và một con chuột bay vút qua đầu. Nghĩa là Harkat chỉ còn một con rùa nữa thôi. Tôi phải hành động cấp tốc. Trườn lên ụ đất, tôi với tay tới những quả cầu kế cận con cóc khổng lồ. Những quả cầu nhớp nháp mủ, được cấu tạo bằng chất con cóc nôn mửa ra, hôi thối đến làm tôi phát ói. Nín thở, tôi lau bớt mủ, tìm được một quả cầu không bể vỡ. Tôi tìm được từ quả này tới quả khác, đủ kích cỡ. Từ năm sáu phân tới hai mươi phân đường kính. Tôi vội vàng bỏ hết vào trong áo. Đúng lúc đó, hai mắt lồi hung dữ của con cóc quay lại, nhìn tôi.
Quay phắt lại, tôi loạng choạng chạy xuống hào nước. Con cóc thè lưỡi, quất mạnh lên vai phải, làm tôi ngã sấp. Đứng dậy, tôi phun phì phì vừa nước vừa mủ lầy nhầy khỏi miệng. Bị lưỡi cóc quất thêm một cú lên đỉnh đầu... làm tôi bay đi. Khi choáng váng đứng dậy, tôi thấy nhiều vật thể đang trườn mình vào hào nước. Đám cá sấu đã thanh toán hết mồi của Harkat. Bây giờ chúng đang đuổi theo một con mồi mới... là tôi!
Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn - Darren O'shaughnessy Những Câu Chuyện Kỳ Lạ Của Darren Shan 10 - Hồ Linh Hồn