The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Khánh Di
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1543 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6/12
ữa hổm đứa nào nói "người ấy" của nhỏ An sắp xuất hiện?
Hoa Xinh đính chính:
- Cơ nói, chứ không phải tụi ta. Ta chỉ có bổn phận truyền miệng lại thôi.
Rồi nhỏ quay qua tôi:
- Mi còn chưa kể chuyện tên Tân với mi nữa đó nghe. Gớm, tối qua hai anh chị đứng riêng cả buổi trời.
Xuân Hiếu hỏi dò:
- Hắn ngỏ ý với mi hả?
- Không. Ý gì mà ngỏ.
- Vậy chứ nói gì mà lâu dữ vậy?
Tôi cười tủm tỉm:
- Hắn nói muốn rủ Hoa Xinh về mà không dám, nhờ ta nói giùm.
Hoa Xinh gần như nhẩy dựng:
- Giỡn mi. Hắn mà dám rủ ta hả?
Tôi háy nó mát mẻ:
- Mi cũng biết mình bà chằn nữa à?
Xuân Hiếu phẩy tay:
- Ở đó mà tin nó.
- Nó nào? Ta hay tên Tân?
- Mi chứ ai. Làm gì có chuyện tên Tân rủ Hoa Xinh về Sài gòn. Hắn rủ mi về, đúng chưa? Ừ đại đi.
- Ừ thì ừ chứ sợ gì. - Tôi nhướng mắt.
- Rồi mi trả lời sao? Ừ nữa hả?
Tôi gắt:
- Ta có về đâu mà ừ. Lãng quá.
Liên Hoa tròn mắt, xua tay:
- Chớ, chớ. Uổng lắm đó mi.
- Gì nữa?
- Tên đó cũng được lắm chứ bộ. Hiền, dễ thương, đá banh giỏi, học cũng khá...
- Viết chữ bự nữa. - Tôi chận ngang.
Tụi nó cười rần rần, lao nhao:
- Ừ chỉ tội hơi nhi đồng phải không?
- Nhưng mi cũng con nít vậy, chê gì hắn ta.
Thiên Lý bây giờ mới đủng đỉnh:
-Tụi mi trật đài hết rồi, có thông tin mới nè.
Cả đám đổ dồn mắt qua phía Thiên Lý, tôi cũng vậy lòng nôn nao hẳn lên.
Thiên Lý nhìn hết một lượt rồi mới e hèm lấy giọng:
- Sáng giờ người ta đã gặp nhau hai lần. Lần sau còn "đưa nhau về dưới mưa" nữa.
Tôi giật mình ngơ ngác, Thiên Lý nói tôi hả trời!
Xuân Hiếu nhìn tôi tinh quái:
- Nó nói mi đó Thục An.
Tôi chột dạ ngồi im.
- Ai vậy? Mình có biết không?
Thiên Lý lắc đầu:
- Ta mới gặp lần đầu. Tụi mi công nhận nó kín tiếng ghê chưa.
Hoa Xinh khều tôi:
- Ai đó mi? Quen lâu chưa?
Cả đám cùng hối Thiên Lý:
- Nó không chịu nói thôi mi kể đi.
Thiên Lý đưa mắt ngó tôi rồi kể:
- Hồi sáng lúc nó xin phép về đó, nhớ chưa.
Kim Mai nôn nóng:
- Biết rồi. Thấy nó đờ đẫn quá thầy mới kêu mi đi theo chứ gì. Rồi sao nữa, nói tiếp đi.
- Ðó, ta mới xuống tới thềm đã thấy nó đứng nói chuyện với anh nào cả buổi. Tỉnh như sáo chứ có buồn ngủ gì đâu.
Tôi giẫy nẩy:
- Vừa phải thôi mi, nói có chút xíu mà la cả buổi.
Thiên Lý không màng để ý đến tôi, nó bận kể tiếp:
- Buổi chiều cũng vậy, nó bị phỏng nên cũng xin về. Sợ nó đi một mình nên ta đi theo. Ai dè mới ra tới văn phòng khoa đã thấy nó đứng với anh đó nữa. Hai người nói gì mà lâu hết biết luôn.
Tụi nó quay qua hỏi tôi liền:
- Mi quen anh đó lâu chưa Thục An?
Thiên Lý nói thêm:
- Không phải đồng hương nó đâu, anh này lạ hoắc à nha.
Hoa Xinh tặc lưỡi:
- Hèn gì nó chê tên Tân con nít.
Liên Hoa cười cợt:
- Bữa nay phải khai thiệt nghe, giấu bạn bè là không được đâu á.
Thiên Lý lại "bổ sung"
- Sau đó ta đứng trên lầu thấy anh đó đi chung với nó.
Lập tức có tiếng hỏi:
- Ði đâu?
- Ai biết, hỏi nó chứ sao hỏi ta.
- Ði đâu vậy mi? - Kim Mai nhìn tôi.
Tôi hơi quạu:
- Về cư xá chứ đi đâu. Không thấy ta bị thương hả.
Xuân Hiếu chớp mắt:
- Có... ghé quán chè nào hôn?
Tôi cộc lốc:
- Không.
- Nhưng anh đó là ai?
- Là....cái anh kỳ đó tụi mi nói đá lông nheo đó.
Cả đám chưng hửng rồi ngạc nhiên:
- Vậy là mi hay gặp ảnh lắm hả? Sao tụi ta không ai biết hết vậy?
- Vậy rồi mi với anh đó.... có gì hôn?
- Mệt tụi mi quá đi. - Lần này thì tôi quạu thiệt. - Gặp nói chuyện bình thường chứ có gì đâu mà cũng ầm ĩ.
Tụi nó không buông tha:
- Mi nhất định không khai phải không? Tại sao phải giấu?
- Có gì mà khai. Không lẽ ta hổng được nói chuyện với ai hết hả?
- Không phải, nhưng linh tính cho phép ta đoán anh này là có... vấn đề. Xuân Hiếu cười ranh mãnh.
Tôi trề môi không nói. Nói với tụi lì lợm này chỉ tổ mất công. Nhưng rồi tôi lại thở dài:
- Tụi mi làm ơn làm phước giùm ta, cam đoan ta với anh đó là không có gì. Ðừng đoán lung tung.
- Không có đoán lung tung. - Hoa Xinh vênh mặt. - Cơ đã nói trước rồi, làm sao mà sai được.
Tôi trợn tròn mắt lên:
- Chuyện vậy cũng đòi cầu cơ. Tụi mi không sợ ma hả?
Xuân Hiếu lắc đầu:
- Mình đông mà sợ gì. Cầu đi. Bữa nay đủ mặt hết nè.
Tôi cũng nghênh mặt:
- Cầu thì cầu. Cây ngay không sợ chết đứng đâu.
Vậy là một bàn cầu cơ lại được lập ra, có đủ mặt cả sáu đứa trong phòng.
Xuân Hiếu với Hoa Xinh lại lãnh nhiệm vụ đặt tay vào đồng xu, Xuân Hiếu lầm thầm đọc bài cầu cơ, đọc riết đến nỗi tôi thuộc luôn.
"Hỡi những kẻ gục đầu bên đáy mộ
Hãy về đây trong đêm vắng hoang vu
Hãy quên đi quá khứ mịt mùng
Gác nhỏ nơi đây là quán trọ
Ta cùng ngồi bàn chuyện trần châu..."
Xuân Hiếu đọc đến lần thứ.... mười mấy gì đó thì đồng xu bắt đầu nhúc nhích. Ai nấy ngồi im thin thít mắt dán chặt vào đó. Dưới hai ngón tay của Xuân Hiếu, Hoa Xinh, đồng xu đang chạy lung tung cuối cùng mới đậu vào chữ "Giáng".
Tụi nó không đọc nữa mà thì thầm khấn vái:
- Xin cơ cho biết quý danh?
- Ta tên Liên, Nguyễn Thị Liên.
- Cơ Liên là Thánh, Thần, Tiên hay Ma, Quỷ?
Ðồng xu chạy vào hai chữ: M-A
Cả đám tụi tôi mặt trở nên xanh lè. Vậy là mà đang nhập vào bàn cơ này đó. Không lẽ cư xá này cũng có ma? Tôi sợ đến nỗi nghẹn cả tim.
Kim Mai vẫn bình tĩnh hỏi tiếp. Con nhỏ này đúng là gan dạ.
- Cơ Liên ở gần đây hay ở đâu?
- Lang thang.
- Cơ Liên bao nhiêu tuổi?
- Ta chết năm hai mươi tuổi.
- Sao bị chết?
- Lạc đạn.
Tôi ôm chặt cái gối vào người. Sợ muốn điên luôn. Biết vậy hồi nãy đi trốn cho rồi. Giờ còn đi đâu được nữa.
- An sợ ma.
Tụi tui nhìn nhau điếng hồn. Còn tôi muốn khóc.
- An đừng sợ ta không nhát An, ta đến đây cho vui, ta buồn ta không chồng không con không ai cúng ta đói.
Cơ chạy một mạch.
Tụi tui lại liếc nhau dò hỏi. Ai có bánh trái gì tự động đem ra đi. Nhưng ai cũng khẽ lắc. Kim Mai lại vái:
- Giờ tối quá không đi mua được, ngày mai phòng tôi sẽ mua cúng sau. Giờ cơ muốn tâm sự tiếp hay muốn thăng?
- Ở lại.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa và gọi:
- Thục An phòng 6.2B có người tìm nghe.
Trời ơi! Sao kiếm tôi giờ này? Làm sao tôi dám bước xuống đất?
Bỗng Kim Mai hỏi:
- Cơ Liên có biết ai tìm Thục An không?
- Người yêu An.
Thiệt hả? Tôi nhìn sững bàn cơ. Ai là người yêu của tôi?
Không nói không rằng, nhỏ Thiên Lý vùng chạy ra cửa sổ. Cả phòng hồi hộp ngó theo, một lát nó quay vào:
- Không thấy, chắc đứng phía trong bàn trực. Ði, ta dẫn mi xuống cho.
Tôi xá bàn cơ một cái rồi mới bỏ đi, không hay sau lưng tụi nó đang bụm miệng cười.
Và khi tôi hồi hộp từng bước xuống cầu thang tối om, một đám đồng hương đang đứng ngoài cửa.
Tôi quay lại tìm Thiên Lý, định mắng vốn nhưng nó đã lẻn lên phòng mất tiêu. Vậy là cơ cũng đoán sai... Tôi nghĩ thế khi chạy ra với đám bạn.
Như Là Tình Cờ Như Là Tình Cờ - Khánh Di