People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 58
oren Muse ngồi đối diện với Harris Grimes, trợ lý giám đốc FBI phụ trách văn phòng Los Angeles. Grimes là một trong những viên chức liên bang quyền lực nhất khu vực, và anh ta không phải người vui vẻ.
- Cô biết rõ Adam Yates là bạn tôi - Grimes nói.
- Ông đã nói tới lần thứ ba rồi, - Loren đáp.
Họ đang sử dụng một căn phòng trên tầng hai trung tâm y khoa Washoe ở Reno. Grimes nheo mắt và cắn vào môi dưới:
- Cô đang cưỡng lệnh đấy à, Muse?
- Tôi đã kể cho ông nghe ba lần rồi.
- Và cô sẽ phải kể lại. Ngay bây giờ.
Nàng kể. Có rất nhiều chi tiết. Mất hàng tiếng đồng hồ.
Vụ án vẫn chưa xong. Vẫn còn nhiều vấn đề. Yates đã biến mất. Không ai biết anh ta ở đâu. Nhưng Dollinger đã chết.
Loren được biết là cả anh ta cũng rất được đồng sự yêu mến.
Grimes đứng xoa xoa cằm. Có ba nhân viên khác trong phòng, tất cả đều mang sổ ghi chép, đầu cúi xuống và cắm cúi tốc ký. Giờ thì họ đã biết chuyện. Không ai muốn tin, nhưng cuộn phim của Yates và Cassandra nói rất nhiều. Họ đang bắt đầu miễn cưỡng chấp nhận giả thuyết của nàng. Chỉ là họ không thích chuyện đó.
- Cô có đoán được Yates đang ở đâu không? - Grimes hỏi.
- Không.
- Lân cuối cùng người ta nhìn thấy anh ta là tại văn phòng của chúng tôi ở Reno trên đường Kietzke, khoảng mười lăm phút trước khi xảy ra sự cố ở nhà cô Dale. Anh ta gặp một đặc vụ tên là Ted Stevens, người được giao nhiệm vụ theo dõi Olivia Hunter khi cô ta tới sân bay.
- Phải. Ông đã nói cho tôi rồi. Giờ tôi đi được chưa?
Grimes quay lưng lại và phẩy tay.
- Xéo đi cho khuất mắt tôi.
Nàng đứng dậy và xuống phòng cấp cứu ở tầng một.
Olivia Hunter đang ngồi cạnh người tiếp tân của phòng cấp cứu.
- Chào - Loren nói.
- Chào - Olivia cố mỉm cười. - Tôi xuống xem Kimmy thế nào.
Olivia không bị thương. Kimmy Dale cũng sắp xong việc ở đầu bên kia hành lang. Tay nàng bị bó bột. Viên đạn sượt qua xương, nhưng cơ bắp và các mô bị tổn thương nặng. Vết thương sẽ rất đau và cần nhiều giờ để phục hồi.
Nhưng, than ôi, ở cái thời đại nhanh chóng đuổi bệnh nhân ra khỏi bệnh viện này - sáu ngày sau khi bị mổ banh lồng ngực, Bill Clinton đã ngồi đọc sách ở sân sau rồi - người ta đã hỏi xong mọi chuyện và cho Kimmy về nhà nhưng bảo nàng phải "ở lại trong thành phố".
- Matt đâu rồi? - Loren hỏi.
- Anh ấy mới phẫu thuật xong. - Olivia nói.
- Ổn chứ?
- Bác sĩ nói anh ấy không sao đâu.
Viên đạn của Dollinger đã đi ngang phần cổ của xương đùi, ngay dưới khớp hông. Các bác sĩ phải bó vào vài cái nẹp xương. Chỉ là tiểu phẫu thôi, họ nói. Chỉ sau hai ngày là anh sẽ dậy được và ra viện.
- Cô nên nghỉ ngơi đi, - Olivia nói.
- Nghỉ không được. Tôi đang rối như tơ vò đây.
- Ừ tôi cũng vậy. Vậy cô ngồi đây với Matt lỡ như anh ấy dậy nhé? Tôi đi lo ổn định cho Kimmy rồi trở lên ngay.
Loren đi thang máy lên tầng ba. Nàng ngồi cạnh giường Matt. Nàng nghĩ đến vụ án, đến Adam Yates, đến chuyện anh ta đang ở đâu và có thể sẽ làm gì.
Vài phút sau mắt Matt chớp chớp rồi mở ra. Anh ngước nhìn nàng.
- Hê, người hùng. - Loren nói.
Matt cố mỉm cười. Anh quay đầu sang phải.
- Olivia?
- Đang ở dưới với Kimmy?
- Kimmy có…
- Cô ấy ổn rồi. Olivia chỉ giúp cô ấy ổn định thôi.
Anh nhắm mắt.
- Tôi cần cô làm giúp tôi một việc.
- Sao anh không nghỉ đi?
Matt lắc đầu. Giọng anh yếu ớt.
- Tôi cần cô tìm một số danh sách cuộc gọi giùm tôi.
- Giờ này à?
- Cái camera phone - anh nói - Tấm ảnh. Đoạn phim. Nó vẫn chưa ăn khớp với nhau. Tại sao Yates và Dollinger phải ghi lại những ảnh đó?
- Không phải họ. Darrow làm.
- Tại sao…? - Anh lại nhắm mắt - Tại sao hắn làm vậy?
Loren nghĩ ngợi. Rồi Matt đột nhiên mở mắt ra.
- Mấy giờ rồi?
Nàng xem đồng hồ.
- 11 giờ 30.
- Đêm à?
- Dĩ nhiên là đêm.
Rồi Loren nhớ ra. Cuộc gặp gỡ nửa đêm. Tại Eager Beaver. Nàng chộp chiếc điện thoại và gọi cho người tiếp tân ở phòng cấp cứu.
- Đây là điều tra viên Muse. Tôi mới ở dưới đó vài phút trước với một phụ nữ tên là Olivia Hunter. Cô ấy đang đợi một bệnh nhân tên là Kimmy Dale.
- Phải, - người tiếp tân đáp, tôi có thấy cô.
- Họ còn ở đó không?
- Ai, cô Dale và cô Hunter à?
- Không, họ đã vội vã rời khỏi đây ngay khi cô vừa đi.
- Đi vội vã à?
- Vào xe taxi.
Loren gác máy.
- Họ đi rồi.
- Đưa điện thoại cho tôi. - Matt nói, vẫn nằm cứng đơ trên giường. Nàng gí ống nghe vào tai anh. Matt đọc cho nàng số di động của Olivia. Điện thoại reo ba lần trước khi anh nghe giọng Olivia.
- Anh đây, - anh nói.
- Anh không sao chứ?
- Em đi đâu vậy?
- Anh biết mà.
- Em vẫn cho là…?
- Nó vừa gọi, Matt.
- Cái gì?
- Nó gọi vào di động của Kimmy. Hay ai đó gọi. Nó nói cuộc gặp vẫn được tiến hành, nhưng không cớm, không chồng, không ai hết. Bọn em đang trên đường tới đó.
- Olivia, đây là một vụ dàn cảnh. Em biết rõ mà.
- Em không sao đâu.
- Loren sẽ tới đó ngay.
- Không. Xin anh, Matt. Em biết mình đang làm gì. Xin anh.
Rồi Olivia gác máy.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội