Bạn bắt đầu từ đâu không quan trọng, quan trọng là kết thúc ở chỗ nào.

Dorothy Fields & Coleman

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
gồi gác chân lên bàn, Loren Muse quyết định gọi cho người vợ goá của Max Darrow.
Giờ này là ba hay bốn giờ sáng ở Nevada - Loren không khi nào nhớ nổi giờ Nevada chậm hơn hai hay ba tiếng - nhưng nàng đoán là một người đàn bà có chồng mới bị giết chắc không ngủ được dễ dàng.
Nàng bấm số điện thoại. Nó kết nối với máy nhắn tin tự động. Một giọng đàn ông nói: "Max và Gertie không thể trả lời quý vị ngay được. Có lẽ chúng tôi đã đi câu cá rồi. Vui lòng để lại lời nhắn".
Giọng nói từ đáy mộ làm nàng khựng lại. Max Darrow, cảnh sát viên về hưu, từng là một con người. Thật đơn giản, nhưng đôi khi ta quên bẵng chuyện đó. Ta bị cuốn hút vào những tình tiết, vào những mảnh của câu đố.
Một cuộc đời đã bị mất tại đây. Gertie sẽ phải thay đổi lời nhắn đó. Bà ta và Max sẽ không còn đi câu cá với nhau được nữa. Nghe như một chuyện nhỏ nhặt nhưng đó là cả một cuộc đời, một cuộc vật lộn, một thế giới đã bị đổ vỡ.
Loren để lại lời nhắn kèm theo số điện thoại của nàng và cúp máy.
- Chào, cô đang bắt tay vào việc gì thế?
Đó là Adam Yates, ông sếp FBI từ Vegas. Anh ta đã lái xe tới Văn phòng Công tố Hạt với nàng sau cuộc gặp Joan Thurston. Loren ngước lên nhìn anh ta.
- Chỉ là một vài biến chuyển khác lạ thôi.
- Chẳng hạn như…?
Nàng kể cho anh ta về cuộc nói chuyện với Cingle Shaker. Yates kéo một chiếc ghế từ bàn bên cạnh. Anh ta ngồi đó, không rời mắt khỏi nàng. Anh ta là loại người như vậy. Quan trọng chuyện tiếp xúc bằng mắt.
Khi nàng ngừng lời, Yates nhíu mày.
- Tôi không hiểu nổi anh chàng Hunter này ăn nhập vào đây như thế nào?
- Anh ta sẽ bị bắt sớm thôi. Có lẽ khi đó chúng ta sẽ biết thêm chuyện gì đó.
Yates gật đầu, vẫn để mắt tiếp xúc với mắt nàng.
Loren hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Vụ án này - Yates đáp, giọng trở nên mềm mỏng. - Nó rất quan trọng với tôi.
- Có lý do nào cụ thể chăng?
- Cô có con cái gì không? - Anh ta hỏi.
- Không
- Gia đình?
- Không.
- Cô đồng tính à?
- Lạy Chúa, Yates.
Anh ta giơ tay lên:
- Câu đó quả thật ngu xuẩn, xin lỗi.
- Tại sao hỏi lắm thế?
- Cô không có con, tôi không nghĩ cô sẽ hiểu.
- Anh nói thật đấy à?
Yates lại giơ tay lên:
- Tôi không có ý nói đúng như lời câu đó đâu Tôi chắc chắn cô là người tốt và mọi thứ.
- Chà, cám ơn anh.
- Chỉ là… khi cô có con, nó thay đổi mọi chuyện.
- Làm ơn giùm tôi, anh Yates. Đừng bắt tôi nghe bài diễn văn "có con sẽ thay đổi con người bạn". Tôi phải nghe cái trò đó quá đủ từ số bạn bè ít ỏi đến đau lòng của tôi rồi.
- Không phải vậy đâu. - Anh ta dừng lại. - Thật ra tôi nghĩ người độc thân trở thành cảnh sát tốt hơn. Cô có thể tập trung được.
- Nói đến chuyện đó… - Nàng quơ một mớ giấy tờ và giả vờ như đang bận rộn.
- Cho tôi hỏi cô một câu, Muse.
Nàng đợi.
- Khi cô ngủ dậy, - Yates nói tiếp, - cô nghĩ đến ai đầu tiên?
- Xin lỗi?
- Rồi, vào buổi sáng. Cô mở mắt ra. Cô bắt đầu ra khỏi giường. Cô nghĩ tới ai trước tiên?
- Sao anh không nói luôn đi?
- À không có ý lăng mạ gì, nhưng câu trả lời là chính cô đúng không? Chuyện đó chẳng có gì sai cả. Cô nghĩ đến bản thân mình. Rất bình thường. Mọi người độc thân đều như vậy. Cô thức dậy và nghĩ không biết hôm nay mình muốn làm gì. Chắc chắn, cô có thể chăm sóc một bậc cha mẹ già yếu hay gì đó. Nhưng nó thế này. Khi cô có một đứa con, cô không bao giờ là số một nữa. Đã có người quan trọng hơn cô. Nó làm thay đổi quan niệm của cô. Phải như vậy Cô nghĩ cô biết về chuyện bảo vệ và phục vụ. Nhưng đến khi cô có gia đình…
- Chuyện này có dẫn đến đâu không?
Adam Yates cuối cùng cũng dừng trò tiếp xúc bằng mắt.
- Tôi có một đứa con trai, tên là Sam. Đến giờ nó đã mười bốn tuổi rồi. Năm lên ba nó bị viêm màng não. Chúng tôi đã nghĩ nó có thể chết. Nó ở trong bệnh viện, trên một chiếc giường lớn như thế này. Chiếc giường quá lớn với nó, cô biết không? Giống như nó sắp bị nuốt chửng vậy. Còn tôi tôi chỉ biết ngồi cạnh nó và chứng kiến bệnh tình nó càng ngày càng tệ.
Anh ta hớp một hơi thở và nuốt vào một cách khó khăn. Loren để cho anh ta có đủ thời gian.
- Sau mấy tiếng đồng hồ, tôi bế Sam lên và ôm nó trong tay. Tôi không ngủ. Tôi cũng không buông nó ra. Tôi cứ ôm nó như vậy. Vợ tôi nói cứ như vậy suốt ba ngày. Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết nếu mình giữ Sam trong tay, nếu tôi tiếp tục trông chúng nó, thì thần Chết không đoạt nó từ tay tôi được.
Giọng Yates như sắp lạc đi.
Loren nói khẽ.
- Tôi vẫn chưa thấy điểm chủ chốt.
- A nó đây. - Anh ta nói, giọng đã trở lại bình thường.
Anh ta lại nhìn thẳng mắt nàng. Đồng tử của anh ta co lại thật nhỏ.
- Bọn chúng đã đe doạ gia đình tôi.
Yates đưa tay lên mặt, rồi lại bỏ xuống như không chắc chắn muốn đặt vào đâu.
- Khi tôi bắt tay vào vụ án này, - anh ta tiếp tục, - bọn chúng đã nhắm vào vợ và các con tôi. Vậy là cô hiểu rồi đấy.
Nàng mở miệng, không nói gì.
Điện thoại trên bàn reo. Loren nhấc máy.
Lance Banner nói:
- Chúng tôi để sổng Matt rồi.
- Cái gì?
- Con bé đang ở với họ, Kyra, gọi là gì cũng được. Nó hét lên và… Sao thì sao, vợ anh ta đang ở đây. Cô ta nói chính mình lái xe, không phải anh ta và cô ta không biết chồng ở đâu.
- Bịp bợm.
- Tôi biết vậy.
- Đem cô ta tới đây.
- Cô ta từ chối không chịu tới.
- Anh nói gì?
- Chúng ta không nắm được gì của cô ta cả.
- Cô ta là một nhân chứng quan trọng trong một vụ điều tra án mạng.
- Cô ta chơi trò luật sư. Nói rằng chúng ta hoặc là bắt cô ta, hoặc là phải để cô ta yên.
Điện thoại di động của nàng ríu rít. Nàng xem số người gọi. Cuộc gọi phát xuất từ nhà Max Darrow.
- Tôi gọi lại cho anh sau nhé. - Nàng gác điện thoại văn phòng và bật điện thoại di động.
- Điều tra viên Muse.
- Gertie Darrow đây. Cô có để lời nhắn cho tôi đúng không?
Loren nghe thấy nước mắt ướt đẫm giọng nói của bà.
- Tôi rất tiếc về sự mất mát của bà.
- Cám ơn cô.
- Tôi không có ý quấy rầy bà trong thời điểm tệ hại thế này, nhưng tôi thật sự cần hỏi bà một vài câu.
- Tôi hiểu mà.
- Cám ơn bà, - Loren nói. Nàng cầm bút. - Bà có biết tại sao chồng mình tới Newark không, thưa bà Darrow?
- Không, - bà ta nói tựa hồ như đó là âm thanh đau lòng nhất bà đã từng phát ra. - Ông ấy nói với tôi ông ấy đi thăm người bạn ở Florida. Một chuyến câu cá, ông ấy nói thế.
- Tôi hiểu. Ông nhà đã về hưu, phải không ạ?
- Đúng vậy.
- Bà có thể cho tôi biết liệu có phải ông ấy đang làm vụ gì không?
- Tôi không hiểu. Chuyện này thì liên quan gì đến vụ án mạng của ông ấy?
- Chỉ là thủ tục…
- Làm ơn, điều tra viên Muse, - bà ngắt lời, giọng cao lên một bậc. - Chồng tôi cũng là cảnh sát, cô nhớ không? Cô không gọi tôi vào giờ này để hỏi những câu thủ tục.
Loren nói:
- Tôi đang cố tìm một động cơ.
- Động cơ à?
- Vâng.
- Nhưng…- Rồi bà trầm xuống. - Người cảnh sát kia. Cái người gọi là điều tra viên Wine ấy.
- Vâng. Anh ta làm việc cùng tôi.
- Anh ta bảo tôi là Max đã chết trong xe, làm… - giọng bà nghẹn lại, nhưng bà cố nói rõ ràng - quần ông ấy đã tụt xuống.
Loren nhắm mắt lại. Vậy là Wine đã cho bà biết. Có lẽ nàng hiểu được điều đó. Trong cái xã hội thẳng thừng ngày nay, người ta không thể nhẹ tay với một bà goá được nữa.
- Bà Darrow?
- Sao cơ? - Tôi nghĩ đó là một vụ dàn cảnh. Tôi không nghĩ có cô gái mãi dâm nào cả. Tôi nghĩ ông nhà đã bị giết vì lý do khác. Và tôi nghĩ chuyện liên quan đến một vụ án cũ của ông. Vậy tôi mới hỏi bà: Có phải ông ấy đang làm vụ gì không?
Một sự yên lặng thoáng qua.
- Cô gái đó.
- Sao cơ?
- Tôi biết mà. Tôi đã biết mà.
- Tôi xin lỗi, bà Darrow. Tôi không rõ bà đang nói chuyện gì.
- Max không bao giờ nói chuyện công việc. Ông ấy không bao giờ mang việc về nhà. Và ông đã về hưu rồi. Cô gái đó không có lý do gì tìm đến đây cả.
- Tôi không biết tên. Cô ấy còn trẻ. Chắc khoảng hai mươi.
- Cô ấy muốn gì?
- Tôi nói rồi. Tôi không biết. Nhưng Max… Sau khi cô ấy đi khỏi ông ấy như phát điên. Ông ấy lục lại hết đống hồ sơ cũ.
- Bà có biết hồ sơ liên quan đến vụ gì không?
- Không… Cô có thật sự cho là chuyện này có liên quan đến cái chết của Max?
- Vâng, thưa bà. Tôi nghĩ nó có thể liên quan. Cái tên Clyde Rangor có ý nghĩa gì với bà không?
- Không, tôi rất tiếc.
- Còn Emma Lemay hay Charles Talley?
- Không.
- Candace Potter?
Im lặng.
- Bà Darrow?
- Tôi đã nhìn thấy cái tên đó.
- Ở đâu?
Trên bàn của ông ấy. Có một tập hồ sơ ở đó. Cũng phải hơn một tháng rồi. Tôi chỉ thấy được chữ "Potter". Tôi nhớ vì đó là tên của nhân vật phản diện trong "Cuộc đời này thật đẹp". Nhớ không? Ông Potter ấy?
- Bà có biết tập hồ sơ giờ ở đâu không?
- Tôi sẽ tìm trong các tủ, điều tra viên Muse. Nếu nó còn ở đây, tôi sẽ tìm thấy và gọi lại cho cô.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội