Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3380 / 149
Cập nhật: 2018-01-03 14:40:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Thằng Ngón Cái
ô giáo giải thích với chúng tôi rằng thầy hiệu trưởng sắp sửa nghỉ, thầy sẽ về hưu. Để mừng dịp này, người ta sẽ chuẩn bị những thứ kinh khủng ở trường, người ta sẽ làm như là lễ phát phần thưởng: các ông bố và các bà mẹ sẽ đến, người ta sẽ kê ghế trong phòng học lớn, ghế phô tơi cho thầy hiệu trưởng và giáo viên, những tràng hoa và một cái bục để phát biểu ý kiến. Còn diễn trò thìm như thường lệ, do học sinh chúng tôi đảm nhiệm.
Mỗi lớp đều chuẩn bị cái gì đó. Bọn lớp lớn sẽ biểu diễn thể dục, chúng sẽ chồng đứa này lên đứa kia và tới lúc đứa nào cao nhất thì sẽ phất một lá cờ bé xíu và tất cả mọi người hoan hô. Bọn họ năm ngoái cũng đã làm vậy trong lễ trao phần thưởng và như thế rất hay, cho dù lúc cuối cùng cũng bị hơi hỏng ăn vói cái lá cờ, bởi bọn chúng bị ngã lăn chiêng trước khi kịp phất lên. Lớp ngay trên chúng tôi thì sẽ khiêu vũ. Bọn chúng sẽ ăn mặc toàn bộ như nông dân, đi guốc. Bọn chúng xếp thành vòng tròn, đá guốc vào cái bục, và thay vì phất cờ, bọn chúng sẽ vẫy khăn mùi xoa và kêu lên “ối chà!”. Bọn này cũng vậy, cũng đã làm thế từ năm ngoái, không hay bằng biểu diễn thể dục, nhưng mà bọn này thì không bị ngã. Có một lớp hát bài Anh Jacques và một cựu học sinh sẽ lên đọc một bài chúc mừng và sẽ phát biểu với chúng tôi rằng bởi vì thầy hiệu trưởng đã khuyến khích bảo anh ta rất chí lý nên anh ta đã thành người và thành thư ký tòa thị chính.
Còn chúng tôi, thì sẽ rất cực kỳ! Cô giáo nói với chúng tôi rằng chúng tôi sẽ đóng một vở kịch! Một vở kịch y như là trong nhà hát và trong ti vi nhà thằng Clotaire, bởi vì bố vẫn còn chưa muốn mua lấy một cái.
Vở kịch có tên là Thằng Ngón Cái và Mèo đi Hia, và hôm nay, tại lớp, chúng tôi sẽ diễn tập buổi đầu tiên, cô giáo phải bảo cho chúng tôi là sẽ đóng vai nào. Thằng Geoffroy, để phòng xa, đã mặc quần áo cao bồi đến, bố nó rất giàu và ông ấy đã mua cho nó hàng đống thứ, nhưng cô giáo không thích bộ quần áo cải trang của Geoffroy lắm. “Cô đã nhắc em rồi, Geoffroy, cô giáo nói với nó, rầng cô không thích em mặc quần áo cải trang đến lớp. Mặt khác, làm gì có cao bồi nào trong vở kịch này. – Không có cao bồi ạ? Geoffroy hỏi, thế mà cũng đòi gọi là kịch? Thế thì sẽ chẳng ra quái gì!” và cô giáo phạt nó đứng góc.
Nội dung của vở kịch rất là phức tạp và tôi cũng không hiểu rõ lắm khi cô giáo kể lại cho chúng tôi. Tôi biết rằng có một thằng Ngón Cái đi tìm anh em của nó và nó đã gặp Mèo đi Hia và có một hầu tước vùng Carabas và một yêu tinh rất muốn ăn thịt an hem của thằng Ngón Cái và Mèo đi Hia đã giúp thằng Ngón Cái và con yêu tinh đã chịu thua và nó trở nên tử tế và tôi tin rằng cuối cùng nó đã không ăn thịt ăn em của thằng Ngón Cái, và tất cả bọn đều hài lòng và cả bọn đi ăn cái khác.
“Xem nào, cô giáo nói, ai sẽ đóng vai Ngọn Cáo nào?  - Em ạ, thằng Agnan nói. Đấy là vai chính và em là người đứng đầu lớp!” Đúng là thằng Agnan là đứa đứng đầu lớp và cũng là cục cưng và là một thằng bạn tồi suốt ngày khóc lóc và nó đeo kính và mình không thể đấm nó được chính vì cái kính ấy. “Ngữ mày mà đóng được Ngón Cái thì có họa tao cũng dệt được đăng ten!” Eudes, một thằng bạn, nói, và Agnan bắt đầu khóc lóc và cô giáo phạt Eudes đứng góc bên cạnh Geoffroy.
“Bây giờ tôi cần có yêu tinh, cô giáo nói, một con yêu tinh muốn ăn thịt Ngón Cái!” Tôi liền gợi ý tăng con yêu tinh sẽ là Alcceste, bởi vì thằng ấy rất béo và nó ăn suốt ngày. Nhưng Alceste không nhất trí, nó nhìn thằng Agnan và nó nói: “Tao không ăn cái thú này, đời nào!”Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Alceste có vẻ kinh thức ăn; mặc dù cái ý tưởng ăn thằng Agnan thì đúng là không được ngon lành gì lắm. Agnan rất bực mình với việc người ta không thèm ăn nó. “Nếu mày không rút lại những gì mày vừa nói, Agnan hét lên, tao sẽ nói với bố mẹ tao và tao sẽ làm cho mày bị đuổi học! – Trật tự! cô giáo đã kêu lên. Alceste, em sẽ đóng vai dân làng và em cũng là người nhắc vở, để giúp các bạn trong buổi biểu diễn.” Ý tưởng được nhắc vở cho lũ bạn, y như khi bọn chúng bị lên bảng, khiến thằng Alceste rất thích chí, nó lấy một cái bánh bích quy trong túi và cho vào mồm và nó nói: “Vâng! – Ăn nói như vậy đấy, cô giáo kêu lên, em có muốn ăn nói cho tử tế không hả?- Vâng, thưa cô,”Alceste chữa lại và cô giáo thở dài rõ to, thời gian gần đây cô có vẻ mệt mỏi.
Còn Mèo đi Hia, đầu tiên cô giáo chọn Maxient. Cô nói với nó rằng nó sẽ có một bộ quần áo đẹp, một thanh kiếm, ria mép và một cái đuôi. Maxient nhất trí với bộ quần áo đẹp, ria mép và nhất là thanh kiếm, nhưng đuôi thì nó chối đây đẩy. Em sẽ giống như một con khỉ,” nó nói. “Chứ sao nữa, Joachim nói, mày có khác mấy đâu!” và Maxient đá cho nó một phát, Joachim tát lại thằng kia một cái, cô giáo phạt cả hai thằng đứng góc và cô nói với tôi rằng Mèo đi Hia sẽ là tôi và rằng nếu mà tôi không đồng ý thì cũng sẽ chịu chung số phận, bởi vì cô đã bắt đầu chán ngấy cái lũ nhãi ranh chúng tôi rồi và cô đến ái ngại cho bố mẹ chúng tôi phải nuôi dạy chúng tôi và rằng nếu cứ tiếp tục thế này rồi thì chúng tôi sẽ vào tù ra tội hết cả lũ và cô cũng ái ngại cho cả lính gác.
Sau khi chọn Rufus làm yêu tinh và Clotaire làm hầu tước vùng Carabas, cô giáo đưa cho chúng tôi những trang giấy đánh máy có viết những thứ mà chúng tôi phải nói. Cô giáo thấy rằng có một đống diễn viên phải đứng góc, thế là cô bảo bọn chúng đi ra để giúp Alceste làm quần chúng dân làng. Alceste không hài lòng, nó chỉ muốn làm quần chúng một mình, nhưng cô giáo bảo nó im mồm đi. “Được rồi, cô giáo nói, chúng ta bắt đầu, hãy đọc kỹ vai của các em. Agnan, em hãy làm thế này: em đi đến đây, em đang tuyệt vọng, đây là khu rừng, em tìm anh em của mình và em bắt gặp Nicolas, Mèo đi Hia. Các em khác, làm quần chúng, tất cả các em cùng nói: ô, đây chính là Ngón Cái và Mèo đi Hia mà! Bắt đầu đi.”
Chúng tôi cùng đứng trước cái bảng đen. Tôi có một cái thước cài ở thắt lưng giả vờ làm kiếm và Agnan bắt đầu đọc lời thoại vai của nó. “Anh em của tôi, nó nói, anh em tội nghiệp của tôi đang ở nơi nào! – Anh em của tôi, thằng Alceste hét lên, anh em tội nghiệp của tôi đang ở nơi nào! – Ơ kìa Alceste, em làm cái gì vậy?” cô giáo hỏi. “Ô hay, Alceste trả lời, em là người nhắc vở, cho nên em nhắc! – Em thưa cô, Agnan nói, khi Alceste nhắc, nó làm bắn bột bích quy lên kính của em, và em chẳng nhìn thấy gì cả! Em sẽ mách bố mẹ em!”Và thằng Agnan tháo kính của nó ra để lau, thế là, Alceste tranh thủ ngay tức thì và nó đã tát cho thằng kia một phát. “Vào mũi! Eudes hét lên, đấm ngay vào mũi!” Agnan rú lên và khóc. Nó nói rằng nó thật bất hạnh, và rằng người ta muốn giết nó và nó lăn đùng ra đất. Maxient, Joachim và Geoffroy bắt đầu làm quần chúng: “Ô, đây chính là Ngón Cái, bọn chúng nói, và Mèo đi Hia mà!” Tôi thì đánh nhau với Rufus. Tôi có cái thước và nó có hộp bút. Buổi diễn tập đang diễn ra hay cực thì đột nhiên cô giáo hét lên: “Đủ rồi! Về chỗ ngay! Các em sẽ không diễn cái vở kịch này trong dịp tới đây nữa. Tôi không muốn thầy hiệu trưởng xem những thứ này!”
Tất cả chúng tôi sững sờ đến há hốc mồm.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi nghe thấy cô giáo phạt cả thầy hiệu trưởng.
Nhóc Nicolas Nhóc Nicolas - René Goscinny Nhóc Nicolas