Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12992 / 32
Cập nhật: 2015-07-24 13:23:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
iáng Hương kiểm tra lại lần cuối bộ trang phục trên người rồi bước ra sàn. Những tiếng ồ ngạc nhiên, những tiếng xuýt xoa thán phục ở phía dưới cứ bật lên khi cô xuất hiện, đẹp lạ lùng trong trang phục áo cưới, từ vòng hoa cài nghiêng bên đầu đến cả găng tay đều là một mẫu trang quí phái, cổ áo dựng lên bởi một đường ren trắng muốt ôm lấy chiếc cổ một cách trinh nguyên, thân áo không rộng, lắm tôn lên những đường nét thanh tao của khuôn ngực và vòng eo nhỏ nhắn, thế rồi phía dưới lại xòe rộng bởi những lớp vải kim tuyến long lanh, nhìn cô vừa lãng mạn vừa trang trọng. Cô hơi ngẩng mặt lên bước một cách khoan thai ra phía trước, rồi khẽ xoay nghiêng, hơi ngả người ra sau, tay nắm nhẹ lớp áo, nhẹ nhàng đưa nghiêng một bên. Những cử chỉ yểu điệu của cô càng có sức quyến rũ lạ lùng. Phía dưới sân khấu bỗng có những ánh sáng lóe từ đèn flash, chưa có ai được chụp ảnh nhiều như thế bao giờ.
Khi cô rời sân khấu, một người phụ nữ chặn cô ở giữa lối đi:
- Xin lỗi, chị muốn nói chuyện với em một chút, mình lại đàng quán kia được không?
Giáng Hương ngạc nhiên nhìn người phụ nữ lạ kia, nhưng cũng nói:
Đạ được, nhưng em còn phải giới thiệu một lần nữa, chị chờ em chút nha.
- Vậy chị ra ngoài quán chờ, một lát em đến nhé.
Đạ.
Giáng Hương trở vào phòng, lần này cô lại xuất hiện với kiểu áo cưới màu hồng với chất liệu vải rũ mềm, kiểu áo thật đơn giản hầu như không có ren hay bông hoa vắt lên áo, nhưng thu hút người ở dáng vẻ thanh thoát và những cử. Chỉ cực kỳ duyên dáng của cô người mẫu. Người ta như ngây ngất vì sức chinh phục dịu dàng của cô.
Rời sân khấu, cô định vào thay đồ, nhưng lại gặp người phụ nữ nọ trên đường đi. Cô ngỡ ngàng định hỏi, nhưng chị đã cười tươi, xuýt xoa:
- Em dễ thương quá chừng, nhìn em diễn chị thích ghê. Bây giờ mình đi chứ em.
Đạ chị chờ em thay đồ chút nha.
- Ừ, em cứ thư thả, chị chờ bao lâu cũng được.
Giáng Hương đi vào, cô cảm nhận được đôi mắt chiêm ngưỡng của người phụ nữ dõi theo phía sau, tự nhiên cô quay lại, người phụ nữ cười với cô, một nụ cười đầy vẻ trìu mến.
Hai người đối diện nhau, một ly cam vắt cho Giáng Hương và ly cà phê đá cho người phụ Nữ. Giáng Hương im lặng khuấy nhẹ ly, chờ đợi. Kinh nghiệm cho cô biết rằng chị ta sẽ mời cô với một hợp đồng nào đó. Cô đã quen được như vậy, và không bao giờ chủ động cả.
Thấy cô cứ mãi ngồi im, chị lên tiếng:
- Em ít nói quá nhỉ?
Cô cười, không trả lời. Chị kín đáo ngắm nhìn cô, rồi cười nhẹ:
- Em tên Giáng Hương phải không?
Đạ.
- Chị Ở tiệm cho thuê đồ cưới Lam Thủy, cứ gọi chị là chị Thủy.
Đạ.
- Chắc Giáng Hương có nhiều nơi mời trình diễn và quảng cáo lắm nhỉ.
Đạ.
- Chị định mời em quảng cáo cho tiệm chị, em nghĩ sao?
Cô gật đầu bình thản:
- Em đồng ý.
Người phụ nữ tiệm Lam Thủy hình như hơi ngạc nhiên, thái độ của Giáng Hương làm chị hơi bất ngờ, chị nghĩ cô sẽ đòi hỏi những điều phải có của một hợp đồng, chị buột miệng:
- Em không đặt điều kiện gì à?
Giáng Hương cười không nói, Lam Thủy nghiêng đầu nhìn cô:
- Em sẽ quảng cáo áo cưới cho tiệm chị trên tivi.
Đạ.
- Bao giờ em bắt đầu được?
- Chủ Nhật đi chị.
- Mấy ngày khác em đi làm hả?
- Em làm gì vậy Hương, xin lỗi, chị tò mò quá.
Giáng Hương cười:
- Em làm thư ký cho một công ty kinh doanh.
- Hương giỏi quá nhi?
Cô lại cười, Lam Thủy đặt tay lên tay cô:
- Vậy sáng Chủ Nhật chị đợi em nghe, hay là để chị đến nhà đón em?
Giáng Hương lắc đầu:
Đa, em tự đến dược, không cần phải phiền chị đâu.
Lam Thủy buột miệng:
- Em dễ thương quá, mới quen có một chút mà chị thích em ghê, chắc Giáng Hương có nhiều người đeo đuổi lắm nhỉ.
Cô nghiêng đầu nhìn những viên đá nhỏ trong ly, chớp mắt:
- Không có chị ạ, em thích làm việc hơn.
- Đừng có khiêm tốn nhé. Mẫu người như em đố mà được yên với đám con tra. Chị bảo đảm là như vậy.
Giáng Hương cười lắc đầu,, rồi nhìn đồng hồ:
- Tối nay em có hẹn với người bạn, em về trước nha chị Thủy. Sáng Chủ Nhật em sẽ đến nhà chị.
Cô ra về, còn cảm giác đôi mắt duổi theo phía sau. Giáng Hương thấy một chút buồn cười, Lam Thủy đúng là mẫu người không biết giấu tình cảm.
Buổi sáng cô đến, Lam Thủy đã chờ cô ở cửa, thấy Giáng Hương chị cười tươi tắn kéo tay cô vào nhà, như một người bạn đã thân.
- Giáng Hương đúng hẹn ghê, hôm ấy Hương lơ là, sợ Hương không đến chứ.
Cô nhìn quanh tiệm, gần như ngây người vì vẻ lộng lẫy của nó, Lam Thủy có óc thẩm mỹ rất cao Giáng Hương chưa thấy tiệm cho thuê đồ cưới nào đẹp hơn ở đây, trên nền gạch sáng bóng là hai tủ kiếng dài kê sát tường, treo đầy những chiếc áo đủ màu, lồng giữa những chiếc áo là một dãy đèn sáng trưng gây cảm giác mát dịu. Giáng Hương bước đến tủ kiếng thấp hơn được kê gần đó. Cô đã từng mang trên người những trang sức lấp lánh, vậy mà cũng không khỏi choáng ngợp giữa vô số trâm cài, những vòng hoa rực rỡ và những chuỗi hột đá lóng lánh.
Thấy Giáng Hương dứng ngắm một cách thích thú, Lam Thủy đến bên cô:
- Em thấy sao?
Cô quay lại, một nụ cười thán phục:
- Đẹp quá chị Thủy.
- Thật không Hương?
Cô ngạc nhiên:
- Chị cho là em khen không thật à?
- Không phải, nhưng chị nghĩ Hương từng mặc những bộ đồ đẹp hơn, nên Hương thấy những thứ này là thường.
Giáng Hương rà rà tay lên thành tủ:
- Em cũng không hiểu sao khi thấy những thứ trang sức là em nôn nao như con nít ấy, kỳ ghê ha chị.
Lam Thủy không kềm được, tát nhẹ lên mặt cô:
- Giáng Hương dễ thương ghê.
Giáng Hương chợt quay người nhìn quanh:
- Người quay phim tới chưa chị?
- Chưa, chị hẹn anh ta 9 giờ, bây giờ em vào làm nhé.
- Chị cho em xem trước những quảng cáo đó đi.
- Em vô đây.
Giáng Hương theo Lam Thủy vào trong phòng, khoảng mười chiếc áo treo trên tường. Những kiểu áo rất lạ mắt và lộng lẫy nhất trong những chiếc áo, Lam Thủy nói với cô như vậy.
Cô đứng yên ngắm nghía, đa số những mẫu áo đều được may theo catalouge của Thái Lan, đẹp nhưng hơi rườm rà và vẻ nặng nề bởi những chất liệu vải dầy, bóng, có những chiếc áo làm người mặc bị chìm nghỉm bởi nhiều hoa cài, và những hoa văn thêu nổi, nếu muốn tương phải làm mặt thật đậm, với một kiểu tóc phức tạp… Nhưng nói chung, Lam Thủy có những kiểu áo rất độc đáo.
Giáng Hương trở ra ngoài, cô đến tủ kiếng lựa những chiếc áo tương đối đơn giản:
- Chị lấy mấy cái này cho em đi.
Lam Thủy ngạc nhiên:
- Chi vậy? Mấy kiểu này thường quá, chị sợ lên tivi nó không nổi.
Nói vậy, nhưng Lam Thủy vẫn mang xuống cho cô, Giáng Hương để những chiếc áo trên mặt tủ:
- Theo em, thì những chiếc áo chị định quảng cáo là đẹp rồi, chỉ cần chị treo lên và cho quay phim lướt qua, vì kiểu lộng lẫy thường đập vào mắt người ta trước.
Lam Thủy gục gặc đầu:
- Em nói tiếp đi.
Giáng Hương giơ tay phác họa:
- Người ta có khuynh hướng chọn những kiểu nổi nhất cho dễ chụp ảnh. Còn mấy kiểu đơn giản thì ít ai chịu khám phá, không lẽ chị cứ để vậy.
Lam Thủy lại gật đầu:
- Ừ thường có ít người chọn mấy áo này lắm, chị định sửa lại đó.
- Không chị không cần sửa đâu, em thấy mấy kiểu này hay lắm, vừa trang nhã, vừa nhẹ nhàng.
- Nhưng ế lắm em ạ.
Giáng Hương che miệng cười:
- Vì vậy chị mới phải lăng xê nó.
Lam Thủy cũng bật cười:
- Em định lăng xê như thế nào?
Giáng Hương chọn một áo màu hồng vê vê lên đó:
- Em thấy kiểu này hay lắm, chỉ cần một chùm hoa cùng màu cài lên vải là sẽ khác ngay.
Cô đến tủ kiếng nhỏ, tìm kiếm rồi chọn một hoa vải có những hoa nhỏ rũ xuống, cài ướm lên áo:
- Chị thấy sao?
Lam Thủy đứng yên, ngắm một cách hài lòng. Lạ thật, chỉ một bông hoa vắt bên vai, chiếc áo rộng hình trái tim sẽ sinh động hơn, mang dáng khác đi, đồng thời vẫn giữ lại vẻ trang nhã trầm lặng. Vậy mà chị nghĩ không ra.
Chị quay lại nhìn Giáng Hương, cô vẫn mải miết phác họa những chiếc áo còn lại, trán cau chăm chú. Lam Thủy nhìn cô đi tới đi lui chọn lựa trang sức cho từng chiếc áo, vẻ mặt mỗi lúc thêm mến mộ.
Cuối cùng thì người quay phim cũng tới. Anh nhìn cách bài trí trong phòng, búng cái tách:
- Như vậy được rồi, không cần phải sửa gì cả, bắt đầu được chưa?
Lam Thủy gật đầu:
- Được rồi.
Anh bắt đầu cho ống kính lướt một cách bao quát căn phòng, cuối cùng dừng lại ở cô người mẫu.
Chỉ với vài phút mà phải khai thác và giới thiệu những mẫu áo thanh lịch, điều đó không phải dễ. Giáng Hương cố gắng chọn lọc những động tác chuẩn nhất.
Chiếc áo trắng rộng cổ với đường viền bạc thật giản dị, cô chọn kiểu tóc bới cao có những chiếc bím vòng một bên đầu, tất cả không có gì ngoài vòng hoa trắng ngang vai, những hột xaphia trắng đục mong manh rung rinh theo mỗi cử động. Cô xoay người phía sau giới thiệu nét trong sáng tao nhã của ngấn cổ thon thon và bờ vai mảnh dẻ.
Một kiểu khác bằng nhung đỏ thắm, cổ hình trái tim thật rộng, tay áo phồng rất ngắn với bộ váy hơi xòe dài chấm gót, người ta có thể bị quyến rũ bởi chất nhung mịn màng sang trọng, nhưng lại bỏ qua nó vì những đường nét không có gì nổi bật. Giáng Hương mạnh dạn gắn xâu chuỗi bạc có đính những hột đá lấp lánh lên ngực áo, làm thành những đường cong phức tạp.
Thế là bộ áo trở nên sáng rỡ với ánh sáng trắng long lanh và màu thẫm sang trọng. Tất cả thật hoàn mỹ với bộ găng tay bằng lưới trắng viền ren, với vòng hoa hồng trắng có lớp voan thật dài phủ lấy bờ vai, vừa tha thướt, vừa táo bạo và cũng vô cùng quí phái. Cách quảng cáo của Giáng Hương như muốn lưu ý các cô dâu chọn cho mình những bộ áo cưới trang nhã, nhưng bộ áo sẽ tôn vinh vẻ đẹp của vóc người và cử chỉ duyên dáng. Tất nhiên đó phải là các cô có thẩm mỹ cao và biết cách tạo dáng.
Quay xong các mẫu quảng cáo của Giáng Hương, người quay phim chợt hỏi Lam Thủy:
- Chị có máy ảnh không, phiền chị cho tôi mượn một chút.
- Có đấy, nhưng chú muốn làm gì?
Anh ta quay qua Giáng Hương, hơi lúng túng:
- Tôi… à, tôi muốn xin chị vài kiểu hình về lồng ở tiệm, cô cho phép chứ?
- Anh muốn giới thiệu áo cưới hả?
- Không, không, tôi chỉ xin hình của cô thôi. Cô cứ mặc đồ bình thường cũng được.
Lam Thủy sốt sắng mang máy ảnh ra:
- Đây này, có sẵn phim trong đó, chú chụp hết cho Giáng Hương đi.
Anh cười như cám ơn:
- Làm phiền chị quá.
- Có gì đâu mà phiền, miễn Giáng Hương đồng ý là được rồi.
Anh ta cẩn thận chỉnh lại máy, rồi nghiên cứu các góc độ hình. Giáng Hương vẫn kiên nhẫn làm mẫu với hơn chục kiểu. Thấy cô có vẻ mệt anh ái ngại:
- Tôi làm phiền cô phải không, nhưng quả thật chưa bao giờ tôi hứng thú như hôm nay, cô có khuôn mặt rất ăn ảnh, chụp ở góc độ nào cũng hay cả.
Anh ta hỏi địa chỉ Giáng Hương, rồi cười thân thiện:
- Tuần tới tôi sẽ mang ảnh đến cho cô.
Anh lại cám ơn cô mấy lần nữa mới chịu ra về.
Tiếng cửa bị đẩy nhẹ, rồi Thế Minh thò đầu vào:
- Giáng Hương có khách.
Cô buông viết xuống:
- Ai vậy anh Minh?
Thế Minh nhún vai:
- Tôi không biết, có thể anh ta trong số những người hâm mộ cô chẳng hạn.
Giáng Hương không trả lời cách nói châm biếm của anh, Thế Minh là trợ lý của giám đốc, anh bị cô thu hút ngay lần gặp đầu tiên khi cô đến xin việc, cả 1 thời gian dài làm việc bên nhau, anh chẳng hề tỏ tình với cô bao giờ. Nhưng lại ra mắt bực bội khi cô tiếp 1 người bạn trai nào. Giáng Hương thấy mối quan hệ này hơi ngộ nghĩnh buồn cười và cũng không bị phiền toái nhiều lắm, vì suy cho cùng anh ta người luôn biết tự trọng. Cô đi ra cửa, người thanh niên đứng dậy khi thấy cô, anh cười cười nhìn cô. Giáng Hương ngờ ngờ nhìn anh:
- Hình như tôi đã gặp anh 1 lần.
- Giáng Hương mau quên qúa, mới 1 tuần thôi mà.
Anh chìa xấp hình ra:
- Tôi mang đến cho Hương nè!
Cô rút từng tấm, nhìn sơ qua:
- Anh chụp đẹp qúa.
Anh ta tán tỉnh:
- Người đẹp thì hình phải đẹp, cô muốn xấu cũng không được.
Giáng Hương kêu nhẹ:
- Có hình này xấu quá.
Anh đáp ngay:
- Đó là lỗi của người chụp.
Cô phì cười, anh ta nghiêng đầu nhìn cô:
- Hương định nói gì, sao lai thôi đi?
Cô lắc đầu:
- Định nói với anh hình đẹp, nhưng lại thôi.
- Không phải, Hương không định nói thế đâu.
- Chứ nói gì?
- Nói tôi là anh chàng bẽm mép, nhìn mặt Hương là biết ngay.
Cô nhướng mắt nhìn anh, sao mà anh ta láu lĩnh thế, đúng là cô có nghĩ vậy thật, nhưng ai lại nói ra bao giờ, cô che miệng cười:
- Chắc là nhiều người nói anh vậy lắm nhỉ?
Anh ta gãi gãi đầu:
- Đâu có, không ai dám nói vậy với tôi đâu.
- Họ chỉ nghĩ thôi chứ gì?
Anh cười xòa:
- Ai nghĩ mặc họ, miễng Hương đừng nghĩ giống họ là được rồi.
Thấy cô chỉ cười, anh lại hót:
- Mai mốt tôi sẽ giới thiệu hãng kem đánh răng đến nhờ Hương quảng cáo tiếp.
Cô trợn mắt:
- Chi vậy?
- Tại Hương có nụ cười và hàm răng rất đẹp, cái đẹp phải được mọi người chiêm ngưỡng chứ.
Cô giả vờ không hiểu:
- Bộ anh là người chuyên mối lái hả, anh có nhiều nghề quá há.
Anh ta điềm nhiên:
- Đâu có, nhưng đối với Hương tôi cũng thích mai mối quá, nhất là mình tự làm mai cho mình.
Anh chàng này có cái lưỡi ghê thật, Giáng Hương muốn chất vấn thử xem anh ta đối đáp đến đâu, nhưng cô lại thôi, nói nhiều chi cho anh ta tán tỉnh. Cô im lặng.
Mà xem ra, im lặng chẳng tác dụng gì, anh ta tiếp tục ba hoa:
- Mai mốt Hương gọi tôi là Hoài Thy đi, đừng có gọi tiếng anh xa lạ nữa nghe.
- Tại sao tôi phải gọi tên anh chứ?
- Vì tôi thích, Hương thấy tên tôi cũng đẹp đấy chứ.
Cô phì cười:
- Tôi đâu có phủ nhận điều đó, nhưng…
- Nhưng gì?
- Nếu đi ngoài đường nghe ai gọi tên đó, tôi sẽ tưởng đó là 1 cô gái yểu điệu.
- Cũng đâu có sao, miễn Hương không ác cảm với tên tôi là tôi chịu rồi.
Rồi anh xoay qua tán tỉnh:
- Hương có biết Hương có nụ cười làm rụng rời bọn con trai như tôi không?
Cô làm ra vẻ tỉnh bơ:
- Biết, nhiều người nói với tôi như vậy lắm.
Hoài Thy hơi khựng lại, rồi gật gù.
- Hay lắm, dám thừa nhận mình đẹp thì đúng là bản lĩnh, tôi rất thích như vậy.
- …
- Có nghĩa là không muốn nghe khen nữa chứ gì, vì từ chối là muốn người ta khen nữa, đàng này… À, vậy Hương nghĩ gì khi biết mình đẹp?
Giáng Hương ngớ ra, không ngờ anh ta hỏi gắt như thế, có tính cách thóai lui:
- Người ta nghĩ sao thì tôi cũng nghĩ vậy.
- Hay lắm, trả lời cái kiểu không phải mưa cũng không phải nắng, như vậy thì có trời mới hiểu. Nhưng tôi cũng ráng suy nghĩ mà hiểu vậy.
Thấy Giáng Hương im lặng, anh nhắc:
- Nãy giờ Hương chưa cám ơn tôi.
- Cám ơn về cái gì kia?
- Về những kiểu hình đẹp,, phải nói là tôi rất hứng thú khi chụp hình đó.
- Vậy hả, nhưng anh chụp để chi vậy?
- Để làm hình mẫu, hôm nào Hương đến tiệm tôi đi.
- Chi vậy?
- Hương sẽ thấy ảnh của Hương được phóng to lên, đẹp không tưởng tượng được, tôi nói thật đấy.
Cô cười cười, Hoài Thy nhắc lại:
- Hương không cám ơn tôi sao?
- Tại sao tôi phải làm việc đó nhỉ?
- Tôi nói rồi, vì Hương đã có những kiểu hình đẹp.
Giáng Hương nhướng mắt:
- Lẽ ra phải ngược lại đó chứ.
- Tại sao?
- Tại vì tôi đã cho anh những tấm ảnh để quảng cáo, anh không thấy bắt tôi cảm ơn anh là bất công sao? Sao anh ngang thế?
Hoài Thy cười xòa:
- Ừ, sao tôi kỳ thế, chắc tại…
Anh ta tiếp tục khoa tán tỉnh:
- Đứng trước người đẹp tôi thường rối trí vậy đó, bị choáng váng đó Hương.
- Vậy chắc anh hay bị choáng lắm hả?
- không có đâu, đây là lần đầu.
Giáng Hương vờ không nghe:
- Gì, đây là lần thứ mười mấy hả? Khổ anh quá nhỉ.
Hoài Thy xua tay:
- Hương đừng có đùa cợt trên tình cảm thật của người ta, như vậy là ác đó, tôi nói thật mà.
Cô mím môi để khỏi cười, từ đó giờ cô mới thấy có kiểu tình cảm như vậy khi mới gặp lần đầu, anh ta đúng là người "hào phóng tình cảm thật", cô định trêu anh vài câu, nhưng thôi chỉ càng tỏ phiền phức thêm mà thôi. Và thật tình cô đang mong anh chàng nhiếp ảnh này về, cô còn nhiều việc phải giải quyết cho xong trong buổi sáng nay. Còn chưa biế't phải nói thế nào thì Hoài Thy nhìn đồng hồ:
- Thì thôi, tôi xin phép rút lui, tôi không muốn Hương khổ sở vì tìm 1 lời đuổi khéo đâu.
Giáng Hương đứng im, anh ta đọc tâm trạng cô như người ta đọc sách vậy, cô cứ ngạc nhiên về sự nhận xét tinh tế của anh, không thể không cảnh giác những người như thế, sẽ rắc rối lắm. Thấy cô không nói, Hòai Thy cười nghiêng đầu:
- Nhưng hôm nào chúng ta sẽ gặp lại nữa, tôi thuộc loại lì mà.
Anh ta chìa tay ra, bắt buộc cô phải bắt tay anh.
- Tạm biệt chim én.
- Chào anh.
- Phải nói thêm là hẹn gặp lại, nói đi.
- Tôi không biết nói câu đó.
Hoài Thy nhún vai:
- Vậy thì để tôi nói. Hẹn gặp lại nhé, dù cô không thích.
Anh ta thong dong đi ra cửa, miệng huýt sáo bài “ Get together”. Anh ta thong thả như đi dạo trong công viên, như thể mình là người nhàn rỗi nhất trên đời.
Giáng Hương quay về phòng, cô ngồi vào bàn làm việc, nếu không có anh chàng nhiếp ảnh nói nhiều kia, cô đã làm xong bản kế toán rồi. Đúng là cô đã tiếp xúc với 1 người hơi ngộ, một mẫu người bề ngoài có vẻ … khùng khùng, ba hoa, nhưng lại có tâm hồn nhạy cảm và sâu sắc. Có 1 người bạn như thế cũng vui, nếu không muốn nói là thú vị, chỉ phiền là anh chàng hay thố lộ nổi niềm không có thật của trái tim, mà cô thì ngán ngẩm những người như vậy. Cứ có 1 người con trai tặng cho cô toàn bộ “tim óc” thì cô lại buồn rầu nhận ra rằng cái gọi là tình yêu cô đã cho Viễn Phương mất rồi, thật là khốn khổ khi phải chạy trốn một tình yêu duy nhất, mà muốn quên thì cũng nào có dễ.
Chiều trời lại có mưa, năm nay mưa mùa đến sớm. Cứ mỗi lần nghe cái lạnh lạnh trong gió, Giáng Hương lại nghĩ như vậy dù cô mong chờ biết mấy những đêm mưa rả rích.
Đã hơn 5 giờ, không có áo mưa để mà về, cô cũng không thấy phiền lắm, ở lại ngắm mưa cũng có cái thú vị của nó. Cô khóa cửa phòng rồi xuống lầu 1, men theo hành lang, cô đến góc cuối dãy phòng nhìn xuống khu vườn bên công ty lương thực. Đó là 1 mảnh đất trồng nhiều hoa và cây ăn trái, gọi nó là khu vườn cho oai, chứ thực ra đó là miếng đất nhỏ do ông già bảo vệ chăm sóc. Cô mê nhất là giỏ phong lan của ông. Có lần cô xuống làm quen và nhìn ông tỉa tốt vườn kiểng của mình, ông già bảo với cô đó là lan vũ nữ. Cô ngắm một cách say sưa, càng ngắm càng thấy thích, và cô khen không ngớt miệng.
Cuối cùng ông già khoái chí vì lời khen, cho cô liền 1 lượt 2 giỏ phong lan yêu quí của ông, ông còn bảo cưng cô hơn cả phong lan, vì mấy cô cháu của ông chả đứa nào chịu bỏ chút thời giờ quí hoa của nó mà chơi với ông. Ông còn lý sự rằng tuổi trẻ đời nào lại chịu chơi với tuổi già, vì đó chính là tương lai của chúng nó.
Giáng Hương nghiêng người tìm ông già, cô định đợi mưa chạy xuống thì nghe giọng nói vang bên cạnh:
- Cô tìm gì vậy, ông ấy không có ở dưới đâu mà tìm.
Giáng Hương quay phắt lại, biết ngay là Thế Minh, anh luôn xuất hiện bên cô một cách bất ngờ và lặng lẽ như bóng ma, lúc đầu cô thấy bực, nhưng sau đó thì khó mà bực với cái cách tỉnh bơ của anh, cô đâm ra buồn cười:
- Sao anh biết tôi tìm bác ấy?
- Biết chứ, chuyện gì của cô tôi cũng biết.
Giáng Hương buột miệng:
- Rình rập.
Thế Minh thản nhiên:
- Ừ, nếu không làm vậy thì làm sao tôi biết về cô cho được.
- Tại sao anh cứ theo quản lý tôi hòai vậy? Tôi có phải là trẻ con đâu, và đây cũng không phải là nhà trẻ.
Thế Minh gật đầu:
- Đúng, đây không phải là nhà trẻ.
- Vậy thì anh đừng có quản lý tôi, được không?
- không được.
- Giám đốc phân công cho anh kềm cập tôi đấy à?
- không ai phân công hết, tự tôi làm thôi, thích cái gì thì tôi làm cái ấy.
- Nhưng anh có biết như vậy làm tôi bực mình không?
- Biết.. nhưng tôi nói rồi, tính tôi là vậy, chỉ làm những gì mình thích, còn người khác không thích, thì mặc họ.
Giáng Hương im lặng, vậy đó thật khó mà nói chuyện với một người không xem trọng ý kiến của người khác, người gì mà kỳ quặc không tưởng tượng được. Với người như vậy không biết phải phản ứng sao cho thích hợp, vì ngọt ngào hay gay gắt thì cũng vậy thôi.
Thế Minh như không thấy thái độ của cô:
- Cô quen anh chàng nhiếp ảnh trong trường hợp nào vậy?
- Tôi không có bổn phận trả lời câu hỏi đó.
Anh ta tiếp tục:
- Anh ta hay khen cô đẹp, chắc cô thích lắm nhỉ?
Giáng Hương hỏi lại:
- Nếu được khen anh có thích không?
Thế Minh trầm ngâm:
- Tất nhiên là thích, nhưng con trai mà cứ luôn miệng khen con gái rằng “Cô đẹp lắm" thì phải coi chừng.
Giáng Hương giả vờ không hiểu:
- Coi chừng gì?
- Cô thông minh nên tôi không trả lời câu hỏi đó đâu.
- Hết mưa tới, tôi về đây anh Minh.
- Hắn ta còn hẹn gặp lại cô nữa à, rườm rà đó.
Giáng Hương chịu hết nổi:
- Anh Minh, anh nghe lén phải không?
- Tôi tham gia câu chuyện 1 cách im lặng, chứ không phải nghe lén.
Cô bực mình không chịu được, nhưng vẫn phì cười:
- Nhưng tôi không đồng ý anh tham gia kiểu ấy.
Thế Minh vẫn khoanh tay trầm ngâm:
- Giáng Hương này, tuy không nói nhưng tôi nghĩ cô hiểu tôi muốn gì ở cô phải không?
Cô phẩy tay:
- Tôi không hiểu gì ngoài 1 điều, anh lúc nào cũng giám sát tôi như đứa con nít, và tôi không đồng ý chuyện đó.
- Nếu không yêu cô thì tôi chẳng tội gì phải làm vậy, mất thời giờ của tôi.
Giáng Hương kinh ngạc, rồi cứ ngẩn người ra, không biết nên cười hay khóc, không biết nên vui hay buồn… và không biết nên im lặng hay thẳng thừng từ chối, làm cái nào cũng chẳng xong với con người kỳ dị này. Thôi thì im lặng.
Anh ta tỏ tình như là người ta bàn chuyện làm ăn. Anh đúng là con người của thời phát triển kinh tế, tiết kiệm thời gian và quí nó như vàng. Nếu cô từ chối, có lẽ anh tiếc vì phí công đeo đuổi hơn là buồn thất tình.
Giáng Hương chưa biết nói gì thì anh tiếp tục:
- Cô là nàng công chúa quá nhiều hoàng tử cầu hôn, dĩ nhiên cô phải đặt mỗi người lên bàn cân trước khi quyết định, điều đó…
Giáng Hương ngắt lời:
- Tôi chẳng hề cân ai cả, anh đừng có tưởng tượng.
Thế Minh châm biếm:
- Vậy sao, hay là xua đi hết như người ta đuổi ruồi, hoặc cô thích làm công chúa trăm năm cho 1 vị hoan`g tử đi lạc. Ít ra…
Cô chặn lại:
- Tôi cũng chẳng cho 1 ai đi lạc.
- À, vậy thì thích làm 1 ngôi sao được chiêm ngưỡng.
- Tôi không thích gì hết, sao anh gắn cho tôi đủ thứ thế?
Thế Minh ngó lên trời:
- Một người như cô sinh ra là để bọn con trai tôn thờ. Tôi biết cô có niềm kiêu hãnh riêng, tôi cũng lao vào cuộc sống và chấp nhận chuyện giành giựt. Ai mạnh người ấy thắng.
- Anh nói chuyện như người ta thi đấu vậ y.
Thế Minh lặng thinh, Giáng Hương cũng đứng im, cô định về thì anh chợt lên tiếng:
- Cô có thấy cây táo phía dưới không?
- Thấy, táo đó ngọt lắm.
Như không quan tâm đến vẻ giễu cợt của cô, Thế Minh nhìn đăm đăm:
- Có mấy trái bị héo rồi chết trên cành đấy.
Không hiểu anh muốn nói gì nữa đây, cô cũng nhìn theo:
- Vậy hả?
Thế Minh chợt xoay qua, nhìn cô từ đầu đến chân:
- Cô mà từ chối tôi thì cô cũng sẽ giông mấy trái táo đó, hiểu chưa?
- Tôi không hiểu gì hết.
- Nếu cô thuộc về người nào đó ngòai tôi, tôi sẽ làm cho lương tâm cô bị cắn rứt đủ đời đến nổi cô sẽ chết héo vì khổ sở.
Giáng Hương buột miệng:
- Anh nói nghe thấy ghê.
- Nhưng là nói thật.
Cô làm thinh, hết giám sát rồi đến khủng bố, cứ gặp nhau mãi thế này cô sợ mình điên mất. Không hiểu sao trời cứ bắt cô phải gặp những quan hệ kỳ cục, vậy mà trốn thì lại không được. Thấy Thế Minh cứ đứng trầm ngâm nhìn xuống dưới, cô lẳng lặng ra về, không cả chào từ giã. Biết đâu lên tiêng là làm cắt đứt dòng suy nghĩ của người ta, rồi mắc công anh ta phải suy nghĩ lại “tốn thời giờ lắm”.
Giáng Hương xuống sân, ngang phòng giám đốc, cô thấy còn mở cửa, hôm nay ông ở lại làm việc lâu quá.
Cô thoáng thấy 1 bóng người trong phòng, có lẽ là khách đến ký hợp đồng với công ty.
Đến chân cầu thang, chợt có tiếng gọi:
- Giáng Hương.
Tiếng chân bước hấp tấp về phía cô, Giáng Hương quay lại và rồi kinh ngạc:
- Anh Vũ.
Đúng là Phong Vũ, cử chỉ của anh có vẻ nôn nóng:
- Em làm ở đây à, bao lâu rồi, sao anh không biết?
Cô điềm tĩnh nhìn anh:
- Anh Vũ đi đâu vậy?
- Anh đến đặt in 1 số mặt hàng vải, lúc nãy ngồi trong phòng thấy em đi ngang, anh không tin vào mắt mình nữa. Đúng là em thật rồi.
- Lúc này anh có khỏe không?
Phong Vũ không trả lời, có lẽ anh không muốn nghe cô hỏi 1 câu khách sáo như vậy, anh nắm nhẹ tay cô:
- Anh đưa em về nghe Hương.
Cô không trả lời, lẳng lặng đi bên anh.
Ngồi trong xe, Giáng Hương nhìn lơ đãng bên đường. Nãy giờ cả 2 vẫn không nói gì. Phong Vũ im lặng lái xe, anh có vẻ căng thẳng vì xúc động, không hỏi ý cô, anh chạy thẳng ra bờ sông. Giáng Hương cũng không phản đối. Cô biết Phong Vũ cần phải nói rất nhiều, nếu không để anh nói, anh sẽ lì lợm đến công ty mỗi ngày để gặp cô. Dù sao thì anh cũng là người bạn tốt với cô cả 1 thời gian dài.
Câu hỏi đầu tiên của anh làm cô thấy tội nghiệp
- Tại sao tự nhiên tránh mặt anh? Bộ em không mảy may nghĩ đến cái khổ em gây cho anh hả Hương?
Cô dịu dàng nhìn gương mặt tội tội của anh:
- Em không nghĩ đến chuyện không có em anh buồn.
- Tại sao, tại sao không nghi? Tới bây giờ anh cũng không hiểu sao đột nhiên em nghỉ việc và cắt đứt mối quan hệ với công ty. Em giận gì anh, Hương?
Cô lắc đầu ngó anh, không trả lời, Phong Vũ chớp mắt:
- Vậy thì em bất mãn Viễn Phương, phải không?
- Anh Phương nói gì với anh?
- Nó không nói gì hết. Anh cứ nghĩ hoài mà vẫn không hiểu tại sao. Vậy là Viễn Phương không nghĩ gì về lần cãi cọ, có lẽ anh không quan tâm. Trong khi hơn 1 năm qua, lòng cô luôn nhớ đến lần gặp đáng buồn đó, sự giận hờn vẫn còn nguyên vẹn như nó chỉ xảy ra hôm qua.
Giáng Hương nhìn Phong Vũ, anh có vẻ khô khan, nếu không muốn nói là gầy đi. Không hiểu nổi vì sao anh còn tha thiết cô như vậy. Cô muốn biết anh và Diễm Thúy yêu nhau đến đâu, vì tò mò hơn là tự ái.
Thấy Giáng Hương cứ nhìn mình, Phong Vũ buồn rầu:
- Em không có gì để nói với anh hết sao?
Cô cười lặng lẽ:
- Em không biết gì để nói hết.
−...
- Lúc này công ty có gì mới không anh?
- Không.
Phong Vũ trả lời nhát gừng, anh không muốn nghe những chuyện như vậy.
- Em nói thật đi, tại sao tự nhiên em dứt khoát với anh?
Cuối cùng cũng không tránh được, cô buông thõng:
- Vì em thấy chúng ta không hợp nhau.
- Anh không tin. Tại sao đến thời điểm đó em mới thấy. Trong khi anh vẫn không thay đổi với em.
Giáng Hương im lạ(ng rồi chợt ngẩng lên nhìn vào mặt anh:
- Anh Vũ này, anh cứ hỏi thì em cũng không lãng tránh làm gì. Em chỉ hỏi điều này, tại sao có Diễm Thúy rồi mà anh vẫn duy trì tình cảm với em, như vậy rồi cuối cùng anh được gì?
Phong Vũ có vẻ choáng váng, anh ngồi lặng đi.
Giáng Hương không nhìn anh, cô bình thản ngắm những ngọn đèn nhấp nháy bên kia sông.
- Em biết chuyện đó hồi nào Hương? Tại sao em biết?
- Anh không muốn em biết phải không?
Phong Vũ cứng họng, ngồi bất động.
Thật lâu giọng anh như rắc rối vì căng thẳng.
- Anh không yêu Diễm Thúy, xin thề với em như vậy.
- Nhưng anh đã dấn sâu vào mối quan hệ thú vị đó.
- Không, không phải mối quan hệ thú vị như em nói, không bao giờ. Giáng Hương cười nhẹ:
- Em không trách anh đâu, em nói thật, cũng không đau khổ vì anh giấu em. Công nhận rằng em có tự ái, nhưng như vậy đâu có đủ làm nên tình yêu đúng không anh?
Phong Vũ định nói, nhưng cô chặn lại:
- Điều em muốn nói là anh đang giữ cái gì đang có trong tay thì đừng tiếc 1 cái bóng, mà em chỉ là cái bóng đối với anh. Trước đây và bây giờ cũng vậy, em chỉ qúy mến anh và thích được làm em gái, chỉ vậy thôi, anh hiểu em không?
Phong Vũ cúi đầu nhìn những viên sỏi dưới chân:
- Anh biết em không thương anh, nhưng dù sao anh cũng phải nói...
Anh có vẻ lúng túng...
- Em cũng biết Diễm Thúy và Viễn Phương...
- Em hiểu.
- Em đã hiểu, vậy thì tại sao em không chịu hiểu thêm giùm rằng anh với cô ấy không thể có tình yêu thật sư.
Cô hơi nhướng mắt:
- Chẳng lẽ người ta có thể yêu giả vờ sao anh Vũ?
- Không phải yêu giả vờ nhưng không thể gọi đó là tình cảm bền bỉ, có những đam mê bệnh hoạn người ta không cưỡng lại được và rồi nó cũng nhanh chóng bị cháy rụi.
Anh hơi chồm người về phía cô:
- Anh đã rơi vào tình cảm như vậy, và nó đã qua, chỉ có tình yêu với em là bền bỉ và không có gì dập tắt được
- Cám ơn anh, anh Vũ.
Đdừng khách sáo như vậy Hương, anh khổ tâm lắm,hay là em châm biếm anh?
Cô nhìn anh lắc đầu.
Phong Vũ mím môi như có 1 quyết định:
- Em trở về công ty với anh đi Hương!
Trở về để tiếp tục chứng kiến tình yêu của Diễm Thúy để phải đối mặt với Viễn Phương? Không bao giờ, cô lắc đầu cương quyết:
- Đừng nói chuyện đó đó anh Vũ, em không muốn nghe đâu.
- Tại sao?
- Anh chỉ cần biết là em không muốn, vậy thôi.
Phong Vũ buồn rầu:
- Không có em, ông Vinh có thể tìm vô số người khác nhưng anh thì cần có em, cả về tinh thần lẫn công việc, hiểu không Hương?
- Thành phố này có hàng vạn người làm trợ lý giỏi hơn em, chỉ cần anh đồng ý và hiểu như vậy anh sẽ thoải mái hơn.
- Nhưng anh không cần.
- Em rất tiếc.
- Vậy thì em trả lời đi, tại sao?
Giáng Hương đứng dậy:
- Về anh Vũ.
Anh vẫn ngồi yên:
- Ngày mai anh đưa em đi làm được không?
- Không, không bao giờ, anh Vũ này, coi như lần gặp này là lần cuối cùng, anh hứa sẽ không bao giờ đến tìm em, kể cả đến công ty, hứa không?
- Đừng bắt anh làm chuyện đó, đừng tra tấn như vậy
Giáng Hương lạnh lùng:
- Nếu anh đến chỗ em làm, em sẽ nghỉ việc và xin làm nơi khác, anh muốn em long đong lắm phải không?
Phong Vũ khổ sở ngồi im, anh có vẻ tuyệt vọng trước tình sắt đá của cô.
Rồi không chịu được, giọng anh như năn ni?
- Anh không đòi hỏi em phải có tình yêu với anh, nhưng cũng đừng rủ bỏ tình cảm tốt đẹp đã có, làm như vậy khổ anh lắm Hương.
Giáng Hương lẳng lặng suy nghĩ, cô không nờ làm Phong Vũ thất vọng. Thật ra thì anh đâu có làm khổ cô, nhưng viễn cảnh gặp lại Viễn Phương làm cô thấy sợ. Cô lạnh lùng quay mặt chỗ khác.
- Về anh Vũ, em lạnh lắm. Anh đưa em trở lại công ty đi.
- Tại sao không là nhà em? Bây giờ em ở đâu?
Giáng Hương hơi giễu cợt:
- Một nơi nào đó trong thành phố.
Phong Vũ không hỏi nữa, cả 2 lặng lẽ đi ra xe, trên suốt đọan đường dài họ vẫn không nói gì với nhau. Đứng trước công ty, Phong Vũ ngồi yên bên tay lái:
- Anh sẽ không đến tìm em, nhưng thỉnh thoảng cho phép anh mời em 1 ly kem,được chứ Hương?
Cô thở dài:
- Em hứa.
Anh vòng qua mở cửa cho cô:
- Chiều thứ bảy anh đến đón em đi ăn kem, được chứ Hương?
Giáng Hương không trả lời, cô cảm thấy sắp gặp những phiền toái khác nữa, bất giác cô lại thở dài rầu rĩ.
Chỉ 1 tuần, sau khi xuất hiện mẫu quảng cáo áo cưới của Giáng Hương trên tivi, cô liên tục được mời quảng cáo các loại mỹ phẩm, các tiệm may và các nhà tạo mẫu cũng xem cô là người mẫu lý tưởng. Cô trở nên bận rộn với những công việc lý thú.
Một buổi sáng đang ngồi làm việc, Thế Minh bổng đẩy cửa vào, đi thẳng đến bàn, ngồi đối diện với cô, anh cứ nhìn nhìn cô không nói gì. Giáng Hương cũng ngẩng lên nhìn anh chờ đợi, chuyện gì nữa đây chứ?
Thế Minh hỏi đột ngột:
- Cô là người mẫu phải không?
Cô buông viết xuống:
- Có chuyện gì vậy anh Minh?
- Nhưng cô là người mẫu phải không?
- Nếu như vậy thì sao, tôi không hiểu ý anh?
- Tại sao cô không nói với tôi?
Giáng Hương mở lớn mắt:
- Tại sao tôi phải nói với anh chuyện đó nhỉ?
Thế Minh lẩm bẩm:
- Có bị qua mặt, tôi tưởng tôi biết tất cả về cô, thế mà cái chuyện bao nhiêu người biết thì tôi lại không biết. Tại sao cô giấu tôi chứ?
Cô hỏi lại:
- Vậy thì tại sao tôi phải nói với anh?
Thế Minh vẫn không ngừng ngắm nghía cô:
- Hôm qua xem tivi tôi mới biết, và phát hiện những việc làm của cô, cô nổi tiếng lắm Giáng Hương ạ!
- Tôi phải hiểu theo nghĩa nào hả anh Minh?
Anh lầu bầu trong miệng:
- Cô thích được khen lắm mà.
- Vậy thì cám ơn lời khen của anh.
Thế Minh đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, rồi đứng lại trước cô:
- Tôi sẽ giới thiệu cô với 1 người tạo mốt nổi tiếng, người đó là bạn thân của tôi từ lúc còn sinh viên tới giờ, nó có hẳn một công ty chuyên may đồ thời trang đấy, tôi nghĩ trong giới hạn người mẫu chắc cô biết nó.
- …
- Cô biết Viễn Phương chứ?
Một liên tưởng làm Giáng Hương sững sờ, không lẽ đây là ông anh đáng kính của Diễm Thúy, thế thì cô biết khóc hay cười đây. Cô nghe giọng mình lạnh băng:
- Tôi không biết ông ta.
Thế Minh khoát tay:
- Lạ thật, cô luôn không thêm biết những gì nên biết.
- Vậy à?
Cô rất muốn hỏi có phải Thế Minh là anh Diễm Thúy không, nhưng không dám mở miệng. Thế Minh vô tình:
- Thế cô biết Diễm Thúy chứ, nó cũng làm người mẫu.
- Tôi không biết cô ấy.
- Lạ thật… vậy là cô ít giao thiệp với mọi người quá.
- Tính tôi vốn vậy mà.
Thế Minh nheo mắt cười. À, lần đầu tiên cô mới thấy anh cười, thì ra anh cũng biết làm động tác đó. Cười dễ quá mà, sao anh không làm nhỉ? Anh nhún vai:
- Như vậy thì tốt quá, phải chi tôi nhốt được cô để dành cho riêng tôi, tôi muốn cô đừng biết nhiều người và cũng đừng ai biết đến cô.
Giáng Hương không quan tâm nghe anh nói, cô làm như hờ hững:
- Diễm Thúy là gì của anh, bạn à?
- Không em gái.
Giáng Hương như ngừng thở. Vậy đó. Trái đất sao mà tròn vậy, anh có biết cô em yêu quí của anh đã làm khổ tôi thế nào không? Bây giờ đến anh nữa. Tôi nợ nần gì anh em nhà anh vậy?
Thế Minh đứng trước mặt cô:
- Cô nghĩ gì vậy, sao tự nhiên buồn thế?
- Tôi làm gì có đầu óc mà biết suy nghĩ để buồn.
Thế Minh như không nhận thấy vẻ khô khô của Giáng Hương, anh mãi theo đuổi 1 ý nghĩ thú vị:
- Tôi sẽ giới thiệu cô với Viễn Phương. Và tôi…
Giáng Hương hốt hoảng:
- không, tôi không đồng ý anh làm vậy đâu, tôi không muốn gặp anh ta, anh có biết không?
Thế Minh hỏi ngạc nhiên:
- Sao vậy, làm gì mà cô hoảng lên thế?
Cô bình tỉnh lại, thản nhiên như không:
- Tôi không hoảng gì hết, nhưng tôi không thích quen biết hoặc giao thiệp nhiều.
- Đây không phải là chuyện giao thiệp mà là nghề nghiệp. Cô không thấy làm người mẫu của 1 công ty thời trang lớn vẫn hơn sao?
- Tôi không thấy gì hết, và cũng không xem người mẫu là 1 nghề, vui thì tôi đi diễn chơi thôi.
Thế Minh cười dễ dãi:
- Chưa biết thì cô nói vậy thôi, khi tôi giao Diễm Thúy cho Viễn Phương, chỉ trong thời gian ngắn là nó nổi lên hàng đầu, rồi cô sẽ hối hận nếu từ chối đấy.
- Tôi không biết hối hận là gì cả.
- Đừng có nói trước.
Anh suy nghĩ 1 lát rồi lại cười:
- Xem ra tôi thích cách ăn mặc của cô hơn, còn Thúy có nhiều kiểu ăn mặc kỳ quái quá, không biết thiên hạ có thẩm mỹ ra sao mà đồng tình với nó
Anh lắc đầu:
- Thật không hiểu được.
Giáng Hương không trả lời, cô mãi suy nghĩ về những điều vừa biết. không hiểu sao cô thấy lo lắng dù xét ra cô không có gì đáng phải sợ. Nếu Diễm Thúy biết anh mình yêu người mà cô ta thù ghét thì cũng đâu có sao, đ'o là việc của họ, cô chẳng có liên quan gì cả. nhưng còn Viễn Phương… Nghĩ đến đó, cô ngẩng đầu lên dứt khóat:
- Anh Minh này, tôi không thích quen biết với bạn bè anh đâu, tôi nói thật đó.
không đợi Thế Minh trả lời, Giáng Hương đứng dậy bỏ ra về. Cô không thấy nụ cười dễ dãi của anh, cũng không hiểu rằng trong mắt anh, cô là nàng công chúa kiêu kỳ 1 cách dễ thương.
Mấy ngày sau vào công ty, Giáng Hương cố tình tránh mặt Thế Minh và cứ mỗi lần gặp anh, khuôn mặt cô cứ khép kín, không một nụ cười lẫn ánh mắt thân thiết. Cô muốn tạo khoảng cách thật xa để anh khỏi quấy rầy cộ nhưng khổ là anh lại hiểu thái độ của cô theo cách khác. Có ngôi sao nào không tỏa sáng và rất xa vời đâu, mỗi cử chỉ của cô đều làm anh thích thú chiêm ngưỡng, dù anh vẫn rất tiết kiệm cảm xúc.
Chiều thứ bảy, Thế Minh đưa cô vào tình thế cười không được mà khóc cũng không xong. Khi cô sửa sọan ra về thì Thế Minh bước vào phòng, bên cạnh là Viễn Phương. Anh có vẻ kinh ngạc khi thấy cô. Giáng Hương cũng đứng lặng yên bên cạnh bàn, không biết phải có thái độ ra sao. Thế Minh vui vẻ:
- Ngồi đi mầy, mà khoan, để tao giới thiệu:
Anh quay qua Giáng Hương:
- Đây là Viễn Phương, 1 nhà tạo mốt lớn của thành phố, lần trước tôi nói với cô đó. Nhớ không?
Giáng Hương nhìn Viễn Phương như không quen biết:
- Tôi không nhớ, chào anh.
Thế Minh vỗ vai Viễn Phương cái bóp:
- Đây là Giáng Hương, người mẫu đó, người mẫu nổi tiếng mầy có nghe tên bao giờ chưa?
Viễn Phương nhìn thái độ lạnh băng của Giáng Hương, anh hơi nhún vai, không trả lời Thế Minh.
Thế Minh nhắc lại:
- Mầy có nghe tên Giáng Hương không?
- không.
Giáng Hương cắn môi, quay mặt nhìn cửa sổ, cử chỉ của cô như muốn nói “tôi không muốn tiếp các anh”.
Thế Minh nhìn cô lúng túng:
- Đi uống nước nghe Giáng Hương, 2 người làm quen với nhau đi.
Cô vừa xếp mấy xấp giấy, mặt nghiêm trang:
- Cám ơn, chiều nay tôi có hẹn.
- Nhưng tôi lỡ mời Viễn Phương đến đây rồi, mục đích là để giới thiệu với cô, Hương đừng có…
Viễn Phương can thiệp, giọng hờ hững:
- Để dịp khác đi Minh, chiều nay tao bận lắm.
Câu nói như dầu đổ thêm vào lửa, Giáng Hương mím môi với lấy chiếc giỏ khóac lên vai:
- Tôi về, lát nữa anh khóa cửa giùm.
Không thèm nhìn Viễn Phương cô đi thẳng. Ra hành lang, cô nghe tiếng Thế Minh phân trần:
- Định gởi mầy qua đây để giới thiệu với cô ấy, ai ngờ… làm tao quê quá. Mầy thấy Giáng Hương như thế nào, có thể mới về công ty mầy không?
- Tao không biết, vả lại trong công ty các cô người mẫu nhiều rồi.
- Nhưng có thê? Giáng Hương trội hơn, lúc trước sao mầy nhận Diễm Thúy dễ dàng vậy. Vì tao mầy mời cô ấy về công ty mày đi.
- Giáng Hương là gì của mầy, nói thật đi.
- Thì… cứ xem cô ấy là người yêu của tao đi, không lẽ mầy đợi tao năn nỉ.
Giọng Viễn Phương như bặt đi:
- Tao không nhận, không có tao thì cô ấy vẫn nổi tiếng kia mà.
- Sao lúc này mầy khó vậy Phương?
Không nghe Viễn Phương trả lời, Giáng Hương đứng yên vài giây, rồi lặng lẽ đi ra cầu thang.
Cô không về nhà, mà đi lang thang trên phố, những diễn biến lúc nãy như cuốn phim quay chầm chậm trong đầu cô, cử chỉ bất ngờ ngạc nhiên rồi đến lạnh lùng của Viễn Phương. Tất cả như 1 cái tát đánh mạnh vào lòng tự ái của cộ càng giận ghét anh, cô càng tuyệt vọng nhận ra rằng cô yêu anh không gì có thể so sánh, cô cũng không hiểu mình sẽ vương mang tình yêu không kết thúc như thế này đến bao giờ.
Nhớ lại thái độ của mình lúc nãy, cô thấy mình trẻ con, và bất lịch sự. Nhưng biết làm sao được, tự cô phản ứng chứ cô có muốn vậy đâu. Ngược lại, cô còn muốn mình hết sức lịch thiệp và cởi mở khi gặp Viễn Phương, như anh chẳng có nghĩa lý gì với cô cả. thế mà… hình như khi yêu, người ta có thể trở thành trẻ con, thành đồ ngốc, thành người vô duyên, thành… nói chung là đủ thứ ngớ ngẩn, ai muốn hiểu ra sao mặc họ.
Giáng Hương đi dạo mà trong bụng cứ ấm ức và cái đầu cứ phừng phừng cơn giận. Nhớ lúc Thế Minh hỏi Viễn Phương có biết tên Giáng Hương không, mặt anh lạnh như tiền và buông 1 tiếng “không”, cô thấy anh đáng ghét không chịu được.
Bỗng nhiên cô nhớ đến Hòai Thy, nhớ vẻ mặt láu lĩnh và những câu phán xét như đi guốc trong bụng người khác, bây giờ có 1 người bạn như vậy cũng vui, hơn là phải lang thang ngòai đường với nổi buồn không ai chia sẻ.
Tối hôm sau Hoài Thy lại đến tìm cộ đang diễn trên sân khấu. Giáng Hương cảm thấy những ánh sáng lóe lên không ngớt, cô đoán có 1 nhà báo nào đó chụp ảnh cô, nhưng sao họ không nói trước nhỉ.
Hoài Thy đứng ngay cửa ra sân khấu chờ cô, vừa thấy cô, anh cười rộng miệng:
- Lần này chắc Giáng Hương nhận ra tôi.
Ngắm chiếc máy ảnh trước ngực anh, Giáng Hương hỏi chận:
- Có phải lúc nãy anh…
- Phải, nhưng Giáng Hương không giận chứ, lần trước Hương đồng ý cho tôi chụp thì lần này không lý do gì cô từ chối đúng không nào?
Thật khó mà nói gì với anh chàng bẽm mép này. Giáng Hương chỉ cười. Hòai Thy nhìn miết cặp môi đẹp như vẻ của cô, Giáng Hương tưởng anh sắp khen cô có cái miệng đẹp, nhưng Hoài Thy hăm hở:
- Đi uống café nha Hương, tôi cho Hương xem cái này hay lắm..
Cô gật đầu:
- Đồng ý, nhưng anh chờ tôi chút nghe.
10 phút sau, cô đứng trước mặt anh trong bộ đồ đơn giản, chiếc sơ mi trắng và quần Jean xanh, thắt lưng bằng bạc. Trông cô duyên dáng pha chút bụi bụi. Cô nhìn đồng hồ:
- Còn chưa tối lắm, thế anh định rủ to ^i đi đâu?
- Giáng Hương đẹp quá, mặc thế này nhìn cô vừa nhộn vừa thanh lịch.
- Lại khen nữa.
- Hương đẹp thế này không khen tôi chịu không nổi.
Cô bật cười, Hoài Thy luôn khen những lúc cô không ngờ nhấ t. Cô biết anh nói thật. Nhưng để trong bụng thì hay hơn. Hòai Thy chợt nói:
- Để trong bụng tôi không chịu nổi Hương ạ.
Cô nhướng mắt:
- Nhưng tôi có nói gì đâu.
- Không nói, nhưng nghi, Hương là chúa giấu kín ý nghĩ của mình, đúng không?
- Anh Thy này, hỏi thật nha, anh học tâm lý chắc đạt tới trình độ siêu việt rồi phải không?
- Sao Hương nghĩ vậy?
- Vì anh hay đóan đúng ý nghĩ người khác quá, như vậy đáng sợ lắm.
Người hầu bàn đi tới, Hòai Thy búng tay cái tách:
- Một café đen và 1 cam vắt.
Rồi anh trở lại câu chuyện:
- Tại sao tôi đáng sợ?
- Ví dụ tôi hiểu được mỗi ý nghĩ của anh, anh có sợ tôi không?
- Trừ phi tôi có ý nghĩ đen ngòm, còn thì không sợ gì hết.
Hòai Thy vừa nói vừa rút trong túi 1 tờ báo để lên bàn. Giáng Hương lật lật vài trang:
- Có gì lạ?
- Xem kỹ đi.
Cô tiếp tục lật, rồi dừng mắt ở trang báo có ảnh của cô, không phải 1 mà 2, 3 kiểu ảnh khác nhau, kiểu nào cũng đẹp 1 cách hòan hảo. Những cái đáng nổi hơn là 1 bài báo dài nói về cô như 1 tài năng trẻ, 1 lớp người tiêu biểu của xã hội thời mở cửa. Không hiểu phóng viên nào đó hiểu về cô như đã đích thân phỏng vấn, đó mới là điều ngạc nhiên. Giáng Hương ngước nhìn Hòai Thy:
- Anh có biết ai viết bài báo này không?
- Bạn tôi.
- Vậy ha? Nhưng ai cung cấp tài liệu?
- Tôi.
Cô buông chiếc muỗng ngậm trong miệng ra, tròn xoe mắt:
- Sao anh biêt về tôi kỹ thế?
- Một cô gái đẹp như cô thì có thiếu gì người cung cấp chi tiết về đời tư… ha… ha uống 1 ly café là mối được hàng lô chuyện.
- Khen nữa đó hả?
- Tranh thủ mà. Mà này, bô. Hương tưởng tôi hay khen mấy cô gái lắm hả? Không phải đâu nghe, tin hay không là tùy Hương.
Hòai Thy nhún vai:
- Mấy cô đẹp thì thiếu gì, nhưng giống như Hương thì tôi tìm hòai không thấ y.
- Lại tán tỉnh.
- Hương khó tính quá. Nói gì cũng không chịu, tôi biết làm sao bây giờ.
- Thì im lặng.
- Nhưng nếu tôi im lặng. Hương sẽ nghĩ tôi là thằng ngốc khổ tôi lắm.
- Anh bẽm mép quá à.
Cả 2 cười vui vẻ. Hòai Thy gõ gõ ly nước của Giáng Hương:
- Uống đi.
Giáng Hương ngậm mấy viên đá nhỏ trong miệng thích thú nghe đầu lưỡi tê lạnh. Hòai Thy nghiêng đầu nhìn cô:
- Hương nghĩ gì về tôi vậy? Nói thử xem
Cô che mặt:
- Anh ấy à? Ờ…. Tôi nghĩ anh nói hơi nhiều, mấy lúc buồn nói chuyện với anh cũng vui, mà tôi thì hay bị buồn, nên có 1 người bạn như anh cũng thích.
- Sao không chịu yêu đi Hương?
- Yêu ai bây giờ?
- 1 người nào đó thật xứng đáng với Hương.
- Sao anh đặt tôi lên cao thế?
- Tôi nghĩ, tại vì Hương có nhiều người đeo đuổi quá, mà con trai khi yêu không được đáp lại thì thường hay lụy, còn Hương thì không yêu được những người quỳ lụy nên cuối cùng Hương cho rơi đài hết.
Giáng Hương cắn cắn móng tay:
- Anh tưởng tượng phong phú thật.
- Không, tôi lý giải chứ không phải tưởng tượng.
Hòai Thy búng tay cái tách:
- Như tôi chẳng hạn, tôi cùng yêu, nhưng biết mình chỉ là hạt cát trong mắt Hương nên tôi không ráng chinh phục, đành chịu phép làm bạn.
Giáng Hương hơi ngẩn người, cách bộc tình cảm giản dị của anh làm cô thấy cảm động, nhưng dễ chịu. Không nói ra, nhưng cô biết Hòai Thy hiểu cô cũng mến anh. Như vậy cũng đủ để anh vui rồi cần gì biểu hiện.
Giáng Hương nâng ly lên, cười mĩm miệng:
- Xin mời.
Hòai Thy cũng cầm ly café đen lên cụng ly với cô, cả 2 cùng nhìn ly, bật cười vì sự chênh lệch của nó.
Ngay lúc đó, bàn bên cạnh có mấy người ngồi xuống, tiếng cười nói ồn ào của họ làm 2 người quay lại. Đúng lúc đó, bên kia cũng có người vô tình quay lại nhìn về phía cộ người ấy có vẻ ngạc nhiên rồi điềm tỉnh gật nhẹ chào cô. Nhận ra Viễn Phương. Giáng Hương cũng gật chào lại, như 1 người quen.
Hòai Thy nhìn phía ấy rồi hỏi Giáng Hương:
- Cô có quen với anh ta không?
Cô thản nhiên:
- Tôi có gặp 1 lần ở nhà ng bạn nhưng không biết ông ta là ai.
- Nhà tạo mẫu thời trang đó, 2 anh em ông ta có 1 công ty may mặc thời trang. Ông em tạo mốt, ông anh quản lý việc mua bán. Công ty họ mạnh lắm.
- Vậy hả?
- Cô là ng mẫu sao không biết họ, lạ thật, anh em họ nổi tiếng trong giới kinh doanh lắm.
Hòai Thy chợt vỗ trán:
- À quên, gặp Viễn Phương tôi mới nhớ ra. Có chuyện này cho Hương quan tâm lắm.
- Anh nói đi.
- Người ta sắp tổ chức hội thi thời trang qui mô lắm nghe, nghe nói của Singapore kết hợp với mấy nhà tạo mốt của thành phố tổ chức, tôi đăng ký cho Hương rồi.
Cô mở lớn mắt:
- Đăng ký ở đâu, sao anh không hỏi ý tôi?
Hòai Thy gãi gãi đầu:
- Ở đài truyền hình, tôi nghĩ Hương đồng ý nên tôi ghi tên đại, đừng giận nghe.
Giáng Hương cười cười:-
- Có gì đâu mà giận, nhưng anh hay tự ý làm rồi mới nói qua, bộ tính thực hiện cái quyền “cha me đặt đâu con ngồi đó hả”.
Hòai Thy xua tay:
- Í, đừng có gán ghép chết tôi, mai mốt tôi không làm vậy nữa đâu. Nhưng Hương sẽ dự thi chứ.
- Có thể, để tôi nghĩ lại xem.
- Dự thi đi nghe Hương, tôi bảo đảm 90% là Hương sẽ được tuyển.
Giáng Hương khuấy nhẹ ly nước, ngẩng đầu lên cười:
- Anh cái gì cũng tự tin cả.
- Có cô sợ đấy chứ.
- Không cải với anh nữa.
Cô nhìn đồng hồ:
- Về anh Thy, khuya quá.
- Ừ, về.
2 người đứng dậy, ngang qua bàn Viễn Phương, cô kín đáo nhìn lướt qua anh, Viễn Phương ngồi tựa vào ghế, im lặng hút thuốc, anh đăm đăm nhìn góc phòng nên không thấy cô đi ngang. Giáng Hương khẽ thở dài, rồi bước nhanh qua đường.
Như Là Nỗi Nhớ Như Là Nỗi Nhớ - Hoàng Thu Dung Như Là Nỗi Nhớ