Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
hục Linh đã đi, không nói ra nhưng Nhã Uyên thấy lòng mình nhẹ nhõm như trút được gánh nặng ngàn cân. Người đàn bà khi đã yêu và khi làm vợ đều ích kỷ, muốn chồng thuộc về mình hoàn toàn. Nhã Uyên cũNg không ngoại lệ.
Làm món bánh plant và trút ra cái dĩa, Uyên mang vào phòng, sà vào sát Hiếu Liêm, cô dịu dàng:
- Anh ăn món bánh này đi, em làm đó, dạo này trông anh gầy đi nhiều, cần phải bồi dưỡng.
Liêm cầm lấy dĩa bánh xúc động nhìn vợ. Uyên không hề trách anh 1 lời, âm thầm chịu đựng, nhưng 1 cái bóng của Liêm chờ anh ban phát tình yêu. Chính điều này đã làm Liêm fải suy nghĩ. Tại sao anh còn trông hình bắt bóng, nên tận hưởng cái mình đang có. Kéo cô ngồi lên đùi mình, Liêm âu yếm:
- Em đang bầu bì làm bánh cho anh làm gì cho cực, nếu muốn ra chợ mua thiếu gì?
- Nhưng không bổ dưỡng bằng mình làm ở nhà, hơn nữa em vào bếp là mẹ la ầm lên đuổi em lên trên, em biết làm gì đây. Đi làm thì anh bảo ở nhà dưỡNg thai, em chỉ còn biết săn sóc cho anh, đừng bắt em ở không mà.
- Được rồi, anh ăn hết bánh em làm.
Liêm múc 1 muỗng bánh đưa vào miệng, vị béo và lành lạnh làm anh gật gù:
- Ngon lắm, anh thật có phước mới cưới được em đó Uyên.
Uyên chớp mắt:
- Em cứ sợ... không vừa lòng anh.
- Ngốc quá, sao lại sợ. À, hôm nay hình như tới ngày em đi thăm thai phải không?
- Dạ.
- Chiều anh về đưa em đi.
Uyên rúc sâu vào lòng chồng, với cô hạnh phúc như thế quá đủ không còn mong gì hơn. Cám ơn cô Thục Linh ạ. Cô đã ra đi trả lại Hiếu Liêm cho tôi.
- À quên nữa, đám cưới Trung Sơn thứ 7 này em có đi không?
Uyên cười khẽ:
- Anh nhìn em bầu bì như thế này làm sao đi, mà nếu có đi mẹ với bà nội không cho đâu, nói đàn bà có thai đi đám cưới sẽ làm mất duyên con.
Liêm phì cười:
- Nhảm nhí không, cũng được, 2 người đó cũng không trách đâu.
- Linh đi gần 2 tháng rồi có tin gì không anh?
- Sơn nói hôm kia có điện thoại về bảo rất khỏe, có thai nhưng cô ấy không ngại chút nào, sáng mới năm giờ là dậy tập thể dục, buổi chiều đi thả bộ xong mới về trường.
- Có lẽ em sinh cùng 1 tháng với Thục Linh đó.
- Linh có bảo nếu em sinh trai hay gái cũng làm sui với mình.
- Vậy nữa.
Uyên vui quá, chỉ cần Liêm tử tế với cô là cô thấy mình hạnh phúc.
- Anh đi làm, chiều 4 giờ anh đưa em đi khám thai.
- Dạ.
Liêm hôn lên má vợ, đỡ cô đứng lên đi thay quần áo, hạnh phúc bình lặng không như lòng anh mong mỏi nhưng cũng làm anh tạm quên đi 1 Thục Linh và mối tình tan vỡ của mình. Vừa ra cửa Liêm đụng đầu Hạnh Dung, Dung cười tươi:
- Em anh đến mượn bà xã của anh nè.
- Chuyện gì Dung?
- Nghe nói Uyên đổ bánh xu xoa rất khéo nên em đến thỉnh giáo. Cho chị ấy đi với em nha?
- Hỏi cô ấy xem đi được không?
Uyên vui vẻ:
- Đi được, nhưng nói trước tôi fải về nhà trước 4 giờ để anh Liêm đưa đi khám thai.
- Đắc co.
Liêm lái xe đi, sau lưng anh 2 người đàn bà như con chim sơn ca đủ đôi tíu tít tưng bừng.
- Mình ra chợ mua vật dụng, em chở Uyên đi. Uyên ngồi ngoài xe được không? Uyên mà vào trong chợ, rủi có ngườiđụng vào cái bụng, anh Liêm mắc thường em chết luôn.
Uyên phì cười phát vào vai Dung, cô bé sắp làm vợ mà lúc nào cũng ranh mảnh tinh nghịch. Họ đi chợ gần nhà, Uyên ngồi trong xe kê toa các món cần mua, Dung hớn hở đặt ngón tay lên miệng:
- Em đi nhanh lắm, 10 phút thôi.
Ngồi 1 mình, Uyên mở máy ra nghe nhạc, mắt lơ đãng nhìn mọi người qua lại. Chợt... cô giật thót người, từ bên kia đường cô trông rõ Thanh Thủy, cô vợ của Đinh Bằng khoác vai gã tài xế của cô. Sao lại như vậy được. Chủ lại thân mật với gã tài xế như đôi tình nhân vậy sao?
- Chị Uyên.
Dung mở cửa xe ra mà Dung không hay, đến khi Dung lắc mạnh vai Uyên mới giật mình.
- Dung, nhìn bên kia đường xem.
Dung cau mày nhìn sang, kêu lên khe khẽ:
- Vợ của Bằng.
Chiếc xe của Thủy vừa lướt tới, Dung cũng mím môi phóng xe theo.
- Làm gì vậy Dung?
- Phá 2 người này chơi chứ gì?
- Đừng, xem họ đi đâu.
- Ừ. Uyên nói fải há.
Xe của Thủy dừng lại trước 1 khách sạn, cả chủ lẫn tài xế đi vào rồi không thấy ra.
- Mình về đi Dung.
Dung đấm 2 tay vào nhau:
- Muốn vào trong ấy quá trời.
Uyên bật cười:
- Rồi mình làm gì người ta, về thôi cô nàng, đừng quên tôi phụ cô tới 3 giờ rưỡi thôi đó.
Dung tiếc rẻ lái xe đi, cô hóm hỉnh:
- Vái ông địa đây là sự thật cho con mẹ Hải Đường với thằng con của bà ấy sáng mắt ra.
- Cô thiệt...
Uyên mang hình ảnh kia cho đến khi gặp Liêm, cô ngã vào vai chồng:
- Lúc trưa em gặp vợ của Bằng đi vào khách sạn với tên tài xế, hình như mối quan hệ của họ không bình thường?
- Thật không?
- Em và Dung đều trông thấy nhưng sự thật thì không rõ vì cả hai vào khách sạn rất lâu mà không thấy trở ra.
Liêm thở dài:
- Cũng có thể là quả báo của bà Hải Đường và Đinh Bằng.
o O o
- Chú rể hôn cô dâu đi nào.
Đám bạn tinh nghịch bắt buộc Trung Sơn phải hôn cô dâu trước họ, Trugn Sơn nhún vai:
- Hôn thì hôn.
Anh chàng ghé sát vào mặt Hạnh Dung và hôn lên môi cô.
- Dzô... dzô...
Những ly rượu đưa lên cao và hét ầm lên, họ bắt Sơn phải uống mỗi ly rượu 1 hớp, Sơn ngà ngà say, Dung ghé miệng vào tai chồng:
- Hôm nay em cho anh uống thả ga, nhưng sau này thì không được.
Sơn mỉm cười nhìn vợ. Cứ làm quyền với anh đi cô bé, khi chim vào lồng, bé thuộc quyền anh, đừng hòng ăn hiếp. Như đọc được điều Sơn đang nghĩ, Dung cấu mạnh vào tay anh:
- Em nói thiệt đó, đừng tưởng em là vợ anh rồi muốn bắt nạt nghe.
Sơn nhăn mặt:
- Ai dám bắt nạt em chứ, làm như em dễ bắt nạt lắm vậy.
- Biết điều đó.
Khách ra về hết, Sơn còn đủ tỉnh, anh bế xốc Dung lên:
- Em thấy không, anh bồng em nổi, chứng tỏ anh đâu có say rượu?
- Hay lắm, thưởng anh đó.
Dung ghé môi vào má chồng hít nhẹ, Sơn bật cười:
- Thưởng gì không ngon tí nào cả.
Anh ghì chặt người vợ hôn lên môi cuồng nhiệt. Chưa bao giờ anh thấy Dung đẹp như đêm nay...
- Dậy đi bà xã của anh ơi.
Mặc cho Sơn lay mình, Dung nằm yên phụng phịu:
- Anh có để cho em ngủ được không? Dậy chi sớm dữ vậy?
- Gần bảy giờ rồi còn sớm, ba với má chờ mình dưới phòng ăn.
Dung hoảng kinh tốc mền ra, nhìn ra cửa sổ cô hét lên:
- Sao tới giờ này anh mới chịu đánh thức em?
Sơn cười to:
- Còn nói nữa, người ta kêu hoài không chịu dậy, bé ơi mới về nhà chồng thôi mà đã như vậy, em phải làm dâu bà Hải Đường mới được.
- Ai thèm làm dâu bả, em làm vợ Sơn tha hồ bắt nạt.
- Chưa chắc đâu cưng.
- Sao không?
- Anh mới chỉ dọa mẹ chồng đợi dưới phòng ăn là hết hồn, còn nói.
- Không nói với anh, em đi đánh răng rửa mặt.
Sơn chạy theo:
- Anh cũng chưa đánh răng rửa mặt nữa.
- Thây kệ anh, thức trước ai biểu không chịu đi đánh răng liền.
Dung tinh nghịch đóng cửa lại, nhanh hơn Sơn đẩy ngược cánh cửa lại, anh nháy mắt:
- Làm không lại anh đâu cưng, ngoan ngõan đi.
- Ghét.
Sơn cười hì hì hôn lên má vợ:
- Anh rất mong em ghét anh hoài như thế này. Mười giờ mình khởi hành đi Đà Lạt là được.
Đôi vợ chồng trẻ sánh vai nhau đi xuống phòng ăn, phòng ăn vắng tanh. Dung ngơ ngác:
- Sao không thấy ba với má?
- Còn hỏi nữa, tám giờ rồi ba đi làm, má ra chợ, chỉ có hai chúng mình thôi. Ăn sáng nhanh đi, anh đói lắm.
Dung lườm chồng, sao mà hôm nay Sơn nói nhiều vậy không biết.
- Cậu ba, có điện thoại.
Dung nhanh nhẩu:
- Em nghe điện thoại cho.
Dung chạy lại bắt máy:
- A lô.
- Dung phải không, chị THục Linh đây.
Dung mừng rỡ:
- Chị Linh, đám cưới của em và Sơn xong rồi ngày hôm qua.
Sơn xong rồi ngày hôm qua.
- Chị gọi điện về chúc mừng hai đứa, có định đi hưởng tuần trăng mật không?
- Dạ có, mười giờ tụi em đi Đà Lạt. Chị và em bé khỏe không?
- Khỏe, ba má có ở nhà không?
- Dạ, đã đi làm.
Dung hạ thấp giọng:
- Chị biết không, em biết được một việc bí mật, vợ của anh Bằng bắt bồ với tài xế của mình.
0 nghe Linh lên tiếng Dung lo sợ:
- Chị Linh, chị sao rồi?
- Chị không sao, bảo Sơn nói chuyện với chị.
Khi Sơn vừa gác điện thoại Dung rụt rè:
- Lúc nãy, em nói chuyện của vợ anh Bằng, em sợ chị Linh...
- Không sao đâu, lúc này chị Linh rất dũng cảm, chị khoe với anh có người bạn Đức rất tốt.
Dung thở phào, cô chỉ sợ Linh làm sao, Sơn bẹo má vợ:
- Anh biết cái tuy dô đó hấp dẫn dễ gì em không nói với chị Linh. Chị ấy cũng chẳng làm gì được. Việt Nam và Beclin không phải gần nhau.
o O o
- Hiếu Liêm, con về ngay Nhã Uyên bị trợt chân ngã dưới nhà bếp.
Liêm hoảng kinh:
- Có sao không, con về ngay.
Liêm về đến nhà bà Thu đã đưa Uyên vào bệnh viện. Liêm hộc tốc chạy đến bệnh viện.
- Mẹ, sao rồi?
- Đã đưa vào phòng sinh chưa thấy ra.
Liêm vò đầu:
- Sao mẹ lại để Uyên xuống bếp chứ, vừa ẩm vừa trơn.
- Mẹ đã không cho rồi, nó bảo dạo này con làm việc mệt nó muốn chưng óc heo cho con ăn.
- Trời ơi, con cần gì ăn óc heo quỉ quái đó.
Cửa phòng sịt mở, Liêm lao lại ngay:
- Bác sĩ...
- Chuẩn bị cho cô ấy hai bịch máu loại B. Cầm toa này mua thuốc, sau đó ông theo tôi lên phòng trực làm giấy cam đoan.
Liêm lạnh mình:
- Sao phải làm giấy cam đoan?
- Cô ấy đang trong tình trạng mê man, cho nên không thể sinh em bé, cần phải giải phẫu cứu đứa bé. Hy vọng cứu cả mẹ và con rất mong manh.
Liêm đứng chết sững, không còn cảm nhận được gì hết ngoài 1 nỗi sợ hãi tê điếng mọi cảm giác.
- Ông đi đi.
Như sực tỉnh Liêm chạy ù đi. Đã mua thuốc xong, bản cam kết cũng ký xong. Liêm đứng trước cửa phòng cấp cứu chờ đợi. Ruột gan anh nóng như lửa, anh chỉ muốn xông vào trong kia để ôm chầm lấy Uyên.
- Tại sao em phải cực khổ vì anh chi vậy, mà lẽ ra là chồng anh phải làm cho em mới đúng. Vậy mà anh chưa làm gì cho em hết, ngay cả trái tim anh cũng chưa hề 1 lần trọn vẹn cho em.
- Ông Trần Hiếu Liêm, bác sĩ cho phép ông vào gặp bà nhà.
Uyên nằm đấy thoi thóp, mặt xanh lướt, cô không cảm nhận được sự chết đang kề bên mình. Hẳn cô fải đau đớn lắm, mặt cứ nhăn lại. Liêm ôm gương mặt vợ vào đôi bàn tay mình nghẹn ngào:
- Em fải sống, Uyên ơi em fải sống.
- Xin mời ông ra ngoài, đã đến lúc fải bắt đầu ca mổ.
Người ta đẩy Liêm ra ngoài, đóng chặt cửa lại, Liêm đau khổ ngồi bệt xuống nền gạch. Trên chiếc băng đá bà Thu nhắm mắt lại, hai tay chắp trước ngực. Bà đang cầu nguyện cho mẹ con Uyên.
Oa... oa... tiếng khóc trẻ con yếu ớt vọng ra, càng làm Liêm khẩn trương hơn. Lạy trời, em fải sống với anh với con Uyên ạ.
- Bác sĩ...
Vị bác sĩ tháo khẩu trang ngậm ngùi:
- Cô ấy đã ra đi ngay khi vừa mang đứa bé ra khỏi bụng mẹ...
- Nhã Uyên.
Liêm gào lên thất thanh đẩy viên bác sĩ sang bên lao bổ vào phòng.
- Nhã Uyên ơi.
Liêm ôm chặt Uyên mà gào lên, bấp chấp mọi người cố lôi anh ra.
- Đừng bỏ anh Uyên ơi...
Bà Thu bồng đứa cháu nội chết lặng. Nó là đứa bé gái thật giống Uyên, mái tóc đen nhánh và đôi mắt tròn to.
- Bác.
Sơn cùng Dung hớt hãi đi vào, họ đứng chết lặng bởi sự thật trước mình, Sơn ứa nước mắt khoác vai Liêm.
- Bình tĩnh lại anh Liêm.
Sasu phút giây điên loạn Liêm đứng im lơ láo, Uyên đã bỏ anh mà đi, cô không hề nói 1 lời chia tay tạ từ, lặng lẽ bỏ đi, ra đi mãi mãi không hẹn ngày quay lại. Sáng nay lúc tiễn anh đi làm cô còn hớn hở cười:
- Trưa nay anh về sớm nghen.
- Lại bắt anh ăn món gì nữa fải không?
- Không nói đâu, bí mật.
- Em fải tẩm bổ cho đứa bé kìa cô vợ khờ của anh.
- Em không ăn nhiều đâu, người ta nói ăn nhiều đứa bé lớn quá sẽ sinh khó.
- Nhảm nhí, ăn nhiều chất bổ, thì mẹ khỏe, con mới khỏe.
Uyên mỉm cười:
- Không sợ em... phì lủ sao?
- Nếu sợ anh đã không cưới.
Lliêm hôn lên má vợ rồi bước đi.
- Anh Liêm.
Tiếng kêu khác thường của vợ làm Liêm quay lại, anh cười với cô:
- Lại dặn anh nhớ về sớm fải không?
- Không fải.
Uyên chậm chạp bước tới, cô sửa cổ áo chồng ngập ngừng:
- Sao... em muốn anh ở nhà với em.
- Không được, anh bận họp, trưa anh về sớm chịu chưa?
- Em muốn... hôn anh.
Hôm nay sao vậy, tuy nhiên Liêm cũng để Uyên vòng tay qua cổ mình và nhận nụ hôn của cô.
- Anh fải thương con mình thật nhiều nghe anh?
- Dĩ nhiên rồi, vì là con của anh mà.
- Nếu mình sinh con gái, Thục Linh sinh con trai sẽ gả con mình cho Linh fải không anh?
- Dĩ nhiên rồi, thôi, anh đi làm kẻo trễ.
Uyên quyến luyến buông Liêm ra, ánh mắt cô trao Liêm sao mà khó tả. Cho đến bây giờ Liêm mới hiểu ra. Đó là ánh mắt cuối cùng mà cả cô và Liêm đều không biết. Có ai biết trước được mình sẽ chết đâu.
Uyên ơi. Liêm thì thầm tên vợ. Khi anh biết tình cảm của mình dành cho Uyên thì quá muộn, cô đã bỏ anh mà đi.
0 gian và thời gian bỗng trở thành vô nghĩa với Liêm, nơi nào trong nhà cũng gợi anh nhớ Uyên, đến danh từ bà mập mà Sơn hay gọi Uyên.
- Con nên đi làm Liêm ạ, con nghỉ làm lâu lắm rồi đó, nếu như trước kia con thường xuyên ở nhà với Uyên hơn thì hay biết mấy.
Liêm gục vào vai mẹ khóc nấc lên. Những lời mẹ như 1 lời khiển trách. Trước đây, lúc Linh vừa đi, Liêm thường vắng nhà, tìm nơi yên tĩnh để nhớ Linh, anh hầu như quên bẵng mình có vợ. Uyên không trách 1 lời, cũng không dám than van, âm thầm chờ ngày Liêm hồi tâm chuyển ý. Và anh đã hồi tâm chuyển ý vào những ngày cuối đời Uyên. Ôi, khi anh muốn làm tất cả những điều khi sống anh không làm được cho Uyên vui thì quá muộn. Bây giờ anh có làm bất cứ điều gì cho Uyên cô cũng không còn bên cạnh anh nữa.
Bà Thu ứa nước mắt. Bà để yên cho con trai khóc, những giọt nước mắt hối hận muộn màng.
Như Giấc Chiêm Bao Như Giấc Chiêm Bao - Thảo Nhi Như Giấc Chiêm Bao