Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1106 / 11
Cập nhật: 2017-05-09 22:27:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đúng Là Đồ Con Gái
ì một lý do nào đó, nó khiến Sally rùng mình.
Nó được làm bằng đồng và to cỡ khoảng cái bao diêm. Nó khá nặng và được khắc hai chữ cái đầu S.O. trên mặt. Bố Sally thường dùng nó để chặn giấy. Sally rùng mình và đặt nó trở lại bàn.
- Bố đã bảo con là không được chơi với cái đó cơ mà. Sally. – Bố nói. – Nó là thứ duy nhất mà bố có để nhắc bố nhớ về cô Esso.
Sally thở dài và nhìn qua cửa sổ thấy lũ cừu đang gặm cỏ dọc bên đường.
- Xe buýt đến rồi. – Cô bé nói rồi vớ lấy cái túi và chầm chậm bước ra cửa.
Cô bé không muốn đi học. Cô bé không bao giờ muốn đi học. Cô bé rất ghét đi học. Nhưng cô bé biết mình phải đến trường. Cô bé muốn trở thành một bác sĩ và chẳng có mấy người có thể trở thành bác sĩ mà không cần phải học cả. Nhưng đã rất nhiều lần cô bé muốn trốn học lắm rồi.
Chỉ có mười sáu học sinh ở trường: bốn bé trai ở lớp vỡ lòng, bốn cậu học lớp bốn, hai đứa ngồi lớp năm, năm[5] thằng ở lớp sáu. Tổng cộng là có mười lăm học sinh nam.
Mười lăm thằng con trai và một đứa con gái. Tất cả đều ngồi chung một lớp học bé tí với một giáo viên. Mà đó lại là một thầy giáo.
Vì hôm nay cả lớp sẽ học môn thể dục. Môn này có một cái tên mỉ miều là Mini-Olympics. Đẩy tạ, nhảy xa, nhảy cao, chạy một trăm mét và maratông. Sally sẽ lại về bét như thường lệ. Năm thằng học lớp sáu luôn đánh bại Sally ở mọi môn thể thao. Thậm chí nhiều khi một vài đứa lớp bé hơn cũng về trước cô bé.
Và Jarrod Oisen sẽ lại cười nhăn nhở chế nhạo và phô trương tài năng của nó khi thấy Rickets không để ý. Nó sẽ lại nói “Đúng là đồ con gái” khi cuối cùng Sally cũng về đến đích.
Và hôm nay đúng như vậy. Sally rất nhỏ con so với độ tuổi của mình. Cô bé dường như không có đủ sức khỏe để học những môn này. Cô bé đặc biệt cố gắng trong môn đẩy tạ. Nhưng cuối cùng cô bé vẫn xếp bét trong tất cả các môn thể thao – theo sau một dây con trai phía trước.
- Đừng lo lắng về chuyện này. – Thầy Rickets mỉm cười và nói. – Em đã giỏi hơn những việc khác. Chỉ là không may khi chẳng có học sinh nữ nào trong trường để em thi cùng thôi.
- Thật không may. – Sally nói. – Chắc là vậy.
- Trên xe buýt về nhà, ngày nào chuyện này cũng xảy ra.
- Bét môn đẩy tạ. – Jarrord Olsen hét lên.
- Bét môn nhảy xa. – Graeme Arndt huýt sáo.
- Bét môn nhảy cao. – Daniel Basset cười đầy tự mãn.
- Bét môn chạy một trăm mét. – Harry Vitiolli hét to.
- Bét môn maratông. Richard Flute nói.
Và rồi cả lũ con trai hít một hơi thật sâu và đồng thanh hét lên: “Đúng là đồ con gái”
Điều đó khiến Sally tức điên lên. Cách chúng nó nói từ “đồ con gái” như thể con gái sinh ra đời là sai lầm ấy. Sally thấy nước dâng lên ầng ậc trong mắt. Cô bé phải ngăn nước mắt lại. Sally không thể để bọn con trai nhìn thấy mình khóc được. Chúng sẽ có những cử chỉ khiến cô bé không bao giờ quên được mất.
Nhưng có một giọt nước mắt, giọt nước mắt chết tiệt, đã rơi khỏi mắt cô bé. Nó lăn dài trên má cô bé và rơi xuống chiếc cặp đi học.
Jarrord Olsen nhảy lên phía trước và chấm đầu một ngón tay lên giọt nước mắt. Nó giơ lên cao cho tất cả mọi người cùng nhìn thấy.
- Nhìn đây này. – Nó hét lên. – Đúng là đồ con gái. Yếu như nước vậy.
Bọn con trai quay ra cười cợt với nhau. Sao mà Sally ghét những lần đi xe buýt này thể không biết. Dường như chặng đường cứ dài vô tận. Qua những khoảng đất trống không và dọc theo con đường dài lê thê.
Nhưng cuối cùng xe buýt cũng dừng lại ở cổng trang trại và Sally nhảy xuống. Cô bé không thể nghĩ ra câu gì để nói cả. Dường như không gì có thể khiến bọn con trai kia im mồm lại được. Chúng cứ nghĩ là mình mạnh mẽ lắm ấy.
Giá mà cô bé có thể thắng trong một môn ở Mini – Olympicx. Chỉ một thôi cũng được. Khi đó cô bé có thể ngẫng cao đầu.
Nhưng cô bé biết sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó.
- Đó chỉ là vấn đề quan điểm. – Bố nói. – Con sẽ không bao giờ chiến thắng nếu con cứ nghĩ là mình sẽ thua. Con phải lạc quan lên chứ.
- Con lạc quan đấy chứ. – Sally nói. – Con lạc quan rằng con không giỏi các môn thể thao.
Cô bé nhấc cái chặn giấy bằng đồng lên và hỏi:
- Con mượn nó được không? Con có một bài trình bày ở lớp. Thầy giáo yêu cầu nói về một người trong gia đình. Con sẽ nói về cô Esso.
- Không được. – Bố nói. – Con có thể làm mất nó mất.
- Thôi nào. – Mẹ nói. – Cho con mang đi anh. Đó là câu chuyện thú vị. Và em thích thấy con được điểm cao hơn là con trai đáng ghét kia.
- Cuối cùng bố cũng đồng ý.
- Nhưng đừng để nó ngoài tầm mắt của con đấy. – Bố nói. – Nếu không con sẽ được ghi vào lịch sử đấy.
2
Sally nhìn xuống cả lớp. Cô bé giơ cao cái chặn giấy bằng đồng trong lòng bàn tay và nói:
- Cái này thuộc về cô Esso của tôi. Cô ấy chơi thể thao rất giỏi. Rất mạnh mẻ nữa.
- Tao sẽ đặt cược đấy. – Jarrod Olsen thì thào.
Sally đỏ bừng mặt nhưng cô bé vẫn tiếp tục. – Cô ấy đoạt cúp trong mọi môn thi. Đua ngựa. Bóng đá. Cric kê. Bổ củi. Nam giới đặt tên cho môn thi đó – nhưng cô ấy là nhà vô địch.
- Đồ con gái thì làm sao thắng trong cuộc thi bổ củi được. – Jarrod Olsen nói to.
- Jarrod. – Thầy Rickets nói. – Đừng cắt lời bạn.
- Cô ấy có một cái bùa may mắn. Sally nói. – Một cái ghim móng ngựa nhỏ đã mang lại may mắn cho cô ấy. Cô ấy mang ghim đó theo trong mọi môn thi. Và cô ấy luôn chiến thắng. Ngoại trù một lần.
- Sally dừng lại. Cô bé không có ý định kể chuyện đó ra.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy Sally? – Thầy Rickets hỏi.
- Cô ấy bị mất cái ghim. Khi cô ấy dự thi bổ củi vào năm đó, cô ấy không có nó bên mình. Cô ấy đã đánh mất cái ghim. Và cả sự may mắn của cô ấy nữa. Cái rìu bị trượt và cô ấy chặt đứt ngón chân cái của mình. Sau đó cô ấy không tham dự bất cứ cuộc thi nào nữa. Không dự thi khi không có cái bùa may mắn.
Một trận cười lớn vỡ òa ra. Tất cả bọn con trai đều lăn ra cười. Ngoại trừ Jarrod Olsen. Mặt cậu ta tái nhợt. Da đầm đìa mồ hôi. Trông cậu ta cứ như sắp ngất đến nơi ấy. Miệng cậu ta hết há ra lại ngậm lại giống hệt một con cá vàng.
- Em có sao không. Jarrod? – Thầy Rickets hỏi. Thầy ấy dẫn Jarrod sang bệnh xá và cho cậu ta uống một cuốc nước.
- Em chỉ thấy hơi nóng thôi mà. – Jarrod Olsen nói khi quay lại. Cậu ta lại vênh váo như mọi khi.
- Thế mà tôi tưởng là em suýt ngất đấy. – Thầy Rickets nói.
- Không bao giờ. – Jarrod nói. – Chỉ bọn con gái mới ngất thôi.
3
Chiều hôm đó lớp lại tổ chức Mini-Olympics. Tất cả học sinh đứng thành một hàng. Từ bé đến lớn. Sally giúi cái chặn giấy của cô Esso vào túi áo thể thao. Nó khiến cái túi phùng ra nhưng cô bé không dám để nó ra một chỗ khác.
Nhỡ có ai đó lấy trộm thì sao? Bố sẽ không bao giờ tha thứ cho chuyện đó. Cô Esso đã mất một năm sau vụ cái rìu. Cái chặn giấy là thứ duy nhất bố có để nhớ về cô ấy. Không ai tìm lại được cái bùa may mắn bị mất ấy.
Đầu tiên, mọi học sinh đều lần lượt đẩy tạ nặng chịch. Bọn trẻ con lớp dưới chỉ đẩy xa chừng được một mét.
Jarrod Olsen đẩy xa nhất. Cậu ta ném được bốn mét rưỡi.
Thường thì Sally chẳng thích gì khi phải chờ đến lượt mình. Cô bé ghét bọn con trai chúng kiến mình đẩy tạ khi mà cô bé chỉ đẩy tạ bằng bọn trẻ con lớp dưới mà thôi. Nhưng hôm nay cô bé thấy rất may mắn.
Cô bé tóm lấy quả tạ và đặt tay lên vai. Cô bé cong người về phía sau và ném bổng lên. Dường như quả tạ rất nhẹ. Nó không nặng như mọi khi. Nó bay vọt lên không khí và rơi bịch xuống cỏ.
- Năm mét. – Thầy Rickets hét to. – Sally là người chiến thắng.
- Tất cả bọn con trai đều im lặng. Không một ai nói “Đúng là đồ con gái” cả.
Jarrod Olsen chỉ lẩm bẩm: “Ăn may”.
Tiếp theo là môn nhảy xa. Sally vỗ vỗ vào túi áo trong khi đợi đến lượt mình. Cô bé lại cảm thấy may mắn. Cuối cùng thì cũng đến lượt cô bé. Cô bé lấy đà chạy. Ôi, Cô bé chạy mới nhanh làm sao. Cô bé cảm thấy hai chân mình nhẹ bẫng. Chúng khiến cô bé chạy với một tốc độ cực kì nhanh. Cô bé nhảy lên. Bay vọt lên không khí và hạ xuống cát ở chỗ xa hơn bất cứ đứa con trai nào nhảy được.
- Sally lại chiến thắng. – Thầy Rickets nói. – Làm tốt lắm. Sally.
Sally mỉm cười và cảm thấy cái chặn giấy trong túi áo. – Em có gì trong đấy thế, Sally? – Thầy Rickets hỏi. – Em không nên chạy với một vật nhọn trong túi.
- Đó là cái chặn giấy của cô Esso. – Sally nói.
- Thầy Rickets cầm lấy cái chặn giấy từ tay cô bé và xem xét nó cẩn thận.
- Đó không phải là cái chặn giấy, Sally. – Thấy ấy nói. – Đó là một cái hộp. Một cái hộp ảo thuật. Trước đây, thầy đã thấy một cái như thế này rồi. Em thử mở cái nắp nó ra xem sao. Phải khéo tay mới mở được đấy. Nếu em nhấn vào đúng chỗ, cái nắp sẽ bật ra.
- Thầy Rickets đưa nó lại cho Sally và nói:
- Thậm chí còn có thể có cái gì trong đó đấy.
Sally ấn và xoay cái hộp cả buổi chiều. Nhưng cô bé không tài nào mở được cái nắp ra. Nếu có thủ thuật gì ở đây, hẳn đó phải là một mánh rất siêu.
Tối hôm đó Sally kể cho bố mẹ nghe những gì thầy Rickets nói. Bố lắc lắc cái hộp và áp nó lên tai. – Thầy ấy nói đúng, trời ạ. – Bố nói. – Bố nghĩ là có một cái gì đó bên trong. Bố cũng tự hỏi không biết đó là cái gì?
Đúng lúc đó chuông điện thoại reo. Đó là ông Raph, chủ tịch câu lạc bộ bóng đá. Bố cười trong lúc nói chuyện điện thoại.
- Của con đấy, Sally. – Bố nói. – Hôm nay là ngay may mắn của con đấy.
- Sally nghe điện thoại với nụ cười ngoác đến tận mang tai.
- Xin cảm ơn, ông Raph. – Cô bé nói. – Cô bé đặt điện thoại xuống và bét tướng lên. – Hoan hô. Con đã trúng một chiếc xe đạp khi dự đoán bóng đá.
- Cô bé nắm chặt cái hộp bằng đồng của cô Esso.
- Con có thể giữ cái này được không. Cho đến lúc con tìm được cách mở nó ra. Con đang rất rất muốn biết có gì trong đó ạ.
4
Ngày hôm sau thật tuyệt với Sally.
Cô bé được bố đưa đến trường nên không phải nghe Jarrod Olsen và những đứa con trai khác trêu chọc trên xe buýt.
Cô bé bước xuống khỏi xe tải và thấy cái gì đó đang bị thổi bay trên đường. – Mười đô la. – Cô bé reo lên. – Thật tuyệt.
Khi cô bé bước vào trường, gió thổi bay ngói trên mái xuống. Nó bay vèo qua đầu cô bé và đập vào đầu gối Peter Monk. Máu chảy ròng ròng từ đầu gối cậu ta. Cậu ta ngã quỵ xuống đất và la hét ầm ĩ.
Sally, người rất thích băng bó các vết thương, rút khăn tay ra và cầm máu từ vết thương.
Khi tất cả mọi tiếng ầm ĩ lắng xuống, thầy Rickets nở một nụ cười ấm áp với Sally và nói:
- Sally đã làm một việc rất tốt. Rất nhiều người đã ngất xỉu khi nhìn thấy vết thương như thế.
- Chỉ có bọn con gái mới gất thôi. – Jarrod xấu tính lại thì thầm.
- Em may mắn đấy, Sally. – Thầy Rickets nói. – Em có thể mất mạng nếu bị viên ngói đó đập vào đầu.
Sally cười thật tươi và lôi cái hộp của cô Esso ra. Cô bé lại xoay và ấn nó. Cô bé lắc nó và áp vào tai. Cô bé thử đủ cách có thể nghĩ ra được nhưng không thể nào làm cái nắp bật ra được.
Nhưng điều đó không sao cả. Hôm nay là một ngày may mắn của cô bé.
Và có một điều cô bé đang mong đợi: Đó là cuộc thi maratông.
Nếu cô bé có thể chiến thắng một hoặc hai đứa con trai thì thật tuyệt vời. Và sẽ tuyệt hơn rất nhiều nếu cô bé có thể đánh bại. Jarrod Olsen. Cậu ta nghĩ mình rất mạnh mẽ. Rất dẻo dai. Rất giỏi. Chỉ vì cậu ta to lớn. Chỉ vì cậu ta có cơ bắp cuồn cuộn. Chỉ vì cậu ta là con trai.
Nếu thắng trong cuộc thi maratông, cô bé có thể chứng minh dứt khoát rằng con gái không hề yếu hơn con trai. Cô bé thúc thúc tay một lần nữa vào cái hộp bằng đồng của cô Esso. Không có gì xảy ra cả. Cô bé như sắp nổ tung ra vì mong muốn được biết có gì ở bên trong hộp.
- Được rồi, - thầy Rickets nói. – Các em hãy thay đồ để chuẩn bị cho cuộc thi nào.
5
Sally đi một mình vào phòng thay đồ danh cho nữ sinh. Không có ai để cô bé nói chuyện. Không ai để cô bé có thể chia sẻ những vấn đề của mình. Không ai tin vào những hy vọng của cô bé cả. Cô bé đút sâu cái hộp vào túi áo thể thao và cố không nghe những tiếng ồn ào vọng sang từ bên kia bức tường.
Giọng của Jarrod Olsen là to nhất, như thường lệ:
- Tao cá là Sally-Đúng-là-đồ-con-gái sẽ lại về cuối thôi.
Sally nghe rõ tiếng những đứa khác cười hô hố. Thật là nhục nhã. Cô bé đi lại chỗ chậu rửa và vỗ nước lên mặt.
Và cô bé đờ người lại.
Trong chậu rửa cô bé thấy có cái gì đó lấp lánh. Ngay chỗ cái lỗ thoát nước. Trong làn nước lờ mờ cái đó cứ ánh lên. Cô bé cúi xuống và vặn cái nút ở tay treo hình chữ S. Chỗ nước phun vọt lên.
Và cả cái nhẫn kim cương bẩn ấy cũng vậy. Vòng nhẫn bị phủ rêu nhờn nhưng Sally có thể nhận ra ngay lập tức là nó được làm bằng vàng. Đúng là may mắn thật
- Nếu không có ai báo mất, nó sẽ là của em. – Thầy Rickets nói. – Đáng giá đấy. Thầy cho là như vậy. Hôm nay là ngày may mắn của em đấy. Được rồi, giờ thì xếp hàng vào cùng các bạn trai để bắt đầu chạy maratông nào.
- Đúng là đồ con gái. – Jarrod Olsen thì thầm. Bọn con trai cười hí lên đằng sau tay chúng.
Sally vỗ vỗ vào túi áo. Cô bé cảm thấy rất may mắn. Chạy maratông chỉ dành cho học sinh lớp lớn. Cự ly chạy rất dài. Nó đòi hỏi sức chịu đựng cao. Cô bé sắp sửa cho lủ con trai thấy mạnh mẽ nghĩa là gì.
- Bắt đầu. – Thầy Rickets hô.
Jarrod Olsen chạy vọt lên trước. Cậu ta luôn luôn chiến thắng trong tât cả các môn. Nhưng không phải hôm nay. Sally đang ở ngay phía sau cậu ta.
Cô bé cảm thấy thật tuyệt vời. Giọng như một người chiến thắng. Vận may. Thường thì tim cô bé đập thình thịch đau nhói trong lồng ngực nhưng hôm nay cô bé chỉ cảm thấy vui vẻ.
Cô bé thong thả chạy phía sau Jarrod Olsen, vui vẻ chấp nhận vị trí thứ hai. Chỉ lúc này thôi.
Tất cả bọn con trai khác đều bị bỏ lại phía sau. Chẳng mấy chốc chỉ có hai người chạy đều đặn dọc theo con đường quê đầy bụi.
Jarrod quay lại nhìn Sally đang bám sát gót. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt cậu ta. Cậu ta thở phì phò và có vẻ đã mệt. Nhưng cậu ta vẫn cố thở ra những lời xúc phạm như mọi khi.
- Đấu với con trai bọn tao ấy à, Sally-Đúng-là-đồ-con-gái? – Cậu ta cười khẩy. – Đường còn dài lắm.
Sally cảm nhận được cái hộp của cô Esso trong túi áo. Ồ, cô bé đang rất thích cuộc đua này. Thích thú cho bọn con trai thấy con gái mạnh mẽ đến thế nào. Giá mà cô bé có thể thắng.
Hai đứa rẽ sang đoạn đường cỏ cây bụi mọc bên. Jarrod Olsen vẫn đang chạy trước. Sally quyết định bứt phá. Cô bé vươn lên cạnh Jarrod Olsen. Chân chúng chạy song song. Jarrod bất thình lình quay sang, xô Sally vào bụi cây.
Cô bé suýt ngã nhưng vẫn đứng vững. Một lần nữa cô bé lấy lại thăng bằng và giờ thì sẵn sàng vượt qua.
Sally căng người ra. Tóc bám đầy trên mặt cô bé. Hơi thở như xé rách lồng ngực. Hông cô bé đau nhói. Hai chân tê cứng. Chúng không còn đều đặn nữa. Dường như cô bé không tìm thêm được một chút sức lực nào nữa.
Sally thò tay vào trong túi và nắm chặt cái hộp của cô Esso. Một chút sức mạnh trào lên và cô bé bắt đầu tiến lên phía trước.
Đột nhiên Jarrod Olsen di chuyển. Cậu ta đá một chân vào cô bé. Và Sally ngã xuống. Cái hộp tuột khỏi tay Sally và lăn lông lốc trên đường. Một cơn đau dữ dội kéo từ mắt cá lên đến chân cô bé.
Jarrod dừng lại và nhặt cái hộp sáng bóng ấy lên.
- Trả lại đây. – Sally kêu lên trong đau đớn. Cô bé cảm thấy nước mắt đang trào ra và cố gắng đến tuyệt vọng để ngăn chúng lại.
Thằng bé đó chỉ đứng nhìn với ánh mắt hả hê. Rồi nó đút cái hộp vào trong túi áo nó. – Tao biết là mày không chạy nổi ở môn này mà. – Nó nói. – Đúng là đồ con gái.
Nó quay người và chạy đi mất.
- Cái hộp. – Sally hét to. – Trả nó lại đây.
Nhưng câu trả lời duy nhất là tiếng cười hô hố văng lại khi Jarrod quẹo chỗ cái cây và mất dạng.
6
Sally cố gắng đứng lên. Nhưng mắt cá đau khủng khiếp. Cô bé bắt đầu bước tập tễnh. Tất cả bọ con trai vượt qua cô bé. Không còn một ai phía sau.
Khi cô bé quay lại thì tất cả bọn chúng đang đứng đợi ở vạch đích. Uống nước và trêu chọc nhau.
- Sally-Đúng-là-đồ-con-gái lại về cuối cùng. – Jarrod hét tướng lên.
- Yếu quá.
- Thảm bại quá.
Những lời chế nhạo liên tục vang lên cho đến khi thầy Rickets phải lên tiếng. – Sally là con gái mà chạy như thế là quá tốt rồi.
Sally nhăn mặt vì những lời nói của thầy Rickets. Ôi, sao cô bé muốn chứng tỏ cho bọn con trai này biết thế không biết. Họ nghĩ là họ thật mạnh mẽ. Tất cả bọn họ. Cô bé cảm thấy một cơn giận dữ đến điên cuồng đang trào lên trong người. Mặt cô bé tối sầm lại vì tức giận.
- Bạn ấy ăn cắp cái hộp của em. – Sally hét lên.
- Em chỉ mang về hộ bạn ấy thôi. – Jarrod trắng trợn nói. – Sau khi bạn ấy giả vờ ngã. Bạn ấy quá yếu.
Chứng minh cho những đứa con trai này thấy rằng mình không hề yếu đuối là điều mà Sally mong muốn hơn cả trong lúc này. Chỉ một lần thôi. Nhưng dường như vận may của cô bé đã kết thúc. Giá mà cô bé có thể lấy lại cái hộp đó.
Jarrod bắt đầu nghịch những chữ cái trên nắp cái hộp. Đột nhiên, chữ S di chuyển.
Cái nắp bé tí bật lên.
Mọi người đều xúm lại để xem. Jarrod nhìn vào bên trong. – Có cái gì đó ở bên tr… - Cậu ta nói.
Cậu ta sẽ không bao giờ nói hết được câu ấy. Mặt cậu ta tái nhợt. Mồ hôi túa ra toàn thân. Cậu ta trông như thể sắp ngất đến nơi. Miệng cậu ta hết há ra lại ngậm vào giống hệt một con cá vàng. Và rồi cậu ta ngất thật. Như một ánh sáng phụt tắt.
Tất cả bọn con trai đều xúm quanh cái hộp khi nó bị thả rơi lên cỏ. Từng đứa một. Mặt xanh lè. Và ngã sụm xuống.
Thầy Rickets chạy lại. Thầy cầm lấy cái hộp, mặt xám lại, lảo đảo bước vài bước. Và thầy ấy cũng ngất nốt.
Sally chạy lại và nhặt cái hộp lên. Cô bé nhòm vào trong. Cô bé nhìn chằm chằm vào bọn con trai – tất cả đều nằm bất tỉnh trên bãi cỏ. Tất cả đều ngất xỉu. Thầy Rickets nằm đó, mắt vẫn còn trợn ngược lên. Tất cả bọn họ trông đều rất buồn cười.
Đột nhiên, Sally không quan tâm đến cuộc đua. Hay chuyện về nhất. Hay việc là cô gái duy nhất trong trường nữa.
Cô bé cười với mình. Sẽ không có học sinh nào trong trường nói với cô bé “Đúng là đồ con gái” như cách chúng vẫn nói trước đây nữa.
Và đúng lúc đó cô bé nhận ra rằng sự mạnh mẽ không liên quan gì đến cơ bắp cả. Và chiến thắng không liên quan gì đến may mắn cả.
Cô bé đặt một chân lên ngực Jarrod Olsen.
- Thật là một lũ yếu đuối. – Cô bé nói. – Ai cũng có thể thấy rằng trước đây họ chưa bao giờ nhìn thấy một cái ngón chân cái cả.
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất