Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
hục Linh, xem anh mang đến cho em cái gì nè.
Một bó hoa to tướng tuyệt đẹp choán hết cả gương mặt người vừa lên tiếng nhưng lại khong giấu được cả thân thể chủ nhân của nó, Thục Linh cười khúc khích:
- Em biết rồi, mau mang đến đây.
Hiếu Liêm hạ bó hoa xuống bước nhẹ đến, miệng nở nụ cười hết cỡ phô hết cả 2 hàm răng.
- Đố em nha...
- Tại sao hôm nay anh mua hoa tặng em, anh nghe lời thằng Sơn xúi bậy phải không?
Hiếu Liêm bật cười:
- Sao em mỗi chút mỗi nói anh bị thằng Son xúi biểu vậy. Thục Linh ơi, dù cho chúng mình quen nhau từ nhỏ nhưng khi lớn lên anh phải biết ga lăng 1 chút chứ, cho anh có cơ hội ga lăng với em đi em.
- Thôi được rồi, em nhận, nhưng mà anh không biết chút nào.
- Biết cái gì?
- Anh nhìn sau lưng anh xem.
Trời đât, Hiếu Liêm đỏ mặt, gần một chục người có lẽ đang đứng sau lưng anh, họ gần như phải nín cười, tay người nào cũng bụm miệng, không nén được tiếng cười, họ buông tay ra cất tiếng cười ha hả. Hiếu Liêm vừa mắc cỡ, vừa không hiểu gì hết, ngơ ngác:
- Bộ....tôi có gì đáng cười lắm hay sao?
Thục Linh đứng lên ôm bó hoa trong tay Hiếu Liêm, cố không cười:
- Không phải, hôm nay anh đẹp lắm, mọi hôm đâu như vậy phải không?
A, thì ra bộ đồ mới may của Hiếu Liêm quá thời trang, hôm nay còn màng cả hoa đến tặng Thục Linh, vô tình lại làm trò cười cho mọi người, Hiếu Liêm xụ mặt:
- Có gì đáng cười đâu.
- Xin Chào.
Đám người có mặt rút lui vì trông Hiếu Liêm có vẻ muốn nổi giận, Thục Linh kéo Hiếu Liêm ngồi xuống ghế với mình:
- Em biết lúc nào anh cũng muốn làm vui lòng em, muốn chứng tỏ anh có tâm hồn lãng mạn, nghệ sĩ, nhưng đừng nên gượng ép. chúng ta bên nhau vui vẻ đâu vì những thứ đó phải không?
Hiếu Liêm mừng rỡ:
- Phải đó, cậu Sơn cứ bảo anh phải làm thế này thế kia mới làm em vui, chỉ cần em thích thôi Thục Linh, cái gì anh cũng làm được hết.
- Thật không?
- Em không tin, anh xin thề....
Kéo ay Hiếu Liêm xuống, Thục Linh cười khẽ:
- Không cần thề, chỉ cần anh cho em xem trái tim của anh.
- Làm sao xem?
- Lấy ra.
- Lấy ra? Làm sao lấy?
Nhìn mặt Thục Linh, biết cô bé ghẹo mình, Hiếu Liêm giơ tay ra dọa:
- Dám ghẹo anh phải không?
Anh chàng chỉ đưa tay ra dọa chứ không hề dám làm gì Thục Linh.
Anh thật là lành mà cũng ngốc thật Hiếu Liêm, lẽ ra anh phải hiểu em nói gì và ôm em, đó là cách tỏ tình lãng mạn. Chẳng bằng với....Thục Linh khép mắt lại mơ màng. Nụ hôn của Đinh Bằng hình như còn trên môi cô, đầy mùi thuốc lá ấm áp.
- Thục Linh, anh ra ngoài nghe.
Không đợi Thục Linh trả lời mình, Hiếu Liêm đứng lên đi lại cửa:
- Trưa anh đưa em về nhà.
Cánh cửa phòng làm việc khép lại, Thục Linh uể oải tiếp tục công việc của mình. Reng...reng chuông điện thoại reo, Thục Linh lơ đãng nhấc máy lên:
- A lô.
- Đinh Bằng đây Thục Linh.
Tim Thục Linh đập mạnh, mới sáng sớm Đinh Bằng đã gọi điện đến, cố giữ giọng ngạc nhiên Thục Linh khe khẽ:
- Có chuyện gì vậy anh Bằng?
- Lát nữa tôi sẽ đến văn phòng làm việc của Thục Linh để bàn về việc ký hợp đồnng công tác.
- Được, anh đến tôi sẽ đợi.
- Vậy tôi gác máy nha?
Tiếng gác máy vang lên, Thục Linh thẫn thờ trả điện thoại lên giá.
- Thục Linh.
Đinh Bằng đứng trước cửa từ bao giờ, lịch lãm hào hoa và quyến rũ, bước nhẹ vào, anh đưa tay khép cửa lại, mắt đăm đăm nhìn Thục Linh:
- Hình như em không khoẻ?
- Không, đâu có gì...em chỉ ngạc nhiên, vì anh mới gọi điện thoại cho em đã có mặt.
Đinh Bằng mỉm cười:
- Em quên anh có điện thoại cầm tay hay sao, đứng trước của phòng em, anh gọi điện thoại cho em đó.
- Anh ngồi đi.
Thục Linh trải rộng tấp hồ sơ có văn bản hợp đồng ra, Đinh Bằng nhăn mặt:
- Thong thả hãy bàn được không em, ngày hôm qua anh đã không gặp được em.
Thục Linh cúi mặt:
- Ngày hôm qua...em bận.
- Có, anh biết, hôm qua đi tìm em không gặp mà gặp cậu Sơn, cậu ấy nói em bận.
Thục Linh nghiêm mặt:
- Anh biết em bận gì không?
- Biết.
- Vậy sao anh vẫn muốn gặp em?
- Vì anh không thể....xa em được Linh ạ.
Đinh Bằng kéo mạnh Thục Linh vào mình, vòng tay anh siết chặt quanh người cô và cúi xuống. Nụ hôn thật mãnh liệt, giống như nụ hôn đầu tiên, mặc cho Thục Linh cựa quậy trong vòng tay mình, Đinh Bằng cũng không rời Thục Linh ra.
Rời Thục Linh ra, Đinh Bằng nhìn Thục Linh tha thiết:
- Anh biết em yêu anh, em không yêu Hiếu Liêm.
Thục Linh phản kháng yếu ớt:
- Anh lầm rồi.
- Anh không lầm, nếu em không yêu anh, em không để tâm hồn em như thế này, rõ ràng em xúc động mãnh liệt trong vòng tay anh, Thục Linh đừng dối lòng nữa em, tại sao yêu anh em lại phải từ chối chứ.
- Em và Hiếu Liêm...sắp cưới nhau.
- Sắp cưới nhau chứ không phải là đã cưới nhau, em phải biết cứng rắn để định đoạt cuộc đời mình chứ. Thục Linh, nếu như em không có can đảm nói với Hiếu Liêm, anh sẽ nói.
Thục Linh hốt hoảng:
- Không được, để em nói.
- Được, anh sẽ để em nói, 3 ngày thôi nhé.
- Nhanh vậy sao anh?
- Trước sau gì cũng phải nói thật, thì ngày mai, ngày mốt hay ngày kia cũng vậy thôi, can đảm lên Thục Linh. Nào, bây giờ anh và em nói về hợp đồng hợp tác của 2 công ty.
Đinh Bằng mở cặp da của mình lôi ra hồ sơ, Thục Linh nhìn Đinh Bằng đăm đăm. Ở Đinh Bằng hình như có 2 con người rõ rệt, con người đam mê mãnh liệt với tình yêu và 1 con người khi đã nói đến công việc, thì không hề có tình cảm trong đó.
- Sao lại nhìn anh, em xem bản hợp đồng này đi, điều khoản ba bảy của hợp đồng không được công bằng cho lắm.
Thục Linh thở dài cúi đầu vào hồ sơ.
- Em về bằng gì, hay anh đưa em về nhà, Thục Linh
Trả lời Đinh Bằng đúng lúc cửa phòng làm việc Thục Linh có tiếng gõ cửa và tiếng của Hiếu Liêm vang lên:
- Anh đây Thục Linh.
Đẩy cánh cửa Hiếu Liêm khựng lại:
- Xin lỗi, anh cứ tưởng hết giờ làm việc em đang một mình.
Chìa tay ra bắt tay Đinh Bằng, Hiếu Liêm ồn ào:
- xong chưa Linh?
- Dạ xong rồi.
Đứng dạt người ra, Thục Linh khe khẽ:
- Công việc đã xong rồi ông Đinh Bằng.
Hiểu Thục Linh muốn mình ra về, Đinh Bằng mím môi:
- Thục Linh, em đừng quên cái hẹn 3 ngày với anh.
Thục Linh biến sắc run rẩy, trong lúc Đinh Bằng giận dữ bước ra ngoài. Hiếu Liêm ngơ ngác:
- Chuyện gì vậy Linh?
Thục Linh bối rối:
- Không, công việc thôi mà.
- Chúng mình về đi em.
Đỡ lấy cái cặp hồ sơ của Thục Linh, Hiếu Liêm đi trước. Ra đến xe Hiếu Liêm vui vẻ:
- Hay mình đi ăn cơm ngoài đi Linh?
Thục Linh mệt mỏi:
- Em không muốn ăn, em muốn về nhà.
Hiếu Liêm lo lắng:
- Hình như em muốn đau, vậy anh đưa em về nhà, sau đó anh đi mua cháo cá cho em, có chỗ này bán cháo cá ngon lắm, em thuốc xong ăn cháo rồi ngủ 1 giấc, chiều nay nghỉ làm đi.
- Hiếu Liêm, anh làm gì nhặng xị lên vậy?
- Em bệnh anh phải lo chứ, không thôi bà nội anh lại la anh không biết chắm sóc cho em.
Không còn dằn được, Thục Linh hét lên:
- Anh chỉ biết xem em như con nít thôi à, 1 cái nhăn mặt của em cũng làm anh bấn lên, mà anh không hiểu em đan...
- Thôi, thôi, anh xin lỗi, đừng nổi giận với anh.
Hiếu Liêm vò vò lên đầu Thục Linh dỗ dành, rồi đóng cửa xe lại vòng qua tay lái ngồi vào trong xe.
- Anh sẽ không nhặng xị nữa, chịu chưa?
- Anh Liêm, anh có biết là sự tử tế của anh làm em khó xử lắm không?
Trời ơi, gương mặt kia quá thành thật làm sao Thục Linh đang tâm mà nói ra rằng cô đã thay lòng, rằng từ xưa đến nay cô chỉ xem Hiếu Liêm như 1 người anh.
- Em mệt thì ngả lên vai anh nè Linh.
Hiếu Liêm âu yếm kéo Thục Linh cho đầu cô ngả lên vai anh.
Thục Linh nhắm mắt lại, cố ngăn cho nước mặt đừng trào ra. Có nên không nói ra, nói ra nhất định đất bằng sẽ dậy sóng ngay. Xe về đến nhà, Hiếu Liêm quay sang, anh mỉm cười vuốt 1 sợi tóc lòa xòa trên trán Thục Linh.
- Anh vào nhà được không?
Gương mặt Hiếu Liêm thật gần Thục Linh, hơi thở nóng ấm của anh phả vào mặt Thục Linh, Thục Linh mở choàng mắt ra.
- Em đi được.
Đi theo sau Thục Linh, đưa cô về tận phòng, Hiếu Liêm chạy xuống nhà mở tủ thuốc tìm thuốc.
- Anh tìm thuốc đau đầu cho chị Thục Linh phải không?
Nhận ra Trung Sơn, Hiếu Liêm mỉm cười:
- Ừ, hôm nọ anh mua mấy vỉ Alnagin bỏ trong tủ này.
- Em ném qua cửa sổ hết rồi.
Hiếu Liêm ngẩn ngơ:
- Sao lại ném, anh mua cho chị của cậu đó.
- Không cần cho chị ấy uống thuốc hại bao tử riết sẽ quen thôi, mà anh nên cưới chị ấy.
- Thì 1 tháng nữa làm đám cưới, cũng nhanh lắm rồi cậu Sơn.
- Không nhanh đâu.
Hiếu Liêm cau mày:
- Anh không hiểu cậu nói gì nữa.
- Nói anh đừng chìu chị em quá trớn, chỉ được voi đòi tiên đó.
Hiếu Liêm bật cười:
- Cậu thiệt nói chơi hoài:
Trung Sơn nghiêm mặt:
- Em nói thiệt đó, anh Liêm, có khi nào anh nghĩ chị Hai em còn có được 1 người đàn ông khác đeo đuổi không?
- Có chứ, chị Hai của cậy đẹp nè, tài giỏi nè...
- Cho nên anh hãy cố mà giữ vợ đấy, anh rể thông minh nhưng chậm hiểu ạ.
Trung Sơn bỏ đi, Hiếu Liêm lắc đầu nhìn theo, không hiểu cậu ấm này muốn ám chỉ gì nữa. Anh yêu Thục Linh và Thục Linh cũng yêu anh, tình cảm có khi họ hãy còn là đứa con nít chưa biết gì hết, luôn bên cạnh nhau, vắng nhau 1 chút là đã nhớ là đi tìm nhau. Hiếu Liêm không tin là Thục Linh yêu người khác, có địa vị tiền bạc tuy rằng không hơn ai nhưng cuộc sống luôn đầy đủ, đó là điều tự hào của Hiếu Liêm.
Hiếu Liêm không biết tình yêu còn có lý lẽ riêng của nó và như con sóng trên đại dương cần phải có sóng gió, có thịnh nộ, không thể là biển bình yên.
Trở lại phòng Thục Linh với camen cháo cá, mấy viên thuốc và ly nước Hiếu Liêm nhẹ đẩy cửa vào. Thục Linh đang ngủ, mỉm cười Hiếu Liêm đặt tất cả lên bà và nhẹ nhàng quay ra.
Chỉ chờ cho Hiếu Liêm ra ngoài, Thục Linh chồm dậy khóa trái cửa lại. Cô không hiểu mình nữa, tại sao lại không nói thẳng với Hiếu Liêm để rồi khắc khoải ưu tư, khắc khoải đau khổ.
- Chị Hai, ngủ thức?
Thục Linh kéo cửa ra lừ đừ:
- Chuyện gì vậy?
- Em vào được không?
- Vào đi?
Trung Sơn dừng lại nơi cửa:
- Lúc sáng đến công ty của chị, em nghe nói Đinh Bằng trong phòng chị. Chị Hai còn 1 tháng nữa thôi là chị đám cưới với anh Liêm, sao chị cứ để cho Đinh Bằng đi tìm chị hoài vậy?
Thục Linh cau mặt:
- Em hạch sách chị đó sao Sơn, nên nhớ em không có quyền, chỉ có ba má hay anh Liêm là có quyền.
Trung Sơn lạnh nhạt:
- Tiếc rằng những người đó không hề biết chị đã thay đổi, chị đã phản bội. Chị Hai, chị không biết đâu, Đinh Bằng cũng như chị đã có vị hôn thê.
- Điều ấy chị biết.
- Chị biết mà vẫn cứ quan hệ với Đinh Bằng trong lúc chị sắp là vợ của anh Liêm?
Thục Linh nghẹn ngào:
- Em chưa yêu nên không hiểu....
Trung Sơn tức giận:
- Em chưa yêu, nhưng nếu như yêu, em không mù quáng và ngu ngốc như chị. Đinh Bằng chọn chị, yêu chị nhưng còn mẹ Đinh Bằng và vị hôn thê của anh ta, họ chấp nhận cho anh Bằng thay đổi không? Họ là người của dòng dõi quý tộc gia giáo nghiêm khắc và cổ xưa đó chị Hai, chị không thích hợp với Đinh Bằng đâu.
- Em đừng nói nữa, ra ngoài giùm chị đi Sơn, chị đang nhức đầu lắm.
- Em sẽ ra ngoài nếu như chị không gặp gã Đinh Bằng ấy nữa.
Thục Linh ôm đầu đau khổ, sao cô yếu đuối kỳ lạ. Thôi thì hãy nối tiếp con đường định sẵn, lấy Hiếu Liêm, làm vợ Hiếu Liêm, quên đi tháng ngày yêu thương lãng mạn, quên vòng tay nồng nà, quên ánh mắt ai kia thật dữ dội.
Như Giấc Chiêm Bao Như Giấc Chiêm Bao - Thảo Nhi Như Giấc Chiêm Bao