No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
hục Linh, mở cửa ra đi em.
Thục Linh mở choàng mắt ra, giọng cô ướt sũng nước mắt:
- Anh có để em yên được không anh Liêm, khuya lắm rồi.
- Mở cửa cho anh, nếu không em ân hận cả đời đó.
Đang khóc Linh cũng fải cười vì cái giọng của Liêm, cô đi lại mở cửa khóa:
- Ân hận gì, anh nói đi.
Linh ngỡ ngàng lùi lại, như không tin vào mắt mình, Liêm đẩy Đinh Bằng tới trước.
- Vào phòng mà nói chuyện với bà xã đi.
Đẩy 2 người vào Hiếu Liêm đóng mạnh cửa lại. Anh vừa làm xong cái việc phi thường, giờ đây cái mệt ở đâu ùn ùn kéo tới rã rời. Gió đêm làm anh rùng mình so hai vai lại. Những món quà biển mua từ Phú Quốc về còn đầy ắp sau cốp xe. Liêm không buồn ghé về nhà. Có 1 nơi anh có thể trút cơn buồn của mình đi.
Tiếng gõ cửa làm Nhã Uyên đi ra, đầu cô rối bù và ướt nước. Vừa lau tóc và 1 tay kéo cửa, Uyên càu nhàu:
- Ai nữa đây?
Cô há hốc mồm khi kéo cửa ra, người đứng trước cô là Hiếu Liêm. Nhã Uyên cà lăm:
- Anh... anh Liêm về hồi nào?
Liêm mỉm cười:
- Làm gì gặp tôi là cà lăm vậy? Tôi về lúc 4 giờ chiều ghé nhà cô biếu 1 ít quà biển, chìa khóa nè, ra mở cốp xe mà lấy, muốn lấy bao nhiêu cũng được.
Nhã Uyên bật cười:
- Em lấy hết xe được không?
- Nếu muốn.
Liêm đi vào ngã người trên chiếc ghế mây mệt mỏi nhắm mắt lại. Căn phòng nhỏ và xinh xắn của Nhã Uyên sao mà ấm áp lạ.
- Em lấy mấy món thôi, cám ơn anh.
Uyên đưa cao bịch khô mực và bịch cá chỉ vàng. Liêm mở mắt ra:
- Sao lấy ít vậy?
- Em có 1 mình lấy nhiều làm gì, anh còn mang về nhà nữa mà, anh chưa về nhà sao?
- Chưa.
Uyên chớp mắt cảm động. Cô tưởng Liêm vừa về thành phố đã tìm mình.
- Vui không anh Liêm?
- Vui.
- À, anh uống cafe em pha.
Bây giờ Liêm mới nhớ mình chưa ăn gì hết từ lúc xuống tàu đến nhà Linh, anh lắc đầu:
- Em ra ngoài mua giùm anh tô phở gói anh ăn được không, bỏ vào 1 chút thịt hộp.
- Cũng được. Nhà em cũng có bia nữa. Em làm cho anh uống nghe?
Liêm trợn mắt:
- Con gái mà nhà chứa bia?
Uyên cười thẹn:
- Khi nào buồn không ngủ được, em uống 1 lon cho say rồi ngủ.
- Được, làm đi.
Ngoài vẻ mập mạp, Uyên không có cái gì đáng chê cả. Liêm cười khẽ nhìn theo. Uyên cắp bếp điện, từ xa trông cô trong bếp như 1 bà nội trợ thực thụ.
- Anh uống bia trước rồi ăn mì.
Liêm đón lon bia:
- Cô chẳng những trữ mì mà còn bia, cả hai thứ đều tạo cho cô mập phì ra. không nên dùng 2 thứ này, còn nữa nên đến câu lạc bộ thể thao tập thể dục, cô sẽ giảm được lượng mỡ trong cơ thể.
Uyên đỏ bừng mặt:
- Sau này em cũng có đi tập, em ốm được 5 ký rồi đó.
Uyên nướng khô mực, vừa nướng vừa nhai nhồm nhoàm, cô cũng làm cho mình lon bia. Vừa buồn vừa đói, Liêm uống hết hai lon bia, ăn sạch 1 tô mì và 1 con khô mực. Anh vỗ bụng mình:
- No dễ sợ, cám ơn Uyên lắm đó.
- Anh kể chuyện Phú Quốc cho em nghe với.
- Có gì vui đâu.
- Nhưng em muốn nghe.
- Cũng được, tôi lại ghế nằm đã.
0 biết kể thế nào đây. Liêm đành vòng vo:
- Phú Quốc cũng đẹp, nhưng đặc biệt tôi thích ngồi tàu nhìn tàu rẽ sóng mà đi, hít mạnh khí trời nhìn xung quanh mình biển chập chùng không thấy đâu là bờ đâu là bến.
Liêm buông tay, hai mắt anh nhíp lại không tài nào mở nổi. Liêm nghoẻo đầu mà ngủ. Uyên chống cằm nhìn Liêm. Tội nghiệp anh chưa, mệt như thế mà cũng ráng tìm thăm mình. Nhẹ đỡ đầu Liêm xuống chiếc gối, Uyên đắp lên người anh chiếc chăn mỏng. Ngắm anh ngắm mãi cuối cùng Uyên hôn nhẹ lên vầng trán rộng, vuốt ve mái tóc bồng lòa xòa. Bàn tay cô run rẩy sờ lên môi anh... Cô cũng gục trên ngực Liêm mà ngủ...
- Ủa...
Liêm ngơ ngác nhìn quanh, anh hoảng hồn tung chăn ngồi dậy. Đây là nhà Uyên kia mà. Vỗ tay lên trán, Liêm lắc đầu. Anh thật là hư, hôm qua đến nhà người ta, bắt người ta nấu mì cho mình ăn còn ngủ luôn trong phòng của người ta. Vuốt lại tóc Liêm đi ra ngoài, Uyên đang lục đục làm bếp. Nghe tiếng chân cô quay lại:
- Em nấu cháo xong rồi, cháo trắng ăn với trứng muối, có cả cá bống kho tiêu nữa, anh ăn cá bống được không?
Liêm ngẩn người ra, bứctranh gia đình làm anh bàng hoàng xúc động. Kéo Uyên sát vào mình, anh thì thầm:
- Em không khó chịu vì anh làm phiền em sao?
- Sao lại phiền, em lo cho anh như... nhân viên phục vụ xếp của mình thôi.
Liêm buông Uyên ra:
- Như vậy thôi sao? Anh không cần em chăm sóc như vậy.
Uyên sợ hãi:
- Anh không bằng lòng à?
Sao bây giờ Liêm mới nhận ra đôi mắt Uyên thật đẹp, xanh biên biếc như màu biển. Liêm ôm chầm lấy Uyên hôn lên mắt cô. Anh cảm nhận được toàn thân cô gái run rẩy trong vòng tay mình, mắt khép lại, môi hé mở. Bờ môi Liêm đắp lên đôi môi hồng rung động. Mùi khét lẹt từ trên chiếc bếp điện bốc lên. Uyên hoảng hồn đẩy Liêm ra:
- Chết, nồi cá bóng kho tiêu chết rồi.
Liêm vội vàng rút dây điện ra. Uyên cũng lấy miếng giẻ nhấc nồi cá xuống, cô cười như mếu:
- Khét hết rồi, làm sao ăn?
- Ăn cá kho khét càng ngon hơn.
Uyên nguýt Liêm, mặt cô đỏ như trái gấc chín.
o O o
- Thế nào Thục Linh?
Hiểu Hiếu Liêm muốn hỏi chuyện mình và Đinh Bằng, Linh khe khẽ, trông cô không vui lắm:
- Vì ý của mẹ anh ấy nên anh Bằng vẫn phải ra tòa ly hôn với em.
Hiếu Liêm sững sốt:
- Hóa ra công anh là công cốc không có kết wả gì hết?
- không, tuy ly hôn nhưng em và anh Bằng vẫn sống với nhau, tạm thời em dọn đến 1 căn hộ tập thể của công ty, ban ngày anh Bằng đi làm sẽ đến với em.
- Còn ban đêM anh ta về với mẹ phải không? Anh không hiểu tại sao em có thể chịu thiệt thòi như vậy hả Linh?
Linh cúi mặt buồn rầu:
- Nếu không muốn hôn nhân tan vỡ, em phải chịu như thế thôi, biết đâu em và anh Bằng có con, mẹ anh ấy ham cháu mà nghĩ lại.
- Sao em không nghĩ đến trường hợp bà buộc Đinh Bằng cưới vợ để bà có cháu bồng?
Linh lạnh toát cả người:
- Em nghĩ... chắc anh Bằng không như vậy đâu.
- Không như vậy nhưng lại có thể xảy ra đó Linh.
- Từ từ rồi tính được không anh?
- Đây là chuyện của em với Bằng, anh chỉ nêu ý kiến cho em thấy thôi, nhưng mà anh nghĩ với tình yêu của em, Đinh Bằng phải biết suy nghĩ.
Linh thở phào như trút được gánh nặng. Liêm ngồi xuống ghế:
- Bao giờ em dọn đến khu tập thể?
- Ngày mai.
- Có cần anh giúp gì không?
Linh cảm động:
- Đã có anh Bằng và những người công nhân khuân vác ở đây.
- Cũng được, cần gì anh giúp cho.
- Dạ.
Liêm đi ra cửa nhưng rồi anh dừng lại:
- Sắp tới có thể anh cưới cô Uyên.
Linh mở to mắt ngạc nhiên:
- Vậy... em chúc mừng anh.
- Chúc mừng bây giờ sớm lắm. Thôi anh đi nghe.
0 đầy 1 giờ đồng hồ, tin Hiếu Liêm cưới Nhã Uyên lan khắp công ty, Trung Sơn ùa vào phòng Liêm, anh ồn ào vỗ tay lên bàn:
- Chuyện quan trọng sao người ngoài biết mà em không biết vậy ta?
Liêm mỉm cười:
- Sáng giờ có gặp cậu đâu mà nói cho cậu biết, bây giờ biết cũng chưa muộn.
- Anh thương Uyên thật sao anh Liêm?
- Không thật thì giả ư? Cô ấy cũng không có gì đáng chê, có thể làm người vợ tốt.
- Chúc mừng anh sắp cưới vợ.
- Còn cậu?
- Hạnh Dung hả, cứ tưởng cô ấy hiền ai dè như chằn.
Liêm bật cười:
- Thì cậu vạt cái đuôi ấy lại.
Sơn nhăn mặt:
- Anh làm như dễ lắm, với Uyên thì được, với Dung thì đừng hòng.
- Như vậy sao này cậu sẽ trở thành gã sợ vợ.
Sơn nhún vai:
- Sợ vợ? Để xem.
- À, cậu nên giúp Thục Linh, chị của cậu dọn ra riêng đấy.
Sơn lại nhăn nhó:
- Không dám đâu, em không ưa nổi ông anh rể của em chút nào.
- Nhưng Linh là chị của cậu.
- Thời giờ gặp anh Bằng hả, để em đi gặp Hạnh Dung vui vẻ hơn.
Sơn nháy mắt lùi ra cửa, tông cả vào Uyên đi vào với mớ hồ sơ, cô ngượng ngập nhìn Sơn, Sơn chọc:
- Chào chị.
Liêm đứng lên đẩy Sơn ra cửa:
- Cậu làm ơn xéo đi cho được việc.
Sơn vẫn không buông tha:
- Ái chà, có lẽ quên lựa, có trăng quên đèn. Có Uyên nên anh đuổi em.
- Lắm chuyện.
Trung Sơn cười ha hả bỏ đi. Anh chàng đang yêu nên nhìn đời hoàn toàn bằng màu hồng không giống như Đinh Bằng và Thục Linh...
o O o
Đứng nhìn căn phòng được trang trí 1 cách ngăn nắp, Linh hài lòng lát nữa Đinh Bằng sẽ khen cô cho mà xem. Quay sang Trung Sơn, Linh gọi to:
- Trung Sơn, ra ngoài tiệm ăn mua giùm chị hai hộp cơm đi.
Sơn trợn mắt:
- Chị Hai, em mệt rồi nghe, hơn nữa tới giờ cái ông... ấy tới em phải đi thôi.
- Đi mua cơm giùm chị đi.
- Thật là nói tới nói lui cũng không quên sai em, đưa tiền đây.
Sơn tước tiền trên tay chị mình phóng ra cửa. Ghét Đinh Bằng nhưng anh không thể bỏ mặc chị của mình.
- Em giỏi thật Thục Linh.
Đinh Bằng hài lòng nhìn quanh, lẽ ra căn hộ của hai vợ chồng anh phải lo hết, vậy mà chỉ có Thục Linh.
Linh sà vào vòng tay chồng mỉm cười:
- Được không anh? Chiều nay em ra phố mua mấy bức tranh treo ở đây nữa mới được. À, em vừa sai Sơn đi mua hai hộp cơm, anh ăn cơm nghe?
- Anh ăn rồi, ăn cơm xong với mẹ anh nói là bận họp để chạy đến đây với em.
Linh nén tiếng thở dài, cô là vợ anh có cưới hỏi mà giống như tình nhân phải lén lút. không hiểu tình trạng này bao giờ mới chấm dứt đây.
- Chị Hai, cơm nè.
Sơn thảy bọc cơm lên bàn, không chào Đinh Bằng, bỏ chạy ngược ra. Bằng biết Sơn không ưa mình nên nhặt bọc cơm mở ra.
- Anh ăn với em cho vui nghe?
Linh vui mừng:
- Để em đi lấy chén.
Sớt cơm ra, Bằng lấy cái nĩa xắn miếng thịt đưa cho vợ âu yếm:
- Em bận làm việc không cần phải đi chợ nấu cơm, anh ăn cơm ở nhà với mẹ cho mẹ khỏi nghi ngờ.
Miếng cơm trong miệng chưa kịp nuốt bỗng đắng nghét, Linh không còn nghe đói, cô ăn cơm uể oải. Bằng ái ngại:
- Em mệt à? Nếu mệt thì ráng ăn chút nữa đi rỗi đi nghĩ.
Nằm trong tay chồng, Linh khe khẽ:
- Em cứ tưởng sẽ xa anh, lúc đó em thiệt là khổ.
- Anh cũng vậy, anh yêu em lắm Linh ạ.
Bằng cúi xuống hôn vợ, bàn tay anh ve vuốt đôi vai gầy của vợ. Linh khép mắt lại. Với cô như thế này là quá đủ, có anh và được nghe anh nói lời yêu thương... Họ đến với nhau bằng những nụ hôn tha thiết nhớ thương.
- Chết, sắp 1 giờ 3không, anh phải đi làm. Chiều anh sẽ về với em.
Bằng nhỏm dậy, anh luyến tiếc thời gian bên cạnh Linh. Tình yêu ngăn cách làm họ đến với nhau và thấy mình không thể nào xa nhau.
- Chị Linh, ở nhà mới thoải mái không?
Nhận ra Hạnh Dung, Linh vui vẻ:
- Nhà mới dĩ nhiên là thoải mái rồi. Tìm Sơn fải không?
- Dạ, em lên anh Sơn nghe chị.
Linh mỉm cười nhìn theo. Chiều nay Bằng ở lại, cô fải đi chợ và nấu cơm cho anh. 1 tháng rồi còn gì, cô chưa nấu cơm cho Bằng ăn. Ngoài cửa Liêm cũng vừa lên xe với Nhã Uyên.
- Linh ơi.
Bằng bước vào phòng, anh nhăn mặt:
- Anh bảo không cần nấu cơm mà, em cực khổ nấu cơm chi vậy?
- Lâu rồi em chưa nấu cơm cho anh, em thích hai vợ chồng cùng ăn cơm sau đó nằm bên nhau cùng nói chuyện.
- Cũng được, anh phụ em dọn cơm.
- Anh tắm không, em có mua quần đùi và áo lót để trong phòng.
- Thôi, không cần, ở ăn cơm với em, sáu giờ 30 anh phải về nhà, không thôi mẹ lại nghi ngờ.
Linh buồn hiu cúi mặt, anh vừa nhắc nhở cho cô biết anh sẽ rời xa cô sau bữa cơm, và cô sẽ ngủ đêm nay trong căn nhà mới 1 mình.
- Linh này, mình khoan có con nghe em.
Linh ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Anh chỉ sợ không thuyết phục được mẹ, em sẽ khổ.
Linh nghe tay chân mình rời rã. Những cảm xúc anh vừa ban cho bỗng tiêu tan. Trên pháp lý cô không còn là vợ của anh nữa. Linh nghẹn ngào:
- Có khi nào mẹ buộc anh cưới vợ, anh sẽ bỏ em không?
Bằng sững người ra:
-... không, không có đâu.
- Vậy sao anh không muốn em có con?
- Anh sợ em khổ thôi mà.
- Em không sợ.
- Thật ra mẹ nghiêm khắc nhưng nhất nhất nghe theo lời mẹ, bà sẽ không nghiêm khắc nữa.
- Em và mẹ không thể nào gần nhau được.
- Anh biết, mình đừng nhắc đến chuyện không vui được không em?
Trong bóng tối, bàn tay Bằng vuốt ve lên thân thể vợ như cố quên nghịch cảnh đau lòng mà mình phải gánh chịu. Đó là tình yêu quá vị kỷ của mẹ, mẹ thương con, nhưng thương như thế gây cho anh nỗi phiền toái ưu sầu.
Bây giờ là sáu giờ 30. Chiếc đồng hồ điện tử bật lên. Tiếng nói báo giờ, Bằng hoảng hốt buông Linh ra.
- Chết, anh cần fải về nhà, giờ này chắc là mẹ anh đang mong anh. không khéo mẹ gọi điện thoại đến cơ quan làm việc thì nguy.
Nhìn vẻ hốt hoảng của Bằng mà Linh đau lòng, sao anh có thể sợ mẹ mình đến như vậy. Có biết bao nhiêu đứa con ngổ nghịch khác chỉ cần bà mẹ nói 1 lời thôi đã hét ầm lên và gạt phăng không muốn nghe. Nếu như Bằng là con gái... có lẽ sẽ... ế chồng mất. Linh cười khan 1 mình. Đang vội vã cài nút áo, Bằng ngước lên nhìn Linh:
- Em cười chuyện gì vậy?
- Em cười... nếu anh là con gái của mẹ, anh sẽ ế chồng vì không ai dám lấy.
Bằng bẹo má vợ:
- Em lại nói xấu mẹ nữa rồi.
- Em không nói xấu mẹ, nhưng đây là sự thật.
Ôm choàng qua người Bằng, Linh áp má vào lưng anh:
- Anh ở lại với em đi, sao lại fải sợ mẹ đến như vậy. Mình là vợ chồng kia mà.
Bằng gỡ tay Linh ra nghiêm mặt:
- Đừng làm anh khó xử, nếu mẹ biết anh đã ly dị em mà còn như thế này mẹ sẽ làm anh khó xử lắm đó.
Linh giận dỗi:
- Vậy thì về nhanh đi.
- Đừng trẻ con nữa Linh.
Bằng hôn lên má vợ rồi đỡ Linh nằm xuống giường:
- Mở máy ra nghe nhạc đi, anh về.
Thoắt 1 cái Bằng biến mất trong bóng tối của thành phố vừa lên đèn, bỏ lại người vợ trẻ với nỗi cô đơn hiu quạnh trong căn nhà mới.
Như Giấc Chiêm Bao Như Giấc Chiêm Bao - Thảo Nhi Như Giấc Chiêm Bao