For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 879 / 21
Cập nhật: 2021-08-28 15:39:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Liên Minh Ma Quỷ
Căn nhà hoàn toàn chìm trong bóng tối và bà cô Pebble chỉ có một mình. Bà đã một mình sáu mươi năm nay rồi. Bà không có gia đình và cũng không có ai chăm sóc giúp đỡ. Và bây giờ bà đang cảm thấy sợ. Nhưng có kêu to lên cũng chẳng ích gì. Bà chỉ có một mình trong bóng tối.
Bà yêu ngôi nhà lâu đời này của mình. Bà đã sống ở đây suốt cả cuộc đời mình. Bà yêu cái mái hiên cũ kĩ và cả cái mái lợp tôn ngoài kia nữa. Bà yêu cái hầm chứa cũ mốc dưới lòng đất. Bà yêu mọi thứ trong ngôi nhà này. Đây là ngôi nhà thân thương của bà.
Vài ngày trước, có một kẻ trông rất xảo quyệt trả bà rất nhiều tiền để mua ngôi nhà này. Nhưng bà cô Pebble không đồng ý. Bà muốn sống trong ngôi nhà này cho đến khi qua đời.
Mọi người nói rằng trong nhà có một con ma. Họ nói rằng cách đây rất nhiều năm Ned Kelly đã từng sống ở đây, trước khi ông ta bị treo cổ vì tội cướp của, giết người. Vài người còn nói rằng đêm đêm bóng ma của Ned Kelly đi dạo khắp nhà, than van, rên rỉ trong bộ áo giáp và mũ sắt mà ông ta trang bị để tránh đạn của cảnh sát. Nhưng bà cô Pebble không tin. Bà không tin là ngôi nhà có ma. Bà chưa bao giờ nghe tiếng rên rỉ vào ban đêm cả. Cho đến bây giờ.
Bà ngồi dậy trên giường. Có ai đó đang ở trong nhà. Bà nghe thấy tiếng động. Nghe như thể có ai đó đang khóc.
Tiếng động phát ra từ trong bếp. Nó rất nhỏ. Bà tự hào mình đừng có ngớ ngẩn thế, chẳng có gì ở đây cả. Đó chỉ là nỗi sợ hãi vu vơ của bà mà thôi. Nhưng bà vẫn thấy rõ tay mình run lên bần bật trong bóng tối. Bà muốn bật điện lên, ra đó và xem thế nào. Bà biết mình sẽ chẳng ngủ nổi nếu chưa kiểm tra xem trong bếp thế nào. Nhưng bà quá sợ hãi. Vì vậy bà cứ nằm yên một mình trên giường. Xung quanh tối om.
Tiếng động vang lên to hơn. Nó đang đến gần hơn, vang lên khắp sảnh. Bà cô Pebble nghe thấy cả tiếng kêu lanh canh. Và lách cách. Nghe như tiếng xích sắt bị kéo lê đi. Có cái gì đó đang đến gần phòng bà. Rõ ràng đó là những tiếng than van, rên rỉ, lanh canh, lách cách. Bà cô Pebble nấc lên nho nhỏ. Bà muốn hét to lên. Bà muốn hét lên gọi người tới giúp. Nhưng bà không hét lên được. Bà cứ yên lặng nằm đó, hi vọng rằng thứ đó sẽ biến đi.
Tiếng động vang lên gần hơn và gần hơn nữa.
Ánh sáng xuất hiện dưới khe của phòng ngủ. Những ánh sáng le lói, lung linh như ánh nến. Bà cô Pebble thở hổn hển. Tim bà đập thình thịch còn đầu óc thì quay cuồng.
Và rồi cửa phòng ngủ bắt đầu mở ra. Thật chậm. Ánh sáng lấp lóe len vào phòng. Chầm chậm, chầm chậm, cánh cửa phòng ngủ mở ra. Và rồi ông ta xuất hiện, sừng sững đứng trong bóng tối. Bóng ma của Ned Kelly. Trên đầu, ông ta đội một cái mũ sắt có một đường thẳng cắt ngang để mắt nhìn ra. Ngực ông ta được che bằng một tấm sắt. Một tay ông ta cầm nến còn tay kia cầm một khẩu súng lục. Cặp mắt xanh lè sáng lên sau mũ bảo hiểm của ông ta.
Toàn thân bà cô Pebble cứng đờ. Tim bà như ngừng đập vì sợ hãi.
Ned Kelly bắt đầu đi về phía giường bà. Ông ta rên rỉ trong họng. Áo giáp của ông ta kêu cọt kẹt. Ông ta giơ tay ra về phía bà cô Pebble, một cánh tay dài và gầy trơ xương. Rồi ánh nến vụt tắt. Căn phòng hoàn toàn tối đen.
Bà cô Pebble hét lên. Bà đưa hai tay lên miệng và hét lên, hét lên mãi. Rồi bà nhảy ra khỏi giường. Bà loạng choạng trong bóng tối, lần tìm ra hành lang. Rồi ra cửa trước.
Bên ngoài, trời đang mưa nặng hạt. Thời tiết rét buốt. Nhưng bà cô Pebble không quan tâm. Bà cứ chạy dọc trên phố và hét mãi. Cả người bà ướt đẫm, hai bàn chân trần bị cắt rách nát, máu chảy đầm đìa. Bà chạy trốn xuống cuối phố, trong đêm tối đen như mực.
Chỉ còn lại mình Ned trong phòng ngủ. Ông ta đi lại chỗ cửa và bật điện lên. Rồi ông ta nhìn đồng hồ. Một cái đồng hồ điện tử. Nó chỉ 12 giờ 45 phút sáng.
Ông ta bỏ cái mũ trên đầu ra. Đó hoàn toàn không phải là Ned Kelly. Đó không phải là một con ma. - Đó là một người còn rất trẻ, một thanh niên. Anh ta cười một mình.
- Điều đó sẽ khiến cho bà cô già đó bán cái nhà này nhanh hơn. - Anh ta nói. - Nếu không mình đã chẳng phải là Mick Harris.
2
Buổi tối hôm sau ở một thành phố khác, một ông già đang khóa cửa nhà thờ. Tên ông là Pickle. Tất cả những người khác đã về rồi. Buổi tập thánh ca đã kết thúc. Bên ngoài, trời tối và lạnh. Ông đội mũ lên cái đầu hói và thoáng rùng mình. Ông ước gì mình đang ở nhà dùng bữa tối với pho-mát, bánh bích quy và một ly vang đỏ thật ngon.
Ông nghĩ đến cái lò sưởi ấm áp ở nhà và chương trình ti vi mà ông yêu thích - Về quê. Ông quyết định đi thật nhanh về nhà.
Ông đi tắt qua nghĩa trang về nhà. Những ngôi mộ trông thật cũ kĩ còn cỏ xung quanh thì rất cao. Nhưng có một con đường nhỏ để đi tắt qua đó, ngang qua nơi mẹ ông yên nghỉ. Ông Pickle vẫn thường xuyên trông nom mộ mẹ mình. Ông luôn giữ nó gọn gàng sạch sẽ. Và chủ nhật nào cũng thế sau khi đi lễ nhà thờ ông đều đến đặt hoa lên mộ mẹ.
Tối nay, trời tối, rét và gió thổi rất mạnh. Khi đi ngang qua mộ mẹ, ông bỏ mũ trên đầu xuống nhưng không ghé vào. Bỗng nhiên ông dừng lại. Có cái gì đó khác thường. Bát cắm hoa đã biến mất. Ông quay người và vòng lại chỗ ngôi mộ.
Mặt trăng bị khuất sau những đám mây. Đêm thậm chí còn trở nên tối hơn và thật khó mà nhìn thấy cái gì cả. Ông Pickle cúi xuống và xem xét chỗ cỏ trên mộ. Tim ông như ngừng đập. Những gì ông nhìn thấy thật tồi tệ. Cỏ đang di chuyển. Ông chắc chắn là cỏ đang di chuyển.
Ông lùi lại một bước. Cỏ trên ngôi mộ đang di chuyển lên xuống. Ông sợ hãi cực độ. Có tiếng cào cạo như tiếng đào đất. Có cái gì đó đang đào tìm lối ra khỏi ngôi mộ. Đột nhiên, một lỗ nhỏ xuất hiện. Và rồi một cái cẳng xương tay thò qua đó. Một cánh tay và một bàn tay toàn xương xuất hiện. Và vẫy vẫy xung quanh. Một ngón tay còn đeo cả nhẫn cưới nữa.
Ông Pickle sợ hãi đến tột độ. Miệng ông hết há ra lại ngậm lại.
- Không, không. - Ông hét lên. Ông bước lùi lại một bước. Rồi ông cảm thấy một cơn đau nhói dội lên ở ngực, rồi xuống cánh tay. Ông đưa hai tay lên ôm ngực. Cơn đau càng khủng khiếp hơn. Nó đang giết chết ông. Ông ngã khuỵu xuống cỏ và không biết gì nữa.
Từ phía sau một cái cây gần đó, một người đàn ông chạy ra. Đó là một người to béo, mặc một bộ vét. Ông ta cúi xuống chỗ ông Pickle. Ông ta áp sát đầu vào ngực ông Pickle và lắng nghe. Rồi ông ta cầm tay ông Pickle lên và bắt mạch cổ tay. Không có mạch đập.
Cánh tay toàn xương vẫn đang vẫy quanh cái lỗ. Người đàn ông mặc bộ vét chạy lại chỗ đó. Ông ta lôi cái tay ra và quẳng nó xuống đất. Một tiếng rên rỉ vọng qua cái lỗ.
- Im đi, Mick. Mày thật ngu ngốc. - Ông ta nói. - Pickle đã chết rồi. Ông ta ngoẻo rồi. Lần này thì mày đã quá xa rồi đấy.
Rồi ông ta chộp lấy một cái xẻng và bắt đầu đào ngôi mộ. Một cái quan tài lộ ra. Ông ta mở nắp cái quan tài và một người trẻ tuổi, một thanh niên ngồi dậy.
- Có chuyện gì vậy, Shifty? - Cậu ta hỏi.
- Mày thật ngu ngốc. Đấy, cái chuyện gì mà mày hỏi đấy. - Shifty nói. - Ông ta chết rồi. Ông ta chết rồi. Ông ta chết cứng ngắc rồi. Và đó là lỗi của mày.
- Đó là ý của ông chứ đâu phải của tôi. - Gã thanh niên nói.
- Nghe này, Mick. - Shifty nói. - Tao bảo mày chui vào quan tài. Tao bảo mày vẫy cánh tay toàn xương đó. Nhưng tao không bảo mày đeo cái nhẫn vào ngón tay đó. Ông ta nghĩ đó là cái nhẫn của mẹ ông ta. Thế là quá đủ với ông ta. Nó khiến ông ta bị trụy tim. Giờ thì ông ta chết rồi.
- Đừng có cố đổ lỗi cho tôi. - Mick nói. - Nếu không tôi sẽ dần cho ông một trận bây giờ đấy.
- Thôi được, đừng có bồn chồn như thế nữa. Biến khỏi đây trước khi có ai đó nhìn thấy đi.
Shifty và Mick chạy ngược ra đường. Họ trèo vào một cái xe tải cũ. Một bên xe tải ghi:
CHO THUÊ MA QUỶ
Mick và Shifty nhanh chóng lái xe về nhà. Chúng muốn thoát khỏi cái xác của ông Pickle. Chúng không muốn bị tóm.
3
Hai kẻ đó điều hành một công ty có tên là: CÔNG TY MA.
Chúng ăn mặc giả làm ma để hù dọa mọi người. Chúng đến những ngôi nhà cũ thường được cho là bị ma ám và dọa những người chủ để họ bán ngôi nhà của mình. Những người bạn của Mick và Shifty mua những ngôi nhà đó với giá rẻ và trả cho cái liên minh ma quỷ của chúng một khoản vì những gì chúng đã làm.
- Giờ lão Pickle chết mất rồi thì chúng ta có được trả tiền không? - Mick hỏi. - Chúng ta được thuê để dọa lão chứ không phải giết lão mà.
- Tất nhiên là chúng ta vẫn được trả chứ. - Shifty nói. - Giờ thì nhà của lão ta sẽ được bán. Chả có người chết nào còn sở hữu nhà cả. Tuần này đúng là một tuần tốt lành. Tối qua chúng ta dọa cho bà cô Pebble sợ chết khiếp và tối nay chúng ta cho lão Pickle gục hẳn. Mỗi người chúng ta kiếm được một nghìn đô. Đó quả là những đồng tiền tốt lành. Tốt thật.
- Việc tiếp theo là gì đây? - Mick hỏi. - Chúng ta sẽ chọn ai tiếp đây?
- Ở Mebourne có một quán rượu tên là “ Young và Jackson’s” - Shifty trả lời. - Nó cũng được cho là bị ma ám. Chúng ta sẽ dọa người chủ để họ bán nó đi với giá rẻ.
- Kể tôi nghe câu chuyện về con ma trong quán rượu xem nào. - Mick nói. - Không phải vì tôi tin vào ma quỷ đâu đấy. Chỉ có những kẻ ngốc mới tin vào ma thôi.
- À, Shifty nói, - lâu lắm rồi có một người tên là John Heart làm chủ quán rượu Young và Jackson’s. Ông ta muốn thử xem mình có thể ngăn thịt bị hỏng không. Vì vậy ông ta kiếm một con gà chặt đầu nó. Rồi ông ta nhồi muối đầy con gà. Ông ta cho rằng nhồi muối vào gà sẽ ngăn thịt không bị hỏng mà.
- Có ăn thua không?
-Không ai biết cả. - Shifty nói. - Ông ta nhỡ tay chém vào mình khi chặt đầu con gà và ngủm củ tỏi luôn vào ngày hôm sau còn đâu.
- Và giờ thì người ta cho rằng bóng ma của ông ta đang ám quán rượu chứ gì?. - Mick nói.
- Không. - Shifty hét lên. - Bóng ma của con gà không đầu mới được cho là đang ám quán rượu.
Mick và Shifty phá lên cười. Cả hai đều cho rằng điều đó thật buồn cười. Thật sự rất buồn cười.
Ngày hôm sau, Mick và Shifty cùng lên kế hoạch. Họ sẽ dọa ma người chủ quán rượu khiến ông ta sợ hãi mà bán nó đi.
- Chúng ta sẽ đóng giả bóng ma con gà không đầu thế nào đây? - Mick hỏi. - Ăn mặc giả làm Ned Kelly là một ý hay. Điều đó khiến bà cô Pebble sợ chết khiếp. Nhưng tôi không ăn mặc giống gà được, tôi to quá.
- Chúng ta sẽ làm một con… - Shifty nói. - Chúng ta sẽ làm một con gà không đầu.
Mick và Shifty dành ra mười ngày để làm một con gà máy. Chúng dùng lông, bánh xe và một cái mô tơ nhỏ. Chúng cũng phết sơn đỏ quanh cổ con gà cho giống máu. Cuối cùng thì cũng xong. Shifty đặt nó lên sàn nhà.
- Thật tuyệt, - Ông ta nói. - Trông hệt như thật ấy. Tay chủ quán rượu thể nào cũng sợ đến mất trí luôn.
- Thử xem nó có bước đi được không nào. - Mick nói. - Nhấn điều khiển từ xa đi.
Shifty nhấn điều khiển từ xa và con gà không đầu chạy quanh theo vòng tròn. Nó đập đập hai cánh và lắc cái cổ không đầu.
- Tuyệt vời. - Mick nói. - Trong bóng tối, trông nó sẽ hệt như thật. Bóng ma của con gà không đầu. Tuy vậy, vẫn còn thiếu cái gì đó. Nó được đấy, nhưng vẫn cần một thứ gì đó nữa. - Gã nhìn con gà máy một lúc lâu. Rồi gã nói: - Tôi biết rồi, nó cần có tiếng nữa. Nó cần phải kêu nữa.
- Đừng có ngu ngốc thế. Nó sẽ kêu thế nào. - Shifty nói. - Nó làm gì có đầu. Một con gà kêu làm sao được nếu không có đầu.
- Điều đó sẽ tốt hơn chứ. - Mick nói. - Ông không thấy à? Một con gà không đầu mà biết kêu thì đáng sợ biết chừng nào. Nó sẽ ma quái hơn nếu nó kêu. Tất cả những gì chúng ta cần làm là đặt một cái băng ghi âm vào bụng nó. Ông sẽ giả tiếng gà kêu còn tôi sẽ thu nó vào băng. Rồi chúng ta sẽ cho cái băng đó vào bụng con gà.
- Hay đấy. - Shifty nói. - Một ý tưởng tuyệt vời. Mày chạy đi lấy một cái băng trắng đi. Còn tao sẽ kiếm một cái máy ghi âm nhỏ.
Vài phút sau, Mick quay lại với một cái băng cát-xét.
- Tôi không tìm được cái băng trắng nào cả. - Gã nói. - Nhưng có một cái băng dân ca cũ đây. Chúng ta có thể ghi tiếng gà kêu đè lên đó.
Mick cho cái băng vào máy thu âm và nhấn nút GHI. Shifty bắt đầu kêu giả tiếng gà.
- Tuyệt vời. - Mick nói. - Ông kêu như thật ấy. Được một lúc, gã tắt nút cái máy thu đi. - Trò này sẽ hay đây. Sẽ có người chết khiếp đi khi nghe tiếng gà kêu.
Chúng đặt con gà lên sàn và điều khiển nó. Một lần nữa, con gà chạy thành vòng tròn và đập hai cánh. Và lần này nó còn kêu nữa.
- Trên cả tuyệt vời. - Mick hét to. - Cái băng này kêu giống hệt tiếng gà.
4
Đêm hôm đó, Mick và Shifty lẻn đến quán rượu Young và Jackson’s. Chúng đợi ở bên ngoài. Đúng nửa đêm, đèn đóm trong đều tắt hết. Cửa sau quán mở ra. Người chủ quán bước ra, tay cầm một thùng rác.
- Đến lúc rồi. - Mick nói. - Đã đến lúc chúng ta cho tay chủ quán thưởng thức nỗi sợ nhất trong đời rồi. - Rồi gã đặt con gà máy lên lối đi và trốn sau hàng rào. Con gà lập tức chạy ra đường. Nó đập hai cánh và kêu ầm ĩ. Sơn đỏ rỉ ra quanh cổ nó.
Người chủ quán cứ đứng trân trân, tay vẫn cầm thùng rác. Ông ấy không tin nổi vào mắt mình. Rồi ông ấy rên lên:
- Nó có thật. Câu chuyện đó có thật. Đó là bóng ma của con gà không đầu.
Hai đầu gối ông ấy va vào nhau. Hai tay ông run bần bật. Ông ấy cố bỏ chạy nhưng không thể. Ông ấy như chết dính tại chỗ. Con gà cứ chạy vòng quanh và kêu ầm ĩ.
Mick thì thầm với Shifty:
- Cứ để nó chạy một lúc. Cho ông ta sợ chết khiếp đi. Để chúng ta không phải quay lại lần nữa.
Hai kẻ đó nhòm qua hàng rào. Chúng hỉ hả cười với nhau. Chúng nghĩ rằng đó quả là một trò đùa hay ho. Người chủ quán rượu sợ đến nỗi không nhúc nhích nổi.
Được một lúc, Mick bước ra chỗ lối đi. Gã giả vờ như đang đi dạo trên phố. Người chủ quán rượu tội nghiệp nhìn thấy gã.
- Nhìn kìa. - Người chủ quán rượu cố gắng lắm mới nói được. - Bóng ma của con gà không đầu.
- Đâu cơ? - Mick nói. - Tôi chả nhìn thấy gì cả. - Đó là mánh khóe mà gã vẫn hay sử dụng. Gã giả vờ như mình không nhìn thấy con gà. Mặc dù nó đang đập cánh và kêu ầm ĩ ngay trước mặt gã.
Người chủ quán rượu tựa người vào tường. Ông ấy trông như sắp ngất đến nơi. Nhưng trước khi ông ấy kịp ngất đi, thì một chuyện đã xảy ra. con gà bắt đầu hát. Nó đập cánh, chạy quanh và hát:
Nơi thuộc địa ngày xưa
Có một chàng trai trẻ
Tên là Jack Doolan
Sinh ở Castlemaine
Cha mẹ tuy nghèo khổ
Nhưng thật thà, tốt tính
- Ông thật ngu ngốc, Shifty. - Mick gào lên. - Sao ông không xóa những bài dân ca đi chứ?
Shifty thò đầu ra khỏi chỗ góc hàng rào. Con gà im lặng khoảng một giây nhưng nó vẫn chạy quanh. Rồi nó lại bắt đầu hát:
“Chàng chiến đấu đến cùng
Không bao giờ đầu hàng.”
Chàng trai Doolan nói.
Người chủ quán rượu chăm chú nhìn con gà. Rồi quay nhìn Mick và Shifty.
- Đồ bịp bợm! - Ông ấy hét lên. - Một trò lừa đảo bẩn thỉu, xấu xa.
Ông ấy chạy lại chỗ con gà máy và nhấc lên. Ông ấy thấy nó có bánh xe. Ông ấy ném mạnh nó xuống đường và gầm lên giận dữ. Rồi ông ấy quay sang Mick và Shifty. Người chủ quán rượu là một người to con. Rất đô con.
- Tao phải cho lũ chuột chúng mày một bài học mới được. - Ông ấy nói. - Tao sẽ cho chúng mày một trận.
Mick và Shifty quay người bỏ chạy. Chúng chạy bán sống bán chết. Chúng chạy xuống cuối phố. Càng chạy càng nhanh. Nhưng người chủ quán rượu vẫn theo sát chúng. Và phía sau ông ta là con gà đó.
Người chủ quán rượu bắt đầu chạy chậm lại. Ông ấy không thể đuổi kịp chúng. Nhưng con gà thì có thể. Nó chạy qua ông ấy và đuổi theo Mick và Shifty xuống cuối phố. Nó đập đập hai cánh và kêu bằng cái cổ không đầu.
Cuộc rượt đuổi tưởng chừng như vô tận. Và cuối cùng người chủ quán rượu đành bỏ cuộc. Ông ấy giơ nắm đấm lên với hai gã đàn ông và con gà rồi quay về quán rượu Young và Jackson’s.
Mick liếc về phía sau qua vai của gã.
- Ổn rồi. - Gã thở phì phò. - Ông ta đi rồi. - Rồi Mick để ý thấy con gà. - Ối, nhìn xem này. Con gà máy ngu ngốc đó đã chạy theo chúng ta. Tôi tưởng nó chỉ chạy vòng tròn được thôi chứ.
Cả hai cùng quay nhìn con gà. Nó đang đập đập hai cánh và nhảy lên nhảy xuống trên hai chân của nó.
- Này, - Shifty rú lên - Mày lắp chân cho con gà này lúc nào thế? Tao không biết là nó có chân đâu đấy.
Con gà không đầu ngồi xuống mặt đường. Rồi nó đứng dậy. Có cái gì đó bên dưới nó.
- Một quả trứng. - Shifty hét lên. - Nó vừa đẻ trứng. - Mắt ông ta như lồi ra khỏi đầu. Ông ta không thể tin nổi những gì mình đang nhìn thấy. Ông ta cúi xuống để nhặt quả trứng nhưng những ngón tay của ông ta không chạm được vào nó. Ông ta không thể nhặt nó lên. Ông ta có thể nhìn xuyên qua nó. Quả trứng hoàn toàn trong suốt.
- A …á…á… - Ông ta rú lên. - Quả trứng ma.
- Vớ vẩn. - Mick quát to. - Tôi phát ốm lên vì nó rồi. Gã chạy lại chỗ con gà và đá cho nó một cái. Chân của gã xuyên qua người con gà và gã ngã đập lưng xuống lòng đường. Con gà vẫn ngồi đó kêu cùng cục. Nó không bị đau tí nào. Cả hai bọn chúng đều đứng trân trân nhìn nó. Đúng lúc đó bóng trăng chiếu qua. Lần này đến lượt Mick hét lên:
- Á… á… á…, tôi có thể nhìn xuyên qua nó. Không có bánh răng trong đó. Chỉ có muối. Đó không phải là con gà của chúng ta. Đó là con gà ma. Bóng ma của con gà thật kia.
Trong khoảng một giây, bọn chúng cứ đứng chôn chân một chỗ. Chúng sợ quá không nhúc nhích nổi. Rồi con gà nhảy lên vai Mick. Một ít máu rơi ra khỏi cái cổ không đầu của nó. Cả hai gã đàn ông cùng rú lên. Chúng bỏ chạy qua hết đường này tới phố khác. Và theo sát sau chúng vẫn là con gà ma.
Cuối cùng chúng chạy đến bờ sông. Shifty thở hổn hển. Ông ta không thở nổi nữa.
- Nhanh lên. - Ông ta lầm bầm. - Xuống dưới đó. Xuống những cái bậc đó.
Chúng chạy theo những bậc thang dẫn xuống sông Yarra. Dưới sông có một chiếc xuồng nhỏ. Con gà đang theo sát phía sau. Chúng nhảy vào chiếc xuồng và đẩy ra giữa sông. Shifty chộp lấy một cái mái chèo và Mick chộp lấy cái còn lại. Chẳng mấy chốc chúng đã ra giữa dòng nước sâu.
- Nó không thể đuổi theo chúng ta ra đến đây. - Mick nói. - Chúng ta an toàn rồi. - Nhưng gã đã nhầm. Ở cuối chiếc xuồng, con gà không đầu đang ngồi đó, kêu ầm ĩ. Mick đứng bật dậy và rú lên liên hồi.
- Ngồi xuống, đồ ngu. - Shifty hét to. - Mày đang làm xuồng tròng trành đấy. - Chiếc xuồng bắt đầu lắc từ bên này sang bên kia. Mick tóm lấy mạn xuồng. Và chiếc xuồng nhỏ lật úp xuống. Mick và Shifty biến mất dưới làn nước lạnh cóng và đen ngòm. Không ai trong số chúng biết bơi cả.
Người chủ quán rượu đi về nhà. Trên lối đi ông nhìn thấy con gà máy lúc nãy. Nó đã hết pin và đang nằm chềnh ềnh ra trên lối đi. Ông ấy đi lại chỗ con gà và đạp lấy đạp để lên nó. Rồi ông ấy ném những mảnh vỡ của đống bánh xe, dây rợ lằng nhằng vào thùng rác.
Sáng hôm sau, khi đang đi dọc bờ sông, người chủ quán rượu phát hiện có hai xác đàn ông chết trương trong bùn.
5
Người ta nói rằng, vào một đêm tối trời khi bạn đi xuống sông Yarra gần quán rượu Young và Jackson’s, bạn sẽ thấy hai bóng ma đàn ông trên một chiếc xuồng. Chúng đang chèo rất nhanh. Chúng đang sợ đến mất trí. Bởi vì ở cuối chiếc xuồng có bóng ma cùa hai con gà không đầu đang ngồi.
Con gà bị nhồi đầy muối đang kêu ầm ĩ. Còn con gà kia thì đang hát bài dân ca “Cậu bé xứ thuộc địa” bằng một giọng cao chói vói.
Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất