When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 194
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tuyyyýt!
HIỀU QUA, khi tôi đi học về, và ăn bữa quà chiều, có bánh mì nhỏ phết bơ, thì chuông cửa reo. Tôi đi ra mở cửa và nhìn thấy một cái hộp to tướng, và đằng sau cái hộp là thằng Alceste cũng to tướng như thế. "Có chuyện gì vậy hả, Alceste?", tôi hỏi nó. Thằng Alceste liên nói nó đến chơi với tôi và nó đem theo cả cái tàu hỏa chạy điện và bố nó đã cho phép nó đi chơi cho đến tận bữa tối. Tôi bèn xin phép mẹ, mẹ nói rằng được nhưng mà chúng tôi phải ngoan "và lên phòng con mà chơi và đừng để mẹ nghe thấy tiếng gì đấy".
Tôi thích ơi là thích bởi vì tôi khoái chơi tàu hỏa chạy điện lắm, còn thằng Alceste thì lại là một thằng bạn. Chúng tôi chơi với nhau từ khi còn bé tí, chắc phải được không biết bao nhiêu tháng rồi. Tôi chưa hề nhìn thấy cái tàu hỏa chạy điện của thằng Alceste, chính Ông già Noel đem đến tặng nó, vì từ Noel đến giờ tôi chưa sang nhà thằng Alceste, nhưng với một cái hộp to tướng thế kia, tôi chắc chắn rằng cái tàu sẽ rất oách. Đến nỗi tôi phải giúp thằng Alceste mang cái hộp lên, bởi vì chỉ mới được ba bậc cầu thang, thằng Alceste đã thở phì phò đến nỗi tôi sợ rằng không thể nào lôi cái tàu lên phòng tôi được.
Vào trong phòng, thằng Alceste để cái hộp xuống đất và mở hộp ra. Nó bắt đầu lôi ra ba cái bánh mì kẹp, cần phải nói rằng thằng Alceste nó háu ăn lắm. Thế rồi dưới bánh mì kẹp, thì thật là ác liệt. Đường ray, hàng đống đường ray, với cả những cái bẻ ghi, những đường ngang và những đường ray uốn lượn, rồi một cái ga, đường hầm, rồi một cái bánh mì nữa kẹp giăm-bông lọt vào trong đường hầm. Trong một cái hộp riêng thì chính là cái tàu hỏa, với cái đầu tàu màu xanh, hai toa hành khách, một toa chở hàng, một toa khác để chở gỗ, rồi cả một toa hàng ăn như là cái toa trên tàu mà chúng tôi đã đi nghỉ, nhưng mà chúng tôi không vào với vì mẹ đã mang chuối, trứng luộc và xúc xích theo rồi, còn bố thì nói rằng đồ nhà hàng thì vẫn cứ là hơn hẳn, và rồi bố đã cãi nhau với cái ông bán nước cam bởi vì bố gọi đồ nóng cơ, nhưng mà loại đó rất hay vì là có cả mấy ông hút.
"Được rồi, thằng Alceste vừa nói vừa xơi cái bánh mỳ kẹp đầu tiên, chúng ta sẽ đặt đường ray ở đây, và để nó quay về phía đằng kia, sau đó cho nó chạy dưới cái giường và cái tủ. Chỗ này thì đặt đường hầm, nhà ga, với cả ngã giao nhau, còn hai con bò ở đây." "Thôi để một con ở đây đi?" tôi đề nghị. "Thế tàu hỏa này là của tao hay của mày?", thằng Alceste nói. À, vậy thì nó có lý, nên chúng tôi để bò ở chỗ thằng Alceste đã quyết định, cái thằng này may thật vì đã được ông già Noel cho món quà to như vậy, bởi vì cho cùng thì thằng Alceste có ngoan đến mức thế đâu, nó bị phạt nhiều hơn tôi nhiều, và nó học ở lớp còn tôi hơn tôi nhiều, còn tôi thì tốt bụng gấp vạn lần nó, thật là không công bằng tẹo nào, và thế là tôi cho nó một cái tát. Thằng Alceste nhìn tôi, ngạc nhiên; thật buồn cười vì cái tát của tôi làm cái bánh sừng bò nó đang ăn rời ra và nó bị giây bơ đến tận mang tai, rồi nó đá một cái vào chân tôi. Tôi gào lên và mẹ bước vào. "Hai đứa chơi tử tế chứ?", mẹ hỏi. "À vâng, có sao đâu ạ". Thằng Alceste trả lời. "Vâng mẹ ạ, bọn con chơi rất vui", tôi nói, thật đấy, tôi rất thiwcsh chơi với thằng bạn là Alceste. Mẹ nhìn chúng tôi, thế rồi mẹ nói: "Thế mà nghe như có tiếng là... Thôi được, hãy ngoan nhé.". Và mẹ đi ra.
"Tao hy vọng là nhà mày để bọn mình chơi được yên, thằng Alceste nói, tao không thở lại quá muộn được, bữa tối nhà tao hôm nay có món thịt bò hầm, và tao sẽ ăn xương có tủy. "Chúng tôi vội vã lắp đặt các thứ, cả cái hộp nhỏ khởi động có những nút bấm để điều khiển tàu chạy. "Thế bố trí tai nạn ở chỗ nào?", tôi hỏi.. Thật thế đấy, khi chơi tàu hoả chạy điện, thì bố trí xảy ra tai nạn mới thích. " Cứ tháo một đường ray ở dưới đường hầm ấy", thằng Alceste nói. Tôi thấy đó là một ý rất hay, và tôi bèn đi tháo, nhưng thằng muốn tự tháo nó. "Thôi được, tôi nói, vậy thì tao tranh thủ đặt to axe lên đường ray vậy", và tôi chạy đi lấy toa xe trong cái hộp. "Đừng có động vào đó, mày làm vỡ hết bây giờ!", thằng Alceste kêu lên và phun ra khắp nơi rặt những mẩu giăm-bông của cái bánh mì kẹp nó đang nhai. "Đây là tao, và tao có quyền được sờ vào tàu của mày", tôi nói với thằng Alceste. "Đúng đây là nhà mày, nhưng mà cái tàu là của tao, bỏ cái toa xuống!", thằng Alceste nói, và tôi đập một cú cái toa hành khách lên đầu nó, còn nó đập tôi một cú toa hành khách lên đầu nó, còn nó đập tôi một cú toa hàng ăn. Chúng tôi đang đập nhau bằng toa thì bố vào phòng, hai mắt trợn tròn.
"Mày thấy bọn họ lúc nào cũng quấy nhiễu chưa!" thằng Alceste nói. Bố đứng há hốc mồm nhìn thằng Alceste. "Bọn con đang chơi, tôi giải thích với bố, Alceste nó mang tàu hoả chạy điện đến và mẹ đã đồng ý rồi." "Đúng vậy", thằng Alceste nói. "Miệng cháu có bị đau không, Alceste, nếu mà cháu chào bác?" bố hỏi. "Xin chào!" thằng Alceste nói, và bố thở dài đánh sượt, rồi bố nhìn thấy những đường ray và cái tàu hoả, và bố huýt sáo. "Chà! Bố nói, cái tàu hoả đẹp thật!" "Đấy là của Ông già Noel tặng cho Alceste, tôi nói với bố, vào năm mà con đã ngoan ơi là ngoan." Nhưng bố đã ngồi phệt xuống đất và bố ngắm nghía cái tàu, vẻ rất khoan khoái.
"Lúc bằng tuổi hai đứa, bác cũng muốn có một cái tàu như thế này, bố nói, nhưng mà bác bận học hành quá, nên chẳng có thời gian để chơi." "Đừng có sờ nhiều vào vào cái nhà ga, thằng Alceste nói, không nó hỏng mất. Bố muốn cháu mang tàu hoả đến đây để chơi với Nicolas, chứ không muốn nó bị làm hỏng."
Bố nói rằng bố sẽ không làm hỏng cái gì cả và bố sẽ chỉ cho chúng tôi biết cách chơi tàu hoả chạy điện là thế nào. "Đưa cho bác cái đầu tàu và cá toa đây, bố nói với Alceste, bác sẽ đặt lên đường ray." Thằng Alceste nhìn bố y như là bố đã ăn mất một cái bánh sừng bò của nó vậy, nhưng nó cũng đưa cái tàu cho bố, bởi vì nó rất thận trọng, thằng Alceste ấy, nó sẽ không bao giờ đánh nhau với người lớn hơn nó. "Hành khách chú ý! Bố kêu lên với một giọng rất phấn khích. Xin mời lên tàuuuu! Tuyyyýt!" Rồi bố ấn tay vào nút bấm, nhưng cái tàu vẫn đứng nguyên. "Quái nhỉ! Có chuyện gì vậy?" bố hỏi với vẻ rất thất vọng, thế rồi bố nhìn xung quanh và bố vỗ vào trán. "Lũ trẻ tội nghiệp, bố nói, mấy đứa còn chưa cắm phích điện! Làm thế nào mà tàu nó chạy được? May mà có mình ở đây!" Bố lại tươi cười và đi cắm phích điện. "Xong rồi, bố nói, bây giờ thì sẽ chạy. Tuyyyýt!" Bố ấn vào nút bấm, và thế là loé lên một cái thật gớm, rồi tất cả điện đóm tắt ngủm.
"Ái chà! Thằng Alceste nói, y như là ở nhà cháu vậy. Cháu thì cứ tưởng rằng ở nhà cháu điện nó không ra gì, nhưng bố cháu bảo cứ mang đi thử ở nhà bạn nào đấy đi, vậy là rõ cái tàu có vấn đề. Bố cháu nói đúng." Còn bố tôi thì không nói năng gì. Bố ngồi phệt xuống đất và nhìn thằng Alceste không chớp mắt. "Thôi rồi, thằng Alceste nói, cháu phải về đây, mẹ cháu không thích cháu đi ra ngoài khi trời bắt đầu tối. Xin chào!"
Mẹ và tôi, hai người ăn cơm với những cây nến đặt trên bàn, thật là khoái. Nhưng đáng tiếc là bố không thấy đến ăn tối với hai mẹ con. Bố vẫn đang ngồi dỗi ở trong phòng tôi. Tôi không thể ngờ được là bố đã thất vọng đến như thế vì việc cái tàu hoả của thằng Alceste không chạy được.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1