Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3380 / 149
Cập nhật: 2018-01-03 14:40:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tôi Hút Thuốc
ôi đang ở trong vườn và tôi đang chẳng làm gì cả thì thằng Alceste đến và nó hỏi tôi đang làm gì và tôi trả lời nó: “Chả làm gì cả.”
Thế là Alceste nói với tôi: “Đi với tao, tao có cái này cho mày xem, mình sẽ thích cực.” Tôi đi theo Alceste ngay tức thì, hai đứa vẫn chơi với nhau rất vui. Alceste, tôi không biết đã nói với các bạn chưa, đó là một thằng bạn rất to béo và lúc nào cũng ăn luôn mồm. Nhưng bây giờ thì nó không hề  ăn, nó để tay trong túi quần và trong khi chúng tôi đi trên phố, nó cứ nhìn về đằng sau như thể là xem có ai bám theo chúng tôi hay không. “Mày muốn cho tao xem cái gì thế, Alceste?” tôi hỏi. “Từ từ đã,” nó nói.
Cuối cùng, khi chúng tôi ngoặt vào góc phố, Alceste lôi trong túi ra một điếu xì gà to tướng, “Xem đây, nó nói với tôi, đây là xì gà thật đấy, chứ không phải bằng sô cô la đâu!” Ôi dào, không phải là sô cô la thì nó chẳng cần phải bảo tôi, nếu xì gà mà bằng sô cô la, Alceste đã chẳng cho tôi xem, nó đã nhai béng mất rồi.
Tôi thấy hơi thất vọng một tí, thế mà Alceste nói với tôi là sẽ thích cực. “Thế điếu xì gà này thì làm được cái gì?” tôi hỏi. “Hỏi thế cũng hỏi! Alceste trả lời tôi, tất nhiên là sẽ hút chứ thế nào nữa!” Tôi không chắc chắn rằng hút xì gà là một ý hay, thế và tôi rất có cảm giác rằng điều đó sẽ khiến bố và mẹ không hài lòng, nhưng Alceste đã hỏi tôi rằng bố tôi và mẹ tôi có cấm tôi hút xì gà hay không. Tôi suy nghĩ, và tôi phải công nhận rằng bố và mẹ tôi đã cấm tôi vẽ tranh lên tường trong phòng tôi, cấm nói leo trong bàn ăn khi có khách nếu chưa được hỏi, cấm đổ nước đầy bồn tắm để chơi tàu thủy, cấm ăn bánh ga tô trước bữa tối, cấm đóng sập cửa, cấm cho tay vào mũi để ngoáy và cấm nói tục chửi bậy, nhưng còn hút xì gà thì bố mẹ tôi chưa bao giờ cấm cả.
“Mày thấy chưa, Alceste nói với tôi. Dù sao đi nữa để không phải sinh chuyện, chúng mình sẽ đi nấp ở đâu đấy để có thể hút xì gà thoải mái.” Tôi gợi ý rằng chúng tôi đi ra bãi đất hoang không xa nhà mấy. Bố thì chả bao giờ ra đấy cả. Alceste nói rằng đó là một ý hay và chúng tôi đã vượt qua hang rào để vào trong bãi đất hoang thì Alceste lại vỗ trán một cái. “Mày có lửa không?” nó hỏi tôi, tôi trả lời nó là không. “Ồ thế thì, Alceste nói, làm thế nào mà bọn mình hút xì gà được?” Tôi gợi ý rằng bọn mình sẽ xin lửa của một ông trên phố, tôi đã thấy một ông làm như vậy với bố tôi và như thế rất là hay, bởi vì cái ông kia cứ cố bật cái bật lửa của ông ấy mãi và vì có gió nên ông ấy không thể, thế là ông ấy chìa điếu thuốc của mình ra cho bố và bố áp điếu thuốc của bố vào điếu thuốc của ông ấy và điếu thuốc của ông kia bị dúm dó lại, và ông kia không được hài lòng lắm. Nhưng Alceste nói rằng tôi có bị chập mạch hay không và rằng không bao giờ có ông nào lại muốn cho chúng tôi xin lửa cả bởi vì chúng tôi còn bé tẹo. Tiếc thật, tôi đang rất khoái làm dúm dó điếu thuốc của ông nào đó bằng điếu xì gà to đùng của chúng tôi. “Thế mình đi mua diêm ở cửa hiệu thuốc lá thì sao?” tôi nói. “Mày có tiền không?” Alceste hỏi tôi. Tôi nói rằng bọn mình có thể cùng góp tiền như cuối năm ngoái ở trường để mua quà cho cô giáo. Alceste tức giận, nó nói rằng nó đã có xì gà rồi, tôi phải trả tiền diêm là việc rất công bằng. “Mày có trả tiền xì gà không?” tôi hỏi. “Không, Alceste nói vói tôi, tao thấy nó trong ngăn kéo bàn làm việc của bố tao, bởi vì bố tao không hút xì gà, nên bố tao không thấy thiếu và ông ấy sẽ không bao giờ biết là điếu xì gà không còn ở đó nữa. Nếu mày không phải trả tiền xì gà thì không có chuyện tao phải trả tiền diêm,” tôi nói.
Cuối cùng, tôi đã chấp nhận phải mua diêm, với điều kiện là Alceste phải đi cùng với tôi đến hiệu bán thuốc lá, tôi hơi sợ phải đến đó một mình.
Chúng tôi bước vào hiệu bán thuốc lá và một bà đã hỏi chúng tôi: “Các cháu cần gì hả lũ thỏ con? – Diêm ạ,” tôi nói. “Để cho bố chúng cháu,” Alceste nói thêm, nhưng điều này thì chẳng khôn tẹo nào, bởi vì bà kia đã nghi ngờ và bà ấy nói rằng chúng tôi không được chơi với diêm, rằng bà ấy không muốn bán diêm cho chúng tôi và rằng chúng tôi chỉ là một đứa trẻ ranh. Tôi thấy được như trước thì thích hơn, khi tôi và Alceste còn là lũ thỏ con.
Chúng tôi ra khỏi hiệu bán thuốc lá và chúng tôi thấy khó chịu quá. Khi người ta còn bé thì hút xì gà sao mà khó thế! “Tao có một ông anh họ là hướng đạo sinh, Alceste nói với tôi. Hình như là người ta dậy anh ấy làm ra lửa bằng cách xoay những mẩu gỗ. Nếu như bọn mình mà là hướng đạo sinh, bọn mình sẽ biết làm cách nào để hút xì gà.” Tôi không biết là người ta có thể học chuyện đó ở chỗ những người hướng đạo sinh hay không, nhưng mà không nên tin tất cả những gì Alceste kể. Tôi cũng chưa bao giờ thấy một hướng đạo sinh hút xì gà.
“Tao phát chán cái điếu xì gà của mày rồi, tôi nói với Alceste, tao đi về nhà đây. - Ờ, Alceste nói, đằng nào thì tao cũng bắt đầu đói rồi và tao không muốn bị muộn bữa quà chiều có bánh baba.” Và, đột nhiên, chúng tôi nhìn thấy dưới đất, trên vỉa hè có một bao diêm! Rất nhanh, chúng tôi nhặt lên và chúng tôi thấy còn một que diêm ở bên trong. Alceste đã kích động đến nỗi nó quên khuấy món bánh baba. Mà để cho Alceste quên cả bánh baba, thì nó phải bị kích động kinh khủng! “Nào phóng ngay ra bãi đất hoang nào!” Alceste hét lên.
Chúng tôi chạy và chúng tôi vượt qua hàng rào, qua cái chỗ bị thiếu mất tấm ván. Bãi đất hoang thật là hay, chúng tôi ra đấy luôn để chơi nghịch. Ở đó có tất tần tật: cỏ này, bùn này, vỏ lon này, mèo này, và nhất là có cái ô tô nữa! Đó là một cái ô tô cũ, dĩ nhiên, nó không còn bánh, không có mô tơ, không có cánh cửa, nhưng chúng tôi chơi ở trong rất thích, chúng tôi kêu dỉn, dỉn và chúng tôi chơi trò ô tô buýt, reng reng, đến bến rồi, xe đầy rồi, thích khủng khiếp!
“Chúng mình sẽ hút thuốc trong xe ô tô.” Alceste nói. Chúng tôi chui vào, và khi chúng tôi ngồi xuống, những cái lò xo ở ghế phô tơi kêu cót két rất kinh, giống như cái ghế phô tơi của ông ngoại ở nhà bà ngoại vậy, mà bà ngoại thì không muốn sửa chữa vì nó gợi nhớ ông ngoại.
Alceste cắn một điếu xì gà và nó nhổ đi. Nó nói với tôi rằng nó đã thấy làm thế trong một bộ phim có bọn cướp. Thế rồi, chúng tôi hết sức chú ý để không phí mất que diêm và mọi thứ diễn ra rất tốt. Thằng Alceste, vì điếu xì gà là của nó, là đứa bắt đầu hút trước, nó vừa hút vừa xuýt xoa ầm ĩ và có rất nhiều khói. Cú đầu tiên đã làm thằng Alceste ngạc nhiên, nó cứ bị ho và nó đưa xì gà cho tôi. Tôi cũng hút, và tôi phải công nhận rằng tôi không thấy hút thích lắm và tôi cũng bị ho. “Mày hút không đúng, Alceste nói với tôi, nhìn đây! Thở khói ra đằng mũi!” Và Alceste cầm điếu xì gà và nó thử thở khói ra phía đằng mũi, và như thế lại càng khiến nó ho tợn. Đến lượt tôi, tôi cũng thử và tôi thành công hơn, nhưng khói nó như chọc vào hai mắt tôi. Chúng tôi vui ơi là vui.
Chúng tôi cứ thế chuyền xì gà cho nhau, rồi thằng Alceste nói với tôi: “Cái này lạ thật, tao chả thấy đói nữa.” Thằng Alceste tái mét đi, và đột nhiên, nó bị ốm rất kinh. Chúng tôi vứt điếu xì gà đi, còn tôi, đầu tôi quay cuồng và tôi đã thấy muốn khóc. “Tao về nhà với mẹ tao đây,” Alceste vừa chạy đi vừa ôm bụng. tôi tin rằng tối nay nó sẽ không ăn bánh baba.
Tôi cũng trở về nhà. Người không được khỏe lắm. Bố đang ngồi trong phòng khách và hút tẩu, mẹ đang đan len và tôi thì đã bị ốm. Mẹ rất lo lắng mẹ hỏi tôi bị làm sao, tôi trả lời là tại khói, nhưng tôi không thể tiếp tục giải thích cho mẹ về vụ xì gà được, vì tôi vẫn còn ốm. “Anh thấy chưa, mẹ nói với bố, em luôn nói với anh rằng cái tẩu này cứ nồng nặc hết cả lên!” Và thế là ở nhà từ khi tôi hút xì gà, bố không có quyền hút tẩu nữa.
Nhóc Nicolas Nhóc Nicolas - René Goscinny Nhóc Nicolas