Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1106 / 11
Cập nhật: 2017-05-09 22:27:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Kẻ Chiến Thắng
i Foo loäi bì boõm vaø khom löng ñaåy caùi beø nhoû. Caäu gaït nöôùc maét, buoàn baõ buoäc caùi chai leân coät buoàm. Sau ñoù caäu ñaåy maïnh caùi beø ra bieån roài quay trôû laïi treøo leân bôø bieån ñaày nhöõng moûm ñaù lôûm chôûm. Beø troâi chaàm chaäm ra bieån aán Ñoä Döông meânh moâng xa tít muø khôi. Li Foo bieát raèng caäu seõ khoâng bao giôø gaëp laïi caùi beø ñoù nöõa.
1
Sean hồi hộp vỗ đôi cánh của nó. Tới bờ biển còn phải đi một đoạn dài. Mọi chuyện đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Những cái lông chim được dán rất cẩn thận. Bộ khung gỗ vững vàng, chắc chắn. Nhưng liệu nó có bay được không nhỉ? Spider bảo bạn:
- Thôi làm đi. Chúng ta đều biết, chỉ có một khả năng duy nhất thôi mà.
Con chó Deefa có vẻ vô cùng thích thú, nó cất tiếng sủa vang. Nó luẩn quẩn chạy theo chân hai cậu bé. Sean bảo:
- Nói thì dễ, vì cậu có thi đâu.
Bất chợt cậu ta chạy tới đụn cát và nhảy xuống. Cậu ngã lăn kềnh ra, tay chân khua lảo đảo. Cậu hét tướng lên: “Không!” và rơi phịch xuống đụn cát, nằm bất động.
Spider chạy vội tới, hỏi rất to:
- Cậu không việc gì chứ?
Sean nghển cổ, mặt dính đầy cát, gật đầu. Nó tháo đôi cánh, vứt trên bãi cát.
Spider nói với bạn:
- Không được rồi. Kiểu này thì cậu không thể giật giải cuộc thi bay này. Cậu làm sao có thể bay lượn với cái của nợ này kia chứ!
Sean nói:
- Kệ, chiều nay mình sẽ đi lấy cái tàu lượn của bác Jeremky vậy. Cái tàu lượn ấy tuyệt lắm. Rồi cậu sẽ thấy tớ lướt trên sóng như thế nào. Năm nay thì thằng Buggins đừng hòng được giải!
Hai đứa đi thất thểu ven bờ biển. Lúc này cả hai chưa trông thấy cái bè. Bỗng Sean lộn luôn sáu vòng liền trên bãi cát.
Nó bảo bạn:
- Hãy làm thử đi xem nào!
Spider đáp:
- Thế chưa là cái gì cả. Trông đây này!
Cậu ta tìm cách đứng bằng hai tay, nhưng lại khụy ngay xuống, mặt đập xuống đất. Cậu ta loàng quàng đứng dậy, nhổ cát ở trong mồm ra, cười ngượng và nói:
- Cái đó không tính.
Xong cậu ta lại thử một lần nữa nhưng kết quả vẫn như lần đầu. Mặt cậu ta đầy cát. Tuy thử hàng chục lần, cuối cùng cậu ta cũng chẳng lộn được lấy một vòng.
Có tiếng nói rất to:
- Kém lắm!
Hai đứa ngẩng mặt lên và nhìn thấy Buggins. Thằng Buggins to cao ngồi chễm chệ trên lưng con ngựa có tên là Devil. Nó để con ngựa đi qua chỗ Sean và Spider đang đứng. Sau đó nó điều khiển ngựa đi lùi, chen vào giữa hai đứa. Con ngựa trượt chân và móng hất tung cát. Sean và Spider ngã ngửa người trên sóng biển.
Buggins cười nham hiểm và liếc mắt nhìn hai đứa ở dưới nước. Sau đó nó gật đầu nhìn về phía cái tàu lượn của Sean trên bãi cát. Nó dài mồm:
- Với cái của nợ này thì mày sẽ không bao giờ thắng được đâu. Ngày mai mày hãy nhìn tao, tao sẽ lại thắng cho mà xem. Đấy là điều chắc chắn!
Nó đạp vào hông con ngựa và đi ra phía bãi biển. Sean hét rất to:
- Ôi, mày là một thằng đểu!
Buggins cho ngựa phi thẳng lên chỗ có cái tàu lượn của Sean. Móng con Devil đạp lên tàu lượn làm cho những cái lông và các bộ phận làm bằng ngựa gẫy tan tành. Sean và Spider hằn học nhìn nó, tức đến nghẹn cả họng. Cái tàu lượn hỏng hoàn toàn. Con Devil lại còn bĩnh ra một bãi tướng, hơi bốc lên nồng nặc
Con chó Deefa rất thích món phân ngựa, nó sủa hoắng, rít lên vài cái rồi dí mõm vào cái của bẩn thỉu đó hít khìn khịt. Nó lại còn chùi tai rất cẩn thận. Đúng là một bữa thịnh soạn của loài chó.
Đi được một đoạn thì thằng Buggins dừng lại, nó thấy yên tâm khi ngồi trên mình ngựa.
Sean thét lên:
- Mày hãy giờ hồn, chúng tao sẽ cho mày biết tay.
Tất nhiên nó cũng thừa biết đấy chỉ là những lời dọa suông. Nhưng vì cáu quá nên không biết phải làm gì hơn. Buggins cười rất đểu rồi phóng ngựa như bay trên bãi biển. Sean buồn bã nhìn bóng nó xa dần.
Spider bảo bạn:
- Yên tâm đi, cậu còn cái tàu lượn của ông bác nữa kia mà. Dù sao thì đôi cánh này cũng không thể hoạt động được đâu.
Bỗng Sean trông thấy một vật gì đó, nó reo lên:
- Trông kìa! - Cậu ta chỉ tay về chỗ một đoạn của cái bè nhỏ trồi lên trên doi cát.
2
Spider vội vàng bới cát. Sean cũng nhào tới giúp bạn.
- Chà, không biết ở đâu ra thế này.
- Thủy triều đã đẩy nó đến đây đấy.
Sau một hồi đào bới và lay đi lay lại hai đứa cũng lôi được cái bè ra khỏi đụn cát. Chúng nhìn đi nhìn lại cái chai trông rất lạ buộc ngay cạnh cây cột.
Spider nói:
- Chắc trong chai có cái gì đó. Sean, cậu mở ra xem nào!
Sean lau sạch cái vỏ chai, những dòng chữ lạ hiện lên, cạnh đó là cái đầu lâu với hai khúc xương bắt chéo.
Hai đứa ngơ ngác nhìn nhau. Cuối cùng Sean vặn nút chai. Cái nút bật ra. Một làn khói xám thoát ra ngoài. Spider thận trọng lùi lại. Sean lắc đầu nhìn thằng bạn thân. Spider quả là một đứa bạn tốt nhưng đôi khi lại rất nhát gan.
Sean cẩn thận tháo cái dây buộc và dốc cái chai xuống. Một con vật rơi tuột ra. Nó cứng đờ, giống như là một con mèo.
Hai đứa nhìn chằm chằm vào con vật không động cựa. Hai mắt nó nhắm nghiền, lông xơ xác. Chân nó duỗi ra trông như những cánh tay giang rộng.
Sean huýt sáo rõ dài:
- Chà, tớ chưa thấy như thế này bao giờ.
Cậu ta lật cái đầu lên, phía trong rỗng không.
Spider nói:
- Đây là một cái mũ. Một cái mũ mèo. Để tớ đội thử xem nhé.
Nó giật lấy cái mũ từ tay Sean.
Sean nhắc bạn:
- Cẩn thận, kẻo cậu làm hỏng cái mũ đấy. Có thể nó là một vật có giá trị cũng nên.
Spider trùm mũ lên đầu. Chân con vật đưa đi đưa lại chỗ cằm cậu trông như con mèo muốn ôm chặt lấy khuôn mặt cậu ta. Cái mũ ở trên đầu Spider trông thật buồn cười.
Sean bảo bạn:
- Đưa tớ đội thử một cái xem nào!
Spider lúc lắc đầu, cậu có vẻ rất thích cái mũ mèo.
Sean cười khoái trí:
- Thôi được, cậu đội đi.
Cậu ta bước từng bước tới chỗ để tàu lượn, làm ra vẻ không để ý tới cái mũ. Sau đó cậu ta nhào lộn luôn năm vòng liền tới sát chỗ Spider.
Đôi mắt mèo mở ra.
Thấy cậu con trai lộn vòng trên bãi cát.
Đôi mắt nhắm lại.
Spider vẫn đội cái mũ ở trên đầu, nhìn Sean với con mắt ngơ ngác, lạ lùng. Sau đó Spider lộn luôn năm vòng. Cả năm vòng đều tung lên rất đẹp. Sean reo lên:
- Spider, giỏi lắm, tuyệt, tuyệt!
Sean phục lắm. Tự nhiên Spider có thể nhào liền mấy vòng một cách thành thạo. Mới lúc nãy cậu ta còn không đứng nổi bằng hai tay kia mà!
Bản thân Spider cũng rất lấy làm ngạc nhiên. Cậu ta lắc đầu ra vẻ rất thạo đời:
- Sean này, cậu có thể học ở tớ khối chuyện đấy!
Sau đó nó lấy tay xoa cái mũ mèo đội trên đầu. Sean nói:
- Có thể cái mũ đã đem lại sự may mắn chăng?
Spider reo lên:
- Đúng thế, như chân thỏ ấy mà.
Hai đứa đi ngược đường mòn về nhà. Một người đàn ông to béo đứng bên chân núi đang mải mê nhìn ra biển. Bỗng ông ta há mồm ợ một cái rõ to.
Đôi mắt mèo mở ra.
Thấy người đàn ông há mồm ợ.
Đôi mắt nhắm lại.
Bỗng nhiên Spider thấy nôn nao trong người. Cậu có cảm giác đã ngốn 50 lát bánh mỳ phết đầy pa-tê. Cậu muốn nuốt ực xuống mà không được. Cậu tìm mọi cách để kìm lại nhưng không nổi. Spider há to mồm và ợ một cái rõ to.
Sean reo tướng lên tỏ vẻ vô cùng thán phục:
- Ôi, cậu ợ thật đấy.
Spider lấy làm mãn nguyện. Thông thường không khi nào cậu lại ợ to đến như vậy.
3
Buổi chiều hôm đó Spider và Sean đi ra nhà ga để lấy cái tàu lượn của bác Jeremá. Spider vẫn đội hùm hụp cái mũ mèo ở trên đầu.
Lão nhân viên nhà ga làm như Spider và Sean không hề có trên đời - đây là điều không hiếm với các nhân viên đường sắt. Sean nói:
- Xin lỗi bác, chúng cháu đến để nhận cái tàu lượn.
Lão ta làm bộ như không nghe thấy gì cả, vẫn chúi mũi đọc báo. Sean lấy cái mũ đập vào thành cửa sổ. Lão nhân viên nhà ga trừng mắt nhìn cậu. Lão nói giọng rất trầm:
- Mày không thấy tao đang bận à. Hãy xếp hàng chờ đến lượt đã.
Sean và Spider đảo mắt nhìn quanh. Ngoài hai đứa, chúng không thấy có ai cả.
Phải rất lâu sau đó, lão nhân viên nhà ga mới mở cửa kho, lão hỏi:
- Giấy báo hàng của các cậu đâu?
Sean nói:
- Cháu đánh mất rồi. Nhưng tên người nhận đề trên cái tàu lượn là Sean Tuttle.
Và Sean đã nhận được một cái tin kinh khủng: Cái tàu lượn đó không còn ở đây, trưa hôm nay cậu Sean Tuttle đã đến nhận rồi. Cậu ta cùng đi với hai người bạn trai.
Sean hét lên:
- Sao lại có thể như thế được, hai người bạn trai nào?
- Làm sao tôi biết được. Chỉ biết đó là con trai.
Sean nói to:
- Đúng là thằng Buggins rồi. Spider bổ sung:
- Thằng Thistle với thằng Wolf, chúng nó đã ăn cắp cái tàu lượn rồi.
Sean nói với nhân viên nhà ga:
- Ông phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Nhà ga phải trả lại cho tôi cái tàu lượn ấy. Thằng Buggins làm gì có giấy báo hàng kia chứ?
Nhân viên nhà ga nhìn xoáy vào mặt cậu:
- Thế chúng mày có giấy báo không? Thôi biến đi và đừng có lên giọng dạy tao phải làm gì.
Lão có vẻ cáu lắm.
Đôi mắt mèo mở ra.
Thấy nhân viên nhà ga đang nói.
Đôi mắt nhắm lại.
Bỗng Spider nói với giọng đàn ông rất trầm. Giọng nó y như giọng lão nhân viên nhà ga. Một giọng nói trầm trầm, nặng nề, nạt nộ phát ra từ miệng một cậu bé. Nó nói:
- Thôi biến đi và đừng có lên giọng dạy tao phải làm gì.
Lão nhân viên nhà ga gầm lên:
- Tao nói đấy!
Lão ta lao ra, phải đến 80 km/giờ, thoắt cái đã ra đến cửa. Hai đứa ù té chạy.
Khi đã chạy được một đoạn dài, Sean bảo Spider:
- Lẽ ra cậu không nên nói như vậy.
Spider thanh minh:
- Tại cái mũ. Nó bắt tớ phải nói. Hai con mắt mèo lúc nhắm lúc mở. Tớ tin chắc như vậy đấy. Lúc nãy, khi ợ tớ thấy rõ mắt nó mở rồi nhắm. - Cậu ta lấy cái mũ trên đầu quẳng cho bạn - Đây, cậu cầm lấy.
4
Bố Sean trông có vẻ lúng túng, ngượng ngập khi bà vợ về nhà. Sean hỏi bố:
- Mẹ đã nói chuyện với bố chưa?
Bố cậu lắc đầu. Sean mỉm cười. Tội nghiệp bố. Ông bị kẹt. Chuyện là thế này, bố đã đồng ý cho Sean tham dự cuộc thi bay mà không hỏi ý kiến mẹ. Giờ thì mẹ giận bố. Mẹ cho rằng cuộc thi rất nguy hiểm. Bố tìm cách xoa dịu, kể chuyện hài hước nhưng mẹ vẫn khó đăm đăm.
Sean nói với bố:
- Thằng Buggins đã lấy cắp cái tàu lượn rồi bố ạ.
Ông Tuttle không chú ý nghe, ông đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. Bà vợ ông đã về gần đến cửa. Ông để tay lên môi ra hiệu yên lặng. Ông nói:
- Xuỵt. Con không được nói về những chuyện đó trước mặt mẹ.
Bỗng ông trông thấy cái mũ. Ông hỏi:
- Cái của nợ gì thế này?
Sean giảng giải:
- Cái mũ mèo, nó mang lại may mắn cho người đội nó đấy bố ạ.
Ông Tuttle trùm cái mũ đội lên đầu. Ông vừa nói, vừa cười:
- Hôm nay thì ta cũng mong có chút ít may mắn đây, biết đâu nó sẽ làm cho mẹ con vui vẻ hơn.
Sau đó, một loạt sự việc đã xảy ra cùng một lúc.
Cửa mở, mẹ bước vào nhà. Mẹ hỏi đúng cái câu mà lúc nãy bố đã hỏi:
- Cái của nợ gì thế này?
Ông Tuttle đội một con mèo chết ở trên đầu quả cũng buồn cười thật.
Không phải chỉ có mẹ Sean bước vào nhà, lon ton sau bà là chú cún Deefa. Nó có vẻ đói dữ. Nó sủa hai tiếng rồi chạy thẳng tới chậu thức ăn của nó ở trên sàn. Chậu đầy ắp món đồ hộp làm thức ăn cho chó trông rất kinh nhưng bọn cẩu lại rất khoái. Đó là loại thức ăn đặc quánh, màu nâu trông như thạch. Con Deefa chạy tót đến chậu thức ăn tớp lấy tớp để.
Đôi mắt mèo mở ra.
Thấy con chó đớp thức ăn trong chậu.
Đôi mắt nhắm lại.
Mắt ông Tuttle trông thật khác thường. Ông quỳ đầu gối, hai tay chống xuống đất. “Gâu, gâu” ông sủa ầm ĩ. Ông chạy tọt ra chậu thức ăn và cùng con Deefa tớp lấy tớp để. Con Deefa gầm gừ, ông cũng nhe nanh sủa lại, cả hai tranh nhau chậu thức ăn chó! Bỗng ông Tuttle đứng dậy, nhìn quanh vẻ rất ngượng ngập. Ông không hiểu nổi chuyện vừa diễn ra. Mặt ông dính đầy thức ăn chó. Ông nói thật thiểu não:
- Mẹ nó ạ, tôi thật tình không muốn làm như vậy. Tôi chỉ muốn…
Ông nín bặt không nói nên lời. Ông cũng không biết nên nói gì bây giờ. Sau đó ông phì cười.
Bà Tuttle cố ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Nhưng rồi bà không thể kìm lại được nữa. Bà phì cười và hỏi:
- Thế nào, bây giờ ông ăn tráng miệng nữa chứ?
Thế là cuộc cãi lộn giữa hai người chấm dứt. Hai ông bà không còn giận nhau nữa. Họ đã làm lành với nhau. Song dù sao Sean cũng thấy không nên nói tới chuyện cái tàu lượn bị mất cắp với mẹ. Đấy là chuyện mà cậu và Spider phải tự giải quyết lấy.
Sean liếc nhìn cái mũ, tự nhiên nảy ra một ý nghĩ nhưng rồi cậu cố xua tan cái ý nghĩ đó. Cái tàu lượn của cậu bị Buggins và mấy đứa bạn của nó lấy cắp. Cuộc đời đôi khi thật không công bằng chút nào.
5
Sean nói với Spider:
- Cũng như những người khác, chúng ta phải dùng cái tàu lượn của mình.
Hai đứa lững thững đi dọc triền núi mắt dõi về hướng thằng Buggins.
Spider hỏi bạn:
- Cái mũ mèo đâu rồi? Mình phát hiện thấy cái mũ biết bắt chước. Nó mở mắt và làm theo những điều mà nó trông thấy.
Sean có vẻ trầm ngâm suy nghĩ: “Kể ra thì cũng nguy hiểm. Ai mà biết được nó nhìn thấy cái gì. Mình đã thấy điều gì xảy ra với bố rồi đấy.”
Spider chậm rãi:
- Chúng mình có thể lên một kế hoạch. Hay là cậu đội cái mũ, nó sẽ mở mắt và có thể nhìn thấy cái gì đó…
Có tiếng ầm ầm như tiếng sấm rền. Cả hai ngước mắt nhìn lên trời thì thấy một máy bay phản lực lướt trên không trung.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ về kế hoạch thì Sean trông thấy những kẻ mà cậu đang có ý tìm đó là Buggins và tụi bạn của nó.
Buggins chạy lấy đà trên đụn cát và tung người bay lên. Nó bám chặt vào cái tàu lượn rất đẹp màu đỏ- xanh. Đó là cái tàu lượn của Sean. Buggins lướt được khoảng 3 mét trên đụn cát rồi lảo đảo rơi xuống. Wolf và Thistle chạy như bay đến chỗ nó, chúng la hét ầm ĩ:
- Tuyệt quá, nhất định chúng ta sẽ thắng.
Sean nói chắc nịch:
- Tao sẽ thắng, chúng mày đã ăn cắp cái tàu lượn của tao!
Buggins trừng mắt mai mỉa:
- Vậy à, tao đã dành dụm tiết kiệm cả tháng trời, nếu mày muốn thì cứ đi mà hỏi bố tao ấy.
Buggins nắm chặt tay, nghiến răng dằn giọng. - Mày cứ đến mà lấy!
Nó lững thững đi tới chỗ Sean, hai thằng bạn đi kèm bên cạnh.
Spider quát:
- Bọn tao không sợ chúng mày đâu. Sean, quại cho nó một trận.
Buggins tiến thêm vài bước. Lúc này thì chỉ còn đúng một cách, và Sean đã chọn cách đó, tức là đánh bài chuồn. Cậu ta quay ngoắt đầu và ba chân bốn cẳng chạy. Spider cũng vọt theo nó. Thật là nhục nhã! Khi chạy Sean còn nghe rõ thằng Buggins, Wolf và Thistle nhạo báng nó.
Ngày hôm đó Sean mê mải sửa lại cái tàu lượn. Nó chọn những loại vật tư hoàn toàn mới, chủ yếu là chất dẻo, gỗ, dây thép và lông chim. Sau mấy tiếng đồng hồ nó gạt tất cả sang một bên, nó không tin là sẽ làm kịp. Chỉ còn độc một ngày nữa, mà lại còn phải tới trường.
Spider nói:
- Nó không thể bay nổi đâu. Cái của làm lấy thế nào cũng hỏng. Chúng ta cần một cái khác. Cần phải có sự hỗ trợ.
Nó chìa cái mũ lên và nháy mắt.
6
Sean đáp:
- Không thể được. Gì thì gì cũng phải thử trước mới được.
Spider liếc mắt nhìn những cái cánh bị gẫy. Cậu nói:
- Bị hỏng rồi còn gì.
Sean gật đầu:
- Vậy thì chúng ta phải dùng cái mũ mèo để thử với một cái gì khác.
Ngày hôm sau, cậu ta mang cái mũ tới trường. Cậu dự tính sẽ mang nó tới đường chạy ở sân vận động nhà trường. Hiện tại có nhiều bạn đang chuẩn bị tập cho cuộc thi điền kinh nhân ngày hội thao của trường.
Innes học lớp 12 vô địch về môn nhảy cao. Sean dự tính sẽ đội cái mũ và đứng quanh quẩn gần Innes. Con mèo sẽ trông thấy Innes và ngay lập tức Sean có thể biểu diễn cho các bạn xem một cú nhảy thật ngoạn mục.
Tất nhiên Sean không biết đích xác liệu mắt mèo có mở ra hay không. Đấy là điểm yếu duy nhất trong kế hoạch của nó.
Tình cờ mắt mèo mở ra thật.
Đúng lúc đó, một toán con gái mặc quần áo thể thao chạy qua. Vào thời điểm đó Innes cũng bắt đầu lấy đà chạy. Sean choàng vội cái mũ mèo lên đầu. Cú nhảy sẽ diễn ra trong chớp nhoáng. Sean rất khoái khi tưởng tượng về cú nhảy cao tuyệt đẹp ngay trước mắt bọn con gái.
Nhưng bọn chúng đâu có đoái hoài đến nó. Chúng chạy vội chạy vàng tới buồng thay quần áo dành cho nữ sinh.
Đôi mắt mèo mở ra.
Thấy bọn con gái chạy vào buồng thay quần áo.
Đôi mắt nhắm lại.
Sean cố gắng kìm chân lại, nó ôm chặt lấy cột hàng rào. Nhưng vô ích. Có một cái gì đó trong người thôi thúc nó, nó không thể dừng được và chạy theo bọn con gái tới phòng thay quần áo. Dường như nó làm việc này trong trông thái nửa tỉnh nửa mê. Nó theo bọn con gái tới tận phòng thay đồ.
Nó bỗng thấy rất rõ điều xảy ra với nó: Bọn con gái vây quanh nó - ở trong phòng thay quần áo – nó há hốc mồm, muốn gào to vì sợ hãi nhưng nó như bị nghẹn không thể kêu lên được. Bọn con gái rít lên róng riết. Chúng ném giày vào người nó. Một đứa tên là Esmeralda đai mồm: “Đồ không biết xấu hổ, đồ trơ trẽn!” Nó nổi nóng thực sự. Spider lắc đầu nhe răng cười khi thấy bọn con gái đuổi Sean ra khỏi trường.
Thằng Buggins, Wold và Thistle cũng quan sát từ đầu tới đuôi sự việc này và chúng nó coi đây là một trò đùa hay không thể chê vào đâu được.
Đối với Sean thì đây là một sự kiện tồi tệ nhất mà nó trải qua từ trước tới nay. Cậu ta len lén đi về nhà, trong lòng buồn khổ vô cùng. Thật là xấu hổ, thật xấu hổ. Chẳng mấy chốc cả trường sẽ biết hết về chuyện này.
Cái mũ thật không thể tin cậy được.
7
Cuối cùng Sean cũng không còn cách gì hơn là phải sửa bộ cánh của mình để tham gia cuộc thi. Nó cặm cụi làm gần như suốt đêm. Nó hết cắt lại dán rồi đóng đinh. Khi công việc xong xuôi, nó không còn thì giờ để bay thử. Cuộc đua sẽ diễn ra ngay vào buổi sáng. Nó phải đứng trên bờ cảng và lao xuống. Thôi thì hy vọng mọi chuyện sẽ êm đẹp.
Trong lúc đi ra bến cảng, Spider nói với bạn:
- Không bao giờ cậu có thể hạ được thằng Buggins đâu. Nó có cái tàu lượn đâu ra đấy.
Sean đáp:
- Cái tàu lượn đó là của tớ!
Spider lại nói:
- Cậu hãy cầm theo cái mũ. Chúng ta chờ cho tới khi có máy bay bay qua, mũ sẽ mở mắt và bọn mình sẽ biến lên trời cao.
- Cậu định nói gì, “bọn mình biến thẳng lên trời cao”? Thằng bị biến là tớ, không phải là cậu. Không, không bao giờ. Không thể trông cậy gì vào cái mũ được đâu. Hãy để nó ở trong túi cho nó không báo hại được mình.
Cuối cùng thì Sean và những đứa khác đã đến khu vực ở cuối bến cảng với đôi cánh của mình. Tại đấy toàn là trẻ con, có lẽ phải tới vài trăm đứa là người xem và những đứa tham gia cuộc thi.
Những cái tàu lượn trông thật tuyệt vời. Có loại hai thân, ba thân. Có cái trông như tên lửa, có cái trông rất cổ lỗ sĩ, rệu rã buộc tạm bợ trên xe nôi. Phần lớn tàu lượn được làm bằng chất dẻo, gỗ và bìa cứng. Có vài cái trông như cái dù, lại có cái trông như máy bay trực thăng.
Không một thiết bị nào được gắn động cơ. Phi công buộc hoặc phải lượn với con tàu hoặc phải dùng sức của bản thân để guồng cho tàu bay lượn, có thể đạp bằng chân hoặc chèo bằng tay, cũng có thể nhảy. Ngoài ra dứt khoát không được dùng bất kỳ loại động cơ đẩy nào khác.
Người bay xa nhất sẽ là người chiến thắng.
Thằng Wolf hét rất to vào micrô:
- Đề nghị những người hâm mộ chú ý! Người mở đầu cuộc thi năm nay là mỗ.
Cả bọn hò reo ầm ĩ. Thiết bị bay của Wolf trông như cái vỏ hộp bia khổng lồ. Hai chân nó thòi ra ở đáy hộp. Tay hắn thòi ra hai bên trông như những cái cánh yếu ớt. Đầu nó thòi lên trông chẳng khác gì con Murmel. Tất cả mọi người, kể cả thằng Wolf đều biết điều gì sẽ xảy ra khi thằng Wolf nhảy từ bờ cảng xuống nước.
Nó lại hét toáng lên:
- Thưa quý vị, thiết bị này bay được là nhờ ý chí và nghị lực kiên cường của mỗ. Nó được thiết kế để giảm nhiều nhất sức cản không khí.
Wolf lạch bạch đi tới sát bờ rồi nhảy xuống. Bờ cảng rất cao cho nên Wolf chẳng có gì khó khăn khi bay trong không khí. Nó rơi thẳng đứng chẳng khác gì một cục gạch. Nó đập đánh “oạch” một cái rất to khi tiếp cận mặt nước. Cái “vỏ bia” vỡ toang còn Wolf thì vội vã bơi một mạch tới cầu thang.
Trên bờ, mọi người cười khoái trá, vỗ tay ầm ĩ, có vài ba đứa vỗ vai khen ngợi nó. Phải thừa nhận là Wolf đóng kịch rất khéo.
Đứa thứ hai tên là Egan. Cậu ta đã dựng một cầu trượt ở trên bờ. Egan leo lên và chui vào trong cái tàu lượn hình con dơi. Wolf đề nghị tất cả trật tự. Khán giả biết Egan là người có khả năng giành chiến thắng. Egan là một đối thủ đáng gờm. Wolf leo lên bục, cất tiếng hỏi:
- Đặc điểm con tàu này là gì?
Egan mặc bộ quần áo lặn màu đen, ngồi trong buồng lái và đeo kính lặn cũng màu đen trông rất hợp với con tàu. Egan giải thích:
- Sải cánh 5 mét. Khung bằng gỗ căng vải buồm, tàu có thể đạt tốc độ 15 hải lý, đủ để đưa tôi ra xa bờ khoảng 40 mét.
Khán giả vỗ tay reo hò, mọi người trầm trồ khâm phục.
Mấy đứa giúp Egan đẩy con tàu. Phi công “dơi” lấy đà, tăng tốc và lao thẳng vào không khí. Một, hai giây sau, tàu văng ra xa và rơi xuống nước. Phi công “dơi” buồn bã bơi vào bờ với tiếng vỗ tay của khán giả ít nhiều bị thất vọng.
8
Wolf lại cao giọng:
- Đấu thủ tiếp theo là Thistle!
Có tiếng vỗ tay xen lẫn tiếng la ó phản đối.
Thistle có chiếc tàu lượn ba tầng bằng chất dẻo. Sải cánh dài tới mức khán giả phải đứng lui lại. Cánh vượt ra tới ngoài bờ một đoạn. Chân Thistle thò ra dưới chân con tàu. Nó giơ tay chào khán giả với phong cách như một võ sĩ quyền anh chiến thắng. Sau đó nó chạy nhanh về phía bờ và lao vào không trung. Lúc đang ở giữa trời hai chiếc cánh bị gẫy làm Thistle rơi tõm xuống nước theo sau nó là những mảnh cánh rơi lả tả.
Cuộc thi cứ thế tiếp tục một thời gian dài. Hết tàu lượn này đến tàu lượn khác lao ra biển nhưng tất cả không bay ra xa được bao nhiêu. Cho đến giờ phút này phi công “dơi” là người có kết quả cao nhất.
Sean rất sốt ruột. Nó nghĩ, nếu lần này mình thắng thì bọn con gái may ra sẽ quên cái chuyện trong phòng thay đồ. Nhưng rồi nó lại thấy buồn nản, tuyệt vọng vì thừa biết phần thắng sẽ không bao giờ thuộc về mình. Sean cảm thấy rất nản chí, con chó Deefa sủa đôi ba tiếng và luẩn quẩn dưới chân nó.
Cuộc thi sắp kết thúc, lúc này chỉ còn hai đấu thủ.
Wolf hồ hởi tuyên bố:
- Bây giờ đến lượt chàng trai can đảm và nhanh nhẹn Jack Buggins.
Buggins hãnh diện cúi chào, sau đó nó nhìn về phía bọn con gái và mỉm cười. Sean như bị hụt hẫng khi trông thấy nhiều đứa con gái cười tán thưởng Buggins. Buggins lách qua đám đông tay giơ cao trên đầu chiếc tàu lượn của nó, hay đúng hơn là chiếc tàu lượn của Sean. Nhiều tiếng trầm trồ thán phục từ đám người xem. Thật là một chiếc tàu lượn tuyệt vời. Lúc này không còn ai nghi ngờ về việc người nào sẽ giành được thắng lợi.
Buggins chạy lấy đà tới sát bờ rồi lao ra phía trước. Một làn gió nhẹ thổi cánh tàu lượn bay cao rồi là là dần trên mặt nước. Thậm chí nó còn buông tay vẫy chào khán giả.
Sau đó nó lái lượn thẳng ra biển xa khoảng 50 mét. Đám đông hồ hởi, náo nhiệt. Buggins đã giành được thắng lợi rõ rệt. Nó bơi vào bờ cùng với cái tàu lượn. Buggins giơ thẳng tay tỏ ra mình là kẻ chiến thắng và ném một cái nhìn khinh bỉ về phía Sean.
Wolf lại nói rõ to:
- Thưa quý ông quý bà, còn một người dự thi nữa, vâng nếu có thể gọi là người dự thi, đó là con yêu quái lắm lông
Sean Tuttle.Sean đã sẵn sàng. Cậu cảm thấy như một tên hề với đôi cánh đầy lông ở hai tay. Cậu nặng nề nhấc lên hạ xuống, mọi người cười ầm ĩ. Trông Sean như một con gà bị vặt trụi lông.
Xa xa dọc bờ biển một chiếc máy bay trực thăng đang phun thuốc sâu. Spider khẽ nhắc Sean:
- Đội mũ lên nào!
Nó luồn tay vào túi và lôi chiếc mũ ra. Sean lắc đầu. Spider hất hàm về phía chiếc máy bay ra hiệu. Nó nói khẽ:
- Cơ may duy nhất của cậu đấy.
Sean liếc mắt nhìn về phía bọn con gái đang bám xung quanh Buggins và trầm trồ khen ngợi cái tàu lượn. Sean tự nhủ, cũng chẳng có gì để mà mất, ta cứ thử xem sao. Nó trùm cái mũ lên đầu và đi lắc la lắc lư ra sát bờ cảng. Wolf nói rất to cho mọi người nghe:
- Sean Tuttle mặc một chiếc áo cứu nạn đặc biệt, khi bị chìm nó có thể bơi vào bờ cùng với con mèo chết của cậu ta.
Mọi ngời cười ầm ĩ, trừ Sean và Spider.
Chiếc máy bay phun thuốc sâu bay gần tới khu vực cảng. Spider nói:
- Đội vào đi.
Nhưng lúc đó chiếc máy bay đã khuất sau một đám mây dày.
Đôi mắt mèo mở ra.
Không thấy gì ngoài bầu trời trong veo.
Đôi mắt nhắm lại.
Không có điều gì xảy ra. Sean đứng bên bờ cảng, trống ngực đập thình thịch. Bộ cánh đính chi chít lông chim, đầu đội cái mũ mèo trông thật lố bịch. Tiếng máy bay từ xa vọng lại.
Wolf hét to:
- Kìa, nhảy đi!
- Nó sợ, nó sợ rồi!
Buggins mỉa mai nói.
Thistle đế thêm:
- Đúng là một thằng hèn!
Spider thầm thì:
- Lúc nãy nó có mở mắt nhưng chậm quá, máy bay đã vọt qua mất rồi.
Sean trân trân nhìn mặt nước, chân cậu bủn rủn, cậu không dám nhảy. Sean nghĩ thầm, mình thua mất rồi, thua rồi, thế là hỏng bét.
Wolf hét toáng lên. Còn mười giây nữa, nếu không nhảy coi như bỏ cuộc
9
Sean hít một hơi thật dài và nhìn dọc theo bến cảng. Một chú chim hải âu đậu trên một khúc gỗ.
Đôi mắt mèo mở ra.
Thấy chim hải âu tung cánh trên bầu trời.
Đôi mắt nhắm lại.
Sean bắt đầu vỗ cánh, đập liên hồi loang loáng. Sean cảm thấy đôi tay cậu muốn rụng xuống. Cậu dướn mình bay vút lên trời cao, đúng là một phi công tàu lượn tuyệt vời.
Mặt nước xa tít xa tắp dưới chân nó, đám khán giả trên bến cảng lúc này trông như một bầy kiến nhỏ li ti. Xung quanh cậu có nhiều chú chim khác vỗ cánh bay lượn. “Ôi, nhỡ bây giờ bị rơi xuống thì chết mất”.
Nhưng không hiểu vì lý do gì mà nó cảm thấy rất yên tâm, nó thấy mình như một chú chim sinh ra đã có đôi cánh khỏe khoắn vững chãi. Nó nhào một vòng, sà xuống sát mặt nước rồi lướt là là trên đầu đám khán giả. Nó bay ngang rồi quay ngoắt lại như một con yêu quái vỗ đôi cánh đầy lông giữa bầu trời.
Mọi người rất khâm phục, mắt tròn xoe, không thốt nên lời. Sean bay vút lên rồi bổ nhào xuống đám khán giả như máy bay lúc cắt bom. Bọn trẻ con hoảng hốt nằm rạp cả xuống nhưng Sean lại bay vút lên không trung.
“Ôi, mới tuyệt vời làm sao!”. Sean sướng đến phát điên lên. Nó không thể làm chủ được mình và hành động y như những con chim hải âu đang tung tăng bay lượn.
Spider hét to:
- Thôi đi, Sean, thôi đi!
Cậu ta hồi hộp quá đến mức xuýt nữa thì rơi tõm xuống nước.
Cuối cùng thì Sean và con chim hạ cánh đỗ trên mặt sóng. Sean mặc đôi cánh chìm trong nước, cậu bơi nhanh đến chỗ đám đông.
10
Chà, giá các bạn nghe thấy tiếng hò reo, vỗ tay, gào thét. Chưa ôi từng trông thấy hiện tượng này bao giờ. Một đứa trong bọn con gái hôn Sean đánh chụt một cái.
Buggins tức tối, nó phùng mang trợn mắt như con rắn, nó xô lấn mọi người tiến ra phía trước rồi nói to:
- Sean đã giở trò bịp. Cái con mèo này này, chính nó là động cơ của tàu lượn.
tiếp:
Nó giật cái mũ trên đầu Sean và đội lên đầu mình. Nó nói
- Đây là một vật sống, nó có thể mở mắt. Chính tao trông thấy mà.
Với cái mũ mèo ở trên đầu, Buggins trông rất thảm hại. Nó liếc mắt nhìn con ngựa Devil bị buộc ở khu vực bến cảng. Nó trông thấy con chó của Sean chạy nhanh về phía con ngựa của mình.
Đôi mắt mèo mở ra.
Thấy con chó chạy bổ về phía con ngựa.
Rồi vục mõm vào bãi phân ngựa.
Đôi mắt nhắm lại.
Buggins có cảm giác đôi chân nhấc bổng nó lên và lướt chạy dọc bến cảng. Nó hét lên thất thanh:
- Không, không, không…
Song không có gì…
Có thể ngăn cản nó…
Chạy như bay tới đống phân ngựa…
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất