Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53
att xuống máy bay và vội vã rời khỏi sân bay. Không ai ngăn anh lại. Anh cảm thấy rạo rực. Anh đã làm được. Đã đến được Reno trước giờ hẹn mấy tiếng đồng hồ.
Anh tóm được một chiếc taxi.
- Đến số 488 đường Center Lane.
Họ đi trong yên lặng. Khi họ dừng xe tại địa chỉ đó, Matt nhìn chằm chằm quán Eager Beaver ngoài của sổ xe ô tô. Anh ra khỏi xe, trả tiền cho tài xế, rồi đi vào trong.
Rất thích hợp, anh nghĩ thầm.
Mặc dù không đoán được số 488 Center Lane là một động thoát y, anh cũng không ngạc nhiên gì lắm. Trong suốt câu chuyện, Olivia đã bỏ qua một điều. Anh hiểu chuyện đó. Anh cũng hiểu được lý do. Nàng muốn tìm được đứa con của mình. Mong muốn này đã làm nàng trở nên hơi mù quáng. Nàng không nhìn ra một điều vốn rất rõ ràng đối với anh: đây không phải vấn đề một đứa con nuôi, hay kể cả một vụ lừa gạt tống tiền.
Mọi chuyện đều quay về những tấm ảnh trên điện thoại của anh.
Nếu gia đình anh có đứa con đang bệnh tật, anh sẽ không hứng thú gì với trò kích động sự ghen tuông của một ông chồng. Nếu anh là một tên bợm hạ lưu chạy theo một vố làm ăn khá, anh đã không quan tâm đến chuyện phá vỡ một cuộc hôn nhân.
Đây phải là cái gì nghiêm trọng hơn thế. Matt không biết rõ là cái gì, nhưng anh biết đó là một điều vô cùng tồi tệ - một điều đã khiến cho ai đó đứng sau chuyện này muốn lôi kéo họ đến một nơi như nơi này.
Anh đi vào trong và tìm thấy một chiếc bàn trong góc.
Anh nhìn quanh, hy vọng tìm được Olivia. Không thấy đâu cả. Ba cô gái chầm chậm nhấp nhô trên sàn diễn. Anh cố tưởng tượng người vợ mỹ miều của mình, người làm cho ai may mắn gặp nàng đều cảm thấy như được ban ơn, ở trên đó hệt như vậy. Kỳ lạ là tưởng tượng điều đó không khó đến vậy. Thay vì làm cho anh rối trí, sự thú nhận gây chấn động của Olivia lại làm cho mọi chuyện trở nên ăn khớp.
Đó là lý do nàng có một tình cảm nồng nhiệt với những thứ đa số coi là quá bình thường, lý do nàng tha thiết muốn một gia đình, một căn nhà, một cuộc sống ở khu ngoại ô. Nàng mong mỏi điều mà chúng ta coi như vừa là chuyện thường ngày, vừa là một giấc mơ. Giờ đây anh hiểu rõ chuyện đó hơn. Nó đã có ý nghĩa hơn đối với anh.
Cuộc sống đó. Cuộc sống họ đang cố xây dựng bên nhau. Nàng nói đúng: rất đáng vì nó mà đấu tranh.
Một cô hầu bàn đi qua và Matt gọi cà phê. Anh cần có chất cafein cho tỉnh người. Cô ta mang lại, cà phê ngon một cách đáng ngạc nhiên. Anh nhấp cà phê, quan sát các cô gái và cố gắng chắp nối các sự kiện. Không thật sự phát hiện ra điều gì.
Anh đứng lên và hỏi xem có chiếc điện thoại công cộng nào ở đây không. Tay vệ sĩ to béo mặt rỗ giơ ngón cái chỉ chỗ. Matt có một thẻ điện thoại trả tiền trước. Anh luôn mang nó bên người - lại một bài học khác từ nhà tù. Thật ra thì lúc nào người ta cũng có thể lần theo dấu vết một chiếc thẻ điện thoại. Người ta tìm ra nó từ đâu đến và cuối cùng là ai đã mua nó. Ví dụ rõ nhất là trong vụ đặt bom ở Oklahoma, công tố viên đã dò theo một cuộc điện thoại được gọi bằng thẻ trả tiền trước. Nhưng chuyện đó cần phải có thời gian. Nó có thể được dùng cho việc khởi tố, nhưng đến lúc này Matt không còn lo lắng chuyện đó nữa.
Điện thoại di động của anh vẫn tắt. Nếu bật nó lên, người ta sẽ có cách xác định vị trí. Định vị bằng điện thoại di động, ngay cả khi không phát sinh cuộc gọi nào, đã được đem vào áp dụng. Anh nhấn số 800 và mã số của anh, rồi đến đường dây cá nhân của Giữa Đời ở văn phòng.
- Ike Kier nghe.
- Tôi đây.
- Đừng nói điều gì anh không muốn người khác nghe.
- Vậy anh nói đi, Ike.
- Olivia không sao cả.
- Họ giữ cô ấy không?
- Không. Cô ấy đã, Ờ, đi rồi.
Nghe được tin này là tốt rồi.
- Còn gì nữa?
- Đợi chút.
Ông ta trao điện thoại cho người khác.
- Chào, Matt.
Đó là Cingle.
- Tôi đã nói chuyện với cô bạn điều tra viên của anh. Hy vọng anh không giận, nhưng quả thật họ đã nắm được gáy tôi.
- Không sao đâu.
- Dù sao thì tôi cũng không nói gì hại đến anh.
- Đứng lo chuyện đó, - anh đáp.
Matt đang nhìn về cửa ra vào của hộp đêm. Cingle đang nói cho anh điều gì đó, một điều gì đó liên quan đến Darrow và Talley, nhưng tai anh đột nhiên ong ong.
Matt suýt đánh rơi ống nghe khi anh nhìn thấy người vừa bước vào Eager Beaver.
Đó là Loren Muse.
o O o
Loren Muse chìa huy hiệu ra trước mặt gã béo đứng ở cửa.
- Tôi đang tìm một vũ nữ ở chỗ anh. Tên cô ta là Kimmy Dale.
Gã béo đứng yên nhìn nàng.
- Anh có nghe tôi nói không?
- Có
- Rồi sao?
- Giấy tờ của cô nói là New Jersey.
- Tôi vẫn là nhân viên công lực.
Gã béo lắc đầu.
- Cô không có thẩm quyền ở đây.
- Anh là gì, luật sư à?
Gã chỉ vào nàng.
- Câu nói hay lắm. Giờ thì chào.
- Tôi nói tôi đang tìm Kimmy Dale.
- Còn tôi nói cô không có thẩm quyền ở đây.
- Anh muốn tôi mang đến người nào địa phương hơn hả?
Hắn nhún vai:
- Nếu vì vậy mà cô em khoái lạc được thì cứ tự nhiên.
- Tôi có thể gây rắc rối cho anh đấy.
- Đây, - Gã béo cười và chỉ vào mặt mình. - Mặt tôi sợ hãi nhìn thế này này.
Điện thoại của Loren reo. Nàng bước sang bên phải.
Tiếng nhạc om sòm. Nàng áp ống nghe vào tai phải và thọc một ngón tay vào tai trái. Mắt nàng nheo lại, như thể làm thế thì âm thanh sẽ tốt hơn.
- Alô!
- Tôi muốn giao kèo với cô.
Đó chính là Matt Hunter.
- Tôi đang nghe đây.
- Tôi đầu thú với cô, và chỉ mình cô thôi. Chúng ta đi đâu đó đợi cho tới ít nhất là một giờ đêm nay.
- Sao lại là một giờ đêm?
Cô có cho là tôi giết Darrow hay Talley không?
- Chắc chắn anh đang bị truy tìm để thẩm vấn.
- Tôi không hỏi cô câu đó. Tôi hỏi cô có nghĩ tôi giết họ không.
Nàng nhíu mày.
- Không, Matt. Tôi không nghĩ anh liên quan gì đến chuyện đó. Nhưng tôi nghĩ vợ anh thì có. Tôi biết tên thật chị ấy. Tôi biết chị ấy đã chạy trốn suốt một thời gian dài. Tôi nghĩ bằng cách nào đó Max Darrow đoán được chị ấy vẫn còn sống. Tôi nghĩ họ đã săn lùng chị ấy và làm sao đó mà anh lại bị kẹt vào giữa.
- Olivia vô tội.
- Chuyện này - Loren đáp, - tôi không dám nói chắc.
- Giao kèo của tôi vẫn có hiệu lực. Tôi đầu thú với cô. Chúng ta đi chỗ nào khác nói cho ra lẽ chuyện này và đợi cho đến một giờ đêm nay.
- Chỗ nào khác? Anh còn không biết tôi đang ở đâu mà.
- Có, Matt đáp - Tôi biết rõ cô đang ở đâu.
- Bằng cách nào?
Nàng nghe một tiếng cạch. Khỉ thật, anh ta đã gác máy. Nàng định lần theo dấu cuộc gọi thì thấy ai đó gõ vào vai mình. Nàng quay lại và anh ta đứng ngay trước mặt, như thể hiện ra từ không khí.
Giờ thì, - Matt nói, - tôi tin tưởng cô như vậy có phải là khôn ngoan không?
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội