To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 194
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Pháo Đài
HIỀU CHỦ NHẬT, hai thằng Clotaire và Alceste đến nhà tôi chơi. Clotaire mang theo các chú lính chì còn Alceste đem tới một quả bóng đá mà nó đã bị tịch thu cho tới tận cuối học kỳ vừa rồi, với cả bốn miếng bánh kẹp mứt nữa. Alceste mang theo bánh mì mứt cho riêng nó, để có thể cầm cự cho tới bữa chiều.
Vì trời rất đẹp và có hàng đống nắng, nên bố đã cho phép chúng tôi có thể ở chơi ngoài vườn, nhưng bố bảo bố rất mệt, bố muốn nghỉ ngơi, vì thế chúng tôi không được quấy rầy bố. Rồi bố ngả người nằm vào chiếc ghế dài trước rặng thu hải đường, tay cầm một tờ báo.
Tôi hỏi xin bố cho tôi lấy những hộp bìa các-tông cũ để trong nhà kho.
- Để làm gì? Bố hỏi tôi.
- Để xây một pháo đài, để có thể cho hội lính của Clotaire vào trong đó, tôi giải thích.
- Cũng được, bố nói. Nhưng không được làm ồn và không được bày bừa ra nhé.
Tôi liền đi lấy những chiếc hộp, và trong khi bố đọc báo, chúng tôi đặt chống những chiếc hộp lên nhau.
- Này mấy đứa, bố bảo, pháo đài của mấy đứa trông chẳng đẹp gì cả.
- Không sao, tôi nói, cứ giả vờ thế cũng được.
- Có lẽ mấy đứa nên làm thêm cửa ra vào và cửa sổ, bố nói.
Alceste lúng búng nói một câu gì đó nhưng miệng nó vẫn còn đầy vì đang nhai dở miếng bánh thứ hai.
- Cháu nói gì thế? Bố hỏi.
- Nó bảo: Bác bảo chúng cháu phải làm cửa sổ bằng cái gì bây giờ? Clotaire giải thích, và Alceste gật đầu bảo đúng.
- Bác tự hỏi nếu không có cháu ở đây thì làm sao mọi người có thể hiểu được Alceste muốn nói gì, bố nói đùa. Dù sao đi nữa, để làm cửa ra vào và cửa sổ thì rất đơn giản thôi. Nicolas! Con vào nói với mẹ cho con mượn cái kéo. Con cứ bảo mẹ là bố sai con đi mượn mẹ.
Tôi chạy vào nhà tìm mẹ và mẹ đưa kéo cho tôi, nhưng mẹ bảo tôi phải cẩn thận đừng để bị thương.
- Mẹ nói đúng đấy, bố bảo tôi khi tôi quay ra vườn, để đấy bố làm cho.
Thế là bố đứng lên khỏi chiếc ghế dài và vớ lấy cái hộp to nhất, rồi bố dùng kéo khoét một cái cửa ra vào và những cửa sổ. Thật là tuyệt.
- Đấy, bố nói. Như thế có phải đẹp hơn không? Bây giờ chúng ta sẽ dùng những cái hộp khác nhau làm thành những ngọn tháp.
Và bố dùng kéo cắt ra một miếng bìa từ một chiếc hộp khác, rồi bỗng nhiên bố kêu lên một tiếng. Bố đưa tay lên miệng mút, nhưng bố không cho tôi gọi mẹ để mẹ băng vết thương cho bố. Bố buộc một chếc khăn mùi soa quanh ngón tay rồi lại làm tiếp. Bố có vẻ rất thích công việc đang làm.
- Nicolas, bố bảo tôi, chạy đi lấy cho bố lọ hồ trong ngăn kéo bàn làm việc của bố!
Tôi mang hồ lại, và bố cuộn tròn những miếng bìa và lấy hồ dán lại, đúng là trông giống những ngọn tháp.
- Tuyệt vời, bố nói. Giờ chúng ta sẽ gắn mỗi góc một ngọn tháp... Thế... Này, Alceste, cháu không được lấy tay dính đầy mứt sờ vào các ngọn tháp như thế chứ!
Rồi Alceste lại nói cái gì đó, nhưng tôi chẳng biết nó nói gì vì Clotaire không chịu nhắc lại. Nhưng dù thế nào thì bố cũng chẳng để ý, vì bố còn đang bận làm sao cho những ngọn tháp có thể đứng vững, song chẳng dễ chút nào. Bố bắt đầu bị nóng! Mặt bố đầm đìa mồ hôi.
- Mấy đứa biết bây giờ phải làm gì nữa không? Bố nói. Chúng ta còn phải khoét lỗ châu mai nữa, nếu không thì trông sẽ chẳng giống pháo đài thật.
Rồi bố dùng một cây bút chì đánh dấu những lỗ châu mai rồi bắt đầu vừa làm vừa dùng kéo khoét lỗ vừa thè lưỡi ra. Pháo đài đúng là trông tuyệt đẹp!
- Nicolas, bố nói, ở trong ngăn kéo thứ hai bên trái tủ có một ít giấy, con chạy đi lấy cho bố và mang cả bút chì màu của con ra đây nhé.
Khi tôi quay lại vườn, bố đã ngồi bệt ra đất, đối diện với pháo đài, chăm chú làm việc, còn Clotaire và Alceste thì ngồi trong chiếc ghế dài để xem.
- Chúng ta sẽ lấy giấy làm mái nhọn trên những ngọn tháp, bố giải thích, và làm cả những vọng gác bằng giấy nữa. Rồi chúng ta sẽ tô màu lên tất cả mọi thứ...
- Con bắt đầu tô được chưa? Tôi hỏi.
- Không, bố nói. Tốt nhất là để bố làm cho. Chắc mấy đứa muốn có một pháo đài trông giống như thật chứ. Bố sẽ bảo khi nào mấy đứa có thể giúp được. Đây! Thử đi tìm cho bố một cành cây để làm cột cờ.
Khi chúng tôi đưa cho bố một cành cây nhỏ, bố liền cắt một mẩu giấy vuông dán vào cành cây và giải thích với chúng tôi đó là cờ, rồi bố tô lên đó màu xanh da trời và màu đỏ, ở giữa là màu trắng, giống như tất cả những lá cờ khác; đúng là trông rất đẹp.
- Alceste đang hỏi pháo đài đã xong chưa ạ, Clotaire nói.
- Cháu trả lời cậu ấy là vẫn chưa, bố nói. Một công việc muốn làm tốt thì phải mất thời gian: mấy đứa phải học cách không làm việc cẩu thả. Thay vì quấy rầy bác, các cháu hãy quan sát kỹ xem bác làm như thế nào, để lần sau các cháu còn biết cách làm.
Thế rồi tiếng mẹ gọi từ cửa vọng ra:
- Bữa chiều đã sẵn sàng! Vào bàn thôi!
- Nào, bọn mình đi thôi! Alceste nói, mặc dù nó vừa mới ăn xong chiếc bánh kẹp mứt.
Rồi chúng tôi chạy vào nhà, bố hét to bảo chúng tôi phải cẩn thận, vì suýt nữa thì Clotaire làm đổ một ngọn tháp, rằng thật không thể tin được là chúng tôi lại có thể cẩu thả đến như vậy.
Khi chúng tôi vào đến phòng ăn, mẹ tôi lại bảo tôi ra nói với bố vào ăn cùng chúng tôi, nhưng khi ra đến vườn, bố lại bảo tôi nói với mẹ rằng bố sẽ không uống trà, bố đang rất bận, và khi nào làm xong bố sẽ vào.
Mẹ đã dọn cho chúng tôi một bữa chiều ngon tuyệt: có sô-cô-la, bánh xốp và mứt dâu, Alceste rất thích thú vì nó thích món mứt dâu hơn tất cả các loại mứt khác. Trong lúc ăn, chúng tôi nhìn thấy bố đi vào rất nhiều lần, lúc thì lấy chỉ và kim, lúc thì lấy thêm một lọ hồ dán nữa, rồi mực đen và một con dao bếp nhỏ rất sắc.
Sau bữa chiều, tôi dẫn các bạn lên phòng tôi để chỉ cho các cậu ấy xem những chiếc ô tô nhỏ mà tôi vừa mới được mua, và chúng tôi đang mải cho xe chạy đua từ bàn học tới giường thì bố bước vào. Cái áo sơ mi của bố dính đầy vết bẩn, một vết mực trên má, hai ngón tay quấn băng, và bố lấy cánh tay để lau mồ hôi.
- Đi nào, mấy đứa, pháo đài đã xong rồi đấy, bố nói.
- Pháo đài nào cơ ạ? Clotaire hỏi.
- Mày quên à, tôi đáp, pháo đài ý!
- Ờ nhỉ, còn pháo đài nữa!
Thế là chúng tôi chạy theo bố, bố bảo chúng tôi sẽ thấy pháo đài của bố tuyệt vời như thế nào, rằng chúng tôi chưa bao giờ được thấy một pháo đài nào đẹp như thế rồi thì chúng tôi tha hồ mà chơi. Khi đi ngang qua phòng ăn, bố liền gọi cả mẹ cùng ra xem.
Quả đúng là pháo đài trông rất tuyệt. Trông nó giống như một pháo đài thực sự, y như những pháo đài vẫn được bầy trong tủ kính các cửa hàng đồ chơi. Có một cột cờ với một lá cờ, một cây cầu rút trông giống như trong những bộ phim kỵ sĩ chiếu trên vô tuyến, và bố đã để các chú lính chì của Clotaire lên trên vọng gác trông cứ như là chúng đang đứng gác. Trông bố có vẻ rất tự hào, bố đứng vòng tay quàng qua vai mẹ. Bố cười rạng rỡ, mẹ cũng cười khi nhìn thấy bố cười, còn tôi thì rất sung sướng khi nhìn thấy cả bố lẫn mẹ cùng cười.
- Tốt rồi, bố nói, bố nghĩ là bố đã hoàn thành tốt công việc, đúng không? Bố xứng đáng được nghỉ ngơi; giờ thì bố sẽ nằm trên chiếc ghế dài của bố, còn mấy đứa thì có thể chơi với cái pháo đài đẹp đẽ của mấy đứa được rồi.
- Tuyệt vời! Clotaire nói. Alceste! Mang quả bóng đến đây!
- Quả bóng à? Bố hỏi.
- Xung phong! Tôi gào lên.
- Bắt đầu ném bom! Alceste hét.
Rồi bình! bình! bình! chỉ sau ba cú ném bóng và vài cú đá chân, chúng tôi đã phá tan pháo đài, và chúng tôi thắng trận!
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1