Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3380 / 149
Cập nhật: 2018-01-03 14:40:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Một Bó Hoa Hết Sảy
ôm nay là sinh nhật của mẹ, và tôi đã quyết định mua quà cho mẹ giống như tất cả các năm, tính từ năm ngoái, bởi vì trước đó tôi còn quá bé.
Tôi lấy tiền xu từ trong ống tiết kiệm của tôi ra và trong đó có rất nhiều xu, may quá, bởi hôm qua tình cờ mẹ lại cho tôi tiền. Tôi đã biết tôi sẽ mua quà gì cho mẹ rồi: một bó hoa để cắm vào cái bình lớn màu xanh trong phòng khách, một bó hoa hết sảy, to đùng.
Ở trường, tôi sốt ruột ghê gớm chờ cho buổi học kết thúc để có thể chạy đi mua món quà của tôi. Để không đánh mất tiền xu, tôi cũng để một tay trong túi quần, suốt cả buổi, kể cả khi tôi chơi đá bóng trong ở sân trường, nhưng vì tôi không phải thủ môn nên điều đó cũng chẳng sao cả. Bắt gôn là thằng Alceste, cái thằng rất to béo và lúc nào cũng thích ăn. “ Tại sao mày lại chạy có một tay thế kia?”, nó hỏi tôi. Khi tôi giải thích cho nó rằng đấy là tại vì tôi sẽ đi mua hoa tặng mẹ tôi thì nó bảo tôi rằng nó thì sẽ thích cái gì đó để ăn hơn, một bánh gatô, những cái kẹo hay dồi lợn trắng chẳng hạn, nhưng vì món quà không phải dành cho nó nên tôi chẳng thèm để ý và tôi sút cho nó một quả thủng lưới. Chúng tôi đã thắng 44 trên 32.
Khi chúng tôi tan trường, Alceste vừa đi theo tôi đến cửa hàng hoa vừa ăn nốt nửa cái bánh mỳ quết sô cô la vẫn còn lại từ tiết học ngữ pháp. Chúng tôi bước vào trong cửa hàng, tôi hết tiền xu để lên trên quầy và nói với bà bán hoa rằng tôi muốn một bó hoa thật là to cho mẹ tôi nhưng không phải là hoa thu hải đường, bởi vì hoa đó thì nhà tôi có hàng đống và chẳng phải mất công đi mua ở chỗ khác làm gì. “ Bọn cháu muốn những thứ thật tốt” Alceste nói và nó đi ra dí mũi vào những bông hoa trong tủ kính để ngửi xem chúng có tốt không. Bà hàng hoa  đếm tiền xu của tôi và bà ấy nói không thể nào để cho tôi nhiều, thật nhiều hoa được. Bởi vì tôi đã có vẻ rất bực mình, bà ấy bèn nhìn tôi, bà ấy suy nghĩ một tí, bà ấy nói với tôi rằng tôi là một thằng bé hay đáo để, bà ấy khẽ vỗ vỗ vào đầu tôi và rồi bà ấy nói rằng bà ấy sẽ cố gắng thu xếp. Bà hàng hoa đặt những bông hoa sang phải cà cả sang trái và rồi bà cho hàng đống lá xanh vào nữa, và như thế khiến Alceste rất vừa ý, bởi vì nó nói rằng những cái lá ấy trong rất giống rau mà người ta vẫn cho vào nồi lẩu. Bó hoa thật hết sảy và to ngất người, bà hàng hoa bọc bó vào trong một tờ giấy bóng kính kêu sột soạt bà ây nói với tôi phải chú ý khi cầm hoa đi. Vì tôi đã có bó hoa rồi và Alceste cũng đã ngửi hoa xong, tôi cám ơn bà bán hoa và chúng tôi đi ra.
Tôi hoàn toàn vừa ý với bó hoa của mình khi chúng tôi gặp mấy thằng Geoffroy, Clotaire và Rufus, 3 đứa bạn cùng lớp.
“ Nhìn thằng Nicolas kìa, Geoffoy nói, trông nó thật như thằng đần với cái bó hoa kia”.
“ Mày gặp may vì tao đang cầm hoa đấy, tôi nói với nó, nếu không mày sẽ ăn một cái tát".
“Đưa hoa của mày đây, Alceste nói với tôi, để tao cầm hộ cho trong khi mày đánh thằng Geoffoy.”
Và thế là tôi đưa bó hoa cho Alceste và Geoffoy tát tôi một cái. Chúng tôi đánh lộn nhau rồi tôi nói rằng thôi bây giờ đã muộn rồi, thế là chúng tôi ngừng lại.
Nhưng tôi còn phải nán lại thêm một tí, vì thằng Clotaire đã nói:
“Nhìn Alceste kìa, bây giờ cầm bó hoa kia, trông nó lại như thằng đần!”
Thế là Alceste đã đập một phát rất mạnh cái bó hoa lên đầu thằng kia.
“Hoa của tao! Tôi kêu lên. Chúng mày làm nát hết hoa của tao!”
Đúng thế thật! Thằng Alceste đã đập cái bó hoa của tôi hàng đống phát và những bông hoa bay tứ tung bởi tờ giấy bọc đã bị rách toạc và thằng Clotaire gào kêu: “ Còn lâu tao mới đau, còn lâu tao mới đau”
Khi thằng Alceste ngừng lại, thì Clotaire đã có cái đầu phủ toàn lá xanh là lá xanh và đúng là cực kì giống một cái nồi lẩu. Còn tôi, tôi bắt đầu nhặt lại những bông hoa vương vãi và nói với bọn chúng, lũ bạn tôi ấy, rằng chúng nó thật là độc ác.
“Đúng đấy, thằng Rufus nói, những gì bọn mày vừa làm với hoa của Nicolas thật chẳng ra gì! - Mày ấy, ai mượn mày chõ mồm vào!” Geoffroy trả lời và chúng nó lại bắt đầu tát nhau. Alceste về phần nó, thì đã bỏ đi, vì cái đầu của Clotaire khiến nó thấy đói và nó không muốn bị muộn bữa ăn tối tẹo nào.
Còn tôi, tôi cũng cầm bó hoa đi. Nó không được trọn vẹn, không có lá xanh cũng không có giấy bọc nữa nhưng vẫn còn là bó hoa đẹp và thế rồi đi được một đoạn, tôi gặp Eudes.
“ Mày chơi một ván bi nhé?” Eudes đề nghị tôi. “Tao không thể, tôi trả lời nó, vì tao bây giờ phải về nhà để đưa những bông hoa này cho mẹ tao.” Nhưng Eudes nói với tôi rằng bây giờ vẫn còn sớm và tôi thì, tôi rất thích chơi bi, và tôi chơi rất chúa, tôi nhắm và bốp. Gần như lúc nào tôi cũng ăn. Thế là tôi đặt bó hoa lên vỉa hè và bắt đầu chơi với Eudes. Thật là thú vị khi chơi bi với Eudes vì nó thua suốt. Điều phiền hà là khi nó thua, nó lại không vừa ý và nó bảo tôi là đồ ăn gian và tôi bảo nó là đồ dối trá, và thế là nó xô tôi và tôi ngã ngồi lên bó hoa và điều đó không tốt cho những bông hoa tẹo nào. “Tao sẽ nói với mẹ tao, rằng mày đã làm cho hoa của mẹ tao ra thế này ”, tôi nói với Eudes như vậy và Eudes lúng túng ra mặt. Thế là nó bèn giúp tôi chọn những bông hoa đỡ bị giập hơn. Tôi rất quí Eudes, đó là một thằng bạn tốt.
Tôi lại tiếp tục đi, cùng với bó hoa không còn to đùng nữa nhưng số hoa còn lại thì cũng được; một bông hơi dập một tí, nhưng hai bông kia thì rất tốt. Thế rồi tôi nhìn thấy Joachim đi xe đạp tới. Joachim là đứa bạn cùng lớp có một chiếc xe đạp.
Lúc này thì tôi đã quyết định là không đánh nhau nữa, bởi vì nếu tôi cứ tiếp tục xô xát với tất cả bọn bạn mà tôi gặp trên đường thế này, thì chẳng mấy chốc tôi sẽ chẳng còn bông hoa nào để tặng mẹ tôi nữa. Hơn nữa, xét cho cùng, nếu tôi muốn tặng hoa cho mẹ tôi, thì chả liên quan gì đến lũ bạn hết, đó là quyền của tôi và tôi cũng tin rằng chúng nó ghen ăn tức ở mà thôi, rất đơn giản, bởi vì mẹ tôi sẽ hài lòng và mẹ sẽ cho tôi một món tráng miệng tuyệt ngon và mẹ sẽ nói rằng tôi rất ngoan và có phải vì thế mà tất cả chúng nó đều chọc ghẹo tôi?
"Chào Nicolas!” Joachim nói với tôi. “Bó hoa của tao thì có sao nào? Tôi hét với Joachim. Mày đần thì có!” Joachim dừng xe đạp của nó lại, nó trợn tròn mắt nhìn tôi và nó hỏi tôi: “Bó hoa nào?” - Bó này!” Tôi trả lời nó và tôi dí bó hoa vào mặt nó. Tôi tin là Joachim không muốn bị dí hoa vào mặt như vậy, tóm lại là nó không thích thế tẹo nào. Nó ném bó hoa ra đường và bó hoa rơi lên nóc một cái ô tô chạy ngang qua và đi theo cái ô tô luôn. “Hoa của tao! Tôi gào lên, hoa của mẹ tao! - Đừng lo, Joachim nói với tôi, tao sẽ đuổi kịp ô tô” Cái thằng Joachim đúng là tốt bụng, nhưng nó đạp xe chả nhanh gì, nhất là khi lên dốc, nhưng mà nó vẫn luyện tập cho cuộc đua Tour de France mà nó sẽ tham gia khi nào nó lớn. Joachim trở lại và nói với tôi rằng nó không thể đuổi kịp chiếc ô tô, răng cái ô tô đã cắt đuôi nó ở một cái đèo. Nhưng nó đã nhặt về cho tôi một bông hoa rơi xuống từ nóc ô tô xuống. Thật không may, đấy lại là bông bị dập nát.
Joachim bỏ đi rất nhanh, vì đường nhà nó đổ dốc để về nhà nó còn tôi, tôi trở về nhà với bông hoa nhàu nhĩ khó tả. Tôi có một cái cục to đùng cứ nghẹn trong cổ. Hệt như là khi tôi mang sổ liên lạc về nhà mà có hàng đống con không ở bên trong.
Tôi mở cửa và tôi nói với mẹ: “Chúc mừng sinh nhật mẹ!” và tôi òa lên khóc. Mẹ tôi nhìn bông hoa, mẹ có vẻ hơi ngạc nhiên một tí, thế rồi, mẹ bế tôi lên tay mẹ, mẹ hôn tôi hàng đống rồi hàng đống lần, mẹ nói rằng mẹ chưa từng nhận được một bó hoa đẹp như thế bao giờ và mẹ cắm bông hoa vào trong cái bình xanh lớn ở phòng khách.
Các bạn muốn nói gì thì tùy, nhưng mà mẹ của tôi thì đúng là hết sảy!
Nhóc Nicolas Nhóc Nicolas - René Goscinny Nhóc Nicolas