Vẻ hào nhoáng sang trọng là thứ mà mọi người luôn ao ước, nhưng chính sự trưởng thành trong khó khăn mới thực sự làm người ta ngưỡng mộ.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 194
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Đi Mua Sắm
HÚNG TÔI ĐANG Ở BÀN ĂN thì mẹ nói: "Chắc chắn là em lại phải đi mua một bộ quần áo cho Nicolas rồi. Em đã cố tẩy các vết bẩn trên cái bộ màu xanh lính thủy của nó, nhưng chịu chết!"
Bố nhìn tôi với con mắt trợn tròn, và bố nói: "Quần áo mặc cho ông nhãi này cũng tốn hàng đống chưa ít đâu! Mua bao nhiêu thì nó lại phá bấy nhiêu. Cần phải kiếm cho nó một bộ bằng thép không gỉ ấy". Tôi vội nói ngay rằng thế thì thích lắm, một bộ giáp hay hơn bất cứ bộ trang phục xanh lính thủy mà tôi cũng vốn rất không thích nào bởi vì mặc vào trông cứ như là con rối. Nhưng mẹ đã bắt đầu quát lên là tôi sẽ không có áo giáp áo giếc gì hết, rằng tôi sẽ có một bộ xanh lính thủy mới, và rằng tôi hãy ăn táo cho xong đi bởi vì chúng tôi sẽ đi cửa hàng ngay bây giờ.
Chúng tôi bước vào trong cái cửa hàng rất là to có hàng đống hàng đống ánh sáng, người và đồ vật, và cũng có cả cầu thang cuốn. Cầu thang cuốn thật là khoái, hay hơn cầu thang máy nhiều.
Một ông nói với mẹ rằng quần áo con trai thì ở trên tầng bốn. Vì thế chúng tôi đi cầu thang cuốn và mẹ thì cứ nắm chặt tay tôi và nói: "Nicolas, không được giở trò, nhớ chưa!". Ở tầng bốn, chúng tôi gặp một ông ăn mặc rất điệu và rất tươi cười, ông ta có một cái mồm đầy những răng trắng cực, ông ra sáp lại gần mẹ. "Thưa bà?" ông ta nói và mẹ giải thích rằng mẹ cần mua một bộ quần áo cho tôi. "Cháu thích loại quần áo nào hả anh chàng?" ông ta hỏi tôi và vẫn cười tươi y nguyên. "Cháu á, tôi đáp, cháu thích một bộ quần áo cao bồi". "Thế thì ở tầng sáu, khu đồ chơi", ông ta vẫn cười tươi y nguyên trả lời. Thế là tôi nói mẹ đi theo tôi và tôi đi lên cầu thang cuốn lên tầng sáu. "Nicolas! Con có đến đây không, ngay lập tức!" mẹ hét lên. Vì mẹ có vẻ rất bực tức, nên tôi cố chạy xuống trên cái cầu thang đang đi lên, nhưng mà khó thật. Mà chạy xuống trên cái cầu thang đi lên còn bị những người đang đi lên họ gây phiền nhiễu nữa. Có những người nói: "Cái thằng bé này thể nào cũng bị làm sao cho xem". Thế rồi: "Không được nghịch ở cầu thang cuốn". Và nữa: "Có những loại người chẳng biết trông nom con cái ra sao cả!". Cuối cùng, tôi đành đi lên cùng tất cả người ta.
Lên đến tầng năm, tôi lên cái cầu thang đi xuống để về lại chỗ mẹ. Nhưng xuống tầng bốn, tôi không thấy mẹ đâu và một ông thì nói: "A, cháu đây rồi! mẹ cháu vừa đi lên tìm cháu!". Sau đó tôi nhận ra đây chính là cái ông luôn tươi cười nhưng bây giờ thì không cười tí nào nữa. Ông ta bây giờ trông không hay bằng khi phô răng cho người ta nhìn, nhưng tôi không kịp nói cho ông ra điều đó, bởi vì tôi phải vội vàng quay trở lên tầng năm, nơi chắc là mẹ đang đợi tôi.
Lên tầng năm, thật tuyệt vời, không thấy mẹ đâu cả, nhưng mà lại bán đầy các dụng cụ thể thao. Gì cũng có hết! Ván trượt tuyết, giày pa-tanh, bóng đá, găng đấm bốc. Tôi thử một đôi găng đấm bốc xem thế nào. Dĩ nhiên là nó quá to so với tôi, nhưng mà đeo vào trông oai cực. Bộ găng này chắc chắn là thằng Eudes bạn tôi sẽ rất thích. Eudes là cái thằng rất khỏe và rất thích đấm vào mũi bạn bè và nó vẫn thường phàn nàn rằng mũi của cả bọn đều cứng quá làm nó bị đau tay.
Tôi đang mải ngắm mình trong một cái gương thì một ông đi đến, cười rõ là tươi và hỏi tôi làm gì ở đây. Tôi nói với ông ta là tôi đang đi tìm mẹ, rằng tôi lạc mất mẹ khi đi cầu thang máy. Thế là ông ta ngưng cười ngay và trông đẹp hơn hẳn, bởi vì răng ông ta khấp khểnh khắp cả và ông ta khép môi che đi thì tốt hơn. Ông ta cầm lấy tay tôi và nói: "Đi nào". Và ông ta đi, mang theo một cái găng đấm bốc của tôi. Ông ta đi vài bước chân thì dừng lại, ông ta nhìn cái găng đấm bốc trong tay mình rồi quay lại với tôi. Ông ta hỏi tôi lấy những cái găng này ở đâu, tôi giải thích rằng tôi đã lấy ở trong một cái quầy, nhưng mà chúng hơi bị to quá, kể cả với thằng Eudes. Ông ta lấy đôi găng của tôi và dẫn tôi đi; lần này chúng tôi đi thang máy.
Chúng tôi đi đến tầng đồ chơi, đến trước một văn phòng có tấm biển: "Đồ rơi - trẻ lạc". Trong phòng, có một bà ăn mặc như là các nữ y tá trong phim và một thằng bé một tay giữ quả bóng đỏ, tay kia cầm một cái kem cốc. Ông ta nói với bà kia: "Thêm đứa nữa đây! Mẹ nó chắc cũng sẽ tìm đến ngay thôi, tôi không thể hiểu sao người ta lại có thể để lạc mất trẻ con được, trông chừng chúng cũng đâu có khó lắm!"
Trong khi ông ta nói chuyện với bà kia, tôi đi đến gần để xem các đồ chơi. Có một bộ sưu tập vũ khí ca bồi cực đỉnh với hai cái súng lục và một cái mũ hướng đạo sinh mà tôi sẽ đề nghị bố mua cho tôi vào dịp Noel, bởi vì hôm nay thì tôi tin rằng có hỏi mẹ cũng vô ích.
Tôi đang chơi với một cái ô tô nhỏ ở giữa các quầy hàng thì ông kia lại đến. "A! Đây rồi, ông mãnh!". Ông ta kêu lên. Ông ta có vẻ rất lo lắng, ông ta cầm tay tôi và dẫn đến chỗ bà kia. "Tôi tìm thấy nó đây rồi, ông ta nói, hãy để mắt kỹ đến thằng cu này!", rồi ông ta đi vừa sải những bước dài vừa ngoái lại nhìn tôi. Chính vì thế mà ông ta đã không nhìn thấy cái ô tô nhỏ vẫn nằm nguyên giữa những quầy hàng và ông ta ngã xoài.
Bà kia, có vẻ rất hiền, dẫn tôi ngồi bênh cạnh thằng bé đang liếm cốc kem dâu. "Đừng sợ, bà ấy nói, mẹ cháu sẽ đến đây ngay tức thì". Rồi bà ấy đi ra chỗ khác, thằng bé nhìn tôi và nó nói: "Mày đến đây lần đầu à?"
Tôi không hiểu rõ nó nói lắm, bởi vì nó cứ vừa nói vừa liếm kem. "Tao í à, nó giải thích, đây là lần thứ ba tao bị lạc trong cửa hàng này. Họ tốt lắm, nếu mày khóc một tí, là họ cho ngay một quả bóng với một cái kem".
Đúng lúc đó, bà kia đã quay lại và mang cho tôi một quả bóng đỏ với một cái kem phúc bồn tử. "À, thế tao đâu có khóc đâu", tôi nhận xét. "À, biết như thế thì cũng tốt cho lần sau", thằng bé nói.
Tôi bắt đầu liếm cây kem của tôi khi nhìn thấy mẹ chạy đến. Khi mẹ nhìn thấy tôi, mẹ bắt đầu rú lên: "Nicolas! Con yêu! Con thương! Ôi bánh bít- cốt của mẹ!" và mẹ tát tai tôi một cái khiến tôi làm rơi quả bóng. Rồi mẹ ôm ghì lấy tôi, ôm chặt tôi, và mẹ để dây kem phúc bồn tử ra khắp cả. Mẹ nói rằng tôi là một thằng quỷ sứ hư đốn và rằng tôi làm mẹ chết mất, thế là tôi bắt đầu khóc, và bà kia nhanh chóng mang đến cho tôi một quả bóng khác cùng một cái kem vani. Thằng bé con, thấy như vậy, cũng bắt đầu khóc, nhưng bà kia bảo nó rằng nếu nó mà ăn thêm cái kem thứ ba nữa thì nó sẽ bị đau bụng. Thế là thằng bé ngừng khóc và nói: "Thế thôi, để lần sau vậy".
Mẹ dẫn tôi đi cùng với mẹ thế rồi mẹ hỏi tại sao tôi lại chạy đi như thế. Tôi nói rằng đi để xem quần áo cao bồi. "Vì vậy mà con làm mẹ phát sợ như thế ư, thật con muốn quần áo cao bồi vậy sao?". Tôi đáp vâng, thế là mẹ nói: "Thôi được, Nicolas, mẹ sẽ mua ngay cho con bộ quần áo cao bồi". Tôi nhảy vào lòng mẹ, tôi ôm mẹ và tôi làm dây đầy kem vani ra mẹ. Ôi mẹ cực kỳ. Kể cả có dây đầy phúc bồn tử với lại vani đi nữa.
Buổi tối, bố lại không hài lòng. Bố không hiểu tại sao mẹ đi mua cho tôi một bộ quần áo xanh lính thủy, mà lại mang về cả một bộ sưu tập vũ khí cao bồi với cả một quả bóng đỏ. Bố nói lần sau thì cứ để bố dẫn tôi đi cửa hàng.
Tôi thấy đó là một ý hay, bởi vì với bố thì tôi chắc chắn là sẽ có được đôi găng đấm bốc cho thằng Eudes.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1