Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12992 / 32
Cập nhật: 2015-07-24 13:23:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
iáng Hương ngồi tựa cằm trên vai Viễn Phương, tò mò theo dõi những màu áo cưới anh phác họa cho cô. Viễn Phương vẽ xong nét cười anh buông viết xuống, quay lại choàng tay siết ngang người cô, anh cắn nhẹ cánh tay mịn màng của cô:
- Em vừa ý hết không cưng?
Giáng Hương lật lật trang giấy, quay lại gật đầu cười với anh, Viễn Phương nhìn cô chăm chú:
- Hoàn toàn vừa ý hết à, nếu em không thích gì anh sẽ sửa lại.
- Em không thấy có gì đáng để sửa hết.
Cô chợt băn khoăn:
- Nhưng một tuần may kịp không anh?
- Kịp chứ?
Viễn Phương vội lấy tờ thiệp để ở góc bàn ngắm nghía một lát, Giáng Hương nhìn nhìn anh:
- Cười gì vậy, chê chữ em xấu phải không?
Anh buông tờ thiệp xuống, búng nhẹ lên mũi cô:
- Sao hay đa nghi vậy? Em biết anh nghĩ gì không?
- Nghĩ gì?
- Không ngờ có ngày tên anh ghi cùng thiệp với tên em, như là chiêm bao vậy, có khi nào em cảm nhận được điều đó không?
- Có, nhất là mỗi khi đọc lại nhật ký em thấy khỏang thời gian đó kinh khủng quá.
- Sao lúc đó em lạnh lùng với anh vậy Hương?
- Còn anh?
- Anh không thể làm khác được.
- Em cũng vậy.
Viễn Phương bỗng bật cười, anh đặt Giáng Hương xuống ghế rồi đi loanh quanh trong phòng:
- Sao tự nhiên anh thấy mình trẻ con quá.
Anh dừng lại trước mặt cô:
- Hương này.
Giáng Hương ngước lên, trong mắt là một dấu hỏi. Viễn Phương hơi đăm chiêu:
- Anh Vũ vừa gởi thư về cho anh, có một điều làm anh bất ngờ quá.
- Anh nói đi.
- Em có tin được anh ấy đã lập hẳn một công ty ở ngòai đó không?
Giáng Hương mở lớn mắt:
- Sao nhanh vậy? Anh Vũ chỉ mới đi có một tháng mà.
- Vì vậy anh mới thấy bất ngờ.
Giáng Hương im lặng, cô nhớ lần gặp trước Phong Vũ bảo anh sẽ ra Hà Nội để mở chi nhánh. Cô hiểu anh muốn tránh mặt cả hai, đó là điều làm cho Viễn Phương khổ tâm không ít. Viễn Phương cảm thấy có lỗi nhưng cũng không thể làm khác được. Cả cô cũng thấy ngại ngùng khi gặp Vũ trong công ty, trong thâm tâm cô thừa nhận anh làm vậy hay hơn nhưng nói ra thì…
- Em nghĩ gì vậy Hương?
Cô ngập ngừng:
- Em thấy là… nhưng nói ra để làm gì hả anh?
Viễn Phương thở dài:
- Anh biết cả ba chúng ta đều có chung ý nghĩ, nhưng không ai dám nói, anh thấy thà em cứ nói hết đi, để trong lòng như vậy anh chịu không nổi.
Giáng Hương dịu dàng:
- Vậy thì em nói nhé, thật ra em cũng thấy anh Vũ làm như vậy là đúng, nó sẽ gỡ cả ba ra khỏi tình trạng khó xử, em biết anh buồn vì anh Vũ bỏ đi, nhưng trong thâm tâm anh cũng mong như vậy phải không?
Viễn Phương vô tình siết tay cô:
- Sao em hiểu anh nhiều vậy? Đúng là anh có mong anh Vũ đi đâu đó một thời gian, vì anh không chịu nổi khi thấy anh ấy khổ…
Anh lại thở dài:
- Anh biết làm gì bây giờ.
Giáng Hương nói khẽ:
- Tới một lúc nào đó anh ấy sẽ hết buồn, anh nên nghĩ vậy, hiểu vậy anh sẽ không còn bứt rứt nữa.
Viễn Phương quay lại:
- Em không hiểu về anh Vũ đâu Hương à, dễ mềm lòng, dễ sa ngã, nhưng lại chung thủy với tình yêu, đó là cái dễ làm anh ấy khổ.
Giáng Hương nhìn anh đăm đăm:
- Còn anh?
- Anh cứng rắn hơn, nhưng… nếu bị em phản bội, anh sẽ không chọn người nào khác nữa.
- Em biết điều đó rồi, anh khác mà cũng rất giống anh Vũ anh biết không?
Viễn Phương đi đến gần cô, anh búng búng chiếc kẹp trên tóc cô:
- Bây giờ em thay đồ đi, anh muốn đưa em đi chơi.
Giáng Hương rời khỏi anh, cô đi ra cửa, nhưng chợt đứng lại, Diễm Thúy đứng sững ở đó từ lúc nào không biết, khuôn mặt cô như hóa đá. Giáng Hương hơi lùi lại:
- Thúy vào chơi.
Giọng Diễm Thùy lạc đi:
- Tôi định đến nói chuyện với cô, nhưng trễ quá rồi phải không?
- Trễ gì, tôi không hiểu?
Diễm Thùy nhìn vào trong phòng, Viễn Phương hình như đã nghe tiếng cô, anh đứng nhìn ra cửa, im lặng chờ chuyện gì xảy ra.
Giáng Hương nhắc lại:
- Thúy vào đây đi.
Không nhìn hai người, Diễm Thùy đi thẳng đến bàn, cô ngồi xuống cầm tờ thiệp trên tay nhìn nhìn, rồi đặt xuống. Giọng cô khô khan:
- Nhanh vậy à?
Cô đặt thiệp xuống, nhìn Viễn Phương, cười gằn:
- Rồi anh sẽ hối hận về chuyện này, hai người sẽ bị lương tâm dày vò suốt đời.
Cô đứng dậy, bỏ về. Giáng Hương nhìn Viễn Phương, hãy còn bàng hoàng về thái độ của Diễm Thùy.
- Hôm nay Diễm Thùy có gì đó là lạ, anh thấy không?
Viễn Phương như bực mình:
- Anh không quan tâm lắm, cô ấy quen đè bẹp người khác để thỏa tự ái cá nhân, anh không muốn nhớ lại chuyện ấy nữa. Anh muốn em cũng vậy nghe Hương.
Giáng Hương im lặng, nhưng lòng cô cứ thấy xốn xang, một cái gì đó rất mơ hồ làm cô cảm thấy bất an, như một nổi buồn không tránh khỏi sẽ ập đến, cô không biết mình đã thật sự thoát khỏi vướng bận với Diễm Thùy hay chưa. Bất giác cô khẽ thở dài.
Viễn Phương nhìn Giáng Hương chăm chú, rồi cuối xuống hôn cô:
- Đừng quan tâm đến Diễm Thùy nữa, nghe anh nói không Hương, cô ấy làm em khổ bao nhiêu đó là đủ rồi, anh không muốn em lo lắng gì nữa hết.
Anh ngưng lại một chút, âu yếm với cô như với một đứa trẻ:
- Em không tin anh bảo vệ được em sao?
Giáng Hương mân mê nút áo trước ngực Viễn Phương, không trả lời anh, cô cảm thấy yên ổn khi có anh, nhưng không hiểu sao vẫn thấy sợ thái độ của Diễm Thùy chứng tỏ cô ta sẽ không chịu thuạ Nhưng sẽ là gì nữa đây?
Viễn Phương ngồi bên giường bệnh, gương mặt anh nói lên một sự ân hận, khổ tâm vò xé. Diễm Thúy vẫn ngủ mê man, từ lúc ra khỏi phòng cấp cứu đến giờ cô tỉnh lại một chút, rồi lại thiếp đi.
Mẹ Diễm Thùy ngồi ở đầu giường, khóc rỉ rả như mưa dầm, bã kể lể như chì chiết:
- Con tôi xinh đẹp thế này mà chết thì uổng biết bao nhiêu, người ta không thương con thì còn người khác, tội gì phải tự vận vì họ hả con.
Đầu Viễn Phương càng gục xuống, anh im lặng nghe những lời kết tội trút vào mình, cảm thấy bất lực vì không thể thanh minh. Giáng Hương đứng ở gần cửa, cô cảm thấy mình thua thái quá, nhưng cũng không thể ra về lúc này, bà mẹ Diễm Thúy liếc xéo cô một cái rồi lại khóc:
- Cái hạng giựt chồng người khác không sớm thì muộn trời cũng trả báo, mai mốt sẽ có người khác giựt lại của nó, tội gì con phải khổ hả con.
Giáng Hương cắn môi, nhìn mãi chiếc bình thủy trên bàn, trân người chịu đựng ánh mắt đầy ác cảm. Thế Minh cau mặt:
- Mẹ đừng nói lẫn mẫn nữa, đây là bệnh viện mà.
- Mày im đi, mày làm anh nó mà để cho bạn của mày làm khổ nó, không biết xấu hổ mà còn dám nói chuyện với tao. Mày có mấy đứa bạn quí hóa quá mà.
- Mẹ không hiểu gì đâu, đừng có đổ lỗi cho người ta, bây giờ mẹ về nghĩ đi, để con ở đây lo cho nó.
Thấy bà mẹ vẫn khóc lu loa nhiếc móc, Thế Minh kéo tay Viễn Phương:
- Mày đưa Giáng Hương về đi.
Viễn Phương ngồi im, khẽ lắc đầu. Thế Minh đến đứng trước mặt Giáng Hương.
- Để tôi đưa Hương về, ở đây không hay đâu.
Giáng Hương gật đầu chào bà mẹ, bà ngoảnh mặt không thèm nhìn cô, cô đi nhanh ra cửa, Thế Minh lẳng lặng đi phía sau. Giáng Hương quay lại:
- Tôi tự về một mình được, anh vào với Diễm Thúy đi.
Thế Minh đứng lại:
- Hương này, lúc nãy mẹ tôi nói hơi không đúng, đừng buồn nghe. Chỉ tại đêm qua bà mất ngủ, cho nên…
Giáng Hương ngắt lời:
- Tôi không nghĩ gì đâu anh Minh ạ, có thể tới lúc Diễm Thúy về nhà tôi cũng không thăm được, nhờ anh nhắn giùm tôi chúc cô ấy khỏe.
Môi cô run lên, cô im bặt rồi đi như bỏ chạy. Cô đến cuối hành lang đứng một mình, bụm miệng cố ngăn tiếng nấc cứ muốn òa vỡ.
Vậy là hết, hạnh phúc tưởng đã nắm bắt được bây giờ vụt thóat đi, cô hiểu rằng sẽ không bao giờ Viễn Phương đủ can đảm đến với cô. Cuộc chia tay này đột ngột quá, cô nằm mơ cũng không tin.
Cô cắn răng để mặc nước mắt tuôn giọt trên mặt, cảm thấy hận Diễm Thúy, một nổi hận không thể nói ra được, lúc nào cô cũng bị cô ta lấn đến chân tường mà không thể phản ứng, cả hạnh phúc cũng bị chiếm đọat một cách tinh xảo. Sao định mệnh xui cô gặp một người như vậy chứ?
Cô lầm lũi rời bệnh viện, hình dung Diễm Thúy sẽ được trọn vẹn tình yêu của gia đình và Viễn Phương, cô càng thấy cay đắng cho mình.
Cả tuần sau đó Viễn Phương không đến cô, Giáng Hương cũng không đến công ty, cô không đủ can đảm đối diện với anh, nếu gặp nhau cô biết có thái độ gì bây giờ, nhắc lại chuyện củ để nói lời chia tay, hay nghe anh tuyên bố hủy bỏ đám cưới, cô không chịu nổi cái điều đau lóng ấy. Còn cư xử với nhau như giữa họ chưa có gì th`i cô cũng không thể.
Có lẽ cô cũng không đến đó nữa, vị trí của cô trong công ty đã có Diễm Thùy thay vào rồi, cô đã trở thành thừa thải và không thể làm gì khác ngòai việc tự rút lui.
Chiều nay đi dạo một mình, cô gặp Mai Thy giữa đường. Mai Thy đã nhìn cô thương hại:
- Mấy hôm nay anh Phương có đến tìm Hương không?
- Không.
- Sao kỳ vậy, ít nhất anh ấy cũng phải nói cái gì chứ, chẳng lẻ cứ im lặng vậy sao?
Giáng Hương cười khẽ:
- Chuyện chia tay là tất nhiên, cả mình và anh Phương đều hiểu, mình nghĩ cũng không cần nói.
Mai Thy phẫn nộ:
- Con Thúy này quỉ quyệt thật, làm đủ trò để bắt người ta chìu nó. mình nói thật nhé, tại anh Phương và Hương còn lương tâm, chứ là mình thì mình mặc kệ, hạnh phúc của mình thì mình giữ.
Giáng Hương đăm chiêu nhìn những chiếc xe qua lại, không nói gì, Mai Thy trề môi:
- Từ hồi xuất viện đến giờ nó như được thế, bắt anh Phương chìu chuộng đủ thứ, ngày nào anh ấy cũng đến nhà nó, đón nó đến công tỵ Nhìn thấy ghét không chịu được.
Giáng Hương cúi đầu, cố ngăn dòng nước mắt chực trào ra:
- Vậy hả?
- Mình nghe anh Khoa bảo nó đòi quản lý sổ sách nhập hàng xuất hàng gì đó, anh Khoa cũng mệt với nó.
- Rồi anh Phương có thái độ ra sao?
- Anh ấy không nói gì hết, chìu nó tối đa mà.
Giáng Hương mân mê nút kèn xe, cô nghe nghèn nghẹn nơi cổ. Mai Thy hiểu cơn xúc động của cô, cảm thấy tội nghiệp cô hơn bao giờ. Mai Thy mím môi:
- Mình nói thật nha, Hương chịu thua là dại đó, anh Phương thương Hương chứ đâu có thương nhỏ Thúy, Hương bắt anh ấy tiến hành đám cưới đi, đừng có mắc mưu con nhỏ Thúy, nhỏ đó ranh ma quỉ quyệt thấu trời, nó chỉ dọa thôi chứ không dám tự tử thật đâu. Ai chứ con nhỏ đó mà muốn chết thì có trời cứu. hai người đừng mắc mưu nó.
Giáng Hương ngẩng đầu cố lấy giọng bình thản:
- Chọn ai là quyền của anh Phương, mình níu kéo làm gì. Mình biết anh Phương rất bản lĩnh trong tình cảm, có thuyết phục cũng thừa.
- Hương nghĩ vậy là dại, nhỏ Thúy giành của mình thì mình phải giữ lại chứ, Hương nghe mình đi. Hương biết không, tụi nó bảo Hương rút lui là dại dột lắm đó.
- Nói dại là nhẹ, cứ bảo mình ngốc cũng được.
Mai Thy cười cười:
- Ừ, cũng gần như vậy, tụi mình thấy vậy phát tức giùm Hương, gặp mình thì nó đừng có hòng.
- Thy đi đâu vậy?
- Mình hả, ờ… đi công chuyện cho mẹ mình, gặp Hương nên quên mất, bye nha hôm nào mình rủ Bích Vân đến nhà Hương, còn nhiều chuyện để nói lắm.
Mai Thy khẽ giơ tay:
- Bye nha.
Giáng Hương lại tiếp tục lang thang trên phố, đi hòai mãi đến tận khi đêm xuống cô mới về nhà.
Cô ăn qua loa chút bánh mì rồi lên giường, nhưng không cách gì đi vào giấc ngủ, cô lại ngồi dậy, ôm gối dựa vào tường, thẩn thờ suy nghĩ.
Ngòai cửa sổ gió chợt thổi mạnh, nghe những tiếng lao xao của cây liễu dưới vườn, trời lại bắt đầu mưa, mưa thật to, nước tạt vào phòng ướt cả một khỏang tường. Giáng Hương bước xuống giường, khép áo sát vào người cô cố rờ đến đóng cửa, và cứ đứng yên áp mặt vào khung kính nhìn màn nước loang lõang đưa đến.
Nhìn mưa, cô bỗng nhớ một đêm Viễn Phương đưa cô về, trời cũng mưa thật lớn, anh vừa lái xe, vừa ôm lấy cô như thể sợ cô lạnh, và cô đã nép người yên ổn trong lòng anh, mắt nhìn cây gạt nước cứ đưa qua đưa lại đều đặn trên khung kính. Cô khe khẽ hát:
“Anh lên xe trời đỗ cơn mưa, cái gạt nước xua đi nỗi nhớ”
Viễn Phương mĩm cười, và cúi xuống hôn lên trán cô:
- Không đúng, phải bảo là “cái gạt nước tăng thêm nổi nhớ”. Lát nữa về một mình anh sẽ nhớ em gắp trăm lần.
- Nhớ đến khi nào?
- Không có giới hạn.
- Xạo ghê, vậy lúc anh ngủ?
- Anh vẫn nhớ, vì lúc đó anh cất em vào trong tiềm thức rồi.
Giáng Hương đưa ngón tay nghịch nghịch chiếc cà vạt:
- Rồi chừng nào anh lấy ra?
- Khi nào gặp em.
Cô cười khúc khích rồi lại hát nho nhỏ cho Viễn Phương nghe…
Nhớ lại cái hôn lần ấy, khi anh chia tay với cô tận bên thềm. Giáng Hương tự nhiên chảy nước mắt, cô áp mặt vào khung kính, lặng lẽ khóc.
Chuông điện thọai chợt reo lên, Giáng Hương bước đến cầm máy:
- Alô.
- Giờ này em vẫn chưa ngủ à, sao em thức khuya qúa vậy?
Giọng nói của Viễn Phương.
Tim cô đập nhanh, cảm giác hồi hợp làm cô run lên, cô trấn tỉnh:
- Anh gọi có chuyện gì không?
- Mấy hôm nay em đi đâu vậy? Lần nào anh gọi đến cũng không có em ở nhà, em muốn tránh anh phải không?
Vậy là mẹ cô đã giấu những cú điện thọai của Viễn Phương, mẹ sợ cô buồn. Giáng Hương nghĩ thầm. Cô chưa biết nói gì thì Viễn Phương đã giục:
- Trả lời anh đi, nãy giờ em nghĩ gì vậy?
Giáng Hương cố trấn tỉnh:
- Khuya rồi, anh đi ngủ đi.
- Mấy đêm rồi anh không ngủ được, thái độ của em làm anh khổ sở quá.
- Thái độ gì?
- Tại sao em tránh mặt anh? Chẳng lẻ em không hiểu anh sao?
- Em hiểu, và cũng không trách anh đâu, anh làm vậy là đúng mà.
- Nếu hiểu anh rồi thì đừng buồn nữa nghe không? Ráng chờ anh một thời gian.
Giáng Hương nhíu mày không hiểu, cô im lặng. Không nghe tiếng cô, giọng Viễn Phương gấp rút:
- Alô, em còn đó không?
- Em đây.
Bên kia im lặng, rồi giọng Viễn Phương như chùng xuống:
- Em cứ khóc hòai vậy sao?
- Không, em không khóc, không bao giờ.
- Tự ái với anh làm gì, anh nghe rõ giọng nói cũa em mà.
- …
- Hương ơi!
- Anh nói gì? Nói đi.
- Thông cảm cho anh, và đừng giận anh nghe em.
Cô cố lấy vẻ cứng rắn:
- Em nhắc lại, em không hề giận, anh làm vậy là đúng. Chỉ yêu cầu anh một điều, đừng bao giờ mời em đến dự đám cưới, em chịu không nổi đâu.
Viễn Phương kêu lên:
- Em nói gì vậy? Muốn mỉa mai anh phải không?
- Không. không hề.
- Đừng làm khó anh nửa Hương, nghe anh nói đây, Diễm Thúy có thể làm đủ thứ để khuất phục anh, nhưng cô ấy không làm được việc đó đâu, bao giờ anh cũng là anh. Chờ anh nghe Hương, khi nào giải quyết xong anh đế tìm em.
- Lúc này Diễm Thúy khỏe chưa?
- Cô ấy chưa trở lại bình thường.
Cô lặng thinh, chợt nhớ những gì Mai Thy nói lúc chiều, Diễm Thùy đoì quản lý sổ sách thay cô, Giáng Hương không nén được cảm giác giận hờn, cô châm biếm:
- Chưa bình thường mà đã có khả năng quản lý công ty sao?
Cô nghe tiếng Viễn Phương cười:
- Đừng giận làm gì, đến lúc nào đó cô ấy sẽ hiểu đó là công việc quá sức mình. Hương này.
- Anh nói gì?
- Em phải nghe lời anh, không được buồn hay thất vọng anh. Cũng không được tưởng tượng chuyện tầm bậy, hứa với anh không?
Giáng Hương thở dài:
- Em hứa.
- Áo cưới của em may xong rồi, mai mốt anh sẽ mang đến cho em thử, nó hợp với em lắm. Chịu không cưng?
- Anh cho may từ lúc nào vậy?
- Nửa tháng trước.
- Em nghĩ rằng…
- Nghĩ gì?
Thấy cô không trả lời, Viễn Phương nhắc lại:
- Nói anh nghe đi, em nghĩ gì vậy?
- Không, không có gì hết.
Giọng Viễn Phương băn khoăn:
- Hình như em muốn giấu anh ý nghĩ của em, có không?
- Lúc trước thì có, nhưng giờ thì không.
- Em khó hiểu thật. Này, trước khi anh gọi thì em đang làm gì?
- Em nhìn mưa.
- Và khóc, và giận anh?
Cô cười khẽ:
- Bây giờ hết rồi, em không nghĩ gì hết.
- Em biết trước khi gọi em, anh làm gì không?
- Làm gì?
- Anh cũng nhìn mưa, và nhớ lần đưa em về trời cũng mưa lớn thế này, nhớ em không chịu được bé ơi.
Giáng Hương chớp mắt, vậy là anh với cô đã gần nhau qua kỷ niệm khó quên đó. Cô muốn nói với Viễn Phường rằng cô cũng nhớ anh, nhưng chỉ im lặng.
Viễn Phương có vẻ nôn nóng:
- Em nghĩ gì vậy Hương?
Thấy cô không trả lời, giọng anh như hốt hỏang:
- Em lại khóc nữa hả?
- Đâu có, em bận suy nghĩ.
- Nghĩ gì?
- Nghĩ lung tung.
Viễn Phương băn khoăn:
- Nhưng em buồn hay vui?
- Em không có buồn đâu.
- Nghe anh dặn này, em không được nghĩ vớ vẩn nửa nghe không, em buồn là anh không yên tâm đâu.
- Em hứa, nhưng bây giờ anh ngủ đi. Khuya rồi đó.
- Ừ, em gác máy đi rồi anh gác sau.
- không, anh gác trước đi.
Hai bên im lặng chờ, rồi Viễn Phương lên tiếng:
- Em còn đó không Hương?
- Còn, sao anh không cúp máy đi?
- Anh chờ em mà.
Giáng Hương cười khúc khích:
- Bây giờ em đặt xuống là anh đi ngủ liền nha.
- Ừ, chúc em ngủ ngon.
Giáng Hương đặt ống nghe xuống, bây giờ cô mới nhớ cô quên chúc Viễn Phương ngủ ngon, nhưng lỡ rồi, nếu gọi lai anh sẽ kéo dài câu chuyện cho xem và không chừng lại thức đến sáng mất.
Ngòai kia mưa đã tạnh, Giáng Hương mở cửa sổ cho gió lùa vào. Cô leo lên giường nằm áp mặt vào gối. Đêm ấy trong giấc ngủ, cô mơ thấy mình trong trang phục áo cưới, nhưng không phải để xuất hiện trên sân khấu, mà là trong vòng tay dìu dắt của Viễn Phương.
Viễn Phương ngồi trong phòng Diễm Thúy. Đây là lần thứ ba, từ lúc cô xuất viện, anh vào đây. Chiều nay anh muốn giải quyết chuyện vướng mắc của họ. Viễn Phương không muốn kéo dài thêm sự hiểu lầm nữa.
Khuôn mặt Diễm Thúy đầy vẻ đắc thắng, hoan hỉ. Cô tin rằng anh sẽ cưới cô với cái điều cô cho là hiển nhiên phải đến, cô đã đem sinh mạng mình ra dọa anh và đã thắng cuộc. Giờ thì cô hiểu rằng có thể giành giựt bất cứ hạnh phúc của ai, dù phải sử dụng những mưu ma chuộc quỉ.
Tươi cười nhìn Viễn Phương, cô chờ anh nói lời cầu hôn, dĩ nhiên cô chẳng thèm gật đầu vội, mà anh phải năn nỉ quì lụy cô mới chịu, như chính cô mới là người ban bố hạnh phúc cho anh. Cô cảm thấy thú vị và muốn kéo dài giây phút tuyệt vời này.
Quả nhiên anh đã nôn nóng phá tan sự im lặng mà cô vui thích, anh nhìn cô một cách nghiêm túc:
- Thúy này.
- Dạ…
- Em khỏe hẳn rồi phải không?
“Dĩ nhiên, và em có thể làm một cô dâu lộng lẫy nhất, vượt xa cả Giáng Hương kia”.
Diễm Thuy nghĩ thầm, cười mãn nguyện nhìn Viễn Phương. Anh nhắc lại:
- Em khỏe rồi phải không?
Cô nghiêng đầu cười điệu:
- Còn phải hỏi nữa.
Viễn Phương trầm ngâm ngồi im. Rồi ngẩng đầu lên:
- Ngoài nghề làm người mẫu, Thúy muốn tìm việc làm khác nữa không?
- Có chứ, em tập làm người quản lý đó chứ.
Viễn Phương không nén được cái cười:
- Thúy có cần anh giới thiệu vào công ty nào không?
Cô nũng nịu:
- Sao phải giới thiệu đi đâu, bộ em lo công ty mình không được sao?
Cô khoe:
- Mấy ngày nay em có xem sổ sách mua bán rồi, anh Khoa không nói với anh sao?
- Em có thể quản lý nổi tất cả những thứ đó không?
Diễm Thúy lúng túng một tý rồi cười tự tin:
- Được chứ sao không, chuyện đó dễ ợt, biết làm tóan là được.
Viễn Phương cười khẽ, không trả lời, Diễm Thúy ỏng ẹo:
- Tại em không chịu làm, chứ em mà nhúng tay vào là xong ngay.
Viễn Phương nhếch miệng:
- Công việc của một giám đốc khác xa với việc trình diễn Thúy ạ, nó đòi hỏi phải có trình độ chuyên môn và – Anh châm biếm nhẹ nhàng – và trí tuệ, sự thông minh… nói chung là cần nhiều yếu tố lắm.
Cô phẩy tay tự mãn:
- Em không trí tuệ hả, không thông minh hả?
Viễn Phương lại nhếch môi, không trả lời.
Diễm Thúy đứng dậy, nhún nhảy trên mũi bàn chân, cô lượn qua lại trước mặt Viễn Phương:
- Bộ anh nghi em không làm được việc gì hết à? Em chưa ra tay đó thôi. Rồi anh xem.
Viễn Phương gõ gõ ngón tay lên bàn, nói rành rọt:
- Anh không dám nghi ngờ khả năng của em, nhưng việc quản lý công ty Giáng Hương đã làm giỏi hơn anh nghĩ, cho nên anh không dám để em mệt vì mớ sổ sách linh tinh kia.
Nghe nhắc đến Giáng Hương, Diễm Thùy cau mặt khó chịu, cô vùng vằng:
- Nhưng em không muốn nhỏ đó có mặt trong công ty.
- Anh rất tiếc, không có Giáng Hương anh không giải quyết hết công việc, anh Vũ đã đi Hà Nội, Thúy biết rồi đó.
- Biết, nhưng mai mốt đám cưới rồi, em sẽ tống cổ nó ra cho anh xem, em mà không thay thế được nó hả?
Viễn Phương khẽ lắc đầu ngán ngẫm, anh điềm tỉnh nhìn Diễm Thúy:
- Anh tiếc là không thể chiều em được.
Cô nóng nảy:
- Tại sao lại không, anh xem nhẹ vợ anh hơn người tình cũ hả?
- Em nói gì anh không hiểu, ai là người tình củ?
- Giáng Hương.
Viễn Phương không kiên nhẫn nữa:
- Thúy này, bây giờ thì anh cần phải nói để em đừng hiểu lầm nửa, anh biết lỗi tại anh tất cả, anh đã…
Diễm Thùy cắt ngang:
- Lỗi gì, anh nói cái gì em không hiểu.
- Tại anh vô ý, anh không có thái độ rõ ràng nên làm em hiểu lầm. Anh xin lổi.
Diễm Thúy vần không hiểu:
- Anh nói cứ thế đi.
- Nếu em chịu suy nghĩ và chịu phán đóan một tí, chỉ một tí thôi em sẽ hiểu.
Cô gắt lên:
- Em không đoán ra được đó, ngu mà, anh nói đi,
Viễn Phương vẫn điềm nhiên:
- Trước đây và bây giờ cũng vậy, lúc nào anh cũng xem Thúy như cô em gái.
Anh lặp lại:
- Chỉ là cô em gái.
Diễm Thúy đứng lặng một giây như cố thổi giờ hiểu hết ý nghĩa của nó, rồi cô giãy nãy:
- Nghĩa là anh không yêu tôi, không muốn cưới tôi, đúng không, anh nói đại ra đi.
- Anh rất tiếc Thùy ạ!
Cô đùng đùng lên:
- Vậy thì lúc tôi tự tử, anh vào bệnh viện làm gì, anh đến đấy chăm sóc tôi làm gì? Vậy mà tôi tưởng anh hối hận, ai ngờ…
Cô hét lên:
- Anh muốn gạt gẫm tôi phải không?
- Anh không gạt gẫm, chỉ làm những việc gì thuộc về tình người.
Diễm Thúy cứ lặng người đi vì tức giận, vì choáng váng, cô ngã phịch xuống ghế, yên lặng như tượng đá.
Vậy là cô cũng không khuất phục được Viễn Phương, đòn cuối cùng cũng không đánh bại được sự cứng rắn của anh, cô biết làm gì khác nữa bây giờ. Ván bài cuối cùng tung ra cô cũng là người bại trận. Bỗng nhiên cô thấy phẫn nộ ghê gớm, cô hét lên:
- Vậy nếu lần đó tôi chết thật thi `sao, ngay cả như vậy anh cũng không biết suy nghĩ nữa hả, anh là đồ ác độc.
Viễn Phương bình tĩnh nhìn cơn cuồng nộ của cô, như đã biết mọi chuyện phải như vậy.
Diễm Thúy quát lên:
- Giáng Hương là quỉ gì mà anh xem nó trọng hơn tôi chứ. Anh đã sỉ nhục tôi quá lắm, tôi thù anh suốt đời, nguyền rủa anh suốt đời.
Cửa bổng mở ra, Thế Minh đi vào:
- Làm gì la lối dữ vậy, em nói nhỏ hơn được không?
Thấy Thế Minh, Diễm Thúy bật khóc:
- Anh biết gì mà bảo em đừng la, em…
- Biết rồi, nãy giờ anh nghe hết rồi, Viễn Phương làm đúng chứ đâu có sai, làm gì em mắng nhiếc người ta.
Diễm Thúy há miệng, lắp bắp:
- Anh là anh mà cũng bảo họ đúng à?
- Vậy thì theo em Viễn Phương sai ở chỗ nào, chuyện gì làm trái ý em đều là ác độc phải không?
Viễn Phương quay qua Thế Minh:
- Có thể mày thuyết phục Diễm Thúy hay hơn tao, tao không làm cho cô ấy hiểu được, đành chịu.
Thế Minh nhún vai:
- Mày không phải lo như vậy, nhỏ này không thể nói nhỏ nhẹ với nó được đâu.
Diễm Thúy quắc mắt nhìn Thế Minh:
- Anh mà cũng nói như vậy nữa, vậy mà cũng đòi làm anh, anh không xứng đáng làm anh tôi.
Thế Minh hơi nạt:
- im đi.
Thế Minh như không thèm nghe, anh tiếp tục ý nghĩ của mình:
- Từ đó giờ em quen tật kiêu hãnh, quen khinh thường người khác mà không chịu nhìn lại mình, em hơn bạn bè em được gì chứ?
- Tôi…
Thế Minh khóat tay:
- Đừng nói nữa, tập nghe đi cho quen, vì nếu anh không nói thì không có ai giúp em nhìn lại mình đâu.
- Tôi không thèm nghe.
Anh vẫn điềm nhiên:
- Em tưởng muốn gì là phải được hay sao. Phải nhìn lại mình chứ! Em không có chiều sâu để hiểu Viễn Phương mà đồi làm vợ nó. Không có tài cán gì mà đòi quản lý cả một công ty, bộ em nghĩ chỉ cần sắc đẹp là đủ hả?
Diễm Thúy mỉa mai:
- Anh đừng quên là anh cũng bị Giáng Hương nó cho de đó nhé.
Thế Minh khóat tay:
- Chuyện của anh anh tự biết, người ta bảo biết người biết ta trăm trận trăm thắng, còn em chỉ biết bản thân mình, suốt đời em chỉ thất bại mà thôi.
Diễm Thúy bỉu môi không trả lời, Thế Minh vẫn nén giận:
- Em hiểu Viễn Phương như thế nào mà đòi hăm dọa nó, Viễn Phương chiều chuộng em vì tình bạn với anh, vì tình cảm giữa người với người. Bao nhiêu đó không đủ để bắt nó hy sinh hạnh phúc một cách vô ích, em hiểu chưa?
Cô căng căng mặt:
- Thưa anh hai của tôi, nãy giờ anh nói gì vậy, nói cho bức tường nghe ấy hả?
Viễn Phương đứng dậy:
- Mầy nói chuyện với Diễm Thúy nghe, tao về.
Anh quay sang Diễm Thúy:
- Anh về nghe Thùy.
Cô ngỏanh đầu không thèm nhìn anh, Viễn Phương cười nhỏ rồi đứng dậy, ra ngòai.
Anh rời nhà Diễm Thúy với cảm giác nhẹ nhàng như vừa thóat khỏi những ràng buộc tăm tối.
Ngồi trong xe, Viễn Phương miên man nhớ Giáng Hương, nhớ đến cháy bỏng vẻ mặt khả ái gợi cảm của cô. Lát nữa đây anh sẽ được thấy cô, được hôn lên khuôn mặt xinh đẹp cười hân hoan đón anh. Viễn Phương sẽ giữ chặt cô trong vòng tay nâng niu thật lâu, như sẽ giữ gìn suốt đời hạnh phúc được có cô bên mình.
Anh dừng xe trướ'c chờ mua một bó hoa hồng thật lớn, anh thích được nhìn thấy nụ cười của cô khi ngắm những bông hoa chứa đựng tình yêu vô bờ bến của anh dành cho cô.
Như Là Nỗi Nhớ Như Là Nỗi Nhớ - Hoàng Thu Dung Như Là Nỗi Nhớ