Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ức thật, hai ngày rồi Trung Sơn không đi tìm mình cũng không thèm điện thoại, vậy mà nói thương người ta. Đồ dối trá, Hạnh Dung giận dỗi đẩy mớ giấy tờ trên bàn sang 1 bên. Tâm trí đâu nữa mà làm việc. Bao nhiêu đi theo Trung Sơn hết.
- Hạnh Dung có người tìm.
Hạnh Dung quay phắt lại mừng rỡ:
- Trung Sơn phải không?
- Không phải, thằng cha 4 mắt o Dung ơi.
Hạnh Dung cáu kỉnh:
- Mi làm ơn bảo hắn cút đi giùm 1 cái, không rảnh để tiếp hắn đâu.
Mi muốn cười mà sợ Hạnh Dung giận trông mặt cô nàng đang... hình sự ghê chưa. Mi giả vờ:
- Mấy ngày nay Trung Sơn sao không thấy đến hả o?
- Không biết.
- Sao o không gọi điện thoại?
Hạnh Dung ôm đầu:
- Làm ơn để người ta yên coi Mi.
Chuông điện thoại reo, Hạnh Dung vội vàng chụp lấy.
- Alô, Hạnh Dung đây.
- Hạnh Dung ra ngoài công ty cho Duy Thức gặp đi, cần lắm. Thức có quà Đà Lạt cho Dung nè.
Cụp. Hạnh Dung dằn mạnh điện thoại. Người gì dai như đỉa. Người ta đã nói không thích còn tìm hoài. Chuông điện thoại lại reo, reo 1 cách lì lợm chứ. Tức mình Hạnh Dung nhấc máy lên:
- Anh làm ơn để cho tôi yên được không, quà Đà Lạt làm ơn vứt xuốn cống cho chuột ăn đi.
- Anh đây Dung, Trung Sơn đây. Em bảo anh vứt quà gì xuống cống?
Chết. Trung Sơn. Hạnh Dung luống cuống:
- Anh... anh Sơn hả? Sao bây giờ mới chịu gọi điện thoại cho người ta.
- Anh tưởng em còn giận. Hôm qua gọi cho em hai ba lần có ai bắt máy đâu. Dung nè, lát nữa hết giờ làm việc em ra quán cafe trước cổng gặp anh nha?
Hạnh Dung hờn dỗi:
- Em không ra.
- Không ra anh cũng đợi, anh xông vào công ty... kéo em ra ráng chịu đó.
Rõ là ngang, Hạnh Dung cười khúc khích:
- Làm như người ta sợ anh lắm.
- Em cười là hết giận anh rồi fải không? Nhớ nghe Dung. Dung ơi... anh nhớ em lắm đó.
Trung Sơn cúp máy làm Hạnh Dung ngẩn ngơ. Anh chàng ăn nói ngang phè không biết ga lăng mà sao Hạnh Dung lại thích. Hờn giận trong lòng cô tiêu tan.
- O ơi o, vui rồi hả?
Mi ranh mảnh nháy mắt với Hạnh Dung. Hạnh Dung đỏ mặt nguýt bạn:
- Ai nói? Làm việc đây, điện thoại không được reo nữa đó.
Hạnh Dung chúi đầu vào mớ giấy tờ, đầu cô bỗng nhẹ nhàng không nặng nề khó chịu như hai ngày nay. Cây kim đồng hồ chỉ 4 giờ 3không, Hạnh Dung vội vàng xếp giấy tờ lại, cô thoa lên má mình chút phấn hồng, 1 chút môi son môi màu cánh sen. Hạnh Dung hài lòng nhìn mình trong gương.
- O Dung có hẹn fải không?
Hạnh Dung đưa ngón tay lên môi suỵt suỵt Mi. Mi thì thầm:
- Duy Thức còn ngoài cổng đó.
Hạnh Dung giật nẩy người:
- Trời ơi, làm sao đây?
- Ai biết?
- Mi ra bảo với Duy Thức, Dung ra về cửa sau rồi được không?
Mi ỡm ờ:
- Đi thì đi giùm o, nhưng anh Thức có đi về không là chuyện khác à nghe.
- Ừ nhanh đi.
Mi đi ra và quay vào cười tươi:
- Đi rồi, cầm cả bịch dâu tây Đà Lạt tiu nghỉu mà đi. Tội nghiệp ghê.
Hạnh Dung bĩu môi:
- Không tội nghiệp chút nào, đáng ghét nữa là khác.
Mi bật cười:
- O thật là ác, không thương cũng phải nghĩ chút tình.
- Không thương thì không có tình cảm gì hết. Dung về đây.
Hạnh Dung đi ra ngoài, cô băng ra đường để vào quán cafe. không thấy xe Trung Sơn, anh chàng lại bắt người ta đợi nữa rồi, ghét chưa.
- Dung.
Hạnh DUng đưa tay lên chận ngực thở hắt ra:
- Lại anh nữa, sao không chịu về?
Duy Thức cười thật tươi:
- Không gặp Dung cho giỏ dâu tây này làm sao về? Tặng cho Dung đó.
Hạnh Dung cáu kỉnh:
- Tôi đã nói, tôi không ăn dâu tây.
- Lúc trước Dung thích lắm mà.
- Bây giờ tôi không thích nữa được không?
Pin pin. Chiếc xe của Trung Sơn dừng lại sát vào cả hai, Hạnh Dung mừng rỡ:
- Anh Sơn, mình đi nơi khác đi.
- Em lên xe đi.
Hạnh Dung leo lên xe ngồi sau lưng Trung Sơn tức thì. Cô còn vòng tay ôm qua eo Trung Sơn. Duy Thức buông rơi giỏ dâu tây tung toé.
- Đáng đời.
Trung Sơn bóp mạnh tay Hạnh Dung:
- Em thật là ác.
- Anh còn nói nữa... ai biểu anh ta dai nhách.
- Còn anh?
- Anh hả? Cũng đáng ghét như anh ta.
- Vậy sao... Ôm anh?
Bàn tay Hạnh Dung rụt lại như gặp phải lửa. Trung Sơn phì cười lần ra sau kéo cô gái lại:
- Anh ngu thiệt, em đang ôm mà anh làm cho em bỏ tay ra, nhưng mà anh vui lắm, vì em ôm anh trưỚc gã 4 mắt.
Hạnh Dung lầm lừ:
- Đừng bé cái lầm.
- Anh đâu có lầm, em vừa ôm anh kia mà.
Hạnh Dung rít lên:
- Anh có tin em sẽ nhảy xuống xe không?
Trung Sơn hoảng hồn:
- Anh can em nghe Dung. Em nhảy xuống xe báo hại gãy chân anh.
- Em nhảy chớ bộ anh nhảy sao mà gãy chân.
- Nhưng mà nếu em gãy chân anh cũng đau chứ bộ, 1 con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ.
- Anh ví em là ngựa?
- Anh đâu dám hỗn hào hay không kính lão đắc thọ.
- Vậy em là bà già?
- Một bà già đáng yêu nhất trên đời. Ui da...
Bàn tay với móng nhọn của Dung véo vào hông Sơn đau điếng. Sơn làm cho chiếc xe loạng choạng, báo hại Dung hoảng hồn ôm eo Sơn chặt cứng.
- Cám ơn bàn tay của em lại ôm anh.
Dung vừa toan buông ra, Sơn giữ chặt tay Dung lại tha thiết:
- Hai ngày nay anh nhớ em lắm Dung ạ.
- Sao... không tìm người ta?
- Anh muốn thử vắng em xem lòng mình thế nào, nhưng mà anh nhớ em không chịu được.
Dung làm thinh, nhưng lần này chiếc cằm bướng bỉnh của cô gác nhẹ lên vai Sơn.
- Ghét anh lắm.
Con gái nói ghét là yêu, Sơn quay lại, gương mặt anh vô tình chạm phải làn môi cô gái. Dung thẹn t hùng giấu mặt vào vai anh. Cô không chối được nữa, bởi cô cũng nhớ anh như anh đã nhớ cô.
o O o
- Dung ơi.
- Cô ấy đang ở đàng kia với Thục Linh.
Hiếu Liêm mỉm cười:
- Không ngờ cậu và Hạnh Dung hạnh phúc đến như vậy, và cũng không ngờ Hạnh Dung với Thục Linh trước đây ngỡ là kình địch lại thân thiết nhau. Mấy ngày nay trông cậu lên cân đó Sơn.
Trung Sơn vui vẻ:
- Mình lại đằng hai người đó đi anh Liêm.
Hai chàng thanh niên nắm tay nhau (ewww) chạy tới chỗ hai cô gái. Đang ngồi quảy chân dưới nước, Hạnh Dung quay lại cười tươi:
- Em và chị Linh mới nói xấu anh đó anh Liêm.
- Nói tôi? Chuyện gì?
- Chuyện nàng Nhã Uyên trước đây theo đuổi anh Sơn, không ngờ bây giờ lại có tình cảm với anh.
HIếu Liêm nhăn mặt:
- Nói nhảm không, làm gì có.
- Anh Liêm ơi, nếu như cưới vợ mập mình có thể biểu cô ấy tập thể dục nhưng đàn bà khi lập gia đình không lên cân đâu anh sợ.
- Làm ơn đừng nói bậy giùm anh được không, Nhã Uyên mà nghe được kỳ lăm.
Hạnh Dung cười khanh khách:
- Chứ không fải anh sợ chị Linh buồn.
Hiếu Liêm ngượng ngập nhìn Thục Linh, tình cảm vừa nhuốm lên với Nhã Uyên bị dập tắt tức thì. Bây giờ lại chỉ có mình Thục Linh.
- Không được nói bậy nữa, đi với anh.
Trung Sơn vờ trừng mắt kéo Hạnh Dung đi với mình.
- Em đó, nói bậy nghe không.
Hạnh Dung phụng phịu:
- Em nói cho hai người đó xích lại gần nhau chứ bộ.
- Em không tội nghiệp cho anh Bằng của em sao?
Hạnh Dung bật cười:
- Cái gì anh Bằng của em /
- Không fải sao, nếu không có chị Linh, em đã là vợ của anh Bằng.
Hạnh DUng gục gặt đầu:
- Anh nói chí fải, không tại chị Linh em làm vợ anh Bằng đâu tới lượt anh theo đuổi em. Anh Bằng đẹp trai nè, con nhà dòng dõi quý tộc, mẹ anh ấy cũng đẹp...
- Thôi im đi.
Trung Sơn tức mình kéo Hạnh Dung vào sát mình hôn mạnh lên đôi môi:
- Còn nhắc đến anh Bằng anh hôn cho... bỏ cơm luôn.
Hạnh Dung chua ngoa:
- Tại anh nhắc anh Bằng chứ bộ em sao, chỉ giỏi... lợi dụng.
- Em không thích anh lợi dụng?
- không.
- Vậy sao cho anh hôn?
- Anh là... quỷ mà.
Hạnh Dung đấm thùm thụp vào ngực Trung Sơn. Trung Sơn vùng ra bỏ chạy. Hạnh Dung đuổi theo, cả hai cười vang trên bãi biển.
- Hạnh Dung mình cưới nhau đi.
- Không được, em chưa muốn lấy chồng.
- Em còn chờ ai nữa?
- Chờ dũng sĩ.
- Anh phạt bây giờ.
Trung Sơn kéo Hạnh Dung ngồi xuống, anh gom cát lại dưới chân mình.
- Anh cũng biết thời gian yêu nhau là đẹp nhất, hôn nhân có thể làm giảm đi tình yêu.
- Vậy sao anh còn muốn kết hôn?
- Anh sẽ không giống như Đinh Bằng.
Hạnh Dung hoài nghi:
- Thật không?
- Sao không, anh yêu em, chúng ta nhất định tin tưởng nhau.
Hạnh Dung cười khúc khích:
- Nếu như em có đi chơi với Duy Thức cũng được?
- Phải có anh theo.
- Hóa ra anh cũng độc tài thí mồ.
- Yêu là phải ích kỷ chứ cưng.
Từ lúc nào Hạnh Dung đắp cát lên tới đùi Trung Sơn, cô nghịch ngợm bắt Trung Sơn nằm xuống bỏ cát lên người anh.
- Dung.
- Dạ.
Bốn mắt nhìn nhau, họ cùng cảm thấy mình rung động mãNh liệt. Đằng kia HIếu Liêm nhặt những mớ cát ném xuống nước biển bâNg quơ, anh vẫn chưa mở lời được với Thục Linh.
- Em dự định sau khi ly hôn sẽ theo tàu và sang Đài Loan. Ít nhất em sẽ ở đó 1 năm.
Hiếu Liêm thảng thốt:
- Em có dự định đó từ bao giờ vậy LInh?
- Từ hôm biết Đinh Bằng nộp đơn xin ly hôn.
- Em đi cũng fải, mong rằng thời gian sẽ giúp em quên.
- Cám ơn anh đã an ủi em, mấy ngày đi chơi với anh, em vui lăm.
Liêm chớp mắt, có thể nói chưa bao giờ anh muốn thời gian đi chậm bằng lúc này để những ngày bên cạnh Linh được mãi mãi.
- Anh tắm không anh Liêm?
- Em tắm không?
- Trời nóng wá em cũng muốn tắm, anh nhìn kìa Dung gần như chôn sống Sơn.
Liêm cười vui vẻ:
- Họ thật hạnh phúc, nếu như Dung lấy Bằng, chưa chắc cô ấy vui như vậy. Anh nghĩ nếu như em rời xa Bằng cũng là điều tốt.
Linh thở dài. Bằng không hẳn xấu, trong tình yêu rất mãnh liệt chỉ tiếc 1 điều, anh quá nhu nhược và lệ thuộc vào mẹ mình. Linh bỏ áo choàng trên gộp đá chạy xuống biển. Liêm cũng chạy theo. Nước biển mát lạnh, cả hai thích thú vùng vẫy. Trong niềm vui, Liêm vẫn thấy buồn. Ngày mai anh fải quay về đất liền, có cuộc vui nào không tàn đâu.
- Anh Liêm, 1 lát lên mình ra chợ mua quà về cho gia đình nghe?
Liêm gật đầu:
- Ừ đó, có rủ Sơn và Dung không?
- Không cần, để 2 người đó với thế giới của họ.
Liêm vui thầm, còn gì vui hơn được đi cùng Linh, chỉ 2 người thôi, như ngày xưa chưa có sự xuất hiện của Bằng.
- Em lên tắm nước ngọt xong chúng mình đi.
Liêm vung tay mừng rỡ sau lưng Linh, anh chạy tung vào khép cửa phòng tắm và xối nước ào ào.
Đi bên cạnh Liêm, Linh u sầu nhớ lại những ngày bên cạnh Bằng nay đã thành dĩ vãng. Những săn sóc ân cần của Liêm cô càng thấy mình nhơ" Bằng tha thiết. Từ trong sâu thẳM của lòng cho dù bị xúc phạm bị tổn thương, Linh vẫn mong Bằng tìm mình, chỉ cần anh nói 1 lời thôi, 1 lời yêu thương, cô sẽ tha thứ hết cho anh. Cô sẽ hứa với anh cho dù mẹ chồng ngược đãi thế nào cô cũng sẽ chịu đựng. Cô đang mong kết thúc nhữNg ngày đi xa để trở về. Nhưng...
- Con đi 1 tuần lễ nay anh Bằng có điện thoại cho con không mẹ?
Bà Phiến lắc đầu thương hại:
- Con vẫn mong nhà chồng con nghĩ lại hay sao?
- Con không muốn dang dở, con không muốn mới 22 mà con fải 1 lần kết hôn mẹ ạ.
- Quên nữa, có 1 cái thư, ba con mang về mẹ bỏ ngoài phòng khách.
Linh chạy bay ra, cô sầm mặt xuống khi nhận ra lá thư từ tòa án thành phố gửi cho mình.
Thông báo
Phiên tòa xử theo đơn ly hôn của ông Tôn Thất Đinh Bằng và bà Đặng Thục Linh sẽ xử vào lúc tám giờ ngày hai mươi bảy... Đề nghị bà Đặng Thục Linh có mặt đúng theo ngày giờ theo thư mời.
Thục Linh cắn mạnh môi vò nát lá thư. Cô chỉ muốn òa lên mà khóc, khóc cho thật to. Đinh Bằng không còn yêu mình, anh không chút luyến tiếc cô. A... Thục Linh gào lêN u uất. Tại sao có thể nhẫn tâm như vậy Đinh Bằng. Sau cuộc vui lãng quêN, nỗi buồn lại đến và càng nặng nề hơn.
- Thục Linh, ra ngoài ăn cơm đi em. Mấy món đồ biển mình mang về còn tươi lắm, ra ăn đi em.
Linh ngồi bất động, chung quanh cô bóng tối lại bao trùm, cô không còn cảm nhận được chung quanh mình và cả cái đập cửa đầy lo lắng của Liêm.
- Mở cửa đi Linh.
-...
- Linh, nghe anh nói gì không?
- Chị 2 à, mở cửa đi.
- Linh, mở cửa cho mẹ đi con.
Linh ôm đầu rên lên:
- Làm ơn cho tôi yên đi, đừng quấy rầy tôi nữa.
Sơn khoát vai Liêm:
- Chị ấy đã muốn trốn trong phòng 1 mình có gọi cũng vô ích thôi.
Liêm lo lắng:
- Anh chỉ sợ Linh nghĩ quẩn làm bậy thôi.
- Không có đâu, tin em đi, em thừa biết bản tính chị Linh mà, khổ thế nào cũng không chết đâu.
Mong là như vậy, Liêm thở dài.
- Anh muốn đi gặp Bằng.
- Vô ích thôi, anh ấy sợ mẹ và nghe lời mẹ như đứa bé còn chịu sự giáo dục của mẹ, anh không giúp được gì đâu.
Liêm vẫn không nghe, đi ra xe. Anh muốn nắm níu lại tia hy vọng cuối cùng, đó là tình yêu Bằng dành cho Linh.
Nhấn chuông nhà Bằng mãi năm fút sau mới có người ra mở cửa. Liêm len vào ngay:
- Tôi muốn gặp Đinh Bằng.
- Cậu chờ 1 chút.
Vừa trông thấy Đinh Bằng, Hiếu Liêm nghiêm nghị:
- Tôi muốn nói chuyện với anh, chúng ta ra ngoài được không?
Đinh Bằng nhìn vào trong lưỡng lự:
- Tôi vào xin phép mẹ tôi đã.
- Tôi nghĩ anh đã 25, đi ra ngoài không cần fải xin phép mẹ như đứa trẻ lên ba, hay 1 cô gái gia giáo khi muốn ra phố. Anh không cần xin phép mẹ anh được không?
Khoát vai Đinh Bằng, Hiếu Liêm cương quyết lôi Bằng ra khỏi tháp ngà của anh.
- Anh muốn nói gì với tôi?
- Tôi muốn nói rõ với anh, tôi và Linh rất thân nhau, do đó giữa tôi và cô ấy không hề đi quá giới hạn.
Đinh Bằng lạnh nhạt;
- Anh lầm rồi, như vậy có thể Thục Linh với người đàn ông khác.
- Khốn nạn.
0 còn nén được, Liêm tống vào mặt Bằng 1 nắm đấm.
- Anh đúng là kẻ có mắt mà như mù. Linh yêu anh biết bao nhiêu, cô ấy đua khổ đến gầy rộc cả người. Nếu như Linh yêu tôi bằng 1/2 cô ấy yêu anh, hay từng thuộc về tôi, không bao giờ tôi cho phép Linh rời bỏ tôi để đến với anh. Sự trong sạch của chúng tôi lại được anh trả lại bằng sự nghi ngờ bẩn thỉu. Tôi cho anh biết, nếu như anh ly dị với Thục Linh, 6 tháng sau tôi nhất định cưới cô ấy. Anh là thằng ngu có người vợ yêu mình hết lòng lại chỉ biết nghe lời mẹ. Mẹ anh yêu anh bằng tình yêu ích kỷ, nếu như bà yêu anh bằng tấm lòng của người mẹ bao dung, bà không bao giờ chia rẽ vợ chồng anh. Đó gọi là tình mẹ thương con hay sao? Rõ ràng anh cũng đau khổ như Linh khi fải chia tay thì sao ngu ngốc đến độ fải ly hôn chứ?
Đinh Bằng ngồi trơ ra như tượng đá, trong lúc Liêm đanh thép:
- Thật may phước cho Hạnh Dung không làm vợ anh. Anh hãy gác tay lên trán mà suy nghĩ, Linh có thể sung sướng và hạnh phúc không khi về với anh, vậy mà cô ấy vẫn chấp nhận, là vì cô ấy yêu anh. Anh nghi ngờ Linh sao không đưa cô ấy đi bác sĩ đi. Yêu nhau là cốt ở tâm hồn, anh cần cái thể xác nguyên vẹn hay sao?
Bị Liêm túm áo đập mạnh, Bằng vẫn không chống đỡ. Thật lâu anh khe khẽ:
- Tôi muốn gặp Linh được không?
- Sao không, cô ấy là vợ của anh mà.
Liêm đóng cửa lại cho xe chạy đi. Anh đang làm cái việc nối lại cây cầu gãy mà không biết điều này làm trái tim anh đau đớn.
Như Giấc Chiêm Bao Như Giấc Chiêm Bao - Thảo Nhi Như Giấc Chiêm Bao