A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3380 / 149
Cập nhật: 2018-01-03 14:40:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Louisette
ôi không vui tí nào khi mẹ nói với tôi rằng, một cô bạn của mẹ sẽ đến uống trà cùng với đứa con gái của cô ta. Tôi ấy à, tôi không thích hội con gái. Thật là ngu ngốc, hội ấy chẳng biết chơi gì ngoài búp bê với lại đồ hàng và khóc lóc thì suốt ngày. Dĩ nhiên là tôi thỉnh thoảng cũng vẫn khóc, nhưng đấy chỉ là những trường hợp nghiêm trọng, như là lần cái bình ở trong phòng khách bị vỡ và bố đã quát tôi và thế thật sự là không công bằng bởi vì tôi đã không hề cố ý, với cả cái bình đó rất xấu, và tôi cũng biết rõ rằng bố không thích tôi chơi trong nhà với lại lúc đó trời đang mưa.
“Con sẽ phải chơi lịch sự với Louisette nhé, mẹ nói, đó là một cô bé duyên dáng và mẹ muốn con chứng tỏ rằng mình là con nhà có giáo dục.”
Khi mẹ muốn chứng tỏ rằng tôi là con nhà có giáo dục, mẹ mặc cho tôi bộ quần áo màu xanh với sơ mi màu trắng và tôi trông giống như một con rối. Tôi nói với mẹ rằng tôi muốn đi cùng bọn bạn đến rạp chiếu bóng xem phim cao bồi hơn, nhưng mẹ đã lừ mắt lên với tôi như thể mẹ không muốn đùa cợt một tẹo nào.
“Và mẹ yêu cầu con không được thô bạo với cô bé đó, nếu không con cứ liệu hồn đấy, mẹ nói, hiểu chưa?” Lúc bốn giờ, cô bạn mẹ đã đến cùng với đứa con gái. Cô bạn của mẹ hôn tôi, cô ta nói, mà ai cũng nói thế, rằng tôi là một cậu chàng lớn tướng, và cô ta cũng nói với tôi: “À đấy là Louisette.” Louisette và tôi cùng nhìn nhau. Con bé có mái tóc vàng, tết thành bím, hai mắt xanh, một cái mũi và một cái váy đỏ. Chúng tôi chìa tay ra ngoặc ngón, rất nhanh. Mẹ bèn pha trà, như thế rất hay, bởi vì, khi có khách uống trà, là sẽ có bánh gatô sô cô la và ta có thể được lấy đến hai lần. Trong bữa quà chiều, tôi và Louisette không nói năng gì. Chúng tôi ăn và không hề nhìn nhau. Khi đã ăn uống xong, mẹ nói: “ Bấy giờ hai đứa đi chơi đi. Nicolas, hãy đưa Louisette lên phòng con và cho bạn ấy xem đồ chơi của con.” Mẹ nói như vậy và nở nụ cười rất to, nhưng cùng lúc mẹ đã đưa mắt cho tôi, mắt mẹ như thế thì tốt nhất là chớ có dại mà đùa cợt. Louisette và tôi cùng lên phòng tôi, và lên đến đó, tôi chẳng biết nói gì với nó cả. Chính Louisette lại lên tiếng, nó nói: “Mày trông giống như một con khỉ.” Điều đó khiến tôi thấy tức mình, thế là tôi nói: “Còn mày, mày chỉ là một đứa con gái!” và nó đã tát tôi một cái. Tôi thật sự muốn bật khóc lắm, nhưng tôi đã kìm lại, bởi vì mẹ muốn tôi là con nhà có học, vì thế tôi đã kéo một trong số những lọn tóc của Louisette và nó đã đá cho tôi một phát vào mắt cá chân.
Lúc ấy thì tôi dù sao cũng phải kêu lên “ái ui, ái ui” bởi vì đúng là đau thật. Tôi sắp sửa tát cho nó một cái thì Louisette lại lái sang chuyện khác, nó nói với tôi: “Thế đồ chơi của mày đâu, chỉ cho tao xem?” Tôi định nói với nó rằng đấy toàn là đồ chơi của con trai, thì nó nhìn thấy con gấu nhung lông của tôi, cái con gấu mà tôi mới chỉ cạo được có phân nửa bộ lông bởi vì dao cạo của bố chịu không nổi. “Mày chơi búp bê đấy à?” Con bé Louisette hỏi tôi, và nó cười phá lên. Tôi sắp sửa kéo tóc nó còn Louisette đã giơ tay nó lên để vả vào mặt tôi thì cánh cửa mở ra và hai bà mẹ cùng bước vào. “Thế nào, hai đứa, mẹ tôi nói, hai đứa chơi vui chứ? – Vâng vui ạ!” Louisette trả lời với hai con mắt mở rõ to và rồi nó chớp chớp mi mắt rất nhanh và mẹ tôi vừa ôm lấy nó vừa nói: “Kháu quá, con bé kháu quá! Ôi sao mà yêu ơi là yêu!” và Louisette còn hành hạ mi mắt nó ghê hơn nữa. “Hãy cho Louisette xem những cuốn sách tranh đẹp của con đi.” Mẹ nói với tôi và bà mẹ kia thì nói rằng, cả hai đứa chúng tôi đúng là yêu ơi là yêu và họ cùng đi ra.
Còn tôi, tôi lôi đống sách trong tủ hốc tường ra và tôi đưa cho Louisette, nhưng nó không xem và nó quẳng chúng xuống đất, kể cả cuốn có hàng đống bọn Da đỏ và hay kinh khủng: “Sách của mày tao không quan tâm, con bé Louisette nói với tôi, mày có cái gì thú hơn không?” và rồi nó nhìn vào tủ hốc tường và nó thấy cái máy bay của tôi, cái ấy hay cực, nó có một cái dây chun, nó màu đỏ và nó bay được hẳn hoi. “Để nguyên đấy, tôi nói, đấy không phải cho con gái, đấy là máy bay của tao!” và tôi cố giằng lại cái máy bay, nhưng Louisette đã tranh xa ra. “Tao là khách mời, nó nói, tao có quyền chơi tất cả đồ chơi của mày, nếu mày không đồng ý, tao sẽ gọi mẹ tao và xem đứa nào có lý nào!” Tôi chẳng biết làm thế nào cả, tôi không muốn nó làm vỡ cái máy bay của tôi, nhưng tôi cũng không muốn nó gọi mẹ nó, bởi vì như thế chắc lại sẽ sinh chuyện. Trong khi tôi đứng đó suy nghĩ, Louisette đã quay cánh quạt để lên dây chun và rồi nó thả cái máy bay ra. Nó thả máy bay ra ngoài cửa sổ phòng tôi vốn đang mở và cái máy bay phóng đi mất. “Mày làm gì thế, tôi kêu lên. Mày làm mất máy bay của tao rồi!” và tôi bắt đầu khóc. “Máy bay của mày mất làm sao được, đồ ngốc, Louisette nói, nhìn xem, nó đã rơi xuống vườn rồi, bây giờ mình chỉ cần đi tìm thôi.”
Chúng tôi đi xuống phòng khách và tôi hỏi mẹ xem chúng tôi có thể ra ngoài vườn chơi không và mẹ nói rằng ngoài vườn trời quá lạnh, nhưng Louisette đã lại chớp mi mắt và nó nói rằng nó muốn ngắm hoa đẹp. Thế là mẹ tôi nói rằng nó là một cục cưng kháu khỉnh và mẹ nói chúng tôi phải mặc ấm vào khi ra ngoài. Tôi cần phải học mới được, cái món chớp mi này, có vẻ hiệu nghiệm kinh khủng!
Trong vườn tôi đã nhặt lại được cái máy bay, may thay, không bị làm sao hết, và Louisette nói với tôi: “Thế mình làm gì đây? – Tao không biết, tôi nói với nó, mày muốn ngắm hoa, thì cứ ngắm đi, ở đằng kia có hàng đống.” Nhưng Louisette nói với tôi rằng nó them vào lũ hoa của tôi, rằng trông chúng thật là thảm hại. Tôi rất muốn đập cho nó một phát vào mũi, nhưng mà tôi không dám, bởi vì cái cửa sổ phòng khách mở ra vườn, và trong phòng khách thì lại có hai bà mẹ. “Tao không có đồ chơi gì ở đấy cả, trừ một quả bóng trong ga ra.” Louisette nói với tôi rằng ý đó rất hay. Chúng tôi đi lấy bóng và tôi thấy ngại thật sự, tôi sợ rằng lũ bạn tôi nhìn thấy tôi chơi bóng với một đứa con gái. “Mày cứ đứng ở giữa hai cái cây đi, Louisette nói với tôi, rồi mày cố mà bắt bóng.”
Ồ, con bé Louisette này làm tôi phát phì cười, thế rồi, nó đã lấy đà và, bùm! Một cú sút khủng khiếp! Quả bóng ấy, tôi không thể đỡ được, và nó làm vỡ tan kính cửa sổ của ga ra.
Hai bà mẹ vội ra khỏi nhà. Mẹ tôi nhìn cái cửa sổ ga ra và mẹ hiểu ngay lập tức. “Nicolas! Mẹ nói với tôi, thay vì chơi những trò bạo lực, tốt hơn hết là con hãy quan tâm đến khách mời của con, nhất là vói những người bạn lịch sự như là Louisette!” Còn tôi, tôi liếc nhìn Louisette, nó đã ở tít đằng kia, trong vườn, và đang ngắm hoa thu hải đường.
Buổi tối, tôi bị cấm không được ăn món tráng miệng, nhưng chuyện đó cũng không sao hết, Louisette, cái con bé ấy kinh thật, đến khi nào chúng tôi lớn, chúng tôi sẽ lấy nhau.
Nó có cú sút đúng là kinh khủng.
Nhóc Nicolas Nhóc Nicolas - René Goscinny Nhóc Nicolas