From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3542 / 129
Cập nhật: 2017-02-10 13:52:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8: Ảo Thuật Gia Maixent
ũ chúng tôi được mời tới ăn quà chiều ở nhà thằng Maixent, và việc này khiến chúng tôi phải ngạc nhiên, bởi vì thằng Maixent chẳng bao giờ mời đứa nào đến nhà nó. Mẹ nó không thích thế nhưng nó giải thích với chúng tôi rằng chú nó, người làm lính thủy hẳn hoi, nhưng tôi nghi rằng đó là chuyện bốc phét và rằng chú nó chả phải là lính thủy lính hỏa gì sất, đã tặng cho nó quà là một cái hộp ảo thuật, Và làm áo thuật mà không có ai xem thì kỳ cục quá, và chính vì thê' nên mẹ thằng Maixent mới cho phép nó mời chúng tôi.
Khi tôi đến, tất cả bọn bạn đã có mặt rồi, và mẹ thằng Maixent tiếp quà chiều cho chúng tôi: có trà sữa với cả bánh mì phết; chả kinh khủng lắm. Và cả lũ chúng tôi đều ngó Alceste, cái thằng đang ăn hai cái bánh mì Sô cô là mà nó mang từ nhà đi, nhưng hỏi xin nó thì chẳng ăn thua gì, bởi vì Alceste, bản thân là thằng bạn rất tốt sẽ đưa cho mình bất cứ thứ gì, với điều kiện là thứ đó không ăn được.
Sau bữa quà chiều, Maixent đưa chúng tôi vào phòng khách, nơi nó đã sắp sẵn ghế thành hàng lối, như là ở nhà thằng Clotaire khi bố nó diễn trò cho chúng tôi xem vậy; rồi Maixent đứng đằng sau cái bàn, và trên cái bàn có cái hộp ảo thuật. Maixent mở cái hộp ra; có đầy các thứ ở bên trong, và nó như tất cả những con súc sắc…
- Chúng mày nhìn con súc sắc này, thằng Maixent nói. Ngoài chuyện nó to đùng ra, nó như tất cả những con súc sắc …
- Không phải, thằng Geoffroy nói, nó rỗng ruột, và bên trong nó còn có một con súc sắc khác.
Thằng Maixent há mồm ra và nó nhìn thằng Geoffroy.
- Mày thì biết gì mới được? thằng Maixent hỏi.
- Tao biết được bởi vì ta cũng có cái hộp ảo thuật đó ở nhà, thằng Geoffroy trả lời; chính bố tao đã tặng tao khi tao xếp thứ mười môn chính tả.
- Thế nó có ngón lừa phải không? Thằng Rufus hỏi.
- Không thưa mày, không có ngón lừa nào sất! thằng Maixent kêu lên. Có ngón nào thì chỉ là thằng Geoffroy nói dối bẩn thỉu.
- Ðích xác là rỗng, con súc sắc của mày ấy, Geoffroy nói, và mày thứ nhắc lại tao nói dôí bẩn thỉu xem, tao sẽ cho mày một cái tát!
Nhưng chúng nó không đánh nhau, bởi vì mẹ của Maixent đã vào trong phòng. Bà âỳ nhìn chúng tôi, bà âý đứng như thê' một lúc, thê'rổi bà ây ra, vừa đi vừa thớ dài và vừa mang theo cả cái bình để trên lò sưởi. Còn tôi, cái vụ súc sắc rỗng khiến tôi quan tâm, vì vậy tôi đến chỗ cái bàn để xem.
- Không được! thằng Maixent kêu lên. Không được! Quay vê chỗ của mày đi, Nicolas! Mày không được phép đến gần nhìn!
- Tại sao hứ, thưa mày? tôi hói.
- Bởi vì có một ngón lừa, chắc chắn là thế thằng Rufus nói.
- Ðích thị, thằng Geoŕfroy nói, con súc sắc rỗng ruột, vì thế, khi mày đặt nó lên bàn, con súc sắc bên trong...
- Nếu mày còn tiếp tục, Maixent hét lên, thì mày cút về nhà mày!
Và mẹ của Maixent bước vào phòng, rồi bà ấy lại đi ra với một cái tượng nhỏ đặt trên cái đàn piano. Thế rồi thằng Maixent bỏ súc sắc xuống và nó cầm một cái giống như cái xoong nhỏ.
- Cái xoong này không có gì bên trong sất Maixent vừa nói vừa chỉ cho chúng tôi.
Và nó nhìn thằng Geoffroy, nhưng Geoffroy đang bận giải thích vụ súc sắc rỗng cho
Clotaire cái thằng vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
- Tao biết rồi, Joachim nói, cái xoong không có gì, và mày sẽ làm một con bồ câu trắng toảt từ trong xoong bay ra chứ gì.
– Nêú nó làm được thế Rufus nói, thì vì là có ngón lừa.,
- Một con bồ câu á? thằng Maixent nói, không hề.
- Vì sao mãy lại muốn tao cho ra một con bồ câu hả, đô đần?
- Tao xem ảo thuật trên ti vi, và nhà ảo thuật cho ra hàng đống chim bồ câu ở tứ phía, chính mày là thằng đần thì có! Joachim trả lời.
- Trước hết, thằng Maixent nói, kể cả là tao muốn đi nữa, tao cũng không được phép cho bồ câu bay ra từ trong xoong; mẹ tao không muốn tao nuôi động vật trong nhà; cái lần tao mang về một con chuột, đã sinh đủ mọi thứ chuyện rồi. Mày bảo ai là thằng đần đấy, thưa mày?
- Chán nhỉ, thằng Alceste nói; chim bồ câu được ra phết! Tuy là không to, nhưng chỉ cần có đậu Hà Lan tươi, thì là đinh luôn chả kém gì gà cả.
- Chính mày, là thằng đần, thằng Joachim bảo thằng Maixent; đâý tao đã bảo rõ ai là thằng đần đấy.
Và mẹ Maixent bưóc vào; tôi tự hỏi không hiểu có phải bà ấy nghe lỏm ở sau cánh cửa hay không, rồi bà ấy nói chúng tôi phải ngoan và chú ý đến cái đèn bàn ở trong góc. Khi bà ấy đi ra, bà ấy có vẻ bồn chồn thế nào,mẹ Maixent ấy...
Cái xoong, thằng Clotaire hỏi, giống như cái súc sắc, cũng rỗng phải không?
- Không phải rỗng cả, thằng Geoffroy nói, chỉ đáy rỗng thôi.
- Đấy là ngón lừa, chứ gì nữa, thằng Rufus nói.
Thế là, thằng Maixent tức lên, nó bảo chúng tôi rằng chúng tôi không phải bạn nó và nó đóng sập cái hộp áo thuật của nó lại và nó bảo rằng nó sẽ không thèm làm các tiết mục nữa. Và nó bắt đầu dỗi, và chẳng thấy đứa nào nói gì nữa. Thế là mẹ cúa Maixent chạy vào phòng.
- Có chuyện gì xảy ra vậy? bà ấy kêu lên. Bác không nghe thấy các cháu nói gì cả.
- Tại chúng nó đấy thằng Maixent nói; chúng nó không để con làm các tiết mục!
- Nghe này, các cháu, mẹ cúa Maixent nói. Bác rất muốn các cháu vui vẻ thoải mái, nhưng mà các cháu phải ngoan. Nêú không thì các cháu hãy đi về nhà. Bây giờ, bác phải ra ngoài đi chợ, bác tin rằng các cháu đều là những cậu bé lớn tướng biết ý biết tứ rồi; và hãy để ý cái đồng hồ quả lắc trên tủ com mốt nữa đấy.
Và mẹ Maixent còn nhìn chúng tôi một cái nữa, rồi bà âý vừa đi ra vừa lắc đầu như thể từ chốí ai, hai mắt ngước lên trần nhà.
- Được rồi thằng Maixent nói. Chúng mày có thấy cái hòn bi trắng này không? À há, tao sẽ làm cho nó biến mất.
- Một ngón lừa nữa? Rufus hỏi.
- Ừ thằng Geoffroy nói, nó sẽ cho hòn bi đi rồi bỏ vào túi nó.
- Không hề, thưa mày! Maixent kêu lên; không hề, thưa mày! Tao sẽ làm nó biến mất! Chính xác!
- Còn lâu, Geoffroy nói, mày sẽ không hề làm nó biến mất, Vì tao đã bảo mày rằng mày sẽ bỏ nó vào túi.
- Thế nào? Thế nó có làm biến mất hòn bi trắng của nó hay là không? thằng Eudes hỏi.
- Chính xác là tao có thể làm cho hòn bi trắng biến mất, thằng Maixent nói, nếu tao muốn; nhưng tao không muốn nữa, bới vì chúng mày không phải là bạn tao, Có thế thôi! Và mẹ tao bảo bọn chúng mày là một lũ ăn tàn phá hại thật là đúng!
- Á! Thì tao đã bảo mà, thằng Geoffroy nói; để làm một hòn bi biến mất, thì phải là nhà ảo thuật chính cống, chứ một thằng vớ vẩn thì làm thế nào được!
- Thế là, thằng Maixent tức Iắm và nó chạy đến chỗ Geoffroy để cho thằng này một cái tát, và thằng Geoffroy thì cũng cáu sườn rồi, thế là nó hẩy cái hộp ảo thuật xuống đất, rồi nó tức rồ lên, và cùng với thằng Maixent chúng nó bắt đầu tát nhau hàng đống phát. Còn chúng tôi thì vui hết sảy, và rồi mẹ Maixent bước vào phòng khách. Bà ấy trông không có vẻ vừa ý tí nào.
- Tất cả đi về đi! Ngay lập tức. Mẹ Maixent nói với chúng tôi như vậy.
Thế là chúng tôi về, và tôi thì cũng khá là chán, mặc dù chúng tôi đã có một buổi chiều chơi hay phết, bởi vì tôi rất muốn xem thằng Maixent biểu diễn các tiết mục ảo thuật.
- Ôi dào! thằng Clotaire nói, tao thì tin là thằng Rufus nói đúng; thằng Maixent có phải là các nhà ảo thuật chính cống như trên ti vi đâu mà; nó ấy à, có mâỳ ngón lừa là cùng.
Và ngày hôm sau ở trường, Maixent vẫn còn tức chúng tôi, bởi vì hình như là sau khi nó nhặt lại cái cái hộp pháp thuật, nó nhận thấy hòn bi trắng đã biến mất.
Nhóc Nicolas Và Các Bạn Nhóc Nicolas Và Các Bạn - René Goscinny Nhóc Nicolas Và Các Bạn