Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hít Le
Ô GIÁO GỌI TÔI LÊN BẢNG trong giờ địa và hỏi tên thành phố chính của vùng Pas-de-Calais. Tôi không biết trả lời thế nào, đúng lúc đó thằng Geoffroy, ngồi ngay bàn đầu tiên, nhắc tôi "Marseille", tôi trả lời "Marseille" nhưng đó không phải là câu trả lời đúng và cô giáo cho tôi xơi một con không.
Lúc tan trường, tôi kéo cặp Geoffroy để giữ nó lại và tất cả bọn khác vây quanh chúng tôi.
"Sao mày lại nhắc sai cho tao?", tôi chất vấn thằng Geoffroy.
"Thế mới thích, thằng Geoffroy trả lời, trông mày mới đần làm sao mỗi khi bị cô giáo cho điểm không."
"Một khi đã nhắc bài thì liệu đừng có mà giở trò đùa, thằng Alceste nói, điều đó cũng đê tiện như ăn cắp đồ ăn của bạn bè!"
"Đúng thế, chẳng hay ho chút nào", Joachim phụ họa.
"Kệ tao, thằng Geoffroy gào lên, thứ nhất là bọn mày đều ngu ngốc cả, thứ hai là bố tao có nhiều tiền hơn tất cả bố chúng mày, thứ ba là còn lâu tao mới sợ chúng mày, và tóm lại là không thèm giây nữa!", rồi Geoffroy bỏ đi.
Chúng tôi không hài lòng tí nào. "Bọn mình làm gì nó bây giờ?", tôi hỏi.
"Phải đấy, nó làm bọn mình cáu tiết rồi đấy", Maixent nói.
"Đúng vậy, Joachim nói, có lần nó đã chơi bi thắng tao".
"Hay là giờ ra chơi ngày mai, tất cả bọn cùng lao vào đập nó? Tất cả sẽ cùng cho nó những cú đấm vào mũi!" Eudes nói.
"Đừng, tôi nói, rồi bọn mình sẽ lại bị thầy Nước Lèo phạt thôi".
"Tao nghĩ ra rồi, Rufus bảo, hay là bọn mình hít le nó đi?"
Đúng là một ý tưởng cực khá. Tôi không biết có ai chưa hiểu hít le là như thế nào không, tức là không ai đi nói chuyện với một thằng bạn nữa để cho thằng ấy biết rằng nó đã làm cho cả bọn phát ghét như thế nào. Không ai nói chuyện với cái thằng ấy nữa, cũng không ai thèm chơi cùng, tất cả phải làm ra vẻ như không ai để ý đến nó nữa, và cái thằng Geoffroy rất đáng bị đối xử như vậy, suy cho cùng, phải cho nó một bài học. Tất cả chúng tôi đều nhất trí, nhất là thằng Clotaire còn nói rằng nếu như bạn bè bây giờ mà toàn đi nhắc bài sai thì chẳng còn cách nào khác là phải đi học bài hết lượt.
Sáng nay, tôi đến trường, vô cùng nỏng ruột chờ tới lúc không thèm nói chuyện với Geoffroy. Tất cả chúng tôi đều có mặt để chờ thằng Geoffroy, rồi chúng tôi nhìn thấy nó vào trường, trong tay ôm một cái gói.
"Ê, Geoffroy, tôi nói với nó, tao và tất cả bọn khác đã hít le mày rồi."
"Tao tưởng bọn mình không nói chuyện với nó nữa chứ", Clotaire bảo. "Tao chỉ nói để báo cho nó biết rằng bọn mình sẽ không nói chuyện với nó nữa thôi." Tôi nói.
"Thậm chí đến giờ ra chơi, Rufus nói, bọn tao cũng sẽ không cho mày chơi cùng đâu."
"Ôi dào! Geoffroy nói, như thế càng tốt, tao chơi một mình với cái đồ tao mang đến trong gói kia còn thích hơn."
"Cái gì vậy?" thằng Alceste hỏi. "Alceste, tôi nói, bọn mình không nói chuyện với nó nữa cơ mà!"
"Đúng vậy, ai nói chuyện với nó đầu tiên sẽ bị tao cho một quả đấm vào mũi đấy!" thằng Eudes nói.
"Đúng vậy", Clotaire nói theo.
Vào lớp, mọi chuyện bắt đầu và thật là tuyệt vời. Thằng Geoffroy lại đi hỏi mượn Eudes cái gọt bút chì hình máy bay, và Eudes thậm chí đã chẳng thèm nhìn đến Geoffroy, cậu ta cầm cái gọt bút chì lên và vừa bắt đầu nghịch vừa kêu "rừ... rừ..." rồi giả vờ cho nó hạ cánh xuống mặt bàn. Chuyện này làm cho chúng tôi rất buồn cười và thật đáng đời cho thằng Geoffroy, cho dù sau đó cô giáo đã phạt Eudes và bắt nó viết một trăm lần câu: "Em không được nghịch gọt bút chì trong giờ số học, vì như vậy em sẽ không thể hiểu bài và em làm cho các bạn khác mất tập trung khiến các bạn ấy cũng sẽ bị phạt nếu cứ tiếp tục như vậy."
Thế rồi chuông báo ra chơi reo lên, chúng tôi chạy xuống dưới. Xuống đến sân, chúng tôi bắt đầu chạy và hét ầm lên: "Nào, nhanh lên, chơi nào!" rồi chúng tôi nhìn thằng Geoffroy có một mình, vẻ bực bội cáu kỉnh. Thằng Geoffroy đã mang cái gói của nó xuống sân, mở ra và lôi từ trong đó ra một chiếc xe cứu hỏa màu đỏ chói với một cái thang và một cái chuông. Chúng tôi tiếp tục chạy lung tung khắp nơi,hò hét ầm ĩ và cười đùa, vì bao giờ chơi với nhau chúng tôi cũng cười đùa rất vui vẻ, và rồi thằng Alceste lại gần nhìn chiếc xe cứu hỏa của Geoffroy.
"Mày làm gì vậy Alceste?" Rufus hỏi.
"Chả làm gì cả, Alceste nói, tao nhìn cái xe của Geoffroy thôi."
"Việc gì mày phải nhìn cái xe của thằng Geoffroy, Rufus nói, bọn mình đang không quen thằng Geoffroy cơ mà!"
"Nhưng tao có nói chuyện với Geoffroy đâu, đồ ngốc, tao chỉ xem cái xe của nó thôi, mà việc gì tao phải xin phép mày nếu tao muốn xem cái xe của nó chứ, phải không?"
"Nếu mày còn đứng đấy, Rufus bảo, bọn tao sẽ hít le cả mày luôn đấy!"
"Mày tưởng mày là ai cơ chứ? Hay thật đấy nhỉ, thế mày tưởng mày là ai?" Alceste hét lên.
"Này bọn mày, Rufus nói, Alceste cũng bị hít le nhé!" Điều này làm tôi vô cùng lúng túng, vì Alceste là thằng bạn thân của tôi, mà nếu tôi không thể nói chuyện với nó thì chẳng có gì là hay ho cả. Còn Alceste, nó vẫn đứng nhìn chiếc xe của Geoffroy, vừa nhấm nháp một trong ba miếng bánh mì quết bơ của nó còn thừa lại từ giờ ra chơi đầu tiên.
Thằng Clotaire bước lại gần Alceste và hỏi: "Cái thang xe cứu hỏa ấy, nó có hoạt động được không?"
"Hít le Clotaire!" Rufus hét lên.
"Mày có bị hâm không thế?" Clotaire hỏi.
"Phải đấy, Eudes phụ họa, nếu Clotaire và tao muốn nhìn cái xe của thằng Geoffroy thì mày cũng chẳng có quyền gì để nói cả, Rufus!"
"Được lắm, được lắm, Rufus đáp. Tất cả những ai đi theo mấy đứa ấy đều sẽ bị tẩy chay. Phải không chúng mày?"
Chúng mày, tức là Joachim, Maixent và tôi. Chúng tôi đáp rằng Rufus nói đúng và những đứa khác không xứng đáng làm bạn, và chúng tôi bắt đầu chơi trò cảnh sát và kẻ cướp, nhưng có mỗi ba đứa thì cũng chẳng vui lắm. Chúng tôi chỉ còn có ba đứa vì thằng Maixent đã ra chỗ mấy đứa kia để xem cái thằng Geoffroy chơi với cái xe của nó. Có cái hay là ở chỗ các đèn pha đều có thể bật lên được, giống y như ô tô của bố tôi, rồi cái chuông, nếu đụng phải nó sẽ kêu đính đinh.
"Nicolas! Rufus hét lên, quay lại đây chơi với bọn mình, nếu không mày cũng sẽ bị hít le... Ôi! Trông kìa! Nó chạy nhanh ra phết nhỉ!" và Rufus cúi người xuống nhìn chiếc xe quay vòng vòng. Chỉ còn có một đứa chưa bị hít le là Joachim. Nó vừa chạy khắp sân vừa hét: "Bắt lấy tao đi, bọn mày! Bắt lấy tao đi!"
Thế rồi thằng ấy cũng chán chơi trò cảnh sát và kẻ cướp một mình, vì vậy nó cũng ra đứng cùng chúng tôi. Tất cả chúng tôi xúm quanh chiếc xe của Geoffroy, và tôi tự nhủ rằng chúng tôi kể ra cũng đã hơi quá đáng đối với nó, dù sao thì Geoffroy cũng là bạn của chúng tôi.
"Geoffroy, tôi nói, tao tha lỗi cho mày. Mày không bị hít le nữa. Mày có thể chơi cùng bọn tao, bây giờ tao sẽ đứng ra đằng kia, và mày cho cái xe chạy đến chỗ tao nhé..."
"Còn tao, Alceste nói, tao sẽ giả vờ như có một đám cháy..."
"Còn tao, tao sẽ bắc cái thang lên..."
"Nào, nào, nhanh lên! Sắp hết giờ ra chơi rồi!" Eudes hét to.
Thế nhưng chúng tôi đã chẳng được chơi với cái xe của Geoffroy, thật không thể nào ngờ nổi! Thằng Geoffroy đã hít le chúng tôi tất tần tật!
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1